Đôi tay của đại thúc diễn đạt một đoạn ngôn ngữ tay chân phức tạp một cách nhanh chóng, mở miệng ra, nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của Nhiễm Nhị, dùng tay kéo cái chân bị trật, chầm chậm đi từng bước vào cuối con hẻm. "Đại thúc có phải là có gì đó muốn nói hay không?" Nhiễm Nhị đến cả một câu cũng không hiểu, liền cau có mặt mày lại: "Theo anh, thì chúng ta nên đi, hay là nên ở lại đợi thêm chút."

"Cô chẳng phải có thể dịch được ngôn ngữ của đại thúc sao?" Lâm Trạm quay sang nhìn cô, nhếch một bên miệng lên: "Cô nói láo cũng không tệ đó, sao bây giờ lại đột nhiên không hiểu ngôn ngữ hình thể nữa rồi?"

Nhiễm Nhị xoa xoa đầu mũi, đó đúng là có thêm bớt đôi chút. Cô cười khúc khích: "Có thành phần nghệ thuật gia công ở trong đó, nhưng mà ý nghĩa biểu đạt là chính xác."

Lúc không căng thẳng, thì miệng mồm cũng không tệ, Lâm Trạm không biết phải phản ứng lại thế nào: "Được rồi, cảm ơn lời khen của cô." Mỗi khi Nhiễm Nhị khiến người khác cảm thấy ấm lòng, thì đều thấy rất vui, vì thế cô cười vui vẻ từ tận đáy lòng và nói: "Không có chi."

Trong con hẻm tối tăm bỗng xuất hiện một bóng người, lấp lấp ló ló, khi đến gần, quả nhiên là đại thúc, ông cầm theo một chiếc bong bóng màu đỏ quấn

thành hình bông hồng, vui mừng không ngớt chạy về phía của họ, đưa ra trước mặt tặng cho Nhiễm Nhị.

Thì ra là đi về lấy bong bóng tặng cho cô, Nhiễm Nhị cảm thấy rất vui mừng, đưa tay ra nhận lấy. Không ngờ rằng đại thúc lại không đưa cho cô, mà lại đưa qua cho Lâm Trạm còn cố ý đẩy anh về phía của Nhiễm Nhị. Nhiễm Nhị cảm thấy ngại ngùng, đại thúc nhất định là đã hiểu lầm quan hệ của cô và Lâm Trạm rồi, làm như vậy, có khi nào Lâm Trạm cảm thấy không thoải mái không.

Cô do dự, Lâm Trạm đã đưa tay qua rồi, chiếc bong bóng hình bông hồng tròn trĩnh đó đã đưa đến trước mặt.

"Cầm lấy đi, chỉ là một cái bong bóng thôi." Lâm Trạm chưa đợi cô nhận lấy, đã bỏ thẳng vào tay của cô.

"Ồ." Nhiễm Nhị đành nhận lấy, nhưng nếu là hoa, thì có lẽ anh đã không tặng, cô thầm nghĩ như vậy.

Đại thúc không biết mình đã điểm nhầm uyên ương phổ trông có vẻ rất mừng rỡ, vẫy vẫy tay đi mất rồi.

Nhiễm Nhị cầm lấy bong bóng, cảm thấy không vui lắm, xe dừng ở bên ngoài con hẻm không thể chạy vào được, cô cùng Lâm Trạm đi ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khác thường, với quan hệ của cô và Lâm Trạm thì không thể nào cứ làm phiền anh hết lần này đến lần khác như vậy.

Hơn nữa còn có Lạc mỹ nhân không rõ thân phận đó nữa, từ một năm trước đã ở bên cạnh của Lâm Trạm, cho đến tận bây giờ con người đó cũng không rời khỏi Lâm Trạm, chứng minh là bọn họ không thể tách rời nhau. Vừa nghĩ đến đây, Nhiễm Nhị đã cảm thấy khó chịu trong lòng. Lâm Trạm phát hiện cô gái nhỏ không đi cùng anh, quay đầu lại nhìn mấy lần, thấy cô đang đi rất chậm, quay đầu lại nói chuyện phiếm: "Sao cô phải tự mình đưa đại thúc ấy đến bệnh viện? Không thể tìm một người bạn đi cùng hay sao?" "Trưa nay sau khi xảy ra vụ việc thì tôi đã quay về ban nhạc, tan làm về nhà thì đi qua Phù Thế Hối, nhìn thấy đại thúc dọn hàng sớm hơn bình thường, đi

đường cà nhắc cà nhắc nên nghĩ rằng đại thúc bị thương, muốn đưa đại thúc đi khám xem thế nào, dù gì lúc trưa đại thúc cũng đã giúp chúng tôi kéo thời gian để chạy trốn." Nhiễm Nhị kể lại đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, nhưng đáng tiếc là: "Nhưng mọi người trong đội đều đang bận tập luyện, đều rất mệt mỏi,

.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

không muốn cố ý gây thêm phiền phức cho người khác."

Lâm Trạm ừm nhẹ một tiếng, hai người lại không có chuyện gì để tiếp tục nói. Lúc đi đến ngoài hẻm, Nhiễm Nhị dừng lại: "Lâm Trạm, tối nay đã phiền anh rất nhiều rồi." Cô nói: "Tôi có thể tự mình đón xe về nhà, anh không cần đưa tôi về đâu."

Lâm Trạm nhìn cô rồi lại quay sang nhìn con đường một chiều vắng tanh này, ánh mắt chắc chắn: "Ở đây? Có thể đón được xe sao?"

Nhiễm Nhị kiên quyết gật đầu.

Trong đêm tối, bong bóng hình hoa hồng đỏ bay bổng, chiếc dây màu xanh lá quấn trên tay của cô, cô gái nhỏ có ý chào tạm biệt anh, trông vô cùng xa lạ. Lâm Trạm bặm môi: "Cô không có phiền tôi, là cô đã giúp tôi, vì để cảm ơn, cũng nên đưa cô về nhà một cách an toàn."

"Ừm?" Nhiễm Nhị không hiểu chuyện gì, là vì cô nói khoác khen anh khi nãy sao?

Lâm Trạm mở cửa xe cho cô, mỉm cười: "Lên xe rồi nói."

Anh không quá khiêm khắc, lúc anh nở nụ cười, thật sự trông rất đẹp trai. Cảm giác khác lạ vừa nảy sinh trong lòng của Nhiễm Nhị khi nãy đã được dập tắt, vui vẻ ngồi vào trong xe, đóng cửa.

— "Rầm" một tiếng.

Bong bóng hình hoa hồng của cô!

Bong bóng hình hoa hồng mà Lâm Trạm bị ép tặng cho cô!

Tuy rằng nó không phải là hoa hồng thật, còn trông mập mập xấu xỉ nữa, nhưng mà, dù gì đi chăng nữa thì đây cũng là "bó hoa" đầu tiên mà cô được đàn ông tặng khi sống đến từng tuổi này!

Cứ như vậy bị cô đóng cửa lại kẹp bể, trở thành một đống đất mềm màu xanh xanh đỏ đỏ.

Nhiễm Nhị nhìn ra bầu không khí ngoài cửa sổ vẫn không nỡ rời đi, bong bóng hình hoa hồng của cô, dù cho chỉ ở cùng cô thêm một ngày cũng được. "Nhiễm Nhị?" Lâm Trạm bỗng nhiên gọi cô: "Bể rồi thì thôi vậy, lần sau tôi mua hoa thật tặng lại cho cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play