Anh cắn răng, chân di chuyển xuống đất, thật sự không dễ dàng, khoảng cách chỉ có vài bước, anh vừa nhấc chân, thắt lưng đã nhói lên cảm giác đau đớn.
Cũng tốt, tốt hơn là không cảm giác được.
Lạc Cẩn Viện vội vàng đứng thẳng người, xoay người rút điện thoại đang sạc lại cho anh.
Lâm Trạm mím môi, trầm giọng nói: "Cô ra ngoài một chút đi, tôi gọi điện thoại cho gia đình.”
Lạc Cẩn Viện im lặng, nói: "Được rồi, anh bình tĩnh một chút, em đi mua đồ ăn cho anh, khi anh có nhu cầu thì bấm chuông giường, y tá sẽ tới đây, sau khi em mua xong sẽ lập tức trở về..."
Lâm Trạm cố ý tạo ra tiếng bật máy.
Âm thanh đột nhiên gián đoạn, Lạc Cẩn Viện từ trong đôi mắt đỏ bừng của anh cảm nhận được... Không thể nhịn được nữa, dừng một chút, xoay người rời đi.
Lỗ tai Lâm Trạm trở nên yên tĩnh, lấy điện thoại di động lướt không mục đích, lướt tới Wechat của cô.
Cô thậm chí không gửi một tin nhắn wechat.
Anh nghĩ cô nhất định đã gọi điện thoại, do dự có nên gọi lại cho cô hay không.
Nhưng giải thích thế nào đây?
Đúng lúc này, điện thoại rung động mạnh mẽ trong lòng bàn tay Lâm Trạm, nhìn hai chữ "Nhị Nhị" lóe lên trên màn hình, Lâm Trạm ngẩn người, theo bản năng ấn trả lời, nhưng anh còn chưa nghĩ ra lời nào. Anh vội vàng trả lời câu hỏi bằng hai từ, bị động đến mức ngay cả xin lỗi cũng quên nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh nghĩ, anh cũng không có tư cách nói lời xin lỗi, Nhiễm Nhị hỏi anh vì sao phải xin lỗi, anh vẫn nói không nên lời.
Trong lòng vừa dấy lên tâm tư rục rịch đã gián đoạn.
Cho đến khi được Kiều Nghiên Phi thêm Wechat, Lâm Trạm đều cho rằng, duyên phận giữa anh và Nhiễm Nhị đã bị cắt đứt, anh có nói rõ ràng hay không cũng chẳng ích gì nữa.
Chỉ có anh như vậy, đứng cũng khó khăn.
Vào thời điểm như này, con người ta rất bi quan.
Lâm Trạm là từ vòng tròn bạn bè của số lạ kia, nhìn thấy Kiều Nghiên Phi và Nhiễm Nhị mấy tháng trước chụp ảnh chung mới xác định được thân phận của cô ấy, cho nên anh không hỏi cô ấy nữa.
Về mục đích Kiều Nghiên Phi gửi tới video nhỏ của Nhiễm Nhị, đơn giản là muốn nói cho anh biết, không gặp được anh, Nhiễm Nhị cũng vô cùng vui vẻ.
Lâm Trạm xem đi xem lại video, nghe bài hát không đầy đủ của cô, nếu cô thực sự hạnh phúc, anh sẽ yên tâm.
Cô nên là một cô gái hạnh phúc, giống như một mặt trời nhỏ.
Tống Kiến Siêu đến bệnh viện thăm anh, là chủ nhật, khi anh ấy đến mang theo rất nhiều trái cây và thức ăn, lo lắng đến nỗi bước đi vội vã, khi mở cửa dùng sức quá lớn còn tạo ra tiếng vang.
Lâm Trạm và Lạc Cẩn Viện sống chết nhất định phải canh giữ trong phòng bệnh đều hoảng sợ.
Y tá chạy vào ngay sau Tống Kiến Siêu, tràn ngập đề phòng nhìn chằm chằm Lâm Trạm hồi lâu, xác nhận không có việc gì mới vỗ vỗ ngực cáo trạng: "Anh là người nhà bệnh nhân sao? Hôm qua bệnh nhân xúc động, một mực không chịu phối hợp, mong anh khuyên nhủ giúp.”
Tống Kiến Siêu cười ha hả: "Không có việc gì đâu, tôi sẽ nói với anh ấy.”
Đây là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, dáng người khỏe khoắn, tóc cắt ngắn, nước da ngăm đen, khi cười vẫn nghiêm nghị.
Sau khi cánh cửa đóng lại, anh ấy đặt mọi thứ lên bàn.
Dưới mắt Tống Kiến Siêu là một đôi quầng thâm, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Hôm qua không thể phân thân để tới đây, hôm nay tôi mới có chút thời gian rảnh rỗi để qua thăm." Ánh mắt anh ấy đảo qua lại giữa hai người: "Hai người thế nào?”
Lạc Cẩn Viện có một đáp một: "Tôi chỉ có vết trầy xước cổ tay một chút, không nghiêm trọng, Lâm Trạm..."
Tống Kiến Siêu hiểu ý, nhặt ra mấy quả táo cam từ trong túi trên bàn, đưa cho Lạc Cẩn Viện: "Cẩn Viện, làm phiền cô đi rửa sạch hoa quả giúp tôi.”
Lạc Cẩn Viện bĩu môi, ôm hoa quả đi tới cửa, quay đầu lại thỉnh cầu: "Đội trưởng Tống, tôi muốn ở lại chăm sóc Lâm Trạm đến khi xuất viện.”
Lâm Trạm không hề cảm kích: "Không cần.”
Tống Kiến Siêu ho nhẹ, ngữ khí chính trực: "Ngày mai nên đi làm thì đi làm, hai người cùng nhau nghỉ ngơi, chuyện này nên nói thế nào?”
Lạc Cẩn Viện không phục: "Lâm Trạm là cộng sự của tôi. Bây giờ anh ấy bị thương và gia đình anh ấy cũng không thể đến, tôi xin ở lại để chăm sóc anh ấy.”
Tống Kiến Siêu nhìn ra chán ghét từ trong mắt Lâm Trạm, phất tay bảo cô ta đi ra ngoài: "Không cần đâu, anh ấy có tôi rồi.”
Sau khi người đi, Tống Kiến Siêu nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Trạm.
Lâm Trạm bị anh ấy nhìn chằm chằm không được tự nhiên: "Có chuyện thì nói đi.”
"Không biết lớn nhỏ." Tống Kiến Siêu rút lại ngữ khí nghiêm nghị, ngón tay chỉ: "Tên nhóc nhà cậu, lại giở thói bướng bỉnh à?”
Lâm Trạm lắc đầu, tâm tình không mấy vui vẻ.
Đối với Tống Kiến Siêu mà nói, Lâm Trạm và Lạc Cẩn Viện không giống nhau, Lạc Cẩn Viện là do ngoại tỉnh tạm thời điều động, tuy rằng tạm thời do anh ấy điều phối. Nhưng quan hệ chưa quen thuộc, vẫn phải để lại vài phần mặt mũi câu nệ, còn Lâm Trạm là học sinh mà anh ấy đã dạy khi còn ở đại học Cảnh sát.
Lúc mới quen, Lâm Trạm năm nhất, mười tám tuổi mới trưởng thành, ấn tượng của Tống Kiến Siêu với anh là, học tập tốt, thể lực tốt, người thông minh, nhưng rất kiêu ngạo, hơn nữa... phạm đủ thứ trò ác. Đánh nhau, đua xe, nói trốn học là trốn học, cái gì cũng dám, dám làm thì dám chịu phạt, xử phạt xong vẫn mặc kệ không quan tâm.
Sau đó Tống Kiến Siêu tra gia phả, lập tức hiểu rõ, thiếu chút nữa cho tên nhóc kia nghỉ học, cảnh sát không nuôi nổi loại thiếu gia này.
Không ngờ đứa bé kia ngược lại quật cường đi lên, một lòng một dạ đấu tranh, thu lại tính tình, điểm mạnh lại càng được bộc lộ, sau đó có một đại án tội phạm mạng, Tống Kiến Siêu phá lệ, đưa anh tham gia cùng cục cảnh sát, tên nhóc kia vừa chính vừa tà đen trắng gì cũng chơi được, máy tính lại dùng cực kỳ trơn tru, vì phá án lập được đại công, sau đó hai người xưng anh gọi em. Trước khi Lâm Trạm tốt nghiệp, Tống Kiến Siêu bị điều về cục thành phố, nói tốt nghiệp cùng anh đi, kết quả người nhanh như chớp thi nghiên cứu sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT