Chu Cựu cũng khá cảm thông cho cô, vì vậy nói giọng nhỏ nhẹ, nhờ cô giúp nấu bữa đồ ăn thuốc bắc. Chu Vân vừa nghe liền nói, đồ ăn thuốc bắc mất nhiều thời gian để nấu nhất, ngày nào cô cũng đi làm, đến chủ nhật cũng không được nghỉ ngơi làm gì có thời gian. Còn nữa, cháu không biết làm thì thuê một người chăm sóc bà cụ. bác sĩ ngoại khoa không phải đều rất có tiền sao!
Chu Cựu cố nhẫn nhịn mới không cãi nhau với cô.
Cô cúp điện thoại và thở dài bất lực. Cô biết khi chú bị truy sát vì nợ cờ bạc, cô của cô đã nhờ bà nội giúp đỡ nhưng bà lại không giúp được, cuối cùng khiến cho cô chú li hôn.
Đó là năm cô đi du học, vì sự việc này mà cô luôn oán hận bà nội thiên vị, tiêu hết tiền dành dụm cho cô. Thực tế thì số tiền cô đi du học đều là do bố mẹ cô để lại, nhưng cô của cô không tin, còn làm loạn với bà nội, càng ngày mâu thuẫn càng sâu.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến đề nghị của Chu Vân, cô bận làm việc, thật ra cũng không có nhiều thời gian chăm sóc bà nội, nhưng thuê một người chăm sóc thì tốn rất nhiều tiền, bây giờ mỗi một khoản tiền cô phải tính toán cẩn thận mới dám chi tiêu.
Cô suy nghĩ một chút, cầm theo đơn thuốc đông y do bà nội kê, đến phòng thuốc đông y của bệnh viện, hỏi bác sĩ có thể giúp mình làm đồ ăn thuốc bắc không. Bác sĩ trực khá lúng túng nói: "Chúng tôi có thể nhận sắc thuốc bắc, nhưng mà đồ ăn thuốc bắc từng bữa một thì không thể làm được đâu."
Câu trả lời đúng như suy nghĩ, cô vẫn không bỏ cuộc, hỏi đến hai lần. nhưng vị nữ bác sĩ đó vẫn từ chối.
Cô thở dài, khi quay lại thì sửng sốt.
Phó Vân Thâm đang chống gậy đứng bên cạnh cô.
Bác sĩ ở tiệm thuốc bắc cũng nhìn thấy anh, cười nói: "Anh Phó, thuốc của anh đun xong được một lúc rồi, anh mà vẫn chưa tới lấy thì tôi cũng chuẩn bị cho người mang sang cho anh rồi." Vừa nói vừa đưa ra một cái bình giữ nhiệt.
Phó Vân Thâm nhận lấy, "Cảm ơn."
Chu Cựu nói: "Sao anh lại tự đến lấy thuốc?"
Anh không trả lời cô, hỏi: "Muốn nấu đồ ăn thuốc bắc cho bà nội em hả?"
Hóa ra anh đều nghe thấy hết rồi.
Cô gật đầu.
"Đưa đơn thuốc cho anh." Anh kẹp nạng dưới cánh tay để chống đỡ, một tay kia đưa ra bảo cô đưa đơn thuốc.
Cô không đưa, nói: "Anh định làm giúp em hả?"
Anh cười: "Chỉ sợ lực bất tòng tâm. Cô làm bếp nhà anh nấu ăn ngon lắm, đưa đơn thuốc cho anh."
Cô có chút do dự.
"Dù sao ngày nào cô ấy cũng phải đến bệnh viện đưa thức ăn cho anh, thuận tiện thôi, không cần phải thấy áy náy đâu."
Cô liếc nhìn chiếc nạng dưới nách anh, hơi chật vật mới cầm được, trong khi bàn tay kia của anh vẫn ngoan cố duỗi ra,cô gấp tờ giấy lại rồi nhét vào túi áo khoác của anh.
Bọn họ cùng nhau trở về khu nội trú, đến tầng ba, Chu Cựu bước ra khỏi thang máy, đột nhiên xoay người vươn tay chặn cánh cửa sắp đóng lại, nở nụ cười thật tươi nơi khóe miệng: "Em không áy náy, em rất vui, Vân Thâm."
Cô đứng ngoài thang máy nhìn anh, nụ cười của cô dần dần bị chặn lại bởi cánh cửa thang máy đang đóng lại và cuối cùng biến mất.
Anh nhìn chằm chằm về phía cửa thang máy và nhoẻn miệng cười, như thể cô vẫn đứng đó.
Từ khi bà nội ốm, đôi mày và cả đôi mắt đều nhuộm chút buồn, đã bao lâu rồi không được nhìn thấy nụ cười từ trong tim của cô như thế này.
Thực ra, lúc anh đưa tay bảo cô đưa đơn thuốc đông y, trong một khoảnh khắc anh đã do dự, nhưng anh không thể nghe tiếng thở dài của cô, sự lo lắng và do dự sau đó ngay lập tức bị đánh tan trong lòng anh.
Lòng người đúng là không kiểm soát được.
Động thái này có thể mang lại cho cô hy vọng một lần nữa, nhưng dù sao thì anh cũng đã làm rồi.
Anh chỉ muốn giúp cô chia sẻ một chút gánh nặng, chỉ muốn giúp cô xoa dịu nỗi buồn giữa đôi lông mày và trong đôi mắt.
Chu Cựu, nhìn thấy em vui vẻ, anh cũng rất vui vẻ.
Anh đang ngồi ở chiếc bàn trước cửa sổ, mở rèm cửa nặng nề ra, ánh nắng mùa đông tràn vào, chiếu lên chiếc áo len của anh, thật ấm áp.
Anh dùng hai tay chống cằm, ung dung nhìn ra ngoài, bộ dạng như thể quá rảnh rỗi, thỉnh thoảng nói "Ừm" khiến thư kí Trần đang đứng bên cạnh lại nghi ngờ, sếp có thực sự đang nghe anh ấy báo cáo công việc không?
Thư kí Trần dừng lại, hơi nghiêng người liếc ra ngoài cửa sổ.
Tầng dưới là vườn của khoa nội trú, hình như không có cảnh đẹp gì vào mùa đông thế này thì phải? Hơn nữa anh cũng đã ở bệnh viện lâu như thế, chẳng lẽ chưa xem đủ?
"Anh Phó."
"Ừ."
Thư kí Trần do dự một chút, vẫn là nói ra: "Hôm nay mẹ anh lại tranh cãi với bên kia."
Phó Vân Thâm thu lại ánh nhìn, hỏi: "Lại vì cái gì?"
"Về việc phòng làm việc đó. Buổi sáng vị kia đã chuyển vào, hội đồng quản trị cũng đã đồng ý rồi."
Anh suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra trước khi anh vào viện, có từng tranh giành với Phó Tây Châu một gian phòng làm việc.
Văn phòng đó ban đầu được một vị giám đốc trong tập đoàn sử dụng, nhưng sau đó đã bị bỏ trống, khung cảnh bên ngoài cửa sổ quả thực rất đẹp, nó cũng chỉ là một gian phòng làm việc. Nhưng trong những năm qua, anh và người em cùng cha khác mẹ này của mình cái gì cũng thích tranh giành nhau từng chút một.
Thảo nào trước đó Khương Thục Ninh khi gọi cho anh ngữ khí không tốt lắm, còn hỏi anh tình hình sức khỏe như nào, khi nào có thể ra viện.
"Ồ, chuyển thì cứ chuyển đi." Anh nói bằng giọng điệu không quan tâm, lại quay sang nhìn ra cửa sổ.
Thư kí Trần hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên sếp của anh không tranh giành thắng thua với người kia, lại còn bày ra vẻ mặt thờ ơ.
Anh càng ngạc nhiên hơn vì đây là lần đầu tiên Phó Vân Thâm ở lại bệnh viện lâu như vậy nhưng anh vẫn chưa hề đề cập đến việc làm thủ tục xuất viện. Phải biết là, anh ấy rất ghét bệnh viện.
Thư kí Trần đi ngang qua khu vườn ở tầng dưới khi anh rời đi, cố ý đi chậm lại, nhìn qua đó, khung cảnh bên ngoài cửa sổ của khu Phó Vân Thâm thực sự không có gì đặc sắc, một chiếc ghế dài bên cạnh một khóm cây, hai người đang ngồi ở đó vào lúc này.
Một người phụ nữ mặc áo blouse trắng và một bà cụ già mặc áo bệnh nhân tóc đã bạc trắng.
Người phụ nữ mặc áo blouse trắng đang giúp bà cụ chải tóc, rất kiên nhẫn và dịu dàng. Thư kí Trần thầm nghĩ, vị bác sĩ này thật sự rất tốt với bệnh nhân.
Trong phòng trên lầu, Phó Vân Thâm cũng đang nhìn chằm chằm vào cảnh này, anh nhìn Chu Cựu dùng lược gỗ chải tóc cho bà mình từng chút từng chút một, vẻ mặt của cô ấy thật dịu dàng dưới nắng ấm, trái tim anh theo từng động tác của cô, từng chút từng chút trở nên nhẹ nhàng và yên tĩnh.
Những gia đình phức tạp kia, những đấu đá kia, những toan tính kia, trong khoảnh khắc này đều không còn quấn lấy anh.
Tòa nhà cao tầng dù đẹp đến đâu cũng không sánh bằng căn phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt lúc này.
Hóa ra chính là như vậy, những khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của anh, đều liên quan đến cô. Mỗi phút giây được ở bên cạnh cô, bao gồm cả những giây phút anh nhớ về cô khi không có cô bên cạnh.
Trong trạm y tá tầng ba, Châu Tri Tri đứng bên cửa sổ, ánh mắt dừng trên người một già một trẻ ở vườn dưới lầu một lúc lâu.
Thấy Chu Cựu đang chải đầu cho bà cụ, lại bắt đầu giúp bà đấm bóp vai, vừa bóp vừa nói gì đó, cả bà và cháu đều bật cười.
Cô nhìn thấy Chu Cựu đang nhìn lên lầu, mỉm cười.
Châu Tri Tri biết rằng bất cứ nơi nào cô ấy nhìn, đều sẽ có một đôi mắt cũng đang nhìn cô ấy.
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mặt trời thật chói mắt. Cô hạ rèm xuống, dựa lưng vào cửa sổ, dùng ngón tay nắm chặt vải rèm.
Nếu ngay từ đầu cô nhìn thấy Chu Cựu xuất hiện trong bệnh viện, thì sự báo động trong lòng cô lập tức kêu lên không cho cô ấy đến gần anh.
Khi cô nhìn thấy Chu Cựu mặc áo blouse trắng trong nhà ăn bệnh viện, cô đã bị sốc và chiếc thìa rơi khỏi tay mình, trong lòng cô chỉ có một giọng nói liên tục vang lên rằng cô ấy đã đến, rốt cuộc cô ấy cũng đã đến.
Cô hỏi cô ấy, tại sao sau bao nhiêu năm lại xuất hiện? Rốt cuộc là muốn làm gì?
Đáp án của Chu Cựu đúng như dự đoán, vẫn là sự hờ hững "Đây là việc của tôi".
Tối hôm đó trước khi tan làm, cô đến phòng bệnh thăm Phó Vân Thâm, nói chuyện vài câu, trước khi rời đi cô nói, em gặp Chu Cựu rồi.
Anh bình thản nói "Ừ".
Cô nói, anh không tò mò em nói gì với cô ấy sao?
Anh gần như chả có chút hứng thú nào với việc đó, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt, đó là việc của hai người.
Lúc anh nói câu này, giọng điệu của anh thật giống với Chu Cựu.
Cô cắn môi, cố ý dùng giọng đầy ác ý nói: "Anh không sợ em bắt nạt cô ấy sao?"
Anh đột nhiên cười, nói, Tri Tri, với tính cách của cô, thì cô không thể bắt nạt được cô ấy.
Sức lực của Châu Tri Tri, trong giây phút đó gần như bị trút bỏ hết tất cả, sự mệt mỏi chán chường ập đến.
Tối hôm đó cô không lái xe mà đi bộ một quãng đường dài về nhà trong gió lạnh.
Cơn gió lạnh khiến cô tuyệt vọng nhận ra là, hóa ra có vài người, cho dù nhiều năm không gặp, lần nữa gặp lại mọi thứ vẫn như cũ. Hóa ra có một số chuyện tình thật sự sẽ không mất đi theo thời gian, ngược lại giống như ủ men, ủ càng lâu càng thơm.
Anh và cô ấy không ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, cũng không có sự nồng nhiệt của các cặp tình nhân, không, họ còn không phải một cặp tình nhân, anh thậm chí đang từ chối cô ấy, nhưng một người trên tầng một người dưới tầng, hai người nhìn nhau từ xa, trong ánh nhìn đó, đã không thể chứa thêm một ai khác nữa.
Biết rõ là như vậy, nhưng cô lại vẫn không bỏ cuộc. Cô nhớ lại những gì mẹ mắng cô, con đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi, tự hủy hoại bản thân!
Trong nháy mắt đã đến cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, mà mùa đông năm nay thành phố Liên Thành mưa rất ít, liên tiếp nhiều ngày liền đều có nắng.
Khi Chu Cựu đang cùng bà đi dạo trong vườn, bà cụ lẩm bẩm: "Nắng đẹp như thế thích hợp để sấy khô thảo mộc! Thảo mộc ở nhà đã lâu không được phơi khô, sợ là sẽ có sâu bọ mất."
Chu Cựu nói: "Bà đừng lo lắng quá, lát nữa cháu về nhà giúp bà phơi mấy bảo bối đó!" Cô biết, thật ra là bà nội nhớ nhà rồi.
"Bà nội, chúng ta về nhà ăn tết."
"Thật hả? Có thể ra viện hả?" Bà nội mắt sáng lên.
Giai đoan chữa trị đầu tiên sắp kết thúc rồi, ra viện vài ngày chắc cũng không vấn đề gì.
Cô gật đầu: "Thật mà!"
Bà cụ đột nhiên vui vẻ trở lại, giọng điệu hớn hở lên kế hoạch làm những món ngon cho cô trong đêm giao thừa.
"Cháu này, nhiều năm không về nhà ăn tết rồi. Bà làm bánh chẻo cho cháu ăn."
Bà nội là người phương bắc, cho dù ở phía nam nhiều năm, nhưng bà vẫn luôn duy trì việc làm bánh chẻo đêm giao thừa.
Cô ôm lấy bà nội: "Được, được rồi, cháu muốn ăn thịt bò nhồi măng, và cả gà hầm nấm! Chà, còn muốn ăn tôm nữa!"
Bà nội buồn cười gõ đầu cô: "Con mèo nhỏ tham ăn!"
Cô cười khúc khích, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn lan tràn, không biết sau này còn có bao nhiêu lần có thể ăn bánh chẻo do chính tay bà nội làm.
Đêm đầu tiên của năm mới, Liên Thành cuối cùng cũng đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, cả thành phố bị bao phủ bởi màu trắng suốt cả đêm.
Chu Cựu hôm nay xin nghỉ, sau khi giúp bà nội thu dọn xong đồ đạc thì ra ngoài gọi taxi. Ngày tuyết rơi rất khó gọi xe, đợi ở trước cổng bệnh viện rất lâu, cũng không có xe. Cuối cùng cô lại phải quay lại khoa điều trị nội trú, nghĩ rằng có thể đi nhờ xe của đồng nghiệp một chút.
Cô bước vào sảnh lớn, cửa thang máy đang mở, có người vội vàng bước ra, giày cao gót đập mạnh xuống sàn, như muốn thể hiện sự tức giận của chủ nhân.
Chu Cựu nhìn người đang đi đến rồi dừng lại.
"Bác gái, bác đi chậm một chút, bên ngoài tuyết đang rơi rất dày!" Châu Tri Tri đi theo phía sau Khương Thục Ninh đang tức giận bỏ đi.
Khương Thục Ninh không để ý đến cô, đi rất nhanh.
"Bác đừng có giận nữa, lát nữa cháu khuyên giải Vân Thâm."
Khi họ đi ngang qua Chu Cựu, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cô lập tức quay người sang một bên.
Quay về lâu như thế, cuối cùng cũng chạm mặt rồi.
Cô chưa từng sợ sệt một ai, nhưng người phụ nữ này, khiến cô sợ hãi, trong tiềm thức của cô muốn trốn tránh.
Mãi cho đến khi hai người kia bước đi xa, cô mới nhận ra cơ thể mình cứng đờ như thế nào, các ngón tay đang nắm chặt của cô khẽ run lên.
Cô hít một hơi thật sâu, vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, hơi lạnh từ từ xoa dịu cảm xúc của cô.
Châu Tri Tri tiễn Khương Thục Ninh đi xong thì liền quay lại phòng bệnh của Phó Vân Thâm.
Nét mặt của anh vẫn rất khó coi, lạnh giọng nói: "Nếu muốn đến nói chuyện giúp mẹ tôi, thì mời ra ngoài!"
Châu Tri Tri ngồi xuống đối diện anh nói: "Em đã nói với bác gái rồi, đêm nay em phải trực ca đêm."
Phó Vân Thâm ngước nhìn cô, trong mắt có chút kinh ngạc.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Vân Thâm, anh biết đấy, em không bao giờ muốn ép anh làm bất cứ điều gì anh không thích."
Khương Thục Ninh đến để thông báo với Phó Vân Thâm là bà đã đặt một bữa tất niên nhỏ, mời người của nhà họ Châu đến tham dự. Ý định rất rõ ràng, để thảo luận về cuộc hôn nhân của anh với Châu Tri Tri.
Anh và Khương Thục Ninh đã cãi nhau một trận rất to, khiến Khương Thục Ninh tức giận đến mức đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Vẻ mặt của Phó Vân Thâm có chút dịu lại, nhìn người con gái trước mặt mình, người lớn lên cùng mình, cô đã ba mươi tuổi rồi, bình thường lẽ ra cô đã sớm kết hôn và sinh con, nhưng ánh mắt của cô, nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở trên người anh.
Cô rất tốt, dịu dàng, ân cần, không có tính kiêu ngạo của một cô gái nhà giàu, nhưng cho dù có tốt đến đâu, cô cũng không phải là người trong lòng anh.
Anh nhẹ nhàng nói: "Tri Tri, đừng đợi nữa, không đáng đâu."
Châu Tri Tri nhướng mày nhìn anh, giọng nói cố chấp mà trịnh trọng: "Có đáng hay không, em sẽ tự mình đánh giá."
Anh thở dài trong lòng, bản thân cũng chẳng phải là vì chấp niệm trong đáy lòng sao.
Châu Tri Tri chuyển chủ đề: "Vân Thâm, cho dù anh có không thích gia đình đó thì năm mới cũng phải đoàn viên cùng gia đình chứ. Sao lại đón năm mới trong bệnh viện, phòng bệnh lạnh lẽo như vậy."
Phó Vân Thâm lãnh đạm nói: "Đây là việc nhà anh, em đừng tham gia nữa."
Đây cũng không phải lần đầu đón tết ở trong phòng bệnh, đối với anh, cái ngôi nhà bên ngoài có vẻ tốt đẹp nhưng bên trong lạnh lẽo đó còn không so được với phòng bệnh yên tĩnh này.
Người ta nói rằng một nhà quây quần bên nhau, cùng nhau vui vẻ cười đùa mới là tết, nhưng niềm hạnh phúc giản dị và ấm áp ấy, trong cái gia đình đó, ở chỗ bố mẹ, anh chưa bao giờ có được.
Thật ra Châu Tri Tri cũng biết rằng cô không thể thuyết phục anh, và cô cũng hiểu rõ những sự phức tạp của gia đình nhà họ Phó, nhưng cô không thể giúp gì anh.
Cô đứng dậy rời đi, vừa bước tới cửa thì dừng lại, "Em có hỏi chủ nhiệm Lý, sức khỏe của anh hồi phục rất tốt, chỉ cần định kì đến khám và điều trị là được, không cần phải ở lại bệnh viện. Trước nay anh không hề thích bệnh viện, nhưng bây giờ anh không muốn xuất viện, là vì Chu Cựu đúng chứ."
Cô chua chát nghĩ, hóa ra nguyên tắc cũng có thể vì một người mà thay đổi.
"Tri Tri... ..."
"Anh yên tâm đi." Cô không quay đầu lại, cắt lời anh, "Em sẽ không nói với mẹ anh chuyện cô ấy đang làm việc ở đây đâu."
Đêm giao thừa.
Ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa nối tiếp nhau, thật là náo nhiệt.
Nghe thấy những âm thanh ồn ào này, trong lòng Chu Cựu cảm thấy vui vẻ, đã nhiều năm không nghe thấy những âm thanh này, cũng chỉ có ở khu phố cổ này, năm mới vẫn còn giữ được sự náo nhiệt như vậy.
Cô ngồi bên bếp lửa giúp bà làm bánh chẻo, cô vụng về, nỗ lực theo bà học gói bánh, nhưng bánh mà cô gói ra thì to nhỏ khác nhau, rất là xấu xí. Lại nhìn sang cái bà gói, đẹp như được làm bằng máy vậy.
Bà nội trêu cô rằng: "Cái con bé này, xem ra cả đời này chỉ có thể tìm một anh chồng biết nấu ăn thôi!"
Cô đưa bàn tay đầy bột mì lên trước mặt bà nội lắc lắc rồi nói: "Bà xem, đây là bàn tay của một bác sĩ ngoại khoa, cháu múa dao mổ đẹp là đủ rồi!"
Bà nội bật cười.
Cô hơi giật mình, câu đối thoại tương tự cũng đã nằm trong trí nhớ của cô.
Nghe cô trả lời như vậy, anh cũng cười nói, xem ra đời này của anh chỉ có thể nấu cho em ăn, không có phúc ăn được đồ em tự tay làm rồi. Cũng tốt, nếu giữ được cái bụng của em thì em sẽ không chạy đi được.
Cô cười nói, đúng vậy, em sẽ dựa vào anh mãi mãi! Cả đời này anh nấu cho em ăn, cũng chỉ được nấu cho một mình em ăn!
Ăn xong bánh chẻo, Chu Cựu cùng bà nội xem Xuân Vãn*. (*: chương trình chào mừng năm mới của đài truyền hình quốc gia, ở bên Trung vào đêm giao thừa mọi người đều xem Xuân Vãn, có ý nghĩa giống như Táo Quân bên Việt Nam)
Vào đêm giao thừa những năm trước, bà nội luôn canh đến 0h đêm, để đưa bao lì xì cho cô và nói lời chúc tết. Nhưng bệnh tật khiến bà không còn tinh thần như xưa, lại bận bịu cả buổi khiến cho bà nằm ngủ thiếp đi khi đang xem ti vi.
Cô phải mất rất nhiều công sức mới đưa bà lên giường nằm được. Cô nhẹ nhàng đứng bên giường thở hổn hển, nếu là bà của trước đây thì cô đã không ôm được, bệnh tật khiến bà gầy đi rất nhiều.
Cô nhìn thời gian, mới hơn 10h.
Cô bước vào bếp lấy bánh chẻo trong tủ lạnh ra, những chiếc bánh chẻo trong hộp đều xiêu xiêu vẹo vẹo, rất xấu xí, đều là bánh mà cô gói, đây là trước đó lúc nấu cô đặc biệt giữ lại.
May mắn thay cách nấu bánh chẻo khá đơn giản, khi bà nội nấu, cô đứng một bên nhìn và có tính thời gian rồi. Lúc này chỉ cần dựa theo thời gian đó nấu, đợi bánh chẻo trồi lên hết thì cô sẽ bỏ chúng vào hộp giữ nhiệt.
Cô thay áo khoác ngoài, đội mũ, quấn khăn, đeo găng tay và chuẩn bị đầy đủ đồ, sau đó vào phòng ngủ nhìn bà nội đang say giấc, mới đem theo hộp giữ nhiệt đi ra khỏi cửa.
Những bông tuyết mỏng rơi bên ngoài, bay nhẹ dưới ánh đèn đường, thật lạnh, cô co người lại, chậm rãi đi về phía trước.
Cô đứng ở đầu ngõ đợi taxi, đêm giao thừa rất ít taxi, lại có tuyết rơi nên càng khó đợi hơn. Cô ôm hộp giữ nhiệt vào ngực, dậm dậm chân.
Đợi đúng tròn 15 phút mới đợi dược xe đến.
Hệ thống sưởi trong xe được bật đầy đủ, cuối cùng cô cũng ấm áp hơn, và liên tục nói lời cảm ơn với tài xế.
Tài xế cười hỏi: "Đi bệnh viện muộn như vậy, là người nhà đang ở trong viện hả?"
Cô cười nhẹ nói: "Đúng vậy, người nhà."
Lúc cô mở cửa phòng anh ra, bên trong yên tĩnh, chỉ có bật đèn, bật ti vi, bên trong ti vi đang chiếu Xuân Vãn, nhưng không có âm thanh.
Anh ngồi dựa vào đầu giường, nhìn ti vi mà có vẻ lơ đễnh.
Anh ngước đầu lên nhìn thấy cô, ánh mắt đầy ngạc nhiên, sự bất ngờ kèm niềm vui hiện lên trong mắt anh, thật sáng.
Anh sững sờ hỏi: "Em trực ban hả?"
Hỏi xong mới cảm thấy ngu ngốc, cô lúc trước có nói đưa bà nội ra viện đón giao thừa, hơn nữa cô cũng không mặc quần áo đi làm.
"Em đến đón năm mới cùng anh." Cô đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên bàn cạnh cửa sổ, nhìn thấy nó chứa đầy kẹo và trái cây, còn có một hộp thức ăn nhỏ.
Anh nhìn hộp giữ nhiệt của cô: "Em mang cái gì đến đó?"
"Bánh chẻo." Cô mở hộp giữ nhiệt, đi tới trước mặt anh đưa cho anh xem, giọng điệu lộ ra vẻ đắc ý, "Em tự làm, tự nấu đấy!"
Anh nhìn những chiếc bánh vừa mũm mĩm vừa xấu xí mà không khỏi bật cười.
"Này! Không được cười!" Cô nhìn anh.
"Vừa hay anh đói rồi." Anh nhịn cười, ngồi dậy.
Thực ra bữa tối đã ăn rất no, nhưng những cái bánh chẻo trông không đẹp lắm kia, thật là đáng yêu, còn kèm theo hơi nóng, rất ấm áp.
Cô thu dọn hết mọi thứ lên bàn tròn. Hộp thức ăn vừa hay có kèm theo cả bát và đũa, rửa sạch là có thể dùng, nắp của hộp giữ nhiệt có đựng giấm mà cô lấy ra từ túi bảo quản ở nhà, cô nhớ anh ăn bánh chẻo phải chấm giấm.
Tổng cộng có mười cái bánh chẻo, cô đếm rất kĩ, cô thích những con số hoàn hảo như vậy.
Anh không thích bật điều hòa vào mùa đông nên nhiệt độ trong phòng tương đối thấp, bánh chẻo lấy ra khỏi hộp giữ nhiệt, một lúc sau liền nguội rồi, nhưng anh lại ăn từng chiếc từng chiếc rất chậm rãi, như thể anh sợ sau khi ăn xong sẽ không còn nữa.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, cô ôm đầu nhìn anh ăn, khóe miệng nở một nụ cười.
Hai người tuy không nói chuyện, nhưng cũng không hề cảm thấy ngượng gạo.
Bầu không khí tuy yên tĩnh nhưng rất ấm áp.
Khi chỉ còn một cái bánh chẻo, cô đột nhiên vươn tay gắp lấy, nhúng vào chút giấm rồi nhanh chóng nhét vào miệng.
Anh ngơ ngác nhìn cô.
"Như vậy, coi như chúng ta cùng nhau ăn bữa tất niên rồi." Cô lẩm bẩm, bánh chẻo nguội rồi, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.
Sau khi dọn bàn, anh kêu cô đun nước, và anh pha trà cho cô uống.
Lần trước khi nhìn thấy anh bưng bộ ấm trà ở đây, cô còn nói đùa rằng anh thực sự coi phòng bệnh là nhà rồi đấy à!
Rửa tay, ủ ấm chén, rửa trà, ngâm trà, đóng ấm, chia chén... ...Những bước pha trà được anh thực hiện một cách vô cùng tập trung.
Chè xanh đã pha xong, nước chè trong xanh, lá chè dựng lên trong chén, rất đẹp mắt. Cô cúi đầu ngửi, rất thơm.
"Muộn rồi, uống xong chén trà này thì em về nhà đi." Anh nói.
Cô cúi đầu uống trà, không nói chuyện.
Uống xong một chén, cô lại đưa chén qua để anh tiếp tục rót cho.
Uống được mấy chén thì nước sôi cũng cạn dần, anh bất lực nói: "Có ai uống trà như em chứ."
"Em khát!" Cô cáu kỉnh nói: "Trước đó ăn bánh bao mặn quá. Sao hả, tết nhất làm gì có ai không cho người ta uống trà chứ!"
Anh thật sự cười không ra tiếng, tiếp tục đun nước.
Anh đứng trước vòi nước, nhìn nước từ từ đổ vào ấm, anh nghĩ, là do trong lòng anh không nỡ, nên mới không đuổi người một cách kiên quyết được.
Anh nhắm mắt lại, bỏ đi, đêm nay là giao thừa, trong phòng bệnh lạnh lẽo này, hãy để cho bản thân tham lam một lần vậy.
Nước trà pha đi pha lại nhạt dần, cô có vẻ thật sự rất khát, không ngừng bảo anh thêm nước.
Cả hai không nói với nhau lời nào, anh có ngàn lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời, còn cô, chỉ chăm chú uống trà.
Màn đêm vô cùng yên tĩnh, ngoài cửa sổ vẫn còn tuyết, tuyết càng lúc càng lớn, rơi xuống từng mảng như lông vũ, rơi trên mặt kính, rất nhanh liền tan ra.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những kí ức ngày xưa thoáng qua trên mặt.
Nhiều năm trước, cũng là một đêm tuyết rơi như vậy, là đêm giao thừa đầu tiên họ ở bên nhau. Anh hỏi cô muốn ăn gì, và anh định làm một bữa tối tuyệt vời cho cô. Nhưng cô nói muốn ăn bánh chẻo do chính tay anh nhào bột, chính tay anh gói.
Anh không thích mì, cho nên trong nhà bếp không hề có bột mì, sau đó họ đi siêu thị Trung Quốc ở rất xa mới mua được bột mì, không có cán nên cuối cùng thay bằng một chai rượu.
Đó là lần đầu tiên anh nặn bột mì, dụng cụ không dễ sử dụng, nhưng bánh chẻo nặn ra vừa mỏng vừa đẹp, nhân là thịt bò trộn dầu mè, rất thơm, cô ăn một lúc hơn chục cái.
"10, 9, 8... ..."
Anh quay đầu nhìn cô, chỉ nhìn thấy cô đang nhìn đồng hồ, nhẹ giọng đếm ngược.
Anh nhìn mặt đồng hồ đó, hơi giật mình.
"... ...3, 2... ..."
Câu "1" biến thành một lời thì thầm, và dừng trên môi của anh.
Môi của cô lành lạnh, đánh thức sự bàng hoàng của anh, và trong giây tiếp theo, lại khiến anh rơi vào trạng thái choáng váng hơn.
Nụ hôn đó vừa nhanh vừa ngắn, khi anh kịp phản ứng, cô đã kề sát vào tai anh thì thầm: "Vân Thâm, anh nhớ không? Chúng ta đã
thống nhất rằng hàng năm vào đêm giao thừa, khi chuông điểm 0 giờ vang lên, thì sẽ trao cho đối phương một nụ hôn như một món quà năm mới."
Cô lùi lại phía sau, ôm chặt anh và nhìn vào mắt anh, "Nếu anh quên rồi thì em sẽ giúp anh nhớ lại." Môi cô lại nhanh chóng di chuyển đến môi anh, cắn một cái thật mạnh vào môi anh.
"Năm mới vui vẻ." Cô bỏ anh ra, ngồi lại xuống ghế.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, tập trung như mọi lần cô nhìn anh, với sự mong đợi mãnh liệt và rõ ràng trong đôi mắt đen láy của cô, gần như nhấn chìm anh.
Phải nghị lực lắm anh mới thả mình chậm rãi nhìn ra xa, bông tuyết ngoài cửa sổ trắng xóa khiến anh cay cay khóe mắt, trong mắt hiện lên một làn sương mờ ảo.
Im lặng thật lâu, cuối cùng, anh nhẹ nhàng nói: "Chu Cựu, muộn rồi, em về đi."
Cô nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy căn phòng này đúng là rất lạnh.
Cô đứng dậy, đội mũ, quàng khăn và đeo găng tay, cầm hộp giữ nhiệt rồi đi ra ngoài.
Anh nhìn bóng dáng cô từ từ xuất hiện ở khu vườn dưới lầu, bông tuyết rơi trên người cô, trong thế giới màu trắng yên tĩnh, dưới ánh đèn đường, bóng dáng của cô trông thật mỏng manh và cô đơn.
Tất nhiên anh vẫn nhớ, đêm giao thừa năm đó, sau khi ăn xong bánh chẻo, bọn họ ngồi trước lò sưởi chờ đón năm mới, khi chiếc đồng hồ treo tường cổ kính điểm số 0, cô đã hôn anh.
Đó là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cũng là sự khởi đầu của tình yêu.
Xin lỗi, Chu Cựu.
Anh dùng ngón tay ấn lên môi, rồi từ từ đưa về hướng cô đã đi xa, dán nó từ xa xa.
Năm mới vui vẻ, Chu Cựu.