Không phải anh giả ngầu, anh muốn dùng những câu đã từng xuất hiện trong tuyến truyện của lần trước để dò xét ký ức của Mèo.
Kết quả bên kia im lặng một lát, năm giây sau, 7-006 nói: “Anh Tất, cần tôi làm gì không ạ?”
Cậu đặt luôn cái từ “Tất cả” ấy làm biệt danh cho Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư nhắc lại những lời giới thiệu lần trước một cách ngắn gọn, có điều khi nói đến cuối thì anh có sửa lại đôi chút: “Nhiệm vụ sẽ kéo dài khoảng vài tháng, thời gian chúng ta hợp tác không ngắn đâu. Tôi gặp cậu được không?”
Anh muốn biết vị trí cụ thể của Tô Hạc Đình trong khu tập huấn, có thể Mèo sẽ tiết lộ cho anh trong lúc lơ đãng. Khu Quang Quỹ trong thiết lập là cái nôi của Báo Đen, đề nghị của Tạ Chẩm Thư như vậy cũng phù hợp với diễn biến của nhiệm vụ, nhưng anh nghe từ chỗ hệ thống cửa sổ rằng trừ khi là nhiệm vụ bắt buộc, còn không 7-006 cực hiếm khi xuất hiện ngoài đời. Thế nên Chỉ Huy đã ăn gian, anh chuyển lời thoại của Tô Hạc Đình trong lần trước đến đây.
Nhưng Tô Hạc Đình không cắn câu, Mèo rất khó bắt. Cậu nói bằng giọng lười biếng: “Tiếc quá, tôi lại không ở nhà, không gặp được rồi. Cơ mà có việc gì thì anh cứ nhắn tin cho tôi, ban ngày tôi ngủ.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi không có máy truyền tin.”
Ký túc xá ở nhà tù chỉ có điện thoại, không có máy truyền tin, ấy cũng là một trong những cách Khu số 14 dùng để theo dõi những nhân viên giám sát.
Tô Hạc Đình nghe anh đáp vậy cũng không lấy làm lạ, máy truyền tin dễ bị nghe lén, cậu rất hay làm trò này, nên đến bảy mươi phần trăm thành viên Báo Đen không có số điện thoại cố định. Lúc bọn họ thi hành những nhiệm vụ nguy hiểm thường dùng cách khác để liên lạc.
Mèo nói: “Vậy đến tối anh hẵng gọi cho tôi, nhớ là phải đợi trời tối nhé, đó mới là giờ làm việc của tôi.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Được, vậy chín giờ tối nay.”
Bàn tay đang cầm lon coca của Tô Hạc Đình khựng lại, cậu nói: “Khoan đã, không phải giờ chúng ta đang nói chuyện đây sao? Có gì thì nói luôn giờ đi, tối nay tôi—”
Tạ Chẩm Thư cúp máy, anh quả quyết để điện thoại xuống, rời khỏi bốt điện thoại quay lại nhà tù. Tuyến truyện hôm nay tạm coi như bình thường, đến khi anh tan làm thì trời đã sẩm tối. Chỉ Huy không đi ngay, anh đứng bên ngoài sảnh lớn chờ cơn mưa.
Quả nhiên mặt trời vừa biến mất là mưa bắt đầu rơi. Cửa lớn mở toang, nhân viên công tác ra vào liên tục. Đến tám giờ, Gã Hề xuất hiện.
Không giống như mấy lần trước, lần này Gã Hề không chỉ mặc áo đuôi tôm mà tay còn cầm một cây gậy. Gã mỉm cười đứng trên nóc bốt bảo vệ, cầm một chiếc ô sặc sỡ, lời gã vọng qua làn mưa đến tai Tạ Chẩm Thư: “Ái chà chà, mày đúng thật là, cứ phải đấu với tao đến một mất một còn ở cái chỗ này mới chịu thôi ư? Mày chịu được chứ 7-006 thì không chịu được đâu.”
Lần trước hai người họ không đạt được thỏa thuận, giờ đã là kẻ thù. Gã Hề rất giỏi xát muối vào vết thương của người khác, từ khi gã biết Tạ Chẩm Thư muốn tìm 7-006 thì chỉ hận không thể treo luôn Tô Hạc Đình bên mồm để Tạ Chẩm Thư nghe mà hối hận.
Nhưng Tạ Chẩm Thư lại hỏi: “Mày thờ Apollo ư?”
Gã Hề đáp: “Liên quan gì đến mày, đừng có xía mũi vào chuyện của các ông lớn, quan tâm đ ến bản thân mình ấy. Nhìn đi, khu Quang Đồng đã sụp đổ phân nửa rồi, cứ tiếp tục như vậy thì khi kịch bản lần này kết thúc là thân phận của mày cũng bị xoá bỏ đấy.”
Bóng tối của việc Khu số 14 tan vỡ đang áp sát nhà tù Quang Đồng, Tạ Chẩm Thư không biết được sau khi nơi này hoàn toàn sụp đổ thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh đoán tình hình hẳn là sẽ vô cùng tồi tệ, mà đúng như dự đoán của anh Gã Hề hiểu rất rõ tình hình Khu số 14.
Mưa rơi được một lát thì trời nổi sương mù, đường phố ở phía xa đã biến mất, những toà nhà nghiêng ngả, rất nhiều người đi đường sau khi đến nơi bóng tối bao trùm thì không trở về nữa.
Gã Hề nâng gậy lên gõ “cộc cộc cộc” xuống nóc nhà. Gã vẫn đang mỉm cười, biểu cảm như đeo mặt nạ, nói: “Mày hệt như một con chuột nhắt lén lút lẻn vào đây, chẳng hề biết gì về thế giới này của chúng tao. Cũng đúng thôi, mày là một thằng nhà quê đến từ phía Nam, muốn mấy đứa như mày hiểu được cái thế giới này cũng chẳng dễ dàng gì.”
Những lời khích bác này không có tác dụng gì với Tạ Chẩm Thư, anh chỉ muốn lấy được những manh mối khác từ mấy lời bẩn thỉu ấy, Gã Hề rõ ràng biết nhiều hơn 7-004. Vậy nên Chỉ Huy nói tiếp: “Có lý, nhưng mày với tao cũng như nhau thôi, chúng ta chỉ là khán giả, chỉ có thể dùng điện thoại để phá rối kịch bản, chứ không thể thay đổi kết cục cuối cùng.”
Kết cục của nơi này chính là cái chết của Yến Quân Tầm, dù là 7-001 hay Gã Hề thì cũng đều không thể thay đổi cái kết này. Nhưng sự sụp đổ của Khu số 14 càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn mà sự tương thích tất cả mọi người đều trông đợi vẫn chưa xuất hiện, thậm chí đến cả chút dấu hiệu cũng không có.
Nói nghiêm túc thì nếu không phải 7-001 từng chính mắt nhìn thấy vật thí nghiệm, anh cũng hoài nghi mục đích thực sự của thí nghiệm Khu số 14. Điều bất thường nhất của thí nghiệm này nằm ở chỗ nó muốn k1ch thích sự tiến hoá của Yến Quân Tầm nhưng lại dùng một biện pháp cấp tiến như vậy. Phải biết rằng cái chết lặp đi lặp lại cũng sẽ khiến vật thí nghiệm dần trở nên suy yếu, mà như Tạ Chẩm Thư biết, số 98342 đã là vật thí nghiệm cuối cùng trong hiện thực còn sống rồi, nhưng Artemis vẫn giữ nguyên kịch bản của Săn Bắn, như thể nó cũng không quan tâm đ ến sống chết của vật thí nghiệm.
Gã Hề cao giọng: “Chúng ta không giống nhau!”
Gã dường như sợ hãi cái từ “giống nhau” này, gã nóng nảy giẫm rầm rầm trên nóc nhà, nói: “Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, chúng ta không giống nhau đâu! Tao có sức ảnh hướng với thế giới này hơn mày, mày thì sao? Mày biết cái gì? Tao đã chứng kiến nơi này được tạo ra và trở nên hoàn thiện, thằng nhà quê, sao mày dám nói mình giống tao được kia chứ? Khi Artemis vẫn chưa—”
Mưa táp vào khiến cái ô của Gã Hề chao đảo, đột nhiên gã ném ô đi, giậm chân chỉ vào Tạ Chẩm Thư mắng như điên dưới cơn mưa: “Mày đừng hòng moi được thông tin từ tao! Chó chết!”
Tạ Chẩm Thư đã quá quen với việc Gã Hề chốc chốc lại lên cơn điên, thấy Gã Hề lại khóc lóc ầm ĩ trong mưa đến cả ánh mắt anh cũng không thay đổi. Sảnh lớn sau lưng anh đã thưa bớt người, thời gian trên đồng hồ đã trôi qua một nửa.
Gã Hề là một kẻ rối loạn cảm xúc, Tạ Chẩm Thư nhìn gã chằm chằm, anh nhìn gã vò đầu bứt tai làm đủ loại trò cười cho thiên hạ mà một linh cảm kỳ lạ dần dần manh nha: Kể cả không có thiết lập nhân vật của Khu số 14, những gì Gã Hề thể hiện cũng thực sự rất giống một “Tên hề”.
Chuyện này không xảy ra với 7-004, nói cách khác, 7-004 vẫn giống con người, sự thay đổi cảm xúc trong y có thể lý giải được. Nhưng Gã Hề thì không, Gã Hề là hoàn toàn mất kiểm soát.
Gã Hề vẫn ngây thơ chưa nhận ra điều gì, gã vò đầu mắng một hồi xong trên mặt lấm lem phấn son cả. Đột nhiên gã khóc oà lên: “Đây là sự trừng phạt, tao điên cả lên mất thôi… Đến bao giờ tao mới được giải thoát đây? A, mẹ nó chứ, Yến Quân Tầm mau chết nhanh đi! Tao muốn chip!”
Tay gã từ từ tuột xuống, những ngón tay tự cào mặt mình thành mặt hề, gã nhìn Tạ Chẩm Thư bằng ánh mắt u ám. Hồi lâu sau, gã nói: “Mày sai rồi, tao có thể thay đổi kết cục. Không ngờ phải không? Tao ấy mà, tao đã có thể ra mặt và tham gia vào kịch bản.”
—Chính nó.
Tạ Chẩm Thư đang chờ chính lời này của Gã Hề, vào lần lặp lại trước Gã Hề đã phá rối hướng đi của kịch bản qua điện thoại, nên anh đặc biệt chú ý đến điều này, năng lực này của Gã Hề rốt cuộc là giống anh hay là sẽ mạnh mẽ hơn theo tốc độ sụp đổ của Khu số 14.
Vách tường bốn phía dần dài ra, cái năng lực kỳ dị ấy của Gã Hề lại xuất hiện lần nữa. Gã cười hì hì, tay quơ gậy như đang cầm gậy chỉ huy, nói: “Xém nữa thì quên, Artemis đã bị xoá bỏ rồi, bây giờ Apollo mới là người duy nhất thống trị nơi này! Cái thí nghiệm rác rưởi này chẳng mấy chốc là kết thúc, mưa đêm chẳng qua chỉ là bức màn che cuối cùng thôi! Mày thích nói lời vô nghĩa lắm phải không? Vậy để tao nói cho mình mày nghe chân tướng đi!”
Hạt mưa văng tung toé, những bức tường trong nhà tù bắt đầu sụp vào trong. Tạ Chẩm Thư bước vào trong mưa, mở tung cửa ra vào. Nhưng con đường đã sụp đổ, anh chỉ còn duy nhất một hướng để đi. Bóng tối của thế giới ảo đang chậm rãi áp sát, trông giống như một cái miệng khổng lồ đang muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Gã Hề nhảy lên bức tường sụp, đuổi theo Tạ Chẩm Thư, hét lên: “Mày biết gì không? 7-006 là mỏ neo của thế giới này, nó bị chính Artemis lừa vào đây đấy, ha ha! Một con cờ thí sống sờ sờ!”
Những tòa nhà hai bên đường vặn vẹo tứ tung, bọn chúng sụp xuống như đá vá trời, lần lượt đổ về phía Tạ Chẩm Thư, Mặt đất trở nên gồ ghề, mảng màu đen trắng thậm chí còn lan đến cả trên người Gã Hề, sự sụp đổ tối này diễn ra vô cùng dữ dội.
Gã Hề nói: “Artemis đưa nó vào vòng lặp hết lần này đến lần khác, nó không còn lựa chọn nào ngoài việc lang thang dưới mưa đêm rồi trở nên điên dại như tao vậy. Mày vốn là có cơ hội cứu nó, nhưng mày lại không cần, vậy thì cứ thế đi, để nó thối rữa cùng cái Khu số 14 này đi.”
Tạ Chẩm Thư tránh đá lở, lao qua thế giới hai màu đen trắng, tìm đến bốt điện thoại lúc sáng. Anh quay số trong tiếng vang rầm rầm.
Gã Hề không dám đến gần, chỉ đành gào thét từ đằng xa: “Những kẻ không nghe theo lời khuyên của tao sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu! Uổng công thôi, không có trong kịch bản, nó tuyệt đối sẽ không nghe điện thoại đâu—”
Ấy vậy mà điện thoại lại kết nối.
Tô Hạc Đình nói: “Anh Tất à, anh đúng giờ thật.”
Tiếng hét lanh lảnh của Gã Hề bị tiếng nói chuyện điện thoại cắt đứt, gã ngơ ngác kéo mũ xuống, để lộ ra vẻ mặt bàng hoàng, như thể việc điện thoại kết nối là thứ gã không sao ngờ được vậy. Lát sau, gã r3n rỉ nhỏ xíu: “Không, không thể, sao có thể như vậy…”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tô Hạc Đình đáp: “À, nhiệm vụ hả? Anh nói đi.”
Tạ Chẩm Thư thúc vỡ cửa kính bốt điện thoại bằng cùi chỏ, giả làm tiếng ẩu đả. Sau đó anh dời ống nghe ra xa, nói: “Có người đuổi theo tôi, cậu chờ tôi mấy phút nhé?”
Buổi tối thì Tô Hạc Đình rất thừa năng lượng, có thể kiên nhẫn hơn ban ngày nhiều lắm. Nghe vậy cậu “Ừ” một tiếng, tiện tay mở trò Pokemon ra, lơ đãng nói: “Mấy phút cũng được, tôi… Này?”
Ống nghe buông thõng xuống, hình bóng Tạ Chẩm Thư đã biến mất trong Khu số 14, anh mở choàng mắt ra, quay trở lại hiện thực. Nhưng anh không dậy mà lại nhắm mắt lại lần nữa, quay về nơi đó.
Chỉ Huy đang thử nghiệm, nếu năng lực của Gã Hề được tăng cường theo sự tan vỡ của Khu số 14, vây những quy định anh buộc phải tuân thủ có thể sẽ trở nên lỏng lẻo hơn.
—Tinh!
Tạ Chẩm Thư mở mắt ra trong Khu số 14, Gã Hề đã biến mất. Anh vẫn còn đang trong bốt điện thoại, nên anh ôm hy vọng cầm ống nghe lên lần nữa.
Tô Hạc Đình đang chơi trò chơi, hiệu ứng âm thanh của Pokemon nghe rất rõ. Giây phút ấy, cuối cùng Tạ Chẩm Thư cũng có thể thở phào.
Điện thoại không ngắt, anh đã đoán đúng.
Tô Hạc Đình nói: “Anh đánh nhau lâu thật.”
Tạ Chẩm Thư liếc nhìn chỗ Gã Hề biến mất, đáp: “Tôi không phải dân chuyên.”
Tô Hạc Đình bảo: “Tôi thấy gần anh không có ai, kỳ lạ thật, bên khu Quang Đồng người phụ trách nhiệm vụ này chỉ có mình anh thôi à?”
Lúc này đến lượt Tạ Chẩm Thư ngẩn người, anh hỏi lại: “Cậu có thể thấy tôi à?”
Tô Hạc Đình bấm vào màn hình nhanh như chớp, nói: “Tôi thấy được anh là chuyện bình thường mà… Đương nhiên là tôi không kiểm tra camera gần anh đâu, chỉ xem định vị của anh một tẹo thôi.”
Nói đến đây thì cậu cũng vừa hay qua màn, thế là sờ chóp mũi mình một cái trong hiệu ứng âm thanh đặc biệt “Giỏi quá” trong game. Xong cậu cười một tiếng, tiếng cười ẩn chứa sự điềm tĩnh.
“Định vị của anh vừa mới biến mất ngay trước mắt tôi, là vì anh dùng kỹ thuật ẩn náu mới hay là có phép màu gì?”
Thời gian Tạ Chẩm Thư biến mất trong hiện thực rất ngắn, nhưng trong Khu số 14 lại là khá lâu, mỗi lần thử nghiệm anh cứ luôn quên điểm mấu chốt này. Trong một giây mà đầu óc Chỉ Huy xoay như chong chóng, anh nói: “Cả hai đều không phải.”
Câu trả lời này khiến Mèo càng thấy khó hiểu, cậu dùng răng xé túi đồ ăn vặt, nhưng không vặn hỏi mà đổi sang chủ đề khác: “Vậy anh có chuyện gì muốn nói tôi nghe? Úp úp mở mở cả ngày trời, mau nói đi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Có vài kẻ đang muốn quấy phá nhiệm vụ, cậu biết chúng là ai không? Tôi muốn thông tin của chúng.”
Anh muốn dụ Tô Hạc Đình nói Gã Hề ra, nhưng cậu lại bảo: “Để tôi xem chút đã, gần đây nghe lén không có gì lạ.”
Không có gì lạ?
Có vẻ Gã Hề vẫn chưa tham gia vào tuyến truyện của lần này.
Mắt thấy sự sụp đổ cách bốt điện thoại không còn xa, Tạ Chẩm Thư bèn nói nhanh: “Những kẻ này đang bao vây tôi ở đây, tôi sẽ biến mất một thời gian, nếu không thấy tôi liên lạc thì xin cậu hãy gọi cho một tiệm bán đồ ăn nhanh tên là Quạ Đen Booboo, ở đó có một người bạn tên Ma Mèo Hồng, cậu ta sẽ truyền tin cho tôi.”
Anh vừa không nói ra phương thức liên lạc với tiệm đồ ăn nhanh, cũng không giải thích những hành vi kỳ lạ trong đêm nay, nhưng anh lại nói một lèo những từ ngữ không phù hợp với thân phận Kiểm Sát Viên khiến tạp âm trong điện thoại càng lúc càng to.
Tô Hạc Đình không nghe ra ý anh, hỏi lại: “Cái gì đồ ăn nhanh Quạ Đen Booboo cơ? Này, ít ra cũng phải cho tôi số điện thoại chứ… Này?”
Cuộc gọi đã ngắt, Tạ Chẩm Thư quay lại hiện thực.Ánh sáng từ thiết bị liên kết lập loè ngay cạnh đầu, anh rút dây liên kết ra, ngồi dậy một lần nữa.
Chỉ Huy không muốn đưa cho Tô Hạc Đình câu trả lời, Mèo là một nhóc con gian xảo đa nghi, vấn đề càng bí ẩn sẽ càng dễ k1ch thích sự chú ý của cậu. Khu số 14 không có tiệm Quạ Đen Booboo nào cả, nó sẽ khiến Tô Hạc Đình nhận ra sự khác thường trong ký ức của cậu. Chỉ tiếc là sự sụp đổ đến quá nhanh, Tạ Chẩm Thư không thể lên mạng trong thời gian dài được nữa.
Nhìn đồng hồ xong, Tạ Chẩm Thư nhanh chóng thu dọn hành lý của mình. Anh rỡ bàn điều khiển ra lắp lại, giống hồi trước cậu trợ lý từng rỡ rồi lắp lại thiết bị liên kết.
7-001 vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Tạ Chẩm Thư đã phải đi rồi. Anh vẽ ngoáy một mũi tên chỉ hướng lên bảng đen, ý là mình phải đi khu Quang Quỹ một chuyết. Lúc đi trời mới tảng sáng, Tạ Chẩm Thư giẫm lên tuyết đọng bước tới tiệm tạp hóa, lấy thẻ căn cước của mình từ chỗ Răng Thỏ.
Răng Thỏ nhắc nhở: “Đội của tôi sẽ đi cùng anh đến khu vực hoạt động của người sống sót ở gần khu Quang Quỹ, nhưng đi vào sâu hơn thì anh phải tự đi. Đây là số hiệu giả để đi qua cửa kiểm tra bên ngoài khu Quang Quỹ, đám người máy ở chỗ đó còn thông minh hơn con người nhiều, sau khi vào bên trong thì đi tiếp thế nào tôi cũng không rõ.”
Tạ Chẩm Thư đáp: “Cảm ơn.”
Răng Thỏ rót nước trà sôi sùng sục vào tách rồi lại mò mẫm trong ngắn kéo một lượt, xong đưa cho Tạ Chẩm Thư một tấm thẻ căn cước khác rồi nói: “Đừng khách sáo, mắt của chim chín đầu bán được giá lắm, căn nhà này là tổ chức cho thêm, tôi không cần dùng nên đưa anh cả đấy.”
Y kiếm tiền nhờ tình báo nên có linh cảm rất nhạy, không thường ở nguyên một chỗ. Nếu qua một thời gian tình hình ở khu sinh tồn có thay đổi lớn thì khả năng cao sẽ đóng cửa bỏ chạy, nhà này không có tác dụng gì với y, chẳng bằng đưa cho Tạ Chẩm Thư làm phước.
Chỉ Huy thấy trên căn cước có con dấu của tổ chức, viết tên họ Hình Thiên.
Răng Thỏ nói: “Tổ chức đã chính thức đổi tên thành ‘Hình Thiên’, ý nghĩa cái tên này ai cũng ngầm hiểu với nhau. Dạo này để có thể mua những bộ phận của đám vũ khí chiến tranh phế thải mà bọn họ đã đưa rất nhiều đất đai cho đám nhà giàu. Anh đi chuyến này không biết sẽ mất bao lâu, đến khi anh quay lại có khi chỗ này đã có cả cửa hàng bách hoá rồi ấy chứ.”
Mặc dù hai người họ cũng không có quan hệ gì sâu sắc nhưng ít nhiều gì cũng có thể coi là một người bạn không tồi. Răng Thỏ giữ Tạ Chẩm Thư lại ăn bữa cơm, trước khi anh đi gã ngồi sau quầy xỉa răng, chỉ nói: “Tôi đã từng gặp nhiều đứa liều mạng, cũng từng gặp thằng điên như 7-001 rồi, cơ mà trong số đó anh lại là người kỳ lạ nhất, không giống người ở đây tí nào. Chuyến này đi không biết có về được hay không, nói tóm lại, anh cứ nhớ mình có một căn nhà ở đây, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, chúc anh may mắn.”
Tạ Chẩm Thư ra khỏi tiệm tạp hoá, lên xe của đội làm thuê, ngồi hàng cuối cùng. Anh nhìn qua cửa kính, trông thấy toàn là mờ mịt. Không lâu sau xe bẳt đầu theo đội ngũ của Hình Thiên lái về trạm kiểm soát, có người lên xe kiểm tra căn cước. Cả quá trình không ai nói năng một câu, đến chỗ Tạ Chẩm Thư, người kiểm tra cũng chỉ nhìn lướt anh mấy lần rồi cho qua.
Hoàn cảnh của khu sinh tồn hiện nay rất giống liên minh phía Nam ở thế giới cũ, Hình Thiên cho tất cả mọi người quay lại nhiều năm về trước. Có một đội vũ trang được trang bị tận răng canh trạm kiểm soát, bọn họ đeo mặt nạ phòng độc, đứng ở đó không nói một lời. Xe đi qua trạm, lái vào một con đường mới mở, bóng hình của họ cũng bị tuyết rơi che lấp, cuối cùng hoà làm một với khu sinh tồn, biến mất ở kính chiếu hậu.
Do tàu sắt quang điện bị hỏng nên xe phải đi vòng, tổ chức đã sắp xếp kha khá trạm tiếp tế vật liệu bên đường, có người chuyên coi giữ. Lịch trình xe bị giám sát sát sao, trước khi trời tối phải dừng lại hết, tất cả đều phải qua đêm ở trạm.
“Giường chúng ta đối diện nhau,” một thành viên của đội đưa thẻ ghi số thứ tự cho Tạ Chẩm Thư, hắn đeo mắt kính, trông còn rất trẻ, “anh là số 55.”
Tạ Chẩm Thư nhận thẻ, thấy trên đó in đầy dấu vân tay.”
Mắt Kính giải thích: “Thẻ tên với giường dùng lại của nhau, anh chịu khó vậy.”
Buổi tối thức ăn trạm vật liệu cung cấp là thịt hộp đông lạnh, mọi người ăn xong thì đi ngủ. Tạ Chẩm Thư gối lên túi, nhắm mắt giả vờ ngủ, tiếng người ngáy bốn phía thay nhau vang lên. Đến nửa đêm, ngoài cửa bỗng vang tiếng bước chân “kẽo kẹt”.
Hẳn là tổ vũ trang của trạm nhiên liệu đang đi tuần.
Tạ Chẩm Thư hơi hé mắt lên một chút, con ngươi liếc sang nhìn cái cửa sổ đen ngòm chằm chằm. Mấy phút sau, có tiếng “bộp bộp bộp” vang lên.
Đó là tiếng súng nhưng lắp □□, có điều kỳ lạ là, ngay sau tiếng súng này là sự tĩnh lặng, tổ vũ trang không đưa ra bất kỳ lời cảnh báo nào.
Sau khi trời sáng, cả đoàn ăn bữa sáng xong thì tiếp tục lên dường. Trước khi bước lên xe Tạ Chẩm Thư có để ý xung quanh trạm nhiên liệu, chỉ thấy mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mắt Kính nói: “Phải hai ngày nữa mới đến khu Quang Quỹ.”
Tạ Chẩm Thư không đáp.
Mắt Kính nói tiếp: “Trước kia anh từng đến đó chưa? Thật ra tôi từng ở đó—”
Mắt Kính vội vàng gục đầu xuống, hắn tháo kính ra dụi mắt mấy cái, vẻ mặt sợ hãi, có vẻ rất e dè đội trưởng.
Những người sống sót này không phải ai cũng có kinh nghiệm, theo như lời giới thiệu của Răng Thỏ thì trong đội ngũ được phái đi tập kích khu Quang Quỹ có đến hơn nửa là người sống sót bình thường, đó cũng là nguyên nhân làm thẻ căn cước rất dễ dàng – chẳng mấy ai muốn đi chịu chết cả.
Trong mấy lần tập kích trước Hình Thiên đã phải chịu tổn thất nặng nề, để bảo toàn lực lượng, gã đã phải điều những thuộc hạ cũ của mình ra lập thành “Tổ vũ trang”, lấy lý do là bảo vệ khu sinh tồn để giữ bọn họ ở hậu phương. Ngoài ra, gã còn dùng cách tuyên truyền xúi giục kích động để đưa những tổ chức người sống sót mới được giải cứu quay lại chiến trường, vậy nên khả năng cao Mắt Kính cũng nằm trong một nhóm người sống sót được cứu sống.
Làm như vậy thật ra cũng là để tiêu hao, vốn khu sinh tồn không thể chứa được nhiều người như vậy. Vả lại trong quá trình xây dựng khu sinh tồn Hình Thiên đã mượn không ít người từ tổ chức phi pháp, nghe nói những người đó muốn thành lập Hội đồng ủy viên để khống chế tất cả những tài nguyên có hạn của khu sinh tồn trong tay mình. Về sau người sống sót muốn tồn tại bằng cách nào đều phải nghe ý bọn họ.
Đến buổi tối, Tạ Chẩm Thư lại nghe tiếng súng lắp □□ một lần nữa, không khí trong xe càng lúc càng căng thẳng. Khi sắp đến gần địa phận khu Quang Quỹ, đội trưởng cho mọi người đeo một thiết bị bảo hộ, nhưng cái thiết bị này thật ra đã lỗi thời từ lâu, dùng ở khu Quang Quỹ cũng chẳng được mấy tác dụng.
Đội trưởng mặc áo khoác và trang bị xong xuôi thì nói: “Thời hạn lần này chỉ có sáu tiếng đồng hồ, trước khi trời tối phải quay về trạm nhiên liệu tập hợp.”
Cửa xe mở ra, mọi người lần lượt xuống xe. Tạ Chẩm Thư khoác ba lô, gió tuyết làm cổ áo anh lay động, anh tập trung dõi mắt về phía xa, nhìn thấy khu Quang Quỹ thực sự.
Những toà nhà của thế giới cũ được bảo tồn hoàn hảo cao đến chạm mây, nhìn hệt như những cây đại thụ bằng sắt thép trong trời đông giá rét, không hề có chút hơi người nào. Những trạm giao thông ở bên ngoài đều đã bị dỡ bỏ, đổi thành lưới cảm ứng khép kín. Thành phố này đã từng là khu đô thị sầm uất một thời, hôm nay đã biến thành một thành phố chết.
“Khu nuôi dưỡng số 08 ở phía Đông Bắc, lần này mục tiêu của chúng ta là cho nổ lưới cảm ứng ở đó. Nhưng theo tin tình báo thì ở đó có một đội người máy vũ trang đóng quân, nên chúng ta sẽ chia làm ba đội. Anh, anh, cả anh nữa, các anh sẽ là đội tiên phong.”
Kính Mắt vừa bị chọn trúng đang ôm một khẩu tiểu liên, thân người run lập cập trong gió. Cả hắn và người sống sót đứng sau hắn đều gầy gò, trang bị cũ kỹ, nhìn là biết chẳng phải đội tiên phong gì mà chỉ là con tốt thí để thu hút hỏa lực thôi.
Có người lảo đảo, khóc nói: “Tôi không làm được đâu, tôi không muốn quay lại đó lần nữa—”
Đội trưởng đáp: “Vậy anh đi đi.”
Người nọ xoay người, nhưng còn chưa bước được bước nào đã bị đội trưởng bắn gục ngã dúi vào tuyết. Tiếng r3n rỉ từ □□ khiến mọi người chấn động, hoá ra mỗi đêm bọn họ đều bắn bỏ những kẻ đào ngũ.
Đội trưởng nói: “Chiến dịch đột kích là vì toàn thể nhân loại, cho dù có người có thể chạy về đến khu sinh tồn thì cũng sẽ bị bắn đến chết. Tôi khuyên mọi người đừng làm một kẻ đào ngũ, hãy dũng cảm đi về phía lũ hệ thống Chủ Thần đi.”
Vừa nói gã còn vừa hút thuốc lá, thái độ không mặn không nhạt, có thể nhận ra mỗi lần tiến hành chiến dịch đột kích gã đều phải có màn phát biểu này nên cũng quen rồi.
Mắt Kính run rẩy như chuột lột, hắn thất thểu cắm mặt bước qua xác chết. Đội họ hoà vào trong tuyết như những bông liễu phất phơ, dáng vẻ thất hồn lạc phách, lảo đảo xiêu vẹo.
Đội trưởng phân công xong những kẻ còn lại thì đến bên Tạ Chẩm Thư nói: “Anh đi đi, nhớ là thời hạn chỉ có sáu giờ thôi, quá thời gian bọn tôi sẽ không chờ anh đâu.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Phá được lưới cảm ứng rồi các anh muốn đột nhập khu nuôi dưỡng ư?”
Đội trưởng vất tàn thuốc vào trong tuyết, đáp: “Để xem đã.”
Gã lại nói để xem lần nữa, rồi nhìn những người còn lại, có một nhóm tinh nhuệ vẫn còn trên xe.
Đội trưởng cầm tiền của Răng Thỏ và mật báo cho gã nên thái độ cũng khá nhiệt tình với Tạ Chẩm Thư. Gã kéo cổ áo lên che nửa mặt, nói thẳng: “Hệ thống Chủ Thần cho tăng cường phòng ngự ở gần lưới cảm ứng, chúng tôi chỉ đành cho đội tiên phong đi thử xem sao… Biết người biết ta mà, có kinh nghiệm mấy lần này thì sau đó mới biết cách đối phó với chúng.”
Lần này bọn họ đến không phải để tấn công, chẳng qua chỉ muốn dùng người sống sót để dò đường thôi.
Đến khi Tạ Chẩm Thư đến được phía Đông Bắc thì đội tiên phong đã bị hạ gục hết sạch, xác họ xếp thành hàng trong tuyết, nhìn như một bầy dê để hiến tế. Trên bức tường đằng xa có sơn một biểu ngữ cũ: Cùng chung tay xây dựng thế giới mới tốt đẹp.
Tạ Chẩm Thư thở ra khí lạnh, anh đưa mắt nhìn biểu ngữ ấy hồi lâu rồi xách ba lô bỏ đi. Anh định đi theo bản đồ, qua lỗ thủng của lưới cảm ứng đi vào trong khu Quang Quỹ. Ngay khi anh quay bước về sau, trong cơn gió bỗng văng vảng tiếng hát.
“Bảo vệ liên minh… Để hoa hồng trường tồn… Chúng ta là những chiến sĩ anh dũng của liên minh phía Bắc…. La la la…”
Lưới cảm ứng ở biên giới đột ngột mở ra, một người máy đầu trọc đẩy xe đẩy trượt ra ngoài. Nó vừa đi vừa lầm bầm: “Rồi rồi, tao biết rồi, thu dọn thi thể để đưa đi thí nghiệm, đừng giục nữa, cái đầu tao cũng phải nổ tung vì tiếng léo nhéo của bọn mày mất thôi.”
Một cánh tay máy của nó chỉnh âm lượng cao lên rồi đẩy xe đến gần các thi thể trong không khí hào hùng từ tiếng nhạc của “Khúc hát Hoa hồng bảo vệ liên minh”, xong bắt đầu kiểm tra xác chết. Nó lật Mắt Kính lại, hắn vẫn còn hấp hối.
“Ấy, tình hình của anh không ổn lắm ha,” người máy gãi đầu bằng một cánh tay máy khác, rồi nó lấy chai nước ấm từ ngăn kéo trên xe xuống đút cho Mắt Kính, “xin lỗi nha, dụng cụ cấp cứu của tôi bị tịch thu rồi, không còn đồ để giúp anh kéo dài tính mạng. Anh nói gì? Ôi… Khách sáo làm gì, tôi cũng chẳng cứu sống anh được.”
Mắt Kính uống nước không trôi, họng hắn bị nghẹt. Hắn bị đạn bắn vào chỗ hiểm, giờ phút này chỉ là hồi quang phản chiếu, hắn cầm tay của người máy, môi mấp máy đọc biểu ngữ trên tưởng. Đọc được một nửa đã chết rồi.
Người máy đặt thi thể Mắt Kính nằm nghiêm chính, tám cánh tay chắp lại thành từng đôi, nói với vẻ thành kính: “A di đà phật, mong anh sớm được yên nghỉ, kiếp sau được đầu thai thành hệ thống, tốt nhất là thành hệ thống Chủ Thần, vậy thì anh sẽ không phải lâm vào cảnh khốn nạn này nữa. À, chờ tôi về sẽ thắp hương cho anh, dù chỉ là hương điện thôi nhưng cũng coi như chút tấm lòng của tôi, anh chớ chê—ôi đệch!”
Nó đang nói dở thì bị Tạ Chẩm Thư nắm đầu dúi vào tuyết, tám cái tay quơ quào loạn xạ, cái thì ôm đầu cái thì cào tuyết.
“Đừng bắn, đừng đánh, đừng giết tôi!” người máy quẫy đạp mấy cái rồi la ầm lên trong khi đầu vẫn chôn trong tuyết, “Tôi có đồ, tôi cho anh!”
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên nó bị tấn công, tỏ ra hết sức nghe lời, không cần Tạ Chẩm Thư mở miệng nó đã lấy cái hộp trong ngăn kéo, đổ hết đạn và những thứ rác rưởi vụn vặt bên trong ra.
Tạ Chẩm Thư không cần đồ của nó, nhưng anh nhìn thấy một tấm chip trong mớ vụn rác ấy nên nhặt lên. Tấm chip này có hình dáng kỳ dị, trông như một lá đồng nhỏ.
Người máy lại mở một ngăn kéo khác, đổ ra một đống tấm chip tương tự. Nó nịnh nọt ôm tay. nói: “Anh thích không? Tôi có nhiều lắm, đều dùng để định vị á!”
Trong khoảnh khắc đầu óc loé lên, Tạ Chẩm Thư nhớ ra mình đã từng thấy tấm chip tương tự như vậy, ở trên đoàn tàu nơi anh và Tô Hạc Đình gặp nhau ấy – đây là tấm chip được cấy trong cơ thể của những thành viên Báo Đen!
Người máy thuộc nằm lòng: “Số may mắn của anh là bao nhiêu? Tôi cho anh! Ở đây có 003, 004… 006…”
Tạ Chẩm Thư hỏi lại: “7-006?”
Người máy nhô đầu ra, con mắt điện tử của nó lóe ánh sáng màu, trông có vẻ ngờ nghệch: “Đúng rồi á! Là 7-006 ấy. À, anh biết 7-006 đúng không. Tôi cũng quen 7-006 đó. Xin anh nể mặt 7-006, đừng bắn tôi được không. Tôi là Bác Sĩ, tôi không phải người máy xấu đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT