Sau khi bị tra nam phản bội, tôi liền kết hôn cùng anh trai anh ta!

Vả mặt tra nam


1 năm


Không có Chu Mộ và Mạc Yên Hoài, tiệc đón gió nhuộm một bầu không khí tốt.

Một bạn học nam cùng lớp nheo mắt nhìn chiếc ghế trống sau khi uống quá chén.

Anh ta cao giọng: “Đã gần nửa tiếng rồi, sao họ vẫn chưa xuống?”

Những lời này khiến hiện trường lập tức yên tĩnh lại, tất cả bọn họ đều vô thức nhìn tôi, trong mắt không nói nên lời.

Lúc này, hai người rốt cục đi xuống.

Đôi môi của Mạc Yên Hoài sưng đỏ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt cô ta xấu hổ né tránh.

Trên cổ có vài trái dâu tây đỏ rất dễ thấy.

Ngược lại, Chu Mộ trông có vẻ thư thái, bình tĩnh. Hai cúc áo sơ mi đã bị mở ra, để lộ những vết cào nông.

Những người có mặt ở đây không phải kẻ ngốc, mọi người đều biết họ vừa làm gì.

Tần Nhã Trúc vẻ mặt tức giận, chỉ vào mũi bọn họ chửi: "Hai người các ngươi cho rằng đây là khách sạn tình yêu sao?"

Mạc Yên Hoài con mắt co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia nhàn nhạt ủy khuất.

Cô ta thì thầm, "Tôi xin lỗi, chúng tôi... chỉ là không thể kiềm chế được."

Ở nửa sau của câu nói, cô ta nhìn tôi và nói, sự kiêu ngạo khi là người chiến thắng sâu thẳm ẩn giấu trong mắt cô ta hiện rõ.

Chu Mộ bảo vệ cô ấy phía sau, khuôn mặt anh ta tối sầm lại. Anh tôi nhìn tôi một cách sắc bén.

Trước khi tôi nói bất cứ điều gì, anh ta cho rằng tôi đang cố tình nhắm vào Mạc Yên Hoài.

Anh ta trầm giọng nói: "Giang Lam, tôi chính là mượn phòng khách nhà cô, có cần thiết phải như vậy hay không?"

Không khí dường như tràn ngập khói thuốc súng, không ai dám nói chuyện.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta vài giây, sau đó lấy điện thoại ra.

"Xin chào, cửa hàng thú ý?"

“Hai con chó hoang lúc nào cũng động tình, bẩn chết đi được.”

"Hãy giúp tôi bán nó càng sớm càng tốt, cảm ơn anh."

Xung quanh chợt yên lặng.

"phụt--"

Tần Nhã Trúc che miệng cười, giơ ngón tay cái lên với tôi.

Những người khác cũng mím môi nhin cười như đang xem kịch, trong mắt không giấu được vẻ hưng phấn.

Mạc Yên Hoài khẽ nức nở, như thể cô ta đã bị xúc phạm rất nhiều.

Chu Mộ đông cứng tại chỗ, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Giang Lam, cô có ý gì?"

Tôi cong môi cười, không che giấu sự khinh thường trong mắt.

"Chỉ những con chó hoang mới có thể giao phối bất kể dịp nào."

“Thảo nào người ta nói thế về anh.”

Tôi chỉ chọc vào chỗ đau của anh ta để anh ta nhớ mãi nỗi xấu hổ này.

Quả nhiên, trong mắt Chu Mộ tràn ngập màu đỏ điên cuồng, gân xanh trên trán và cánh tay nổi lên, lửa giận sắp bộc phát.

Tôi thậm chí còn vui vẻ cười: “Sao, tôi sai rồi à?”

"Chát--"

Trong giây tiếp theo, khuôn mặt của tôi bị một lực rất lớn giáng xuống, tai tôi lập tức ong ong.

Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay quên đặt xuống của Chu Mộ cùng đôi mắt ngơ ngác của anh ta.

Môi anh ta run run: "Lam Lam, anh..."

Tôi không cho anh ta cơ hội để nói, liền nhặt một chai rượu trên bàn đập vào đầu anh ta.

Cảnh tượng trở nên hỗn độn.

Mạc Yên Hoài hét lên, cô ta không có thời gian để giả ngu. Tiếng hét cực kỳ chói tai và khó chịu.

Chu Mộ sững người tại chỗ, nhìn tôi một lúc, như thể không thể tin được.

Một dòng máu chảy ra từ đầu anh ta nhưng anh ta vẫn chưa ngất đi.

Tôi đi đến, giáng một tát lên mặt anh ta.

Bao nhiêu năm qua, tôi luôn dịu dàng, hiểu chuyện trong mắt anh.

Nhưng có lẽ anh ta đã quên rằng tôi đã từng giúp anh ta trả thù những kẻ bắt nạt khi còn nhỏ như thế nào.

Tôi, Giang Lam, luôn là người có thù tất báo.

"Anh ngày hôm nay đã làm ra chuyện gì, tôi sẽ nói cho chú Chu."

"Anh chẳng là gì nếu không có tôi !!!"

Tôi nói một cách lạnh lùng, không có một chút tình cảm hay cảm xúc nào trong mắt.

Khoảnh khắc tôi quay đi, Chu Mộ nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Hốc mắt đỏ hoe, bờ môi nhợt nhạt mấp máy.

"Em... Em không cần anh nữa?"

Tôi nghi ngờ hỏi anh ta, "Tại sao tôi lại muốn một quả dưa chuột thối? Anh có nghĩ tôi lại là người nhặt dưa thối không?"

Anh ta đóng băng tại chỗ.

Tần Nhã Trúc mím môi chán ghét.

"Ai lại giả bộ như vậy? Anh cho rằng Lam Lam không biết bị lừa dối từ lâu?"

"Cô bạn gái học giỏi của anh đã chú ý đến Lam Lam từ lâu. Mỗi ngày, cô ta đều đăng cuộc tình ngọt ngào với anh. Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh đó!"

Mạc Yên Hoài lập tức tái mặt: "Không, cô nói nhảm, tôi không có!"

Cô ta nắm lấy tay Chu Mộ: "Em chỉ muốn lưu giữ lại vì em rất thích anh, không cố ý cho chị xem đâu!"

Chu Mộ nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp nhưng anh vẫn không đẩy ra.

Mọi người tại hiện trường đều nhìn họ với ánh mắt khinh thường.

Tôi vỗ tay cười hiền.

"Nhà tôi khắp nơi đều bị giám sát, muốn xem video thì nói chuyện riêng với tôi."

Nhiều người có mặt tại hiện trường cười đùa, tất cả đều nhìn hai người bọn họ với vẻ ghê tởm.

Tôi cười mà không có một chút ý cười trong mắt.

Sao cặp chó hoang này dám chạy lung tung trong sân nhà tôi?

Tôi là người nhà họ Giang.

Còn Chu Mộ chỉ là một đứa con ngoài giá thú bị vô số kẻ bắt nạt.

Không có tôi, làm sao anh ta có được vị trí như bây giờ?

Chu Mộ nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe, máu vẫn đang nhỏ xuống từ trán anh ta.

Vẻ mặt anh ta buồn bã như thể anh đã bị cả thế giới bỏ rơi.

Chu Mộ giờ phút này trùng hợp với dáng vẻ khi tiễn tôi ra sân bay ba năm trước.

Anh ta đang ôm eo tôi thật chặt.

Đôi mắt đỏ hoe hỏi đi hỏi lại tôi có quay lại không.

Tôi khó khăn trả lời anh ta rằng tôi sẽ.

Không ai nghĩ chỉ trong ba năm mọi thứ đã thay đổi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play