Trong lòng Nhiễm Nhị bịa ra một loạt suy đoán, đã nâng người phụ nữ trước mặt lên tận trời, tóm lại, cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt này rất tốt.
Thẳng đến khi Thẩm Hách theo cha mẹ đến, đứng vững phía sau người phụ nữ, một nhà ba người tất cả đều là bộ dáng khiêm tốn.
"Chủ tịch Phùng!" Mẹ Thẩm vẻ mặt tươi cười, giọng nói dối trá, ly rượu lập tức vươn ra: "Ai nha chủ tịch Phùng, thì ra ngài ở chỗ này a! Thật may mắn, thật may mắn!"
“Rất hân hạnh.” Người phụ nữ được gọi là chủ tịch Phùng thanh âm nhàn nhạt, vẻ tươi cười cũng nhạt vài phần, ngón tay khẽ vuốt chén rượu vang, không hề cụng chén. Chuẩn bị đi, trước khi đi, cô ấy cố ý nhìn về phía Nhiễm Nhị, cực kì thân thiết nói: "Nhiễm Nhị, hy vọng còn có cơ hội có thể nghe được tiếng đàn của cô."
Nói xong, cô ấy quay người rời đi, để lại một nhà Thẩm Hách im lặng đứng chôn chân tại chỗ.
Nhiễm Nhị lại có một từ hình dung thêm về cô ấy, siêu ngầu. Hoàn toàn không để ý tới một bộ hư tình giả ý trên thương trường, nhưng có thể làm được như thế, nói vậy...
Cô và Kiều Nghiên Phi, Phan Ninh ba mặt nhìn nhau, xem ra hai người bọn họ cũng không biết chủ tịch Phùng là người như thế nào.
Kiều Nghiên Phi lườm lườm nhìn Nhiễm Nhị: "Một vị chủ tịch còn có thể gọi tên cậu, còn cậu lại không biết người ta!”. Xi𝓃 hã𝘺 đọc tr𝗎𝘺ệ𝓃 tại ﹢ tr𝗎mtr𝗎𝘺 e𝓃.𝘃𝓃 ﹢
Nhiễm Nhị: "..."
Thẩm Hách không theo bố mẹ rời đi, gia nhập cuộc nói chuyện: "Nhiễm Nhị, em biết chủ tịch Phùng?" Ánh mắt anh dõi theo nhìn người phụ nữ một khoảng xa, rồi thu hồi lại, nhìn Nhiễm Nhị hỏi: "Hình như cô ấy còn rất thưởng thức
em?”
Nhiễm Nhị buông cốc xuống: "Tôi không biết cô ấy là ai, đây là lần đầu tiên gặp.”
Thẩm Hách gật đầu, cho rằng lời nói của Nhiễm Nhị không sai, dựa vào sự hiểu biết của anh ta, gia đình Nhiễm Bội tuy rằng không tệ, nhưng bố mẹ Nhiễm đều là giáo viên, nhiều lắm chỉ được tính là thư hương thế gia, trên thương trường và quan trường đương nhiên không có chỗ đứng.
"Cô ấy chính là thiên kim Phùng Dĩ Mạc của cố chủ tịch tập đoàn Hoa Lan." Thẩm Hách tràn đầy tự tin phổ biến kiến thức, phổ biến xong, còn nhấp môi một ngụm, lại nói thêm: "Chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Lan."
Nhiễm Nhị ồ một tiếng, cũng không kinh ngạc, cô đã sớm đoán được người phụ nữ kia không phải hạng người tầm thường, cho nên sự tự tin của Thẩm Hách từ đâu mà đến? Bất động sản Hoa Lan cũng sẽ không tặng cho anh ta một căn nhà...
Ngược lại, Kiều Nghiên Phi rất hứng thú: "Cô ấy chính là Phùng Dĩ Mạc a." “Cậu biết cô ấy?” Nhiễm Nhị hỏi.
Kiều Nghiên Phi nói: "Trên mạng nói, cô ấy là phú nhị đại ít nhiễm bụi trần nhất.” Cô lắc đầu: "Bất động sản Hoa Lan và cố chủ tịch Phùng đều rất khiêm tốn, cho nên tớ cũng chỉ là vô tình nhìn thấy một câu đánh giá."
"Không phải là không nhiễm bụi trần.” Thẩm Hách khinh thường: "Đó là ngạo mạn."
Nhiễm Nhị chê cười anh ta: "Người ta không đụng chén với các anh, anh thù địch không phải sao?"
Thẩm Hách phẫn nộ, cái ly sắp bị bóp nát, trong mắt bốc hỏa: "Có cái gì đặc biệt chứ!” Nhiễm Nhị cũng không nghĩ tới lời nói của cô lại khiến Thẩm Hách tức giận như vậy, cố gắng khuyên nhủ: "Đều là xã giao diễn trò mà thôi, đừng để trong lòng.”
Thẩm Hách cũng dễ hết giận, kiên định nhìn chằm chằm Nhiễm Nhị: "Nhị Nhị, anh không tức giận nữa, lời em nói, anh đều nghe, từ nay về sau, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Mức độ sến sẩm khiến Kiều Nghiên Phi và Phan Ninh run rẩy.
Toàn thân nổi da gà, đến cả xúc động muốn chết trong lòng Nhiễm Nhị cũng có, thốt ra: "Anh không cần phải nghe lời tôi!" Cô bị Thẩm Hách nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn ngập chấp niệm, xấu hổ hết mức, tùy tiện tìm một phương hướng
quay đầu rời đi.
Thẩm Hách rầm rầm đi theo: "Anh nghe em còn không được sao?"
“Ai muốn anh nghe tôi!" Nhiễm Nhị nói mấy câu rồi mãi vẫn không xong, cảm thấy phiền lòng: "Bỏ đi! Anh vẫn đang tức giận! Tiếp tục tức giận đi!"
“Lúc nãy anh thật sự rất tức giận!" Thẩm Hách kéo lấy Nhiễm Nhị, vỡ vụn nói: "Tình huống vừa rồi em cũng thấy rõ, anh và bố mẹ anh thiếu chút nữa khúm núm quỳ gối, nhưng Phùng Dĩ Mạc kia cũng không thèm liếc mắt một cái, cô ta dựa vào cái gì chứ."
Nhiễm Nhị lạnh nhạt: "Dựa vào cô ấy có một người cha là chủ tịch tập đoàn Hoa Lan."
“Con người thật bất công!” Thầm Hách vẫn hừng hực phẫn nộ: "Không chỉ như thế, em có biết chồng của Phùng Dĩ Mạc là ai không?”
Tuy rằng Nhiễm Nhị cảm thấy những thứ này không liên quan gì đến mình, nhưng xuất phát từ việc không có chỗ trốn, cô đành phải rút cánh tay ra khỏi tay Thẩm Hách, lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ quan tâm A Tín khi nào kết hôn, không quan tâm chồng của doanh nhân nào là ai."
Cô thấy Thẩm Hách vẻ mặt xám xịt, bừng tỉnh đại ngộ: "A! Anh đuổi theo nói với tôi những chuyện này, có phải là muốn nói cho tôi biết, A Tín cùng Phùng Dĩ Mạc có quan hệ sao?" Cô hô to: "Không cần, không cần, Phùng Dĩ Mạc tuy rằng đẹp mắt lại nhiều tiền, nhưng có vẻ lớn tuổi hơn A Tín rất nhiều!"
“Nhị Nhị, em đừng nghiện làng giải trí nữa được không?" Thẩm Hách đau đớn vô cùng, có ý ngăn cơn sóng dữ để cứu vớt một thiếu nữ trượt chân.
Thật ra Nhiễm Nhị cảm thấy mình khá tốt, cô không theo đuổi ngôi sao, cô chỉ yêu bài hát của bọn họ, nói những lời kia, hoàn toàn là cố ý, trong lòng cô yên lặng ôm lấy A Tín, dễ thương quá đi.
Nhưng Thẩm Hách lại tự mình nói: "Vừa rồi người thay mặt cố chủ tịch phát biểu trước hội nghị, chính là chồng cô ấy, người sáng lập tập đoàn Thiên Hưởng thuộc top 100 những công ty tốt nhất hiện nay, con trai của cựu thị trưởng thành phố Bắc Hải. Nói xong, anh ta lại hỏi Nhiễm Nhị: "Vận mệnh có phải quá không công bằng không?"
“..." Nhiễm Nhị sững sờ nghe những chuyện không liên quan đến mình, chân thành nói: "Cho nên việc làm sao mà tranh nổi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT