Nhiệm vụ mới là một vòng lặp.

Tô Hạc Đình mở mắt, nghe thấy tiếng điện thoại vang lên… rồi lại tan biến trong làn mưa đêm. Dường như cậu đã lạc vào một vòng luẩn quẩn, trở thành một vai diễn cố định trong vở kịch. Cậu buộc phải tuân theo một quy tắc nào đó, nếu không sẽ bị xóa ký ức trở lại điểm bắt đầu.

Nghi ngờ đã trở thành thói quen của Tô Hạc Đình, trí nhớ có thể bị tái thiết nhưng cảm giác thì không. Dần dần cậu trở nên vô cùng nhạy bén, việc lớn thì số miếng bim bim bị mất, việc nhỏ thì vị trí để cây kim, tất cả đều có thể khiến cậu nhận ra có điểm khác thường. Cứ thế hết lần này đến lần khác cậu bước vào mưa đêm, rồi lại hết lần này đến lần khác tỉnh dậy trên chiếc ghế sô pha.

Cho đến một ngày nọ.

Hôm ấy Tô Hạc Đình mở mắt ra, trông thấy trần nhà quen thuộc, nơi đây là ký túc xá của cậu ở khu tập huấn. Cậu trở mình ngồi dậy, phát hiện tất cả mọi thứ đã trở nên tự nhiên, không còn cảm giác kỳ lạ nữa.

Màn hình treo tường đang chiếu ký hiệu “Trời quang”, Tô Hạc Đình xuống giường, đi nhà vệ sinh rửa mặt, trong quá trình này tất cả mọi thứ đều bày biện đúng theo thói quen của cậu.

Dường như thế giới đã trở lại quỹ đạo bình thường.

Rửa mặt xong, cậu cất tiếng chào với cái màn hình: “Chào buổi sáng.”

Màn hình trả lời: “Chào buổi sáng, 7-006.”

Tô Hạc Đình kích hoạt màn hình, tìm thấy danh sách nhiệm vụ của bản thân. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ vào một nhiệm vụ trên đó, hỏi: “Gì đây?”

Màn hình nói: “Đây là nhiệm vụ mới của câu.”

Tô Hạc Đình đọc lại nhiệm vụ mới: “Khu Đình Bạc… Quào, không phải chứ, mấy người muốn tôi giám sát một tên 7-001 ư.”

Trên màn hình chợt hiện ra dòng chữ:

【 Mục tiêu nhiệm vụ: Hiện đang giữ vị trí 7-001, họ tên Yến Quân Tầm, chiều cao 175 cm, cân nặng 62 kg, Năm 2163 mục tiêu vượt qua kỳ kiểm tra Báo Đen, nhưng do không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm và không có sức tấn công nên đã bị khai trừ khỏi đội, đảm nhiệm vị trí chuyên viên lập hồ sơ tâm lý ở cục Thanh tra khu Đình Bạc. 】

Tô Hạc Đình nói: “Người này…”

Ký ức của cậu có hơi mơ hồ, nhưng từ khóa trong tài liệu không sai, đúng là chuyên viên hồ sơ.

Tô Hạc Đình nói tiếp: “Người này phạm lỗi gì?”

Màn hình đáp: “Xin lỗi, tôi không thể trả lời, đây là nhiệm vụ cơ mật, cậu chỉ cần giám sát cậu ta theo yêu cầu của nhiệm vụ và báo cáo đúng hạn cho sếp là được.”

Tô Hạc Đình nói: “À.”

Cậu gập đốt ngón tay, cái được cái không gõ mặt bàn, ấy là động tác vô thức trong lúc cậu suy nghĩ, nó cho thấy cậu cảm giác được nhiệm vụ này có gì đó khác thường.

Cậu nói: “Nhìn cậu ta chằm chằm là được? Đơn giản vậy thôi à?”

Màn hình đáp: “Yến Quân Tầm là mục tiêu quan trọng của nhiệm vụ, mong cậu nhất định phải theo dõi cậu ta thật sát, không được lơi lỏng chút nào.”

Tô Hạc Đình “Ừ” một tiếng, màn hình còn nói: “Để đề phòng bị điều tra ngược lại, cậu phải dọn ra khỏi ký túc.”

Tô Hạc Đình hơi sửng sốt, hỏi: “Vậy tôi ở đâu?”

Màn hình đáp: “Tổ chức đã sắp xếp cho cậu một căn nhà ở khu Quang Quỹ.”

Hợp tình hợp lý.

Thế là Tô Hạc Đình rời khỏi ký túc xá, bước vào nhà mới ở khu Quang Quỹ. Căn nhà này nằm ngay đối diện đường cái, có thể ngắm cảnh đêm từ cửa sổ, tuy là hơi nhỏ một chút nhưng cũng may cái ghế sô pha thì không tồi, là kiểu cậu thích, có thể dùng làm giường ngủ luôn.

Mỗi ngày Tô Hạc Đình đều làm ổ trong nhà, đeo tai nghe nghe lén Yến Quân Tầm.

Cái người tên Yến Quân Tầm này có hơi kỳ lạ, cậu ta sống một mình, ở với một hệ thống trong nhà tên Panda, dù là một thiên tài nhưng lại hiếm qua lại với người khác, đã vậy còn thường xuyên mất ngủ.

Tiếc là hai người không có trao đổi gì.

Để cho tiện thì Tô Hạc Đình chỉ ăn độc có mì gói. Trong lúc giám sát Yến Quân Tầm cậu cũng nhận cả một ít yêu cầu phá khoá, kiếm chút thu nhập thêm. Nhưng cậu cũng chẳng ham thích gì việc tiêu tiền, chỉ muốn tích lại đó, như thể tích đủ rồi thì có thể cưới vợ.

Thi thoảng, cậu sẽ mở thời sự ra xem lúc ăn cơm, xem xem người ta đang quảng cáo thứ gì. Một cái quảng cáo về xe quang điện rất hay hiện ra, nhiệt tình thổi phồng sản phẩm của mình trước mặt Tô Hạc Đình, có trượt đi bao nhiêu lần nó cũng vẫn hiện ra tiếp.

“Xe quang điện kiểu mới, đây sẽ là chiếc xe hoàn hảo nhất của bạn.”

Tô Hạc Đình thầm nghĩ: Tốt hay không thì không biết, nhưng mấy người viết cái quảng cáo này qua loa quá rồi!

Vì chán nên đêm nào thức khuya cậu còn chơi game nữa. Có một trò tên là Cuộc chiến người đậu, nét vẽ rất dễ thương, cậu qua màn dễ như bỡn. Ai ngờ sau khi qua màn là trò chơi cũng xong luôn, không có tình tiết ẩn nào hết.

Tô Hạc Đình cực kỳ thất vọng.

Cuộc sống bình lặng không có niềm vui gì, thế là cậu bắt đầu biến việc chơi game thành một khoá huấn luyện phục hồi. Vào một đêm bình thường nọ, cậu nghe Yến Quân Tầm đang đánh nhau với người ta, chờ đến khi cậu ý thức được Yến Quân Tầm đang lâm vào nguy hiểm—

Trời mưa rồi.

Tô Hạc Đình tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, đây là ký túc xá của cậu ở khu huấn luyện, tất cả đều tự nhiên như thế. Sau đó, cậu sẽ ngồi dậy, kiểm tra nhiệm vụ của mình trên màn hình, giám sát Yến Quân Tầm, sống một khoảng thời gian nhàm chán, đến khi Yến Quân Tầm gặp nạn, trời sẽ mưa, rồi thì…

Rồi cậu sẽ tỉnh lại, thấy trần nhà quen thuộc.

Nói thế nào nhỉ.

Tô Hạc Đình vừa đánh răng vừa oán thầm: Cứ thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ.

Cậu đánh răng xong, đến kiểm tra nhiệm vụ trên màn hình, chuẩn bị đón chào một ngày mới. Lần này, nhiệm vụ là giám sát Yến Quân Tầm… và Thời Sơn Diên.

Tô Hạc Đình sờ mũi, nói trong vô thức: “Nhiệm vụ mới à.”

【 Nhiệm vụ: Giám sát hai người. 】

【 Mục tiêu nhiệm vụ số một: 7-001 tiềm nhiệm, hiện giờ số hiệu là 01AE86, tên Thời Sơn Diên, chiều cao 189cm, cân nặng 82kg, là một tay súng bắn tỉa. Năm 2160 mục tiêu vượt qua kỳ kiểm tra báo đen, nhưng do năng lực tự kiểm soát bản thân kém và thiếu khả năng đồng cảm nên đã bị khai trừ khỏi đội, chuyển nhượng cho cục thanh tra khu Đình Bạc quản lý. 】

【 Mục tiêu nhiệm vụ số 2: 7-001 đương nhiệm, tên Yến Quân Tầm… hiện đang là chuyên viên lập hồ sơ tâm lý. 】

Màn hình nói: “Đúng vậy, đây là nhiệm vụ mới của cậu.”

Tô Hạc Đình chỉ vào mục tiêu đầu tiên, nói: “Hắn…”

Cậu không nhớ nổi lý do Thời Sơn Diên bị khai trừ khỏi đội, nhưng trong ấn tượng của cậu cái vị 7-001 tiền nhiệm này rất hay phạm luật, nên cậu cũng bớt nghi ngờ một chút, nhận nhiệm vụ rồi ra khỏi ký túc theo sắp xếp của tổ chức, bắt đầu cuộc sống nhàm chán của mình.

“A…” Tô Hạc Đình ôm đầu, cào loạn tóc lên, lầm bà lầm bầm, “Có chuyện gì k1ch thích tí đi được không!”

Cảm giác này cứ như là làm một vai phụ nhàm chán trong câu chuyện của người khác, chỉ loanh quanh ngoài rìa, có mỗi tác dụng là để thúc đẩy tình tiết phát triển vậy,

Đúng lúc đó máy liên lạc vang lên.

Tô Hạc Đình nhận điện, bảo: “Làm sao!”

Bên kia im lặng.

Tô Hạc Đình nhìn liếc qua màn hình, thấy là một dãy số xa lạ. Cậu nói thật nhanh: “Tôi không mua nhà không làm thẻ không tham gia bất kỳ hoạt động gì đâu.”

Đối phương thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Tô Hạc Đình nói: “Vậy tôi cúp nhé?”

Bên kia nói: “… Đừng cúp.”

Giọng của người xa lạ rất êm tai, nhưng kỳ lạ thay, lại có chút u buồn lẫn trong đó. Tiếng hít thở của anh qua máy liên lạc truyền đến tai Tô Hạc Đình, nó gần như là chạm đến một điểm mấu chốt nào đó trong đầu cậu, khiến cậu do dự.

Tô Hạc Đình hỏi: “Anh có chuyện gì không?”

Người xa lạ lại yên lặng, hồi lâu sau anh mới nói: “Xin chào, 7-006, tôi là kiểm sát viên của nhà tù Quang Đồng.”

Tô Hạc Đình dịch ghế, đáp lại một tiếng “Ừ” bằng giọng mũi.

Ngữ điệu của Kiểm Sát Viên đã trở lại bình thường, như thể vừa nãy chỉ là ảo giác của Tô Hạc Đình. Tốc độ nói của anh rất chậm, nhả chữ rành mạch: “Tôi đến để hợp tác với cậu.”

Tô Hạc Đình chống má, giọng nói này khiến cậu liên tưởng đến một chiếc cà vạt được buộc nghiêm chỉnh, và cả những ngón tay đẹp đẽ. Cái vị Kiểm Sát Viên lạnh lùng không cho ai đến gần và cái câu “Đừng cúp” ban nãy tạo thành một sự đối lập rõ ràng, nó vừa khiến Tô Hạc Đình tò mò, vừa khiến cậu bồn chồn ngứa ngáy.

Cậu bảo: “Thế hả? Vậy anh tên gì?”

Kiểm Sát Viên nói: “Bí mật.”

Tô Hạc Đình nói: “Nhưng tôi vẫn chưa nhận được thông báo nào liên quan.”

Kiểm Sát Viên đáp: “Sẽ có trước giờ ngủ.”

Tô Hạc Đình nói: “Tôi cứ gọi anh là Kiểm Sát Viên thôi hả?”

Kiểm Sát Viên: “Đúng vậy.”

Anh ta nghiêm túc thật.

Tô Hạc Đình thôi không dịch ghế nữa, cậu cầm lon coca lạnh lên lắc lắc, nói: “Thế anh gọi tôi có chuyện gì nữa không? Tôi lắm việc lắm, muốn tám chuyện với tôi phải trả phí đấy, muốn tâm sự nữa thì phải trả thêm tiền.”

Kiểm Sát Viên “Ừ” một tiếng, như một con mèo đang lim dim buồn ngủ. Lát sau anh hỏi: “Cậu có giảm giá cho tôi không?”

Tô Hạc Đình đáp: “Không.”

Kiểm Sát Viên nói: “Tâm sự thì giá thế nào?”

Tô Hạc Đình nói bừa thôi, ai dè đối phương tưởng thật. Cậu nhìn lướt qua con số trên màn hình, nói chẳng thèm nghĩ: “Một triệu tám trăm nghìn.”

Mặc dù cái giọng này đúng là quyến rũ cậu thật, nhưng cậu cũng chẳng muốn trò chuyện sâu hơn.

Kiểm Sát Viên nói: “7-006.”

Tô Hạc Đình nói một cách vô tình: “Gọi tôi cũng vô ích, không có tiền thì tôi cúp đây, bái bai—”

Kiểm Sát Viên nói: “Đó là mật mã tài khoản của tôi.”

Tô Hạc Đình ngẩn người ra.

Kiểm Sát Viên vẫn lạnh như băng, nhưng cái giọng đó lại ở rất gần, như đang thốt ra ngay bên tai cậu, anh hỏi nghiêm túc: “Nói chuyện với tôi đến sáng được không?”

Tai Tô Hạc Đình bỗng đỏ ửng lên, trong cái đêm lặng ngắt và buồn tẻ này, cậu như một kẻ non nớt lần đầu nhận được điện thoại của gã đàn ông xấu xa.

Đáng ghét.

Cuối cùng Tô Hạc Đình cũng vỡ ra.

Chắc chắn tên này đến để câu[1] cậu đây mà.1.

“Câu” trong ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc là chỉ mối quan hệ trong đó một người dùng các chiêu trò như tặng quà vật chất hoặc tinh thần để lấy lòng người kia, dĩ nhiên người bị câu sẽ là “cá”. Nói chung là cũng như bố đường mẹ đường ấy:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play