Ngũ Lăng Hồng Quang trên đường điên cuồng hơn một giờ mới đến Trác Tây.

Hơn nửa đêm Trác Tây cũng náo nhiệt, hai bên đường bày đầy hàng quán, rau xào cùng khói lửa nướng thừa dịp gió nóng mùa hè tràn ngập cả con phố.

Tiếng người huyên náo, xen lẫn với tiếng khui nắp từ bia đá và nước ngọt

Điểm khói lửa cuộc sống độc đáo của Trác Tây tràn ngập vào ban đêm mùa hè.

Chu Tây Duy tìm một chỗ dừng con Hồng Quang lại, cửa xe vừa mở ra, mùi hương của hàng sạp lớn chui vào trong xe, tàn sát chóp mũi của anh.

Chu Tây Duy nuốt nước miếng, nghĩ đến tiền gửi chỉ còn lại ba con số trong thẻ của mình, vẫn nhịn xuống xúc động ăn uống.

"Đến rồi." Chu Tây Duy quay đầu nói với Đường Tự Bùi Hành Vũ, đôi mắt hung ác lộ ra cảm xúc chờ mong.

Ông đưa bây về nhà, vậy bây mời ông ăn khuya đi.

Giúp đỡ lẫn nhau, thật tốt.

Đường Tự mở cửa xe, làm bộ không nhìn thấy sự chờ mong trong mắt Chu Tây Duy, phất phất tay với Chu Tây Duy, "Chu lão sư, cám ơn ngài đưa chúng ta trở về, thứ hai gặp."

Nói xong cùng Bùi Hành Vũ xuống xe, trong ánh mắt nóng bỏng của Chu Tây Duy dần dần đi xa.

Ánh mắt Chu Tây Duy quá mức nóng bỏng, bọn họ làm sao có thể không cảm nhận được ý tứ trong đó chứ? Chỉ là ngẫm lại lượng thức ăn của Chu Tây Duy, lại ngẫm lại chính mình số tiền rỗng tếch ngượng ngùng trong túi, "Đi, tôi mời anh ăn khuya", Đường Tự thế nào cũng không nói nên lời.

Chỉ có thể đợi sau khi nhận được thù lao của bộ phim "Người vì tiền mà chết", mời Chu Tây Duy một lần ăn thỏa mãn đi.

Nghèo, chỉ một từ, nhưng sắc nét như vậy.

Chu Tây Duy sững sờ nhìn bóng dáng bọn họ biến mất ở cuối tầm mắt, sau đó hối hận thở dài một hơi, sao vừa rồi anh không trực tiếp nói ra chứ? Nói như vậy, Đường Tự bọn họ khẳng định sẽ không dễ cự tuyệt.

Thất sách thất sách.

Chuông điện thoại vang lên, Chu Tây Duy nhận máy.

Người trong điện thoại nói một đoạn, Chu Tây Duy đáp một câu, "Tôi sẽ đến ngay."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, lấy ra một cái hộp từ cốp xe của mình, lấy những thứ trong hộp ra dán vào thân xe.

Nương theo ánh đèn mờ nhạt ven đường, có thể nhìn thấy văn tự dán trên xe -- vận chuyển hàng, cái gì cũng chuyển.

Chu Tây Duy đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, ngụy trang bản thân, lập tức khởi động xe, đi hoàn thành công việc bán thời gian hôm nay.

Trong nháy mắt thứ hai đã đến, ngày hôm nay chính là nghi thức khởi máy «người vì tiền mà chết » của Diệp Chi Vân.

Biện pháp bảo mật của đoàn phim đã làm rất tốt, mặc dù tổ hợp của Diệp Chi Vân hợp tác với Trần Tu Hòa đều là mánh khóe, nhưng Diệp Chi Vân cũng không thích bị truyền thông chụp được hình ảnh của đoàn phim hay diễn viên khi quay phim.

Rất nhiều phương tiện truyền thông theo tin đồn « người vì tiền mà chết » hôm nay khai máy, đều nghĩ đến nghi thức khởi động để có được tin tức trực tiếp, phải biết rằng « người vì tiền mà chết » ngay cả diễn viên cũng không có thông báo tuyên truyền, ngoại trừ đoàn làm phim ra, bên ngoài đối với diễn viên « người vì tiền mà chết » cũng có nhiều suy đoán. Ngôn Tình Ngược

Trong bầu không khí bí mật này, nghi thức khai máy « người vì tiền mà chết » đều đã diễn ra suôn sẻ.

Bởi vì trong « người vì tiền mà chết » có nhân vật thần tài xuất hiện, cho nên trong lễ khai máy, diễn viên và nhân viên không chỉ tiến hành hoạt động cúng bái theo quy trình, mà còn cố ý cúng bái Thần Tài.

Đường Tự là nam hai, đương nhiên cũng giống như các diễn viên khác, hoàn thành toàn bộ quá trình khởi động.

Sau lễ khai máy, cảnh quay đầu tiên của « người vì tiền mà chết » chính thức bắt đầu quay.

Để lấy một điềm tốt, cảnh đầu tiên xuất hiện đều là tiền bối có kinh nghiệm diễn xuất, không có phân cảnh Đường Tự.

Tuy rằng không có phân cảnh của mình, Đường Tự vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm sau lưng đạo diễn Diệp Chi Vân, giống như Diệp Chi Vân nhìn chằm chằm màn hình.

Đường Tự coi diễn xuất là bát cơm của mình, y còn muốn dùng cái này nuôi Bùi Hành Vũ, tự nhiên phải chăm chỉ học tập.

Khả năng học tập của Đường Tự rất mạnh, sau khi vây xem các tiền bối biểu diễn, đại khái y tìm được quy luật đứng. Đứng như thế nào, đứng ở đâu mới có thể hiện trạng thái tốt nhất trong ống kính, trong lòng y cũng có vài kiến thức.

Cho nên đợi đến khi y lên diễn, đứng một chỗ trên sân, thật đúng là không giống người lần đầu tiên diễn kịch.

Diệp Chi Vân vốn còn tưởng rằng muốn chỉ đạo Đường Tự đứng vị trí như thế nào, lúc này vừa nhìn biểu hiện của Đường Tự, cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng có hứng thú.

Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là Đường Tự thật sự biết?

Mấy cảnh sau đó cho Diệp Chi Vân có đáp án, Đường Tự thật sự sẽ đứng đung vị trí, mặc kệ ống kính ở đâu, cũng có thể trước tiên tìm được vị trí thích hợp cho mình, đúng mực và thích hợp, không có chút nào giọng khách át giọng chủ.

Chờ một cảnh quay xong, Trần Tu Hòa tới màn hình bên này xem lại, cũng phát hiện điểm này.

Trần Tu Hòa là một người không tiếc khen ngợi hậu bối, lúc này ở sau lưng Đường Tự nhẹ nhàng vỗ một cái, "Tiểu Đường, có thể a."

Đó là một tài năng.

Mặc dù nhân vật mà anh thủ vai thoạt nhìn vẫn có chút cứng ngắc và mất tự nhiên, nhưng bản thân nhân vật này được thiết kế riêng cho anh, hiệu quả trình bày rất tốt.

Nguyên bản Diệp Chi Vân tìm tới Đường Tự, là bởi vì Đường Tự phù hợp với khí chất của "Thần Tài", Đường Tự biểu hiện ra cảm giác ống kính như này xem như vui mừng ngoài ý muốn.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nghỉ ngơi một vài phút sau đó quay phim tiếp tục.

Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, theo Diệp Chi Vân một tiếng "cut", buổi quay chụp sáng nay xem như đã kết thúc.

Không lâu sau, có nhân viên công tác đem cơm hộp lên, Đường Tự lẹ làng đi qua cầm hai hộp, cùng Bùi Hành Vũ tìm một góc, ngồi trên ghế nhỏ ăn cơm.

Cùng đoàn làm phim chính là có chỗ tốt này, đoàn làm phim sẽ cho cơm, tiền cơm được tiết kiệm.

Bùi Hành Vũ lấy thân phận người đại diện của Đường Tự tới đây theo, Đường Tự từng tiết lộ thân phận của Bùi Hành Vũ cho Diệp Chi Vân, biết Bùi Hành Vũ không chỉ là người đại diện của Đường Tự mà còn là bạn đời của y, liền để cho Đường Tự một phòng giường lớn, không để Đường Tự và các diễn viên khác chen chúc một phòng.

Lúc ấy Diệp Chi Vân còn rất mờ mờ bảo Đường Tự không nên quá phóng túng, dù sao ngày hôm sau phải làm việc.

Đường Tự không nghe hiểu, còn nghiêm túc cam đoan mình nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

"Cảm giác thế nào?" Bùi Hành Vũ vừa hỏi, vừa gắp cá chiên thơm ngon trong hộp cơm của mình vào trong chén Đường Tự, hưởng thụ niềm vui ném cá cho mèo yêu.

Đường Tự hoàn toàn không biết mình ở trong lòng Bùi Hành Vũ đã hoàn toàn định tính là mèo yêu, sau khi y nuốt thức ăn trong miệng, mới trả lời câu hỏi của Bùi Hành Vũ, "Rất thú vị."

Đối với Đường Tự sống trong núi sâu lâu năm mà nói, bất cứ thứ gì trong xã hội loài người đều rất thú vị, diễn xuất cũng không ngoại lệ.

Phu phu hai người nói chuyện, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao.

Một lúc sau, ai đó chạy qua họ.

"Hứa ảnh đế đến thăm ban!"

"Hứa ảnh đế tới rồi! Đi xem mau!"

* * *

Đoàn làm phim coi như bình tĩnh bởi vì Hứa ảnh đế xuất hiện, trong nháy mắt náo nhiệt hẳn lên, người thích Hứa ảnh đế không thích Hứa ảnh đế đều rục rịch, muốn xem phong thái của vị ảnh đế trẻ tuổi nhất giới giải trí này.

Đường Tự không biết Hứa ảnh đế là ai, bất động như núi tiếp tục ăn cơm.

Ngược lại lúc Bùi Hành Vũ nghe được ba chữ Hứa ảnh đế, động tác trên tay dừng một chút, lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lại có nhân viên công tác đi ngang qua, thấy Đường Tự không động đậy, liền gọi y một tiếng, "Tiểu Đường, Hứa ảnh đế tới, không đi xem một chút?"

Đường Tự nuốt một miếng cơm cuối cùng, cười nói: "Bên kia nhiều người, tôi liền không qua được."

Chờ mọi người trước mặt đi sạch, Đường Tự mới tiến đến bên cạnh Bùi Hành Vũ hỏi. "Anh có biết Hứa ảnh đế là ai không?"

Mấy ngày nay có Bùi Hành Vũ đi theo, vì Đường Tự giải quyết không ít vấn đề, hiện tại Đường Tự có vấn đề gì liền tìm Bùi Hành Vũ trước.

Bùi Hành Vũ vì làm tốt vai trò người đại diện của Đường Tự, mấy ngày nay làm không ít công việc liên quan đến giới giải trí, đương nhiên biết Hứa ảnh đế là ai, vừa vặn hôm nay Hứa ảnh đế tới thăm, Đường Tự phỏng chừng không thể thiếu chuyện sẽ tiếp xúc với hắn, liền đem thân phận Hứa ảnh đế nói với Đường Tự một chút.

Hứa ảnh đế tên là Hứa Thiệu Minh, là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí hiện nay, điện ảnh và truyền hình đều diễn, là bản hiệu sống đảm bảo rating và phòng vé, ra mắt ba năm, có thể đạt được thành tích như vậy, tuyệt đối có thể nói là nhân vật truyền kỳ.

Đồng thời người đó cũng là cổ đông lớn của Triều Ca, mà « người vì tiền mà chết » là hạng mục trọng điểm của Triều Ca năm nay, Hứa Thiệu Minh với tư cách là cổ đông lớn tới thăm cũng không có gì lạ.

Lúc Bùi Hành Vũ nói Hứa Thiệu Minh, ngữ điệu bình thản, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, thế cho nên Đường Tự không chú ý tới đôi mắt đen nhánh của Bùi Hành Vũ lúc này.

Đường Tự còn đánh giá một câu, "Người chiến thắng trong cuộc sống a."

Tất nhiên, chỉ là cảm khái, không ghen tị.

Cùng lúc đó, Diệp Chi Vân biết được Hứa Thiệu Minh tự mình tới thăm ban, lập tức buông chuyện trong tay xuống nghênh đón Hứa Thiệu Minh.

"Hứa lão sư sao lại rảnh tới đây?" Diệp Chi Vân khách khí chào hỏi Hứa Thiệu Minh, tuy Hứa Thiệu Minh là ảnh đế truyền kỳ trong giới, nhưng Diệp Chi Vân và anh không gặp nhau nhiều, nghe được Hứa Thiệu Minh tới, anh còn có chút nghi hoặc.

Hứa Thiệu Minh cười cười, một chút kiêu căng của ảnh đế cũng không có, "Đến bên này làm chút việc, vừa lúc nghe nói Diệp Đạo đang quay phim, liền tới xem một chút." Nói xong, lại dặn dò trợ lý của mình đem trà sữa mang đến phân chia xuống.

Diệp Chi Vân.. "Hứa lão sư khách khí."

Hứa Thiệu Minh quả thật chỉ xuất phát từ tình nghĩa của cùng một công ty mà tới xem, sau khi chào hỏi Diệp Chi Vân Trần Tu Hòa và bọn họ, liền định rời đi.

Lúc đi ra ngoài, Hứa Thiệu Minh đột nhiên nhìn về một góc cách đó không xa, ánh mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt đen kịt thâm trầm.

Bùi Hành Vũ đối diện với ánh mắt Hứa Thiệu Minh, thản nhiên gật gật đầu với anh, một chút cảm giác quẫn bách cũng không có, thậm chí còn nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hứa Thiệu Minh hơi hoảng hốt thu hồi tầm mắt, bất quá rốt cuộc là ảnh đế, rất nhanh trở lại bình thường, dưới sự vây quanh của trợ lý rời khỏi.

Chờ trở lại xe bảo mẫu, Hứa Thiệu Minh nghẹn một hơi mới trút xuống, cả người ngồi dựa vào ghế.

Chỉ trong chốc lát, anh lại cảm giác được sống lưng ướt đẫm.

Hứa Thiệu Minh chậm lại một hồi lâu, lại lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại rất nhanh bị kết nối, trong nháy mắt nghe được thanh âm bên kia, Hứa Thiệu Minh cơ hồ phá miệng nói ra. "Tôi nhìn thấy Bùi Hành Vũ."

Nghe kỹ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng Hứa Thiệu Minh run rẩy.

Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, rõ ràng có thể cảm giác được Hứa Thiệu Minh dần dần thả lỏng.

Chờ sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hứa Thiệu Minh mới thở phào nhẹ nhõm, hết lần này đến lần khác tự nhủ. Bùi Hành Vũ hiện tại đã không còn gì, có bọn họ nhìn chằm chằm, hắn cũng không thể lật trời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play