Đi lang thang không có mục đích trên phố, Nhiễm Nhị có dự cảm xong rồi, cô có thể bổ não ra mà đi broadway được rồi.
Đầu tiên là Lâm Trạm đã nhìn thấy mấy video mà Kiều Nghiên Phi đã gửi, sau đó sẽ nhếch mép: “Sao cô gái này lại điên như thế?”
Cũng có khả năng hắn sẽ khinh thường sau đó xóa đi: “Đã không muốn thấy cô ta rồi còn gửi thứ phiền phức như này tới, bạn của cô ta đúng là phiền giống cô ta!”
Cũng có khả năng hắn sẽ cảm thấy bản thân cô tự biên tự diễn: “Đổi số đăng ký wechat khác thì cho rằng tôi sẽ không biết sao? Hừ, đồ trẻ con!” Càng tệ hơn nữa là khi đồng nghiệp Cận Hiểu Duệ của hắn đã nhìn thấy dáng vẻ say rượu của cô rồi ngày mai sẽ nói cho hắn biết khi đó cả hai người sẽ cười đến mức rụng răng.
Cận Hiểu Duệ: “Sư huynh, anh biết gì chưa? Người con gái đó khi uống say thật đáng sợ!”
Lâm Trạm: “Sư đệ, may mắn em kịp thời nói cho anh biết nên anh mới không đi nhầm lối.”
Hai người bắt tay với nhau.
Nhiễm Nhị bị những thước phim đi qua trong đầu dọa sợ, mấy kịch bản cô nghĩ ra bay đi hết.
Nếu hôm qua cô còn cảm thấy khổ sở thì ngay giờ phút này của hôm nay cô chỉ muốn kéo Lâm Trạm vào cái hố đen mà thôi.
Bất tri bất giác cô đã đi đến “Có lời nói với ngõ nhỏ.”
Có nói được không? Ngõ nhỏ?
Đi vào bên trong là quán trà của Phùng Dĩ Mạc. Bình tĩnh nhìn cả nơi này có sự ưu đãi về mặt địa lý, nhưng khung cảnh có hơi u ám. Vách tường dùng màu xanh lam tô lên, mặt tường dán hoa tươi, câu chuyện tình yêu mãnh liệt bắt đầu. Rèm cửa bị xốc lên, Phùng Dĩ Mạc ngạc nhiên nhìn cô.
“Nhiễm Nhị?” Bà ấy nở nụ cười, trong tay đặt bình tưới nước xuống cửa sổ: “Nào, mau vào đi.”
Nhiễm Nhị vào nhà, quán trà mang hơi hướng cổ điển có chút thư sinh mặt tường treo ảnh chụp, là hai ba cô bé đang đánh đàn. Đàn tranh, đàn violon đều có cả.
Phùng Dĩ Mạc thấy cô nhìn ảnh chụp, giải thích: “Đây là sinh viên kiêm chức, gần đây bận thi nên không tới.”
Phùng Dĩ Mạc mời Nhiễm Nhị ngồi xuống, lấy ấm trà rót dòng nước trong suốt vào cốc cho cô.
Nhiễm Nhị vộ đứng dậy nhận lấy, bị Phùng Dĩ Mạc đánh một cái: “Đừng khách khí, con cũng gọi dì là dì rồi, chúng ta xem như là bạn bè.” Bà ấy đứng dậy, nhìn một cái: “Sao thế? Đến nơi này của dì là có tâm sự sao?” Nhiễm Nhị có hơi ngượng ngùng.
Phùng Dĩ Mạc càng tiến thêm một bước: “Vấn đề về tình cảm?”
Hả? Nhiễm Nhị mở to đôi mắt, đúng là người có con mắt tinh tường. Phùng Dĩ Mạc nhấp một ngụm trà: “Công việc của con thuận lợi, vậy nên việc làm tâm tình của con bất ổn chỉ có thể là tình cảm mà thôi.”
Phùng Dĩ Mạc rất tò mò hỏi: “Cái người mà con luôn nghĩ đến là một người đàn ông rất giỏi giang vậy người đó làm nghề gì?”
“Cảnh sát.” Nhiễm Nhị đáp lại.
Sắc mặt của Phùng Dĩ Mạc có hơi khó nói.
"Cô?" Nhiễm Nhị khẽ gọi.
Nước trong cốc của Phùng Dĩ Mạc tràn ra một chút, điều này khiến bà ấy hơi lo lắng về được mất, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
Nhiễm Nhị muốn hỏi bà ấy làm sao vậy, lời đến bên miệng, cảm thấy không thích hợp lắm, lại lấy hai tờ giấy ra khỏi hộp giấy trên bàn lau sạch vết nước trên bàn trước mặt cô.
Phùng Dĩ Mạc cười khổ lắc đầu: "Cô bé, chúng ta thật sự là có duyên nhỉ.”
Nhiễm Nhị không hiểu tại sao, nhưng từ nụ cười buồn bã của Phùng Dĩ Mạc, đây có thể là một câu chuyện buồn.
Quả nhiên, Phùng Dĩ Mạc nói: "Mối tình đầu của tôi là một cảnh sát.” Bà ấy mỉm cười và mô tả: "Cảnh sát rất đẹp trai, rất mạnh mẽ."
"Mối tình đầu?" Nhiễm Nhị hoàn toàn bị mê hoặc bởi hạnh phúc lóe lên trong mắt bà ấy, rơi vào kỳ vọng tốt đẹp về mối tình đầu: "Sau đó thì sao?”
"Chia tay rồi."
Nhiễm Nhị suýt nữa cắn lưỡi mình: "Xin lỗi, đề cập đến chuyện buồn của cô rồi.”
"Chuyện của bao nhiêu năm trước rồi." Giọng điệu của bà ấy thoải mái như đang nói về tình yêu của người khác: "Chúng tôi có tình cảm rất tốt, sắp nói về hôn nhân, cha mẹ anh ấy ngay cả ngày đến thăm và tặng sính lễ cũng đã được ấn định, nhưng anh ấy là một cảnh sát, đột nhiên nhận được nhiệm vụ, anh ấy nói tạm thời không thể kết hôn với tôi. Thời đại của chúng tôi, loại chuyện này, cha mẹ tôi biết được, rất tức giận, vì vậy... Chúng ta đã chia tay.”
Nhiễm Nhị tiếc hận: "Ông ấy không níu kéo sao?”
Phùng Dĩ Mạc lắc đầu: "Có nước không có nhà, anh ấy coi nhiệm vụ và công việc quan trọng hơn tôi.”
Đàn ông ấy mà, tại sao tất cả đều là dạng người như thế. Phùng Dĩ Mạc cũng được xem như thiên chi kiều nữ, vậy mà vẫn có người đàn ông không thật lòng trân trọng bà ấy.
Đặc biệt, ông ấy cũng là một cảnh sát, Nhiễm Nhị lại càng buồn hơn.
Trái tim Lâm Trạm cũng sẽ cứng rắn như vậy sao...
"Nhưng cháu không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trường hợp của tôi có thể xem là một trường hợp cá biệt." Phùng Dĩ Mạc an ủi: "Cảnh sát cũng đều có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cũng có rất nhiều người chồng tốt, người cha tốt.”
Nhiễm Nhị dùng sức gật gật đầu, trả lời bà ấy bằng một câu khích lệ: "Cô và cảnh sát kia tuy rằng không ở cùng một chỗ, nhưng cũng có gia đình của mình.”
"Ừm." Phùng Dĩ Mạc gật gật đầu, mỉm cười khi nhắc tới gia đình mình.
Sau đó hai người tập trung thảo luận vào đàn Cello, Phùng Dĩ Mạc mời Nhiễm Nhị làm giáo viên của bà ấy, có âm nhạc làm bạn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Từ quán trà đi ra đã là buổi tối, Nhiễm Nhị bắt xe về nhà, Wechat trên điện thoại di động tự đăng xuất, chờ sau khi cô lấy ra, ting ting gửi tới một loạt tin nhắn.
- --
Caphemuoi: Chúc cả nhà ngủ ngon:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT