Nhiễm Nhị bắt taxi đến trụ sở chính của Hoa Lan ở Khu Đổi mới và Công nghệ. Tòa nhà này hơi khác so với tòa nhà văn phòng thông thường, sảnh trước được trang trí tràn ngập bầu không khí nghệ thuật.
“Xin hỏi, trưởng phòng tuyên truyền Ngô có ở đây không?” Cô đi tới quầy tiếp tân, hỏi một người phụ nữ xinh đẹp.
Đội trưởng Tưởng nói rằng chính Giám đốc Ngô từ Ban Tuyên truyền của Hoa Lan đã gọi điện, và chính trợ lý của ông ấy đã gửi thẻ và hợp đồng tới. Nhiễm Nhị rất tò mò về giám đốc Ngô này, người mà cô chưa từng gặp trước đây rốt cục là ai.
Cô lễ tân xinh đẹp mỉm cười hỏi: “Cô có hẹn trước không?”
Nhiễm Nhị lắc đầu.
Cô lễ tân xinh đẹp xin lỗi nói: "Không hẹn trước thì không gặp được." Nhiễm Nhi đang tiến thoái lưỡng nan, thì cửa thang máy mở ra, có mấy người sóng vai nhau bước ra, người phụ nữ đi đầu tiên chính là chủ tịch Phùng, người mà cô đã gặp trong bữa tiệc của khách sạn năm sao cách đây vài ngày. Nhiễm Nhị chỉ biết rằng cô ấy tên là Phùng Dĩ Mạc sau khi tìm kiếm trên Internet - con gái của cố chủ tịch Hoa Lan, vợ của ông chủ tập đoàn Thiên Hưởng, con dâu của cựu thị trưởng thành phố Bắc Hải, và tốt nghiệp đại học Princeton. Ngoài điều này ra, hầu như không có lời giới thiệu nào khác về cô ấy, nhưng một vài từ này đã rất tuyệt vời rồi.
Người không nhiễm khói lửa nhân gian thì vẫn cần vốn mà.
Đây là ấn tượng của Nhiễm Nhị khi nghĩ về Phùng Dĩ Mạc, và tất nhiên, ở người phụ nữ này không có sự lạnh lùng hay vụ lợi, ngược lại, cô ấy có vẻ ngoài dịu dàng hơn, càng không có cảm giác xa cách khi cô ấy cười.
Ngồi trong quán cà phê, Nhiễm Nhị nhẹ nhàng chạm tay lên cốc cà phê trên bàn, nhiệt độ của cà phê nóng hổi truyền khắp cơ thể cô xuyên qua lòng bàn tay. Nó khiến cô cảm thấy thư thái hơn.
Cô hiện đang ngồi đối mặt với Phùng Dĩ Mạc, sự khác biệt về tuổi tác và thâm niên khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Nhiễm Nhị len lén liếc nhìn, Phùng Dĩ Mạc đang nhấp một ngụm cà phê, tuổi tác của cô ấy là một bí ẩn với khuôn mặt đó.
“Mấy ngày trước trong yến tiệc, tôi muốn cùng cô tán gẫu vài câu, nhưng người quá đông, luôn bị chuyện này chuyện kia cắt ngang, cho nên mới không có thời gian." Lời mở đầu của Phùng Dĩ Mạc rất tùy tiện, Nhiễm Nhị bất ngờ đến mức
không có gì để nói, vì vậy cô chỉ biết mỉm cười, gật đầu, thậm chí không nghĩ đến việc hỏi Phùng Dĩ Mạc xem cô ấy muốn nói chuyện gì với cô. Hai người cách nhau quá xa.
Không, không, phải nói là... hai thế hệ. Theo trực giác, Nhiễm Nhị cảm thấy rằng cô ấy nên thuộc thế hệ trước, bởi vì chồng cô ấy, ông chủ của Thiên Hưởng, cũng thuộc thế hệ trước.
"Là tôi nhờ quản lý Ngô liên lạc với cô, bởi vì đúng lúc có cơ hội như buổi tiệc mừng năm mới này, đối với cô mà nói đây là một sân khấu tốt, nhưng có lẽ hơi đột ngột nhỉ." Phùng Dĩ Mạc chậm rãi đặt xuống. "Thời gian chuẩn bị chắc là hơi ngắn."
Câu nói của Phùng Dĩ Mạc đã nhắc nhở Nhiễm Nhị, cô nhanh chóng bắt kịp lời nói: "Không sao, cảm ơn cô rất nhiều vì đã cho tôi cơ hội này." Điều mà Nhiễm Nhị thực sự muốn hỏi là tại sao, nhưng Phùng Dĩ Mạc mỉm cười, chỉ nói một câu đó.
Nhưng Phùng Dĩ Mạc với đôi mắt tinh tường đã nhìn ra: "Cô đi lại đường xa đến đây tìm giám đốc Ngô, chắc không phải chỉ để nói cảm ơn đó chứ?” Nhiễm Nhị: "..." Cô đã bị nhìn thấu, cô còn biết nói gì đây, đành mỉm cười nhẹ nhàng, rồi chọn một mục tiêu an toàn để đặt câu hỏi: "Chủ tịch Phùng, tôi có thể hỏi tại sao cô lại cho tôi cơ hội này không."
Từ nhỏ, Nhiễm Dặc Hàng đã dạy cô rằng “Vô công bất thụ lộc, vô đức bất thụ sủng.”
Bất ngờ gặp vận may, nếu không có nguyên nhân, Nhiễm Nhị sẽ cảm thấy rất bất an.
Sau khi hỏi, từ đôi mắt của Phùng Dĩ Mạc, Nhiễm Nhị có thể nhận ra cô ấy thực sự biết mục đích đến đây của mình.
"Cô chơi đàn rất giỏi, hơn nữa tôi còn một lý do khá kỳ lạ." Phùng Dĩ Mạc ngừng lại, mỉm cười nhìn cô: "Tôi rất ngưỡng mộ cô, có thể nói rằng cô bạn đã trở thành người mà tôi muốn trở thành, nhưng lại không thực hiện được đó." Nhiễm Nhị ngạc nhiên đến mức không thể nói nên lời, nhưng sự ngạc nhiên của cô chỉ kéo dài vài giây, cô nhanh chóng nhận ra rằng Phùng Dĩ Mạc, người được nhiều người coi là đang sống một cuộc sống hoàn hảo, lại có thứ mà không làm được.
Cô không còn bị dẫn dắt trong cuộc trò chuyện này như một cô ngốc nữa, mà ngập ngừng hỏi: "Chủ tịch Phùng, có phải cô rất thích âm nhạc đúng không?" Phùng Dĩ Mạc nghe những lời của cô, chân thành nói: “Mười năm nay, tôi rất muốn trở thành một nghệ sĩ cello, nhưng thực tế không cho phép tôi làm như vậy."
Nhiễm Nhị cũng hiểu: "Cô phải kế thừa công việc kinh doanh của gia đình." Phùng Dĩ Mạc gật đầu: "Không còn cách nào khác, mỗi người đều có những điều không muốn làm, những bắt buộc vẫn phải làm đó thôi.” Nhiễm Nhị có thể nghe thấy vẻ trêu đùa trong giọng điệu của cô ấy, có vẻ như Phùng Dĩ Mạc không hề bận tâm đến cái danh phú nhị đại này. Vì vậy cô không hỏi nữa, chuyện của Phùng Dĩ Mạc chắc cũng dễ đoán được, cô ấy từng là một cô gái có rất nhiều mộng mơ, hưởng thụ cuộc sống giàu sang mà gia đình mang lại cho mình, nhưng cô cũng vì gia đình mà phải từ bỏ một số thứ, nghĩ lại thì, cũng chẳng có gì bất công.
Nhiễm Nhị mỉm cười: "Âm nhạc thì thích lúc nào chẳng được.” "Đúng vậy." Phùng Dĩ Mạc vui vẻ nói, khép lại những ký ức khó chịu đó, cười cười nói: "Cô bé, bây giờ em nên tin là thật rồi đó, tôi chỉ là muốn gặp một vài người bạn yêu thích âm nhạc thôi."
Bị cô gái xuất sắc đến vậy coi là bạn???
Nhưng Nhiễm Nhị không nói ra, chắc chắn Phùng Dĩ Mạc không thích nghe từ này, vì vậy cô vội vàng khiêm tốn hỏi: "Chủ tịch Phùng, chị có muốn làm bạn với em không?”
"Đừng gọi chủ tịch Phùng nữa, tôi lớn hơn cháu 20 tuổi, cháu có thể gọi tôi là cô." Phùng Dĩ Mạc nói xong, nhìn thời gian, nhớ rằng vẫn còn một số việc cần giải quyết, phải rời đi, khi đứng dậy, bà ấy đưa cho Nhiễm Nhị một tấm danh thiếp: "Chuẩn bị thật tốt cho bữa tiệc nhé, còn nữa, khi có thời gian rảnh, hy vọng cháu sẽ đến quán trà này trò chuyện với tôi."
Nhiễm Nhị nhận danh thiếp và gật đầu vui vẻ. Khi Phùng Dĩ Mạc đi được vài chục mét, bà chợt nhớ ra một điều.
Bà ấy là nhà tài trợ, vì vậy không khó để có được một vé tham dự bữa tiệc. Nhưng hình như cũng có người nói rằng mê cô đàn lắm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT