Có một tửu lầu xa hoa nằm trong thành Lạc Dương, những người không thuộc tầng lớp đại quý tộc thì rất khó đặt trước một chỗ ngồi sang trọng. A Diệu đi theo người hầu bàn vòng quanh sân trong để đến một lầu các yên tĩnh xanh mát nằm giữa hồ nước. Trung thu đã qua, hoa sen cũng đã khép lại, chỉ còn lại những chiếc lá sen sum suê tươi tốt che kín cả mặt hồ.
A Diệu bước vào gian phòng, Hiến Dung và Xuân Nhi đang đợi bên trong. Nàng mặc một chiếc áo màu xanh nhạt cùng một chiếc váy dài với những bông hoa rải rác màu vàng tươi, tôn lên một vẻ đẹp nền nã thanh tú. Nhìn thấy A Diệu và A Lạc, nàng vẫn nghiêm chỉnh lễ nghi như thường.
Hai người tùy tùng A Lạc và Xuân Nhi đều lui cả ra ngoài, Xuân Nhi còn chu đáo khép cửa lại.
Hiến Dung và A Diệu đứng cách nhau năm sáu bước, họ nhìn nhau một lúc mà không nói một lời. Nàng lặng lẽ đứng như thế tựa như một bức tranh mỹ lệ hữu tình.
“Liễu công tử, à, không đúng—” Hiến Dung khéo léo phá vỡ tình thế ngượng ngùng bằng một nụ cười rạng rỡ, “nên gọi huynh là Tư Mã Minh công tử mới phải.”
A Diệu cười gượng: “Bây giờ ta thậm chí còn không biết họ của mình là gì nữa kìa.”
“Cho dù họ của huynh là gì thì huynh vẫn là huynh, vẫn luôn là tia sáng trong lòng ta.”
A Diệu thoáng nhìn Hiến Dung. Ánh nắng chiếu vào phòng qua lớp giấy cửa sổ khiến làn da nàng trông mịn màng như trứng gà mới bóc vỏ, vài sợi tóc lưa thưa hai bên càng tăng cho nàng chút nét tinh nghịch.
Trong tim A Diệu tràn ngập sự ấm áp: “Làm gì có ánh sáng nào. Nếu có, thì chỉ có muội cho ta.”
Hiến Dung chuyển ánh nhìn đến bả vai chàng: “Vết thương trên vai thế nào rồi?”
A Diệu chuyển động cánh tay: “Hoàn toàn lành lặn rồi.” Vì cử động khá mạnh nên đã kéo theo cơn đau. Vẻ mặt A Diệu vừa lộ ra một chút đau, Hiến Dung liền đặt một tay lên vai chàng, ngăn chàng tiếp tục cử động: “Đừng gắng sức quá.”
A Diệu lặng lẽ nhìn nàng. Đôi mắt nàng trong veo như suối nước trong, phản chiếu từng đợt ánh sáng lấp lánh, nhìn nàng tựa như tiên nữ cũng bởi vì đôi mắt linh động này.
Còn nàng, ở khoảng cách gần như vậy, nàng có thể ngửi thấy mùi trà thoang thoảng từ trên người chàng. Khi máu dồn hết lên mặt, Hiến Dung mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng lùi lại hai bước.
“Vốn tưởng rằng, ta và huynh sẽ rất khó để vượt qua khoảng cách quá lớn này, nhưng không ngờ, ông trời lại chiếu cố như thế......” Hiến Dung đỏ mặt, nàng cúi đầu một lúc, thở đều, rồi lại từ từ ngẩng đầu lên với vẻ mặt kiên định. “Ta…...không quan tâm huynh họ Liễu hay họ Tư Mã, hay gì đó khác, ta cũng không quan tâm huynh là thường dân hay quý tộc. Ta chỉ muốn xoa dịu nỗi buồn giữa đôi lông mày huynh, tìm mẫu thân cho huynh và cùng huynh chăm sóc muội muội đang đau ốm.”
Hiến Dung lùi lại một bước, nâng tay lên ngang lông mày, từ từ khom người cúi xuống bốn mươi lăm độ rồi di chuyển hai cánh tay từ lông mày xuống đến ngực. Đây là dịp rất trọng thể và một buổi lễ trang trọng như vậy được thực hiện trước mặt một người rất quan trọng. Hiến Dung hành lễ rất lưu loát, thể hiện phong thái hết sức tao nhã của người sinh ra trong gia đình quý tộc.
A Diệu không khỏi ngẩn ngơ.
Sau khi Hiến Dung hành lễ xong, nàng đứng thẳng người và nhìn chàng. A Diệu đang đứng ngược chiều ánh sáng, từng tầng quầng sáng xuất hiện quanh người chàng. Giờ đây chàng đang mặc trên người chiếc áo bào rộng tay áo lớn cùng mão quan cao và đai lưng to mà chàng từng không thích vì cảm thấy chúng bất tiện, nàng nghĩ nếu mặc trên người những quý tộc khác thì trông thật tầm thường, song khi vận trên người chàng lại mang phong thái tao nhã anh tuấn đến vậy.
Đôi mắt của Hiến Dung ánh lên tia sáng khác thường, giọng nói tuy nhẹ nhưng lời nói rất rõ ràng; “Nếu huynh không từ bỏ, Hiến Dung nguyện bắt chước theo Mạnh Quang, phu thê tôn trọng nhau, hầu hạ cung phụng nhau đến trọn đời.”
Đối mặt với nữ nhân mà chàng ngưỡng mộ tận đáy lòng, làm sao A Diệu có thể chịu đựng nỗi khi không nói lời chấp thuận với nàng. Chàng bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, xúc cảm nhu mềm ấy như chiếc lông vũ trêu đùa mạch tim chàng, khơi lên cảm giác lưu luyến tràn ngập khắp cơ thể. Giọng A Diệu hơi run rẩy, ý tình khó kìm nén khiến chàng khẽ gọi tên nàng: “Hiến Dung……”
Đây là lần đầu tiên A Diệu gọi ra tên nàng, mặc dù trong lòng chàng đã thầm gọi tên nàng vô số lần như thế. Trong một khoảnh khắc, chàng thực sự hy vọng rằng lời cầu hôn này là chân thật và chàng sẵn lòng thành thân với nàng. Nhiều hình ảnh đẹp liền hiện ra trước mắt A Diệu: Sau khi thành thân với nàng xong, việc tiếp theo là có con nối dõi, hai người cũng sẽ luôn gắn bó nương tựa nhau rồi cùng nhau già đi. Đối với Dương Yên, sau tất cả những việc xảy ra trong quá khứ thì khi đó bọn họ vẫn còn trẻ. Năm năm đã trôi qua, mọi thứ cũng đã thay đổi, muội ấy cũng sắp xuất giá. Chàng thật lòng muốn đến Tấn Dương để gặp muội ấy, nhưng chỉ với tư cách là một người bằng hữu, chàng mong Dương Yên sẽ hạnh phúc. Sau đó, chàng sẽ trở lại đây và bảo vệ cuộc sống bình yên đến trọn đời với người con gái trước mặt chàng.
“Vậy ngày mai huynh có rỗi không?”
Giọng nói tươi vui của Hiến Dung cắt ngang dòng suy nghĩ đẹp đẽ của chàng. A Diệu nhìn gương mặt Hiến Dung đang thẹn thùng, đôi mắt nàng sáng ngời cùng giọng nói dịu dàng trong trẻo: “Ta muốn dẫn huynh đi gặp mẫu thân của ta.”
Bàn tay A Diệu đang nắm tay Hiến Dung bỗng nhiên siết chặt rồi lập tức buông ra.
*****
*Chú thích:
- Mạnh Quang: tự Hiếu Dụ, là quan viên nhà Quý Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. (Bạn nào muốn hiểu thêm về nhân vật này thì cứ lên google tìm đọc tiếp nhé!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT