Em không sợ xa anh, chỉ sợ năm tháng có hạn, chúng ta yêu nhau, nhưng đều dùng để bỏ lỡ.
Trước khi bình minh, cả thành phố còn đang chìm trong giấc ngủ, một chiếc xe lao vào bệnh viện, vừa dừng lại, Khương Thục Ninh đã mở cửa xe nhảy xuống, bà bước đi rất gấp gáp, giày cao gót loạng choạng suýt ngã.
Bà dựa vào một cái xe bên cạnh, đưa tay xoa thái dương, đau đớn dâng lên từng đợt, hoa mắt chóng mặt. Sắc mặt bà tái nhợt, lớp trang điểm tinh xảo có chút nhòa đi, cả một đêm vội vội vàng vàng không kịp chợp mắt khiến cả người trông rất hốc hác.
Khi nhận được cuộc điện thoại của Châu Tri Tri, bà đang dự tiệc với một đối tác rất quan trọng ở thành phố A. Bà rất vui mừng vì đã ký được hợp đồng dài hạn, nên đã uống vài ly rượu. Bà chết lặng khi nghe tin Phó Vân Thâm bị đâm và đang phải trải qua một cuộc phẫu thuật.
Sau khi tỉnh táo lại bà bảo thư ký lập tức đặt vé máy bay, nhưng đêm đó vé máy bay đi Liên Thành đã bán hết, bà cho thư ký thuê xe, lại thuê thêm một lái xe, hai người thay nhau lái không ngừng nghỉ mười mấy tiếng đồng hồ mới kịp đến bệnh viện.
Mặc dù chủ nhiệm Lý liên tục nói Phó Vân Thâm đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải đến khi bà đẩy cửa phòng nhìn thấy con trai mình vẫn còn nằm đó và không có vấn đề gì, thì bà mới gỡ bỏ được nỗi lo lắng đã đeo bám cả đêm qua.
Đèn bàn trong phòng mờ ảo, bên giường có một người mặc áo blouse trắng. Khương Thục Ninh đi đến, vỗ vỗ lưng cô: "Tri Tri, Tri Tri."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play