Đám quỷ hồn được cho phép, lại bắt đầu rục rịch tới gần.
Khi đó trên giường chỉ còn lại một mình Trì Nam, cậu vẫn đang ngủ say sưa, hô hấp đều đều, hai má so với lúc tỉnh lại có thêm chút hồng hào.
Theo lượng lớn xác quỷ tới gần, Trì Nam cảm thấy lạnh rụt mình, vùi đầu vào trong chăn.
Trong đó một thi thể thối rữa cực kì nghiêm trọng từ thảm trèo lên giường, lúc còn sống hình như nó bị ngâm trong chất lỏng ăn mòn, làn da hoàn toàn thối rữa lộ ra gân xương, hai má bị ăn mòn nghiêm trọng nhất đã hoàn toàn thối rữa, gân thịt tan chảy lộ ra răng hàm và xương gò má đằng sau.
Chất lỏng ăn mòn hỗn hợp với máu còn không ngừng nhỏ xuống từ trên người nó, tí tách, nơi đi qua để lại một chuỗi vết tích sanh sánh tí tách...
Diệp Thường vốn vẫn duy trì thái độ thưởng thức nhíu mày, lạnh giọng mở miệng: "Mày đi xuống, đổi một đứa khác."
Dù sao hắn cũng không hy vọng thân thể vốn có của mình bị thứ bẩn thỉu như vậy ô nhiễm.
Quỷ ăn mòn: "...?"
Nó luống cuống sững sờ tại chỗ, cho đến khi thanh âm không kiên nhẫn của Diệp Thường lại vang lên: "Cút xuống đi!"
Quỷ ăn mòn lập tức vừa lăn vừa bò ngã khỏi giường Trì Nam, còn không cẩn thận ngã tan thành từng mảnh, rơi rớt tan tác trên mặt đất.
Diệp Thường đột nhiên nhúng tay vào, chúng quỷ bỗng chốc có chút ngây ngốc, đều sững sờ tại chỗ, bạn nhìn mình mình nhìn bạn, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Người trên giường rốt cuộc có thể động vào hay không? Bọn nó đây chẳng dám đắc tội người tạo giấc mơ...
Diệp Thường lại bày ra tư thế thản nhiên của người ngoài cuộc: "Tụi mày tiếp tục."
Chúng quỷ: "...?"
Đối mặt với người tạo giấc mơ sáng nắng chiều mưa, trong đám quỷ không ai chịu làm chim đầu đàn, đều đang chờ đồng bạn tiến lên phía trước một bước.
Diệp Thường đợi một lát, không kiên nhẫn: "Tao bảo tụi mày tiếp tục."
Vì thế đám quỷ hồn không thể không kiên trì bò về phía trước, từ thảm đến giường, từng chút từng chút đến gần Trì Nam, trong đó có một con quỷ chết đuối có lá gan hơi lớn thô lỗ kéo chăn che mặt của Trì Nam, song cũng chừng một thoáng qua, động tác của nó cứng đờ giữa không trung.
Quỷ phía sau không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn đồng bạn giống như bị kích thích thật lớn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Thường chú ý tới sự khác thường của quỷ chết đuối, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Sao vậy?"
Quỷ chết đuối bắt đầu run rẩy, nước trên người nó cũng theo đó mà nhỏ xuống, co rúm không đến nửa phút, quỷ chết đuối bắt đầu cứng ngắc, hòa tan, không một tiếng động.
Trong một khoảnh khắc, nó trở thành một mảnh giấy nhỏ thấm đẫm sàn nhà.
Mấy tên quỷ phía sau cũng không dám tiến lên một bước nữa, đều đang quan sát.
Diệp Thường quan sát phản ứng của những con quỷ này, rốt cuộc không khoanh tay đứng nhìn nữa, tự mình tiến lên đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Trì Nam gặp ồn ào không tỉnh.
Bởi vì dính nước mắt, hai nốt ruồi lệ chí ở khóe mắt Trì Nam bị thấm ướt, trong hoàng hôn mơ hồ vừa xinh đẹp vừa u sầu.
Hắn khom người xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt Trì Nam, nhìn nước mắt trên ngón tay lẩm bẩm: "Bởi vì nước mắt sao?"
Hắn lại đeo găng tay, trên tay dính chút nước mắt Trì Nam duỗi về phía đám quỷ kinh hoảng không thôi.
Chúng quỷ theo bản năng trốn về phía sau, Diệp Thường thấy thế, đặt ngón tay lên môi: "Suỵt, không được lộn xộn."
Vì thế chúng quỷ không dám động đậy, cứng đờ lạnh run tại chỗ.
Diệp Thường giống như một đứa nhỏ đùa dai, rõ ràng biết những con quỷ này đã bị dọa đến hồn vía lên mây, vẫn không chút nể tình dùng ngón tay dính nước mắt Trì Nam đè lên mi tâm của một con quỷ trong đó.
Cùng lắm chỉ trong một chốc lát, quỷ kia đã ngừng run rẩy, lặng yên không một tiếng động lại biến thành giấy, tung bay giữa không trung rơi vào thảm.
"Thì ra là thế."
Khóe môi Diệp Thường cong lên độ cong không thể dò xét, lúc trước hắn vẫn luôn hoang mang, đêm đầu tiên Trì Nam ở "Giấc mộng Du Ngộ" làm sao toàn thân trở ra trong buổi thử vai, hơn nữa hoàn mỹ hoàn thành đáp án diễn tập, hình như hắn đã biết.
Hóa ra nước mắt của cậu chàng này, là một thứ thú vị như vậy...
*
Đúng bốn giờ, đồng hồ báo thức vang lên như đòi mạng.
Nếu là đặt ở giờ bình thường, Trì Nam tất nhiên sẽ ấn xuống đồng hồ báo thức trong khi ngủ, nhưng đêm nay không biết dây thần kinh nào của cậu sai, hay là lương tâm bị chôn vùi đã lâu được tìm thấy, cậu chỉ giãy giụa hai mươi phút, đã tỉnh táo lại.
Cậu nhìn vào thời gian, 4 giờ 20, không tính là quá xấu.
Diệp Thường ngồi bên cạnh cậu, đang vùi đầu hết sức chăm chú lật xem một quyển sách bài tập, còn thỉnh thoảng cầm bút bôi bôi xoá xoá, dáng vẻ nghiêm túc giống hệt học sinh thức đêm ôn thi.
"Xin lỗi, thức dậy muộn hai mươi phút, " Trì Nam ngồi dậy, nói với Diệp Thường đang yên tĩnh ôn tập, "Đến cậu ngủ."
Diệp Thường ngẩng đầu khỏi sách bài tập nhìn cậu, lạnh nhạt nói: "Không sao, nếu anh không ngủ đủ giấc có thể ngủ tiếp, em không buồn ngủ."
"Em vẫn muốn ôn tập thêm một lát nữa, đi ra khỏi thế giới Ác Mộng, em phải thi." Diệp Thường lại bổ sung thêm một câu, giọng điệu rất bất đắc dĩ.
Trì Nam a một tiếng, dụi dụi mắt: "Lúc tôi ngủ, trong phòng có chỗ nào không đúng không?"
"Cái rương gỗ lớn dưới gầm giường, luôn phát ra âm thanh kỳ lạ, " Hắn lật qua một trang sách, tiếp tục nói, "Giống như ai đó dùng móng tay cào ván gỗ vậy."
Trì Nam: "Cậu có thấy không?"
"Không thấy," Lúc này Diệp Thường mới khép sách bài tập lại, "Lời em vừa nói vẫn còn khiến em hơi sợ."
Mỗi lần hắn nói 'sợ' đều hời hợt, hoàn toàn không có tí lòng sợ hãi nào.
"Hơn nữa, có thứ đồ thú vị, em cũng muốn chờ anh tỉnh lại cùng xem." Hắn nói thêm một cậu.
"Được."
Trì Nam xuống giường, kéo cái rương gỗ dưới gầm giường ra, khi nhìn thấy cái rương gỗ không hiểu sao đã được mở ra, lông mày nhíu lại một chút, "Cậu thật sự chưa từng đụng vào rương gỗ à?"
Cậu ngẩng đầu hỏi Diệp Thường.
Vẻ mặt Diệp Thường mờ mịt lắc đầu: "Không có, có phải đến thời điểm nhất định, cái rương này sẽ tự động mở ra không?"
Hắn ra vẻ phỏng đoán nói.
Trì Nam trực tiếp xốc nắp rương lên, nằm bên trong rương gỗ lớn lại là một quyển sách nhìn như bình thường.
Nhưng sau khi mở ra, cậu phát hiện trong sách dán đầy tem, mà hình ảnh trên những con tem này chính là phiên bản thu nhỏ của tác phẩm trong phòng triển lãm tranh tử vong, mỗi con tem có số tương ứng, ví dụ như tấm tem này của cậu có chữ 60n.m.
"Cái gì đây? Bộ sưu tập tem tử vong?"
Trì Nam không nói gì, nhanh chóng lật xem sách tem, một lần nữa xác nhận những hình vẽ này cậu đều đã nhìn thấy trong phòng triển lãm tranh. Nhưng thật kỳ lạ, nói chúng nó là tem, lại không giống tem thông thường, có watermark, tên quốc gia, và các thông tin khác như số hiệu.
Cậu im lặng phút chốc, hỏi Diệp Thường: "Cậu có biết n.m.* nghĩa là gì không?"
*Nanometer?
Diệp Thường gật đầu: "Hải lí."
"Nhưng mà, hải lí có liên quan gì đến những bức tranh tử vong này?" Diệp Thường đăm chiêu nhìn chằm chằm con tem.
"Mỗi con tem được đánh dấu bằng số hải lí tương ứng, có khi nào cái chết của hành khách và hải lí, có liên quan đến khoảng cách đi thuyền không?"
Tử vong, hải lí, du thuyền, quà tặng đặc biệt khách khứa để lại, hành khách của Hoàng Hôn...
Trì Nam xem những tin tức này qua một lần trong đầu, một lúc lâu sau suy đoán: "Có phải Hoàng Hôn dùng cái chết của hành khách làm nhiên liệu đi về phía trước, nơi này được gọi là phòng đặc biệt, chính nơi thu thập linh hồn của khách đã chết trong quá khứ?"
Diệp Thường một vẻ giật mình: "Vừa rồi trong rương có âm thanh, có thể là những linh hồn này đã bị niêm phong trong rương, chúng ta ở lại làm cho chúng rục rịch."
"Nhưng con số trên những con 'tem' này có cơ sở gì?" Trì Nam nghĩ, con số trong phòng triển lãm tranh là ngày tháng, nhưng những con tem này dễ nhận thấy không giống thế.
Diệp Thường cầm một xấp 'tem' trong tay lật xem: "Thuyền trưởng già quy định mỗi đêm trên tàu Hoàng Hôn phải kể những câu chuyện kinh dị, anh nói những con số này có phải là giá trị sợ hãi của người chết hay không? Mỗi người chết mang đến giá trị sợ hãi khác nhau, vì vậy số hải lí nhận được khác nhau."
"Nói cách khác, giá trị sợ hãi ảnh hưởng đến số hải lí, vậy nên thuyền trưởng già đang cố tình làm nổi bật bầu không khí khủng bố..."
"Đúng vậy, câu chuyện kinh dị có thể kích thích nỗi sợ hãi của hành khách, hơn nữa từ hai vụ tai nạn tử vong trước đó mà xem, hình như tàu Hoàng Hôn còn có năng lực, chính là hiện thực hoá¹ nỗi sợ hãi của hành khách, sau đó cắn nuốt người sinh nỗi sợ hãi."
¹raw là 具象化 (cụ tượng hoá). Mong được góp ý.
Không riêng gì câu chuyện kinh dị, rất nhiều thiết kế của Hoàng Hôn đều cố ý phủ lớp kinh khủng.
Ví dụ như phòng triển lãm tranh tử vong, ví dụ như dấu vết tử vong trong mỗi phòng, còn có hành khách sau khi chết được thuyền trưởng cố tình để thi thể họ phòng tiệc trưng bày cho mọi người...
Cái gọi là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, câu chuyện sẽ thành công khiến người mộng du sinh ra hạt giống nỗi sợ hãi.
Cốt truyện trong câu chuyện kinh dị một khi ăn sâu vào lòng người, sẽ vô tình lây lan khuếch tán, cả quá trình gần như là không bị lý trí khống chế.
Tâm tư con người không giống cửa sổ, có thể tùy ý khép mở, sợ hãi cũng vậy.
Giống như xem phim kinh dị, lúc ấy hình như cũng chẳng đặc biệt sợ hãi, nhưng tác dụng phụ lại thường kéo dài ba hai ngày thậm chí còn dài hơn, có một số cảnh kinh dị thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả đời người, ví dụ như đêm khuya đi vệ sinh nhịn không được liếc mắt nhìn gương phòng tắm một cái, khi nằm sấp tìm đồ vật không kiềm chế được nhìn xuống gầm giường một chút...
Đôi khi càng sợ hãi, càng không thể kiểm soát suy nghĩ.
Tàu Hoàng Hôn dường như đang lợi dụng đặc điểm không thể kháng cự của con người đối với nỗi sợ hãi, mặc cho nỗi khiếp sợ lan tràn trong lòng người, sau đó hiện thực hoá những sợ hãi này, từ đó cắn trả đương sự, lại dùng cái chết của bọn họ làm nhiên liệu để Hoàng Hôn đi bề phía trước...
A Vũ trong ba chị em sinh ba, hai người dì chơi mạt chược chết ở phòng 309, còn có vô số tác phẩm trong phòng triển lãm tranh tử vọng, đều có thể chứng minh rất tốt.
Hoàng Hôn này không chỉ là một du thuyền, mà là một con quái vật trôi nổi trên biển nuốt chửng nỗi sợ hãi của con người.
"Chờ hừng đông chúng ta mang sách sưu tập tem ra ngoài, lại đồng thời soi từng bức tranh trong phòng triển lãm tranh tử vong, nói không chừng có thể tìm được bức tranh thiếu sót kia."
"Ừm, hiện tại chỉ có thể như vậy trước."
Nhìn còn ba tiếng nữa mới tám giờ, Trì Nam dứt khoát nằm trở lại giường ngủ, Diệp Thường cũng hiếm khi buông bài tập trong tay xuống, nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh cậu.
"Anh Nam, thứ anh sợ hãi là gì?" Giọng nói của Diệp Thường rất nhẹ, thật giống như mê hoặc vậy.
Trì Nam vừa nhắm mắt lại hé ra một khe hở, nhàn nhạt đảo qua: "Không thể nói."
Cậu chỉ cảm thấy nếu như trả lời không có sợ hãi, người bình thường cũng sẽ không tin tưởng, cho nên dứt khoát dùng không thể nói qua loa.
Diệp Thường dường như không ngờ đáp án lại là như vậy, sững sờ một lát cười cười: "Cũng đúng, lời nói ra, có thể sẽ bị Hoàng Hôn lợi dụng."
"Nói đi cũng phải nói lại, có thể hỏi cậu một vấn đề không?" Dường như Trì Nam luôn luôn rất không hứng thú với con người, đột nhiên hỏi.
Hô hấp dừng lại Diệp Thường một chút, đương nhiên liên tưởng đến đồng hồ quả quýt được đặt ở tủ đầu giường, trong lòng trầm xuống, lại có chút hưng phấn: "Ừ, ahh hỏi đi."
Hắn luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, giọng điệu thực sự giống như đang nói chuyện phiếm.
Trì Nam liếc nhìn tròng kính phản chiếu của hắn: "Tại sao cậu ngủ, cũng không tháo kính ra?"
Editor: Nửa đêm đăng rồi ngủ 😪😪😪
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT