Chia cắt địa lý và thời gian, cùng người gặp lại, ngàn lời nói đều gói gọn trong cái nhìn trầm lặng.
Đã rất lâu rồi Chu Cựu không còn mơ thấy giấc mộng đó.
Cô lại nhìn thấy bản thân thoi thóp cùng những vết thương chằng chịt, bị người ta ném xuống sông Neckar như ném một túi rác, "Ừng ực" một tiếng, tạo ra những bọt nước xung quanh, nước sông trong trời đông giá rét lạnh thấu xương khiến cho cô thoáng chốc tỉnh táo, cô liều mạng vùng vẫy, đạp nước, la lên, nhưng bóng đêm đậm đặc bao trùm, xung quanh yên tĩnh, dòng sông Neckar êm dịu đẹp đẽ dưới trời hoàng hôn chớp mắt đã trở thành một hòn đảo hoang, chỉ có tiếng kêu cứu trong vô vọng của cô vang lên trong đêm đen. Rất nhanh, sóng nước từng chút một tràn qua đỉnh đầu cô, tràn vào tai, mũi, mắt, miệng, lá phổi trong lồng ngực bị đè ép đến đau nhức, hô hấp yếu dần, cơ thể của cô đang chìm xuống, cô hơi mở mắt ngước nhìn dòng nước sông bị nhuộm màu máu tươi...
Mint, Mint!
Một cái tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô, nhiệt độ lòng bàn tay làm cô trong vô thức cố gắng bắt lấy, nắm thật chặt.
Cô từ từ mở mắt, liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Quý Tư Lãng.
"Em vẫn ổn chứ? Gặp ác mộng hả?"
Anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán của cô.
Chu Cựu tỉnh táo trở lại, phát hiện bản thân vẫn đang nắm chặt bàn tay của anh, mu bàn tay của anh ấy còn có những vết hằn do móng tay cô bóp chặt để lại.
"Em xin lỗi."
Cô bỏ tay ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, xe của Quý Tư Lãng đã đỗ ở trước mặt một căn biệt viện.
Quý Tư Lãng nói: "Sắc mặt của em rất kém, để anh gọi cho người nhà hẹn vào lúc khác, bây giờ anh đưa em về nghỉ ngơi."
Tối qua cô có một ca phẫu thuật rất dài, chưa kịp nghỉ ngơi đủ thì sáng sớm đã phải dậy đi thẩm mĩ viện, shop thời trang giày vò một phen. Vốn dĩ Quý Tư Lãng bảo cô cứ như thường ngày tùy ý chút cũng được, nhưng mà cô cảm thấy, lễ nghi cơ bản thì không thể thiếu, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất.
Chu Cựu dùng biểu cảm "Anh đang giỡn với em hả?" nhìn anh ấy một cái, mở cửa xe và bước xuống.
Quý Tư Lãng nói: "Haiz, em ổn thật chứ?"
Chu Cựu nói: "Không phải chỉ là có chút thiếu ngủ thôi sao, em không yếu đuối vậy đâu."
Quý Tư Lãng không nhịn được cười, vậy cũng đúng.
Cô gái bên cạnh anh này, từng leo núi tuyết, lăn qua sa mạc, xuyên qua khu rừng nguyên thủy, ở hoàn cảnh gian khổ bên Châu Phi chữa bệnh, cứu viện cả một năm, xen lẫn trong đám đàn ông con trai nhưng cũng chưa từng phải để người khác chăm sóc.
Đây là lần thứ ba Chu Cựu đến Quý gia, đi qua khu vườn yên tĩnh và cổ kính này, cô lại một lần nữa cảm thán: "Quý Tư Lãng, người nhà anh đúng là mỗi ngày đều sống trong thời đại dân quốc."
Thật khó mà tưởng tượng, tại một nơi cách Trung Quốc xa xôi như San Francisco vậy mà ẩn giấu một khu vườn Giang Nam. Một khu vườn Giang Nam thực thụ, cấu trúc sân trong với một số lối vào và lối ra, chín hành lang cong, một dòng nước xanh, một gạch và một ngói, tất cả đều là đồ cổ, đi vào trong đó có một cảm giác được xuyên không.
Cuộc sống sinh hoạt của Quý gia cũng cổ xưa, đàn ông sẽ ra ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp, phụ nữ mặc sườn xám kiểu cũ, tóc tai chải cẩn thận tỉ mỉ, ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái.
Quý gia vốn là danh gia vọng tộc ở Giang Nam, thời kì dân quốc cả gia tộc chuyển đến San Francisco, việc kinh doanh càng ngày càng mở rộng, đến đời của Quý Tư Lãng đã là đời thứ tư. Chỉ là con người của Quý Tư Lãng sống rất khiêm tốn, cho dù là thân quen như Chu Cựu cũng không biết rõ về gia đình của anh ấy.
Lần đầu tiên gặp người nhà của anh ấy, nghe được anh ấy nói bà nội, mẹ, thím của anh ấy từ sau khi kết hôn thì không đi làm việc bên ngoài nữa, cô lập tức muốn buông tay rời đi. Cuối cùng vẫn là Quý Tư Lãng liên tục cam đoan với cô rằng sau khi kết hôn cô vẫn có thể đi làm những việc mình muốn.
Lần đầu tiên tới Quý gia, cô đến với thân phận là bạn gái của anh ấy.
Mà lần này, anh ấy đưa cô đến để bàn về chuyện hôn sự, đo váy cưới và chọn trang sức.
Lễ kết hôn được định vào một tháng sau.
Quá trình tổ chức đám cưới của nhà họ Quý cũng vô cùng phức tạp, Quý Tư Lãng lại là con trai trưởng nên đặc biệt hoành tráng. Riêng tiệc đã có hai buổi, một kiểu Trung Hoa và một kiểu Phương Tây.
Chu Cựu nghĩ đến những quy trình phức tạp cùng buổi tiệc xã giao, đau cả đầu.
Trong sảnh phụ của nhà họ Quý.
Quý Tư Lãng và mẹ đang ngồi uống trà, thỉnh thoảng thì thầm vài câu.
Chu Cựu đứng giữa phòng, mở rộng vòng tay và cho phép người thợ may váy kiểu xưa dùng thước đo cho cô, đầu tiên là kiểu váy áo Trung Quốc, sau đó lại đến nhà thiết kế váy cưới. Cô nhìn lên mái nhà, ánh mắt đăm đăm, dòng suy nghĩ trôi đi xa xăm...
Khung cảnh trong kí ức chồng lên đôi mắt, mùa đông năm ấy, cô cũng mở rộng tay như này, đứng trong cửa hàng đồ cưới được chiếu sáng rực rỡ, để người ta đo cho cô, nhà thiết kế đẹp trai với đôi mắt xanh đen khen cô có dáng người đẹp, mặc lên chiếc váy cưới do anh ấy thiết kế nhất định sẽ rất xinh đẹp. Sau khi nghe xong, cô quay lại tự hào khoe với người đàn ông ngồi phía sau đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô,...
Đôi mắt của cô dần mờ đi cho đến khi một giọng nói kéo cô trở lại thực tại.
"Được rồi, Chu tiểu thư."
Sau khi đo xong thì lại chọn đồ trang sức kết hợp.
Mẹ Quý rất chú trọng những thứ này, có hơn chục hộp nhung lớn được sắp xếp trên bàn, trưng bày một loạt đồ trang sức rự rỡ, đồ để kết hợp với lễ phục Trung Hoa và cả váy cưới.
Bà hỏi ý kiến Chu Cựu về từng món một, bà hỏi gì Chu Cựu cũng đều nói là đẹp, vẻ mặt không tập trung cùng giọng điệu lơ đãng khiến cho mẹ Quý có chút không vui.
Chu Cựu cũng biết rằng, thân là cô dâu mới, lại đang ở trước mặt người lớn, thái độ của bản thân rất không đúng mực, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực để cố gắng cười vui vẻ.
Giày vò một lúc lâu cũng kết thúc rồi.
Chu Cựu thở ra một hơi.
Quý Tư Lãng cũng nhìn ra vẻ mặt đau khổ của cô, sau khi chào mẹ thì liền kéo cô đi.
Trong phòng ngủ của Quý Tư Lãng ở trên tầng 2, có một căn gác xép, toàn là sách, có thể tìm thấy nhiều sách chuyên môn y khoa khó mua ở đây.
Chu Cựu vào phòng liền trực tiếp đi thẳng lên gác xép, khi đi lên cầu thang cô quên mất mình đang đi giày cao gót và mặc váy dài, sải bước dài khiến cho gót giày dẫm lên váy, "bịch" một tiếng, cả người cô rơi từ trên cầu thang xuống.
May là cô mới đi lên được ba bậc.
Quý Tư Lãng đang pha cà phê quay đầu lại, hiếm khi thấy bộ dạng thảm hại của cô, không thể nhịn được liền cười thành tiếng.
"Quý Tư Lãng!" Chu Cựu đau đến nghiến răng, gằn giọng.
Quý Tư Lãng đỡ cô dậy mới phát hiện chân của cô bị trầy xước và máu rỉ ra.
"Anh đi lấy hộp thuốc."
Chu Cựu ngồi trên sô pha, đá văng đôi giày ngáng đường, giơ tay lên, "xoẹt" một tiếng, chiếc váy lụa mỏng manh bị cô xé toạc một mảng.
Khi Quý Tư Lãng quay trở lại với hộp thuốc, nhìn thấy những mảnh váy dài trên mặt đất, lắc đầu thở dài: "Chậc chậc, chiếc váy xinh đẹp như vậy lại bị em làm hỏng rồi. Mint, có nhiều lúc anh rất hoài nghi, liệu em có phải là con gái không?"
Chu Cựu mặt không biểu cảm nhìn anh ấy, "Anh có muốn kiểm tra không?"
"OK, OK. Coi như anh chưa nói gì." Quý Tư Lãng cúi xuống xử lý vết thương cho cô.
Xoa bông tẩm cồn lên vết thương, Chu Cựu không hề la tí nào, Quý Tư Lãng ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên một tia đau khổ. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của cô, sau đó giơ mu bàn chân đã bị giày cao gót cọ xát đỏ ửng lên, nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhìn biểu cảm và động tác nhẹ nhàng của Quý Tư Lãng, Chu Cựu đột nhiên đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, hai mắt đối diện nhau, đôi mắt đen láy của cô nhìn anh bất động, nhỏ giọng thì thầm: "Quý Tư Lãng, anh đừng có như vậy, em sẽ yêu anh mất."
Hồi lâu, Quý Tư Lãng nhếch khóe miệng nói: "Em sẽ không."
Chu Cựu không thể nhịn được nữa, "khì khì" một tiếng nằm trên sô pha cười, than thở trong lòng, lại thất bại rồi, lần nào cũng không lừa được anh.
Cô đưa tay ra che mắt, thật sự có chút mệt.
Quý Tư Lãng quay lại, lấy ra một đôi giày bệt trong túi xách của cô, đi vào cho cô, rồi đột nhiên nói: "Mint, anh sai rồi."
Chu Cựu mở mắt ra, nhìn thấy giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô sững sờ, vội vàng ngồi dậy nói: "Ủy khuất chỗ nào chứ?" Cô chỉ vào anh và nhắc lại những lời khen ngợi của các y tá trong bệnh viện về anh, "Bác sĩ Quý, đẹp trai khôi ngô, vui tính và hài hước, năng lực giỏi... ..."
Quý Tư Lãng cười bất đắc dĩ ngắt lời cô, "Này! Em học thuộc đấy à!"
Chu Cựu nỗ lực bền bỉ, "Ồ, còn là danh gia vọng tộc! Ủy khuất? Biết bao cô gái mơ ước có được đấy!"
Quý Tư Lãng lắc lắc đầu, "nhưng không bao gồm em." Anh dừng lại, nghiêm mặt nói: "Nếu em cảm thấy phiền phức, bây giờ vẫn còn kịp đấy."
Chu Cựu cũng thu lại vẻ mặt đang cười và nói: "Tư Lãng, anh biết đấy, không ai có thể ép em làm những việc mình không muốn, anh không cần phải có gánh nặng."
Có một câu cô không nói, cũng biết anh không muốn nghe. Chút sự giúp đỡ này làm gì đáng để ủy khuất? Mạng của cô là do anh cho, nếu như không có anh, ba năm trước cô đã chết ở sa mạc Sahara rồi. Chính là anh kéo cô từ dưới đống cát lên, rõ ràng đều đang thiếu nước, anh lại dùng dao rạch vào da và nhỏ từng giọt máu vào khuôn miệng đang khát khô của cô, giúp người đang còn chút hơi thở hấp hối như cô sống đến khi được giải cứu.
Cô sẽ luôn ghi nhớ phần ân tình này cả đời. Mà việc cô có thể làm cho anh, thật sự rất ít. Vì vậy, khi biết anh gặp rắc rối vì bị gia đình ép cưới, cô đã gợi ý, hay là chúng ta thành một đôi? Anh đã rất sốc. Mặc dù sinh ra và lớn lên ở Mỹ, nhưng từ nhỏ anh đã chịu ảnh hưởng của gia đình, biết rằng hôn nhân đối với một cô gái Trung Quốc có nghĩa là gì. Nhưng Chu Cựu nói với anh, cả đời này cô cũng không có ý định kết hôn, cô không quan tâm đến những danh vọng hư vô đó.
"Anh vẫn còn nợ em một thứ như vậy." Quý Tư Lãng chuyển chủ đề, anh lấy một món đồ từ trong túi ra, cầm nó và đưa cho Chu Cựu, quỳ một gối xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cô, và nói với giọng điệu đặc biệt dịu dàng: "Chu Cựu tiểu thư, em có đồng ý lấy anh không?"
Chu Cựu nhìn chiếc nhẫn trên tay và vẻ mặt nghiêm túc của anh, trừng mắt nhìn anh, "Này, Quý Tư Lãng, anh diễn quá sâu rồi!"
Quý Tư Lãng bất động nhìn cô, đôi mắt đầy kiên định.
Chu Cựu vuốt trán, "được rồi, được rồi, em nhận." Cô đưa tay định lấy chiếc nhẫn nhưng bị Quý Tư Lãng tránh được, anh nắm lấy tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô rồi nghiêng người hôn nhẹ lên đó.
Cơ thể Chu Cựu cứng lại.
Khi Quý Tư Lãng ngẩng đầu lên, biểu cảm đột nhiên thay đổi, anh ấy cong khóe miệng lên và chớp mắt với cô, "Cắt! Thế nào? Đủ để lấy ảnh đế chưa?"
Chu Cựu giơ chân lên đá vào anh, "Chết đi!"
Nếu không phải biết rằng anh không hề thích phụ nữ, kết hôn với cô chỉ là do gia đình ép buộc phải giấu giếm người khác, cô thực sự đã bị dáng vẻ này của anh lừa dối.
"Anh thật sự nên chuyển nghề làm diễn viên đó." Chu Cựu lại nằm xuống ghế sô pha, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, màu xanh phỉ thúy rất đẹp, cho dù là người không hiểu về ngọc bích như cô cũng có thể nhận ra được đây là báu vật từ xa xưa.
Cô nhớ ra điều gì đó và nói : "Quý Tư Lãng, chiếc nhẫn này không phải là vật gia truyền của gia đình anh chứ, vậy thì em không thể tùy tiện nhận lấy được." Vừa nói vừa tháo ra trả cho anh.
Quý Tư Lãng giữ tay cô, hờ hững nói: "Nhà anh không có thứ gì nhiều cả, nhưng riêng thứ không biết từ thời nào như này lại rất nhiều, em cầm chơi đi."
Ái chà, giọng điệu này, Chu Cựu không tranh luận với anh, nhưng cô sẽ không thực sự nhận lấy, bởi vì bình thường cô không bao giờ đeo trang sức. Nhận trước vậy, sau này trả lại anh ấy.
"Đây là lần đầu tiên em đeo nhẫn." Cô xoay xoay chiếc nhẫn, đột nhiên thì thầm.
Quý Tư Lãng ngạc nhiên, "lần đầu?"
Sao lại như thế? Cô rõ ràng là ... ...
"Ừ ... ..." Chu Cựu lật người, dùng tay che mắt lại, nói nhỏ: "Em mệt quá, ngủ một lát đã."
Miệng anh hơi động đậy, nhưng không hỏi tiếp. Lấy chiếc chăn mỏng trên sô pha, đắp lên cho cô.
Sau khi ăn tối, họ lái xe đi, Quý Tư Lãng đưa Chu Cựu về nhà, còn anh vẫn phải quay về bệnh viện, khi xe còn cách căn hộ của Chu Cựu một khoảng, cô bảo anh đừng lại.
Vào đúng mùa thu đẹp nhất ở San Francisco, con phố nơi cô sống rất yên tĩnh, hai bên đường trồng những cây Bạch Quả rất cao, vào mùa này lá vàng rơi trên mặt đất, rất đẹp. Chu Cựu thích nghe tiếng giày sột soạt trên lá, đó là thanh âm của mùa thu, mùa yêu thích của cô.
Đêm về có chút lạnh, cô kéo chặt chiếc áo khoác, lúc tay đút vào trong túi áo, sờ thấy một vật, là chiếc nhẫn mà Quý Tư Lãng đưa cho cô, cô lấy ra, soi dưới ánh đèn đường nhìn nó, màu xanh hiếm gặp này thật sự thật sự rất đẹp, đến người không thích trang sức như cô cũng phải động lòng. Chắc là do con gái có một loại yêu thích tự nhiên với nhẫn.
Cô nhớ đến vấn đề mà Quý Tư Lãng hỏi cô lúc xuống xe, thật sự đây là lần đầu tiên em nhận được nhẫn hả?
Cô hiểu ý của anh, đúng vậy, người phụ nữ đã từng kết hôn một lần, sao có thể là lần đầu đeo nhẫn chứ?
Nhưng cô thật sự không có nói dối, năm đó, người ấy cầu hôn cô, không dùng nhẫn mà là dùng một chiếc đồng hồ, anh ấy tự tay làm nó, mặt đồng hồ là một bầu trời đầy sao xinh đẹp, là những ngôi sao phát sáng trong đêm tối.
Chu Cựu vỗ nhẹ vào mặt mình để thoát khỏi dòng kí ức. Có lẽ một số cảnh tượng trong hôm nay trùng lặp với những mảnh kí ức trong quá khứ, khiến cô bất tri bất giác nghĩ về một số mảnh vỡ đang ngủ yên trong đáy lòng mình.
Nhưng, đều đã qua rồi.
Cô nhìn lên những chiếc lá Bạch Quả ngả vàng trên đầu, không lâu nữa những chiếc lá này sẽ từ từ tàn lụi, mùa thu qua đi, mùa đông đến, mùa xuân cũng không còn xa nữa.
Có rất nhiều việc, giống như các mùa vậy, lật một trang, nó đã thành quá khứ.
Buổi tối cô lại bị mất ngủ, mặc dù cô đã kiệt sức. Cô bị mất ngủ nhiều năm nay, những năm đầu, lúc nghiêm trọng nhất là cô cả đêm không ngủ được, cô lại dậy đọc sách y học. Cho dù có còn trẻ đi nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể cũng không thể chịu được. Sau đó cô bắt đầu uống thuốc. Quý Tư Lãng biết việc đó và đã từng nói cô, bảo rằng cô thân là bác sĩ chẳng lẽ lại không biết ma túy gây tác hại lớn như nào đối với cơ thể sao? Sau khi đến San Francisco, cô ở gần căn hộ của Quý Tư Lãng, anh thường kéo cô đi chạy bộ buổi sáng, cuối tuần chỉ cần không phải đi làm, liền kéo cô đi leo núi, đi bộ đường dài. Các môn thể thao ngoài trời luôn là niềm yêu thích của cô và cô rất vui khi đi cùng anh. Chứng mất ngủ dần dần bớt đi.
Sau khi lăn lội trên giường một lúc lâu, Chu Cựu đứng dậy, lấy viên thuốc đã rất lâu không uống từ trong hộc bàn đầu giường, nuốt xuống.
Ngày thứ hai thức dậy, tinh thần vẫn có chút không tốt. Cô nghĩ nghĩ rồi buộc phần tóc ngắn tới cằm thành đuôi ngựa và thắt chặt bằng dây chun. Hồi ở trường y, trong lớp có một bạn gái Nhật Bản, mỗi lần ôn bài trong thư viện trước kì thi, cô ấy luôn cột chặt tóc thành đuôi ngựa thật cao, cô ấy nói rằng chun buộc tóc buộc chặt vào da đầu, như thế có thể khiến mọi người cảm thấy tỉnh táo hơn khi mệt mỏi.
Chu Cựu nhìn bản thân trong gương, hình như chính là như vậy.
Vào đến bệnh viện, cô thay áo blouse trắng và đến thẳng phòng chăm sóc đặc biệt.
Bệnh nhân vừa trải qua một ca mổ vào hôm trước vẫn đang ngủ say, cô khám hậu phẫu định kì và yêu cầu y tá chú ý theo dõi tình trạng bệnh nhân mọi lúc.
Cô y tá tóc vàng gật đầu, và khi bước ra khỏi phòng, cô ấy đột nhiên nói với cô: "Này, Mint, hôm nay trông em tràn ngập hương vị thanh xuân đó."
Cô chỉ vào mái tóc đuôi ngựa của Chu Cựu.
Chu Cựu hơi sững sờ, cười nói: "Cảm ơn."
Thanh xuân? Phụ nữ 29 tuổi có thể được miêu tả bằng nhiều từ ngữ, nhưng bất kể là từ nào thì dường như cũng chẳng liên quan gì đến thanh xuân.
Lúc sắp tan làm, Quý Tư Lãng bước vào phòng làm việc của cô.
Chu Cựu đang nhìn sổ khám bệnh ngẩng đầu lên, "anh rảnh vậy hả?"
Quý Tư Lãng tói: "Hôm nay anh không có việc, còn nữa, cho dù có bận rộn cũng phải ăn cơm chứ."
Chu Cựu lại cúi xuống lật sổ bệnh, "em tăng ca, anh đi đi."
Quý Tư Lãng không đi, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, đóng lại sổ bệnh, "dừng chút đi, nói với em một việc."
Chu Cựu cau mày nhìn anh, nhưng vẫn yên tĩnh đợi anh nói.
"Chúng ta đi Amazon để hưởng tuần trăng mật nhé?"
"Quý Tư Lãng... ..." Chu Cựu nhìn anh như nhìn quái vật.
Quý Tư Lãng lập tức chữa cháy: "Ý của anh là, nhân dịp này, em xin nghỉ phép đi. Em xem, hai năm nay, em chưa từng nghỉ ngơi tí nào."
Chu Cựu vẻ mặt có chút chậm rãi.
"Hơn nữa, không phải em luôn muốn đi rừng rậm Nam Mỹ à?"
Chu Cựu nghe anh nói có chút động lòng.
Đúng vậy, rừng rậm Amazon Nam Mỹ luôn là nơi cô muốn đi đến. Là một bác sĩ phẫu thuật, những kì nghỉ dài là rất xa xỉ. Mà việc kết hôn giả đúng là một lý do chính đáng. Tuy là cuộc hôn nhân này có chút hoang đường.
Chu Cựu nói: "Để em suy nghĩ chút."
Quý Tư Lãng nhìn thấy ánh mắt động lòng của cô, vừa ý rời đi.
Chu Cựu ở lại bệnh viện đến 9h mới tan làm.
Bệnh viện cách nhà không xa, cô vẫn luôn đi bộ đi làm. Khi bước lên bậc thang của khu chung cư, cô chợt nghe thấy ai đó gọi mình.
"Mint."
Chu Cựu nhìn lên và thấy một bóng người đang đứng dậy từ bậc thềm, mặt quay ngược ánh đèn, và cô không nhận ra anh cho đến khi anh bước tới trước mặt cô.
"Leo?" Chu Cựu ngạc nhiên nhìn người đang đi đến.
"Đã lâu không gặp."
"Anh... ...Sao lại ở đây?" Chu Cựu sững sờ.
Hai ngày này sao vậy, toàn là người cũ chuyện cũ.
Giọng điệu Leo không vừa ý nói: "Bạn cũ lâu ngày không gặp vậy mà hình như em không hoan nghênh anh lắm nhỉ, Mint."
Với giọng điệu không mấy khách khí của anh, cảm giác xa lạ mà ba năm chưa gặp lập tức biến mất.
Chu Cựu đưa tay ra, cười nói: "Đã lâu không gặp, học trưởng."
Leo không đưa tay ra để bắt tay cô mà dang tay kéo cô vào lòng, một cái ôm gặp mặt nhiệt tình. Lúc buông cô ra anh giễu cợt: "Ồ, xem ra phong thủy của Mỹ cũng không tốt hơn nước Đức của chúng ta là mấy, vẫn là một cô gái bán củi!"
Câu này anh ấy nói tiếng Trung, tuy rằng so với ba năm trước tiếng Trung của anh tiến bộ nhiều rồi nhưng vẫn còn có khẩu âm rất nặng, vẫn là bị anh chọc cho cười.
Ba năm trước khi cô rời Heidelberg đến San Francisco, anh đã cố gắng hết sức để giữ cô lại, nhưng cô vẫn kiên quyết và anh vẫn để tâm chuyện đó. Cô đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của anh khi còn học trường y, anh gần như là một người thầy của cô, sau này đi thực tập, anh cũng là bác sĩ hướng dẫn cô, cô có thiên phú, anh rất kì vọng vào cô, vì vậy việc cô rời đi khiến anh cảm thấy như mình bị phản bội. Vì thế, sau này cô gửi cho anh rất nhiều email anh cũng không trả lời một lần nào.
"Anh đến đây để công tác? Hay là nghỉ ngơi?" Chu Cựu đưa cốc cà phê đã pha xong cho anh.
Leo lắc lắc đầu, "Không, anh đến để gặp em."
Các ngón tay của Chu Cựu hơi co lại, cô không nghĩ rằng anh đến là vì cô.
Quả nhiên, Leo không vòng vèo với cô, anh nói thẳng: "Cậu ấy bệnh nặng."
Anh không nói tên, nhưng Chu Cựu biết anh đang nói về ai, Leo cũng biết chắc chắn rằng cô hiểu.
Leo tiếp tục nói: "Anh hi vọng em có thể về nước gặp cậu ấy."
Chu Cựu đứng lên, "cà phê hơi đắng, em đi lấy thêm đường."
Leo kéo cô lại, "đủ rồi, Mint, em thích cà phê đen nhất."
Khi Chu Cựu quay lại và ngồi xuống, vẻ mặt có chút hỗn loạn đã bình tĩnh trở lại. Cô cúi đầu nhìn chất lỏng màu đen trong li cà phê trên tay, hồi lâu, cô ngẩng đầu lên đúng lúc Leo cũng đang nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Ban đầu là anh ấy nói chia tay, là anh ấy không cần em."
Giọng điệu bình thản như vậy, nhưng trong tim cô bỗng như bị một thứ gì đó sắc bén đâm vào, đau thấu xương.
Leo nghiêm mặt, "Mint, anh không nói dối em, cậu ấy thật sự bệnh rất nặng, đã hôn mê hai tuần rồi. Nếu em vẫn còn một chút tình cảm với cậu ấy, em nên về gặp cậu ấy." Anh ngừng lại chút, nói: "Có thể, có thể đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt... ..."
Chu Cựu hít một hơi thật sâu, cô đặt tách cà phê xuống, đút ngón tay vào túi và chạm vào chiếc nhẫn mà cô quên trả lại Quý Tư Lãng, cô đưa tay ra trước mặt Leo, "Em sắp kết hôn rồi."
Leo rất ngạc nhiên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, hồi lâu mới mở miệng nói: "Em sắp kết hôn?"
Chu Cựu gật gật đầu.
Leo đứng dậy và đi loanh quanh phòng, đưa tay ra liên tục vò đầu. Đây là việc anh làm sau khi đã do dự đấu tranh rất nhiều.
Chu Cựu cầm cốc cà phê lên, uống hết một ngụm cà phê trong cốc, mùi vị quen thuộc thường ngày, nhưng lúc này ở trong miệng cô lại tràn đầy vị đắng.
Khi Leo quay lại chỗ cô và ngồi xuống, anh đột nhiên nhét điện thoại di động của mình vào tay cô.
Chu Cựu kinh ngạc nhìn anh, nhưng anh che mặt nằm ngửa trên sô pha, lẩm bẩm nói: "Anh mặc kệ, em tự mình xem đi, lật lại xem."
Trên màn hình, đang mở một bức ảnh.
Là góc nghiêng của một người đàn ông, anh đang đưa một miếng bánh mì vào miệng, sau lưng anh là một mảnh cát vàng, mặt trời sáng sớm chiếu lên khóe mắt và lông mày của anh, ánh sáng màu cam hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của anh.
Trái tim Chu Cựu không khỏi nhảy dựng lên.
Cô lật về phía sau.
Bức ảnh kế tiếp, hình như là trên ban công nhỏ bên ngoài khu bệnh viện, người đàn ông mặc áo choàng bệnh nhân ngồi trên xe lăn, cũng là một bức ảnh nghiêng, anh hơi cúi đầu, mặt hơi gầy nhưng vẫn rất đẹp trai, đôi môi mím chặt và mắt anh nhìn xuống tầng dưới rất chuyên tâm.
Trên áo bệnh nhân có viết tên bệnh viện, Chu Cựu rất quen thuộc, cô đã từng mặc nó mấy ngày liền. Tay cô không khỏi run nhẹ.
"Đây là... ..." Cô chấn động nhìn Leo.
"Một tấm là ở sa mạc Sahara, một tấm là bệnh viện thị trấn S ở Maroc. Được chụp vào ba năm trước." Leo nói.
"Sao có thể... ..." Cô thì thào.
"Ba năm trước, lúc em mất tích ở sa mạc Sahara, cậu ấy đi tìm em." Nếu như đã quyết tâm cho Chu Cựu xem bức ảnh anh chụp trộm, việc Phó Vân Thâm bảo anh phải giữ bí mật, anh cũng không quan tâm nữa.
Chu Cựu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô lật đi lật lại hai bức ảnh không biết bao nhiêu lần, như vô thức, ánh mắt có chút giật mình.
Leo bất ngờ nắm lấy vai cô, để hai người đối diện nhau, anh thấy rõ ràng trong mắt cô có rất nhiều cảm xúc, bàng hoàng, khó hiểu, bối rối và thậm chí có chút choáng ngợp. Anh nói: "Dựa theo tính cách của cậu ấy, nhất định không muốn em biết tin tức về việc cậu ấy lâm bệnh nặng, kể cả việc ba năm trước cậu ấy đi tìm em. Nếu biết là ý của anh thì cậu ấy nhất định sẽ giận anh, nhưng mà, lần này cậu ấy có thể tỉnh lại hay không thì còn chưa chắc chắn... ..."
Chu Cựu nhìn anh thao thao bất tuyệt, nhưng sau đó cô không còn nghe rõ anh nói gì nữa cả, tai cô ù đi.
Cuối cùng, Leo nói: "Có lẽ em trách anh nhiều chuyện, rõ là biết em sắp kết hôn vẫn còn nói cho em những điều này. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của anh, cậu ấy tuy rằng là em họ của anh, nhưng em biết đó bọn anh thân nhau như anh em ruột thịt, mẹ anh cũng luôn coi cậu ấy là con trai, trước khi qua đời còn đặc biệt yêu cầu anh chăm sóc tốt cho cậu ấy. Mint, có về nước gặp cậu ấy hay không là do em tự quyết định. Anh bảo đảm, đây là lần cuối cùng anh can thiệp vào chuyện của các em."
Anh bỏ lại một trang giấy rồi rời đi.
Trên giấy ghi tên bệnh viện và số phòng bệnh, còn có một cái tên và số điện thoại kèm theo, anh ghi chú dưới cái tên đó: Nếu như về nước, liên hệ thư kí của cậu ấy.
Cô cầm tờ giấy mỏng mà lại cảm thấy nóng vô cùng.
Còn có hai bức ảnh kia.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy... ...
Nếu như không phải hiểu rõ con người Leo, và cũng biết anh sẽ không nhàn rỗi đến mức đi từ Đức đến đây nói những việc này để lừa dối bản thân, cô thật sự sẽ nghi ngờ tất cả những điều này là giả.
Cô lấy chai rượu nhỏ mà Quý Tư Lãng mang lần trước từ trong tủ rượu ra và bước về phía ban công. Ngụm rượu êm dịu tràn vào cổ họng, đâm chích khiến toàn thân tỉnh táo vài phần.
Cô đứng trên ban công rất lâu, rất lâu. Khi trở vào nhà, cô vẫn còn rất tỉnh táo, còn lại hơn nửa chai rượu, cho dù vào lúc hỗn loạn như thế này, cô vẫn cố gắng kiềm chế và nhắc nhở bản thân rằng mai cô phải đi làm.
Nằm trên giường, một lúc sau, cô lại ngồi dậy, đi vào phòng làm việc và mở ngăn tủ dưới cùng của bàn, trong đó có một số vật dụng quan trọng như thư từ, bằng tốt nghiệp, bằng bác sĩ, cô lôi những tài liệu này ra rồi nhìn thấy chiếc túi nhỏ màu xanh đậm, cô đưa tay cầm lấy rồi nửa chừng rút lại, sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng cầm lên.
Chiếc túi này, cô đã rất lâu không mở nó ra.
Dường như bị nhuộm bởi màu của bụi.
Cô trút đồ trong túi ra, dưới ánh sáng vàng ấm áp của chiếc đèn bàn, một chiếc đồng hồ nằm yên tĩnh trên lòng bàn tay cô, dây đồng hồ bằng da màu đen, trong mặt chiếc đồng hồ màu bạc ẩn chứa một bầu trời xanh thẫm đầy sao.
Tích tắc, tích tắc.
Âm thanh chuyển động nhè nhẹ của kim đồng hồ, trong đêm tối lại rõ ràng đến như vậy, êm tai. Cô lật lại, mặt dưới màu bạc, khắc vài chữ nho nhỏ.
Nhiều năm trôi qua như thế, vết khắc đó vẫn rõ ràng như ngày hôm qua, không bị che lấp chút nào bởi bụi bặm của năm tháng.
Đó là mùa đông lạnh nhất ở Heidelberg, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, màn đêm im lìm. Căn phòng ấm áp như mùa xuân, trước lò sưởi đỏ rực, anh cầm chiếc đồng hồ này đặt bên tai cô để cô lắng nghe âm thanh "tích tắc" của kim đồng hồ, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô và nói với cô: "Mỗi phút, mỗi giây của phần đời còn lại, anh muốn ở bên em. Chu Cựu, em có đồng ý lấy anh không?"
Đó là lời cầu hôn đẹp đẽ nhất mà cô từng nghe.
Cô nhớ từng chữ, từng câu, từng cái ngắt câu và cả ánh mắt dịu dàng của anh.
Hôm nay xác định lại là một đêm không ngủ, chuyện cũ giống như thủy triều trong đêm đen, dâng lên không ngừng.
Trưa ngày hôm sau, Chu Cựu gọi Quý Tư Lãng đi ăn cơm, mời anh đến một nhà hàng Nhật Bản gần bệnh viện.
Đồ ăn Nhật Bản là món ăn yêu thích của cô ngoài đồ ăn Trung Quốc, sau khi sinh sống 12 năm ở nước ngoài, cô vẫn không thích đồ tây. Quý Tư Lãng từng chế nhạo rằng cô rất giỏi về phương diện khác, nhưng riêng phương diện ăn uống lại hơi kén chọn. Cô không nói với anh, thật ra là do ba năm đầu đến Đức du học cô đã được thưởng thức xả láng các món ngon của Trung Quốc ở Heidelberg.
"Món đồ quý giá như này, anh giữ cẩn thận nhé." Chu Cựu đưa chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh.
Quý Tư Lãng cau mày nhìn cô, cuối cùng anh cũng không nói gì mà nhận lấy chiếc nhẫn.
Chu Cựu nói: "Em phải về nước một chuyến."
Bất chấp sự ngạc nhiên của anh, sau đó cô nhờ anh giúp tiếp nhận bệnh nhân mà cô đang phụ trách.
"Lý do?"
Chu Cựu trầm mặc hồi lâu, nghĩ đến hôn lễ một tháng sau, cảm thấy mình quả thực cần giải thích với anh, "một... ...người bạn đang bệnh nặng."
Không biết tại sao, Quý Tư Lãng đột nhiên đoán ra điều gì đó, "Người đó?"
Chu Cựu gật đầu.
Quá khứ của cô, anh có biết một chút, vì vậy không cần phải nói dối trước mặt anh.
Trầm mặc một lúc.
"Về bao lâu?" Quý Tư Lãng hỏi.
"Chắc một tuần."
"Lúc nào thì đi?"
"Ngày mai."
"Vé máy bay em mua rồi." anh dùng giọng điệu khẳng định.
"Ừ."
Tối qua, cô đã mua xong vé máy bay.
Quý Tư Lãng đột nhiên cười nhạt một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm: "Vị hôn phu thân mến của anh, anh đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, em rõ ràng là đã quyết định xong tất cả rồi đến thông báo cho anh."
Chu Cựu trực tiếp bỏ qua vẻ mặt bi thương không rõ là thật hay giả của anh.
Trở lại bệnh viện sau bữa tối, cô và anh cẩn thận bàn giao bệnh nhân, ngoại trừ một bệnh nhân hậu phẫu phiền phức hơn một chút thì những bệnh nhân khác cô cũng mới tiếp quản cho nên đổi bác sĩ cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Khi rời khỏi văn phòng, Quý Tư Lãng bất ngờ quay đầu và nói với cô: "À, anh sẽ không đi tiễn em đâu, nếu như em đặt xong vé máy bay chuyến về thì hãy nói với anh, anh đi đón em."
Chu Cựu xua tay, vừa hay cô cũng không thích việc đưa đón.
Rạng sáng ngày hôm sau, cô bắt taxi ra sân bay chỉ với một chiếc vali 20L.
Sau khi đổi thẻ lên máy bay, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi lên máy bay, cô đi mua một ly cà phê kiểu Mỹ, cầm trên tay, nhiệt độ của cà phê truyền qua khiến lòng bày tay lạnh lẽo từ từ được sưởi ấm. Trong sảnh chờ vào sáng sớm vẫn còn rất ít người, từ cửa số sát đất nhìn ra ngoài, ánh sáng ban mai trên đường băng mờ nhạt, có còn có những ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào.
Lên máy bay, cô quấn chặt chăn, bịt mắt rồi đi ngủ.
Cô ngủ không ngon giấc, và có rất nhiều giấc mơ lộn xộn trong cơn mê man. Giấc mơ xa xôi mơ hồ, có lần anh bị sốt cao và vết thương cũ ở chân bị nhiễm trùng nhẹ, nhưng anh lại nhất quyết không chịu đến bệnh viện. Ban đầu, anh họ của anh ấy Leo là bác sĩ cá nhân của anh, vẫn luôn phụ trách sức khỏe của anh, thật không may lần đó Leo lại đi xa. Cô không có cách nào với anh, cũng không cõng được anh, cô gọi điện cho Leo trong sự bất lực, bảo anh ấy dạy cô phải làm như thế nào. Khi đó cô đang học năm ba ở trường y, tuy là thành tích rất tốt nhưng đây là lần đầu xem bệnh cho người ta. Cô trèo lên giường trông anh cả đêm, trời rạng sáng anh bớt sốt, người cũng dần tỉnh táo lại. Thần kinh căng thẳng hồi lâu đột nhiên thả lỏng, cô khóc không kìm được, thật ra cô đang khóc vì sung sướng. Anh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thấp giọng nói, nếu có một ngày anh phải chết, nhất định sẽ không nói cho em, anh sẽ đuổi em đi thật xa. Như vậy thì em sẽ không buồn nữa... ...
Mười mấy tiếng sau, cô đáp máy bay xuống Thượng Hải chờ quá cảnh, không may máy bay bị hoãn, khi cô đến Liên Thành thì đã hơn một giờ sáng.
Cô không có hành lý kí gửi cho nên rất nhanh đi ra khỏi cổng.
Đứng ở lối ra, cô nghe thấy giọng địa phương vừa xa lạ vừa thân quen của tài xế đang kéo gọi khách.
Cô hít một hơi thật sâu, hơi thở của mùa thu đặc trưng nơi các thành phố miền nam Trung Quốc phả vào mặt cô, gió đêm trong lành rất dễ dịu.
Một lúc sau cô cho tay vào túi áo, trong túi cô có mảnh giấy do Leo để lại nhưng cô không gọi cho số điện thoại đó hoặc liên lạc với người đó trước.
Bước lên xe taxi, người lái xe hỏi cô đi đâu, đang định nói địa chỉ nhà thì lại nhớ rằng đã muộn như này rồi, nếu về nhà sẽ làm phiền bà, ngập ngừng một chút, nói: "Đi tới bệnh viện Trung Ương."
"Đi thăm bệnh nhận hả?" Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi.
Cô "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, ngăn việc anh tài xế định hỏi thêm.
Cô thật sự rất mệt, trên máy bay ngủ không ngon giấc, ngủ thiếp đi trên xe taxi, vừa đến nơi thì tài xế đã đánh thức cô.
Xách vali, cô đứng ở cổng bệnh viện một lúc rồi mới bước vào. Lần theo bảng chỉ dẫn, cô tìm đến được khoa điều trị nôi trú một cách dễ dàng.
Trong khoa nội trú rất yên tĩnh, ánh đèn trong sảnh đặc biệt trắng sáng, có chút rợn người. Khi đi đến lối vào thang máy, cô suy nghĩ một lúc, lại quay người rồi mở cánh cửa gỗ chỗ cầu thang thoát hiểm.
Đã hết giờ thăm khám, đi vào bằng cửa trước chắc chắn sẽ bị y tá trực chặn lại.
Phòng bệnh cô muốn đến ở tầng 5, cô xách theo vali leo từng bậc, mặc dù đi giày bệt nhưng ở trong khu cầu thang an tĩnh như này, tiếng bước chân cũng rất rõ ràng. Bước lên từng tầng, ánh đèn kích hoạt bằng âm thanh bật rồi lại tắt, ánh đèn nhấp nháy xen kẽ nhau tạo cảm giác kì dị.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân điên rồi, nửa đêm canh ba rốt cuộc là đang làm gì?
Cô dừng ở tầng ba, tựa vào tường, đứng trong bóng tối một lúc lâu.
Chỉ có 5 tầng thôi nhưng cô lại đi rất lâu, rất lâu.
Cả ngày nay dường như đã trở nên dài lạ thường, như một giấc mơ.
Đứng ngoài phòng bệnh, cô nhìn cánh cửa đóng chặt, giơ tay đẩy ra không chút do dự.
Đèn trong phòng vẫn bật, đèn sàn trong góc được điều chỉnh ánh sáng thích hợp nhất cho giấc ngủ, ánh đèn vàng ấm áp dịu nhẹ như là trong phòng ngủ chứ không phải phòng bệnh.
Cô nhớ, anh thích ánh sáng ấm áp yếu ớt khi ngủ.
Cô đứng ở cửa, từ xa xa đưa mắt vào nhìn xuống giường bệnh, cô thở phào nhẹ nhõm. Bệnh nhân trên giường không phải mang máy thở.
Bản năng nghề nghiệp mách bảo cô rằng tình huống xấu nhất chắc là đã qua rồi.
Cô đặt chiếc vali vào góc tường rồi nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh.
Cô đã xem rất nhiều cảnh phim về việc đoàn tụ, có người khóc vì sung sướng, có người thì nhìn nhau âu yếm, có người thì trao nhau những cái ôm, có người thì im lặng, có người nói được vài câu thì xoa xoa vai... ...Cô cũng đã từng nghĩ qua, nếu như gặp lại anh thì sẽ là trong hoàn cảnh nào? Câu đầu tiên sẽ nói gì? Cũng từng nghĩ đến, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại. Bởi vì cô từng nói với anh, nếu như có ngẫu nhiên gặp nhau thì cũng đừng chào hỏi.
Thật không ngờ, người phá vỡ hẹn ước lại là cô.
Từ lúc chia xa đến nay đã là 7 năm.
Sau một thời gian dài gặp lại nhau, cô nhận ra rằng ngàn vạn lời nói đều ở trong ánh nhìn lặng im này.
Người trên giường bệnh tái nhợt, lông mày rậm cau lại, mím chặt môi như đang ngủ không yên. Lông mi của anh rất dài, dày và rậm rạp tạo nên một cái bóng nhỏ dưới ánh đèn. Ngay cả khi trông ốm yếu thì người đàn ông này vẫn rất đẹp trai.
Nhiều năm như vậy, dường như anh không hề thay đổi chút nào.
Vừa ngồi xuống giường bệnh, cô đã nhìn thấy chậu cây trên đầu giường, không, thật ra khứu giác của cô đã nhanh hơn thị giác một bước, đó là mùi mà cô quen thuộc và rất yêu thích. Một chậu bạc hà nhỏ, xanh ngắt tươi tốt, vô cùng rực rỡ trên nền tường trắng.
Thật lâu sau, cô mới thu hồi ánh mắt khỏi chậu cây, sau đó quay đầu nhìn người trên giường bệnh. Cả người cô được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp, và bóng đen đổ lên người anh, giống như hai người đang ôm nhau thân mật.
Cô không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, đột nhiên nhìn thấy người bị bóng của mình che khuất, lông mi khẽ run lên, cô còn tưởng là mình hoa mắt, nhưng giây tiếp theo, anh từ từ mở mắt ra.
Cô giật mình.
Anh nhìn cô, đôi mắt mù sương, dường như là chưa tỉnh ngủ, lại giống như là ánh mắt trong giấc chiêm bao.
Anh quan sát một lúc, đột nhiên duỗi tay ra, tựa hồ muốn chạm vào mặt cô, nhưng lại dừng lại, cứ như vậy đưa tay lên không trung vuốt ve.
Cô không dám cử động, ngay cả hô hấp cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.
Chốc lát, anh cong miệng, nở một nụ cười vui nhưng kèm theo chút bi thương, sau đó cô nghe thấy giọng nói mơ màng của anh, có chút khàn khàn khi đã lâu không nói: "Lại nằm mơ nữa rồi... ...Tại sao lại chân thật đến vậy chứ... ..."
Anh từ từ thu tay lại, lẩm bẩm nói: "Bỏ đi, vẫn là không nên chạm vào, một khi chạm vào thì sẽ biến mất... ...Lần nào cũng như vậy... ..."
Anh nhắm mắt rồi lại ngủ thiếp đi.
Mắt của cô thoáng chốc tràn ngập sương mù.