Hiến Dung thốt lên, khó mà tin nổi, nàng nhìn A Lạc từ trên xuống dưới, cố gắng tìm ra vẻ chất phác mộc mạc nhưng đôi khi lại dữ dằn trên khuôn mặt của hắn năm ấy. A Lạc cười và nhớ lại: "Còn nhớ không, tiểu thư đã từng thừa cơ đợi nô tài ra bờ sông lấy nước rồi lẻn lên lưng ngựa trốn đi. Nhưng tiểu thư chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng nô tài lại là bậc thầy huấn luyện ngựa và con ngựa ấy đã quay trở lại bên nô tài cùng với người trên lưng."
Đây là chuyện chỉ có hai người họ biết, Hiến Dung càng nghe mắt càng mở to hơn. Với chiếc mũi cao riêng biệt cùng đôi mắt sâu và mái tóc xoăn màu hạt dẻ đó, không còn nghi ngờ gì nữa rồi: "A Lạc! Có thực sự là huynh không?"
A Lạc gật đầu lia lịa. Hắn cởi vải băng trên trán ra, lộ ra chữ "nô lệ" mà hắn không bao giờ muốn để người ngoài nhìn thấy. Hiến Dung bật khóc vì quá đỗi vui mừng, nàng bước tới và nắm lấy tay A Lạc: "Tốt quá rồi, hai người vẫn còn sống. Ta đã lo lắng cho hai người suốt những năm tháng qua đấy!" Nói xong tâm trạng của nàng liền chùng xuống và liền nghĩ đến một việc khác, "Vậy A Diệu chính là......Lưu công tử?!"
A Lạc nghiêm nghị gật đầu.
Trong một lúc Hiến Dung không thể tiêu hóa hết được tin tức này, nàng buông tay A Lạc ra, lùi lại một bước và nói khẽ: "Huynh ấy nói tên huynh ấy là Lưu Diệu và ta còn cho rằng đó là chữ Diệu trong Vinh quang chói lọi, nhưng hóa ra là chữ Diệu trong Mặt trời chiếu rọi......"
Khi chàng cải trang thành a hoàn của nàng và mang y phục đến cho nàng, A Diệu đã muốn thăm dò mắt trái của nàng, nhưng nàng đã trốn tránh cho qua. Lúc chữa bệnh, chàng không bao giờ để nàng nhìn thấy bóng lưng của mình, hóa ra chàng muốn che giấu đi chữ "nô lệ" phía sau lưng. A Diệu từng nói với nàng trong cơn mê, "Muội lại đến cứu ta rồi", hóa ra chữ "lại" vốn là để chỉ chuyện của năm năm trước. Tất thảy mọi điều đều cho thấy chàng chính là tiểu nô lệ năm ấy, nhưng nàng đã vuột mất cơ hội nhận ra chàng hết lần này đến lần khác.
Hiến Dung không biết nên buồn hay vui, chỉ có thể líu ríu lặp đi lặp lại trong vô thức: "Thì ra chàng chính là A Diệu......"
Nàng đã suy nghĩ muôn vàn điều, tất cả những ký ức đều ùa về trong tâm trí nàng, tạo thành một bức tranh vô cùng hoàn chỉnh và rõ ràng.
Năm năm trước, quân Hung Nô lại nổi loạn và bao vây Tấn Dương. Dương Huyền Chi với tư cách là đại quan của triều đình và cũng là người quen thuộc nhất với bộ tộc Hung Nô, ông được giao nhiệm vụ giám sát và áp giải Lưu Hạ là con trưởng của Lưu Uyên đang làm con tin ở Lạc Dương để đưa hắn đến Tấn Dương. Lẽ ra khi ấy, Hiến Dung phải ở nhà với Thẩm Cẩm Tú ở Lạc Dương, nhưng vì Cao Mật Vương Tư Mã Thái đang trấn giữ Tấn Dương, đã nhân cơ hội này đề nghị với Dương Huyền Chi rằng ông muốn gặp nhi nữ Hiến Dung của Huyền Chi.
Sau chuyện hôn ước giữa Hiến Dung và Tư Mã Quýnh buộc phải hủy bỏ, các đại gia tộc quyền quý ở thành Lạc Dương đã cẩn trọng hơn rất nhiều trong việc cầu thân với Dương phủ và nhiều năm cũng không có người mai mối nào đến cửa. Khi Hiến Dung mười hai tuổi, cuối cùng cũng không dễ dàng gì mới có một gia tộc khác quan tâm đến.
Cao Mật Vương Tư Mã Thái có ý định cầu thân cho nhi tử của mình là Tư Mã Việt nên ông muốn tận mắt nhìn thấy con dâu tương lai. Tư Mã Thái là con của người em út của Tư Mã Ý, về mặt huyết thống thì cách biệt mấy tầng với thiên tử hiện nay, chỉ là cùng họ nhưng khác chi trong dòng tộc. Tư Mã Việt nhỏ hơn Tấn Huệ đế Tư Mã Trung gần hai mươi tuổi, nhưng xét về vai vế thì Tư Mã Việt vẫn là Hoàng thúc của Tư Mã Trung. Tư Mã Việt khi còn niên thiếu là người hầu hạ việc đọc sách, luận bàn học thuyết với vua hoặc là giảng dạy cho những hoàng tử trong hậu cung, tính tình thì khiêm tốn, còn danh tiếng thì phi phàm. Dương Huyền Chi rất hài lòng về chàng trai này và còn có ý định kết tình thông gia. Tuy rằng lúc đó Hiến Dung vẫn còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể đính ước trước, vài năm sau thì tiến tới thành hôn.
Vì vậy, Dương Huyền Chi đã mang theo Hiến Dung và để Thẩm Cẩm Tú ở lại Lạc Dương. Mặc dù là đi đến tiền tuyến, nhưng Dương Huyền Chi chẳng hề lo lắng, bọn họ cứ thế tiến vào thành Tấn Dương mà không gặp phải sự cản trở nào. Binh lực của bên Hung Nô không nhiều để có thể bao vây hết được Tấn Dương. Vì Tấn Dương có tường thành cao và kiên cố, lương thực thì dồi dào và số lượng quân tiếp viện thì luôn ổn định, việc quân Hung Nô rút lui chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Hành động của Lưu Uyên chỉ là để kích động nhà Tấn, bởi vì có người trong triều đình đã khuyên ngăn đối với tình hình giao thương qua lại biên giới với Hung Nô. Thật ra trong thâm tâm cả hai bên đều biết rằng sau cùng Lưu Uyên cũng sẽ lui binh và nhà Tấn vẫn sẽ tiếp tục mở cửa buôn bán để cung cấp cho người Hung Nô những nhu yếu phẩm như trà, muối ăn, gốm sứ hay vải vóc và nhu yếu phẩm thượng hạng.
Thật không ngờ rằng vào ngày viếng thăm Cao Mật Vương, Dương Huyền Chi bị công việc gọi về, ông ra lệnh cho phu xe đưa Hiến Dung đến dinh phủ của Cao Mật Vương trước. Thế nhưng trước khi Hiến Dung đến dinh phủ thì nàng đã bị uy hiếp giữa đường. Sau đó, Tư Mã Việt nghe tin Hiến Dung bị tổn thương ở mắt, hắn đã nói với Cao Mật Vương rằng không nguyện ý có hôn ước với Dương gia. Và một năm sau, Tư Mã Việt tròn hai mươi tuổi đã thành thân với út nữ của Đại Tư Mã Vương Diễn, ông ta là người có quyền thế rất mạnh trong triều. Cao Mật Vương tư Mã Thái cũng qua đời không lâu sau đó nên Tư Mã Việt lên làm người kế thừa và được phong tước là Đông Hải Vương, đất phong của hắn cũng được đổi đến vùng đất Sơn Đông dồi dào, màu mỡ hơn. Tất cả cũng đều do mối hôn sự tốt đẹp này mang lại cho hắn.
Tư Mã Việt vẫn còn chút lương tâm, không nói gì với bên ngoài về việc mắt trái của Hiến Dung bị thương. Vấn đề này chỉ có rất ít người thân cận với Dương phủ biết được. Nhưng sự lập lờ của Tư Mã Việt như vậy càng làm tăng thêm sự kỳ lạ, hai cuộc hôn nhân ở Dương gia đều bị vuột mất vì những nguyên do vô cùng quái lạ, điều này không khỏi khiến cho những người lắm chuyện phải đoán già đoán non, chẳng lẽ Dương đại tiểu thư bị trúng tà khí, sẽ gây bất lợi cho nhà trai? Kể từ đó, càng ít người tới Dương phủ cầu thân, nhưng riêng Hiến Dung lại cảm thấy được an nhàn thoải mái thêm vài năm.
Thẩm Cẩm Tú từng thấy thương xót vì Hiến Dung đã đánh mất một hôn sự tốt đẹp, nhưng Dương Huyền Chi lại khịt mũi khinh bỉ: "Tư Mã Việt không có lòng thương và sự nhân hậu, tất cả những danh tiếng khiêm tốn đó đều là giả. Hiến Dung nhà ta không gả cho con người giả tạo như vậy cũng là điều may mắn lớn rồi."
Đối với Hiến Dung, nàng không bao giờ hối hận vì đã đánh mất hôn ước này, nàng cũng nghĩ như cha mình: Đông Hải Vương Tư Mã Việt tuyệt đối không phải là người tốt đẹp hay xứng đáng để nàng nương tựa cả đời. Còn người do chính nàng chọn thì sẽ thế nào?
A Lạc đã thu dọn đồ đạc ổn thỏa khi Hiến Dung đang ngây người suy nghĩ, hắn ra hiệu cho nàng với bọc đồ trên lưng, "Dương tiểu thư, đi thôi!"
Hiến Dung hoàn hồn, nàng nở một nụ cười miễn cưỡng với A Lạc: "Đừng gọi ta là tiểu thư nữa, huynh cứ gọi ta là Hiến Dung thôi."
A Lạc lắc đầu: "Nô tài chỉ là một nô lệ nên không có tư cách để gọi tên của tiểu thư."
Hiến Dung nhìn hắn một cách chân thành: "A Lạc, huynh khác với những người khác. Chúng ta có một quá khứ khó quên như vậy, làm sao có thể phân biệt tiểu thư và nô lệ chứ? Nếu huynh chưa quen, hãy gọi tên Hiến Dung ta ở nơi riêng tư khi không có bất cứ ai."
Dưới ánh nến, khuôn mặt Hiến Dung đỏ bừng trong suốt như hổ phách, đôi mi dài khẽ động, đôi mắt như có lớp sương mù phảng phất. Trong lòng A Lạc dâng lên cảm giác khác lạ, hai má hắn bắt đầu nóng lên. Bàn tay nàng vừa nắm khi nãy, nhiệt độ trong lòng bàn tay như dây leo len lỏi vào tim hắn.
A Lạc nhếch má không mấy tự nhiên rồi lúng túng lẩm bẩm, "Hiến Dung......" Trong lòng hắn đã gọi nàng như vậy không biết bao nhiêu lần. Nhưng thật không ngờ, khi hắn thực sự gọi tên nàng ra, cảm giác lại khác lạ đến như vậy.
Hiến Dung hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để biến tâm trạng mù mịt của mình thành một ngày nắng đẹp, nàng đưa tay ra lấy bọc đồ: "Được rồi, đã đến giờ ta đi rồi."
Hắn thổi tắt ngọn đèn dầu, giơ chân bước ra, vừa đi vừa nói: "Ta sẽ đi cùng để bảo vệ muội."
Hiến Dung không thể tin được, vội bước để bắt kịp hắn: "Huynh muốn rời khỏi A Diệu ư?"
Hắn dừng bước, xoay người lại đối mặt với nàng, giọng nói của hắn đầy mạnh mẽ: "Nhớ những gì ta đã nói khi đó không? Ta muốn trở thành mắt trái của muội và bảo vệ muội cả đời này."
Hiến Dung nhìn hắn, ánh trăng nhuộm lên đường nét cao lớn của hắn một tầng xanh thẳm, ngũ quan trầm mặc mang khí thế dũng mãnh dồn ép cùng đôi con ngươi sáng ngời như khóa chặt cả người nàng. Vào lúc đó, Hiến Dung dường như cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ không thể diễn tả được trong ánh mắt hắn. Cảm giác như có như không này chẳng mấy chốc bị hắn buông rủ mi mắt chặn lại ngay lập tức, khiến người đối diện không nhìn rõ được thực hư thế nào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT