Tam công tử nhà họ Liễu nghênh ngang rời khỏi bữa tiệc ở Hà gia mà chẳng nói một lời, sự tình lập tức truyền đi khắp các sĩ tộc ở Lạc Dương. Rất nhiều sĩ tộc tỏ ra vô cùng bất mãn trước hành động vô lý của A Diệu, thậm chí Hà Thiệu còn tuyên bố rằng, mai sau A Diệu sẽ không được phép đến dinh phủ thăm hỏi nữa.
Cổ Li tức điên người chạy đi hỏi tội A Diệu: "Tại sao huynh lại làm chuyện như vậy? Hà Thiệu là người có uy quyền nhất trong triều, ông ta tuyên bố không cho huynh đến nhà, đồng nghĩa với việc rất nhiều sĩ tộc cũng sẽ đóng cửa với huynh....."
A Diệu chỉ lạnh lùng liếc nàng ta: "Mục đích của ta là tìm Thẩm Cẩm Tú, chứ không phải giao du qua lại với những kẻ suy đồi cặn bã kia."
"Nhưng mà, nhiệm vụ của chúng ta là trà trộn vào đám sĩ tộc để thu thập tin tức......"
A Diệu cắt ngang: "Đó là nhiệm vụ của cô, không phải của ta." A Diệu đưa tay về phía Cổ Li: "Đưa cho ta bức vẽ bố cục của Dương phủ."
Cổ Li vẫn muốn giấu giếm, A Diệu nhìn chằm chằm vào nàng ta một cách sắc bén: "Ta biết cô đã có nó trong tay." Sau bao nhiêu ngày, với khả năng làm nên chuyện của Cổ Li, một bản đồ nhỏ nhoi hoàn toàn không có gì đáng ngại.
Cổ Li không có cách nào che giấu được nữa, nên đã lấy trong tay áo ra một cuộn giấy và đưa cho A Diệu: "Dương phủ có khá nhiều lính canh và được canh gác rất nghiêm ngặt. Ngay cả với bức vẽ này, việc lẻn vào phủ cũng khá nguy hiểm. Bây giờ Dương Hiến Dung đang có ấn tượng rất tốt về huynh, tại sao không tận dụng......"
A Diệu ngắt lời: "Tin tức từ chỗ cô nương ấy quá chậm. Ta không thể đợi được. Tối nay ta sẽ đến Dương phủ."
A Lạc hấp tấp chạy vào nói: "Xuân Nhi vừa đến đây báo tin." Nhìn thấy Cổ Li và A Diệu đang nhìn về phía mình, A Lạc cười cười, "Xuân Nhi nói rằng, vào ngày mai, một danh sĩ tên Vương Đạo sẽ mời tất cả giới người tài ở thành Lạc Dương đến bàn luận và tiểu thư của cô ấy muốn biết liệu Liễu công tử có muốn đến đó không."
Câu nói này của Dương Hiến Dung đã giữ thể diện cho A Diệu, kỳ thực, không dễ dàng gì có được chiếc ghế mời của nhà Vương Đạo. Xuất thân của Vương Đạo là từ gia tộc Lang Nha Vương, phong thái phóng khoáng, danh tiếng vang xa. Nếu chàng có thể được mời đến tham dự các cuộc bàn luận, điều đó có nghĩa là chàng chính thức được xếp vào hàng ngũ những người nổi danh nhất, những tên cường hào như Thạch Sùng và Vương Khải khó mà hy vọng đạt được điều này. Nếu Vương Đạo không phải là bằng hữu thân thiết của Lang Nha Vương Tư Mã Duệ thì Hiến Dung đã có thể lấy được một tấm vé vào cửa, thực sự những sĩ tộc bình thường không thể chạm vào góc áo của Vương Đạo.
Nào ngờ A Diệu lại lắc đầu: "Huynh đi bảo với Xuân Nhi, cứ nói rằng trong người ta không khỏe nên không đi được."
Cổ Li tức giận hổn hển nói: "Huynh điên rồi phải không, Vương Đạo là danh sĩ mẫu mực nhất trong thiên hạ này, cơ hội tốt như vậy không được lãng phí......"
A Diệu phớt lờ Cổ Li, chàng lớn tiếng tiếp tục nói với A Lạc: "Còn nữa, hãy nói với nàng ấy, ngày mai ta sẽ rời Lạc Dương và không bao giờ trở lại nữa. Núi cao sông dài, ta xin cáo biệt tại đây, có duyên sẽ gặp lại."
A Lạc bỗng nhiên hiểu ra, nghiêm mặt nhìn A Diệu: "Tối nay định động thủ?" Thấy A Diệu gật đầu, A Lạc nóng lòng nói: "Ta đi với đệ."
Cổ Li nghiêm khắc nói với A Lạc: "Không được!" Nàng ta nhìn A Diệu, giọng điệu lạnh đến thấu xương: "Nếu huynh cứ khăng khăng muốn đi thì huynh chỉ có thể đi một mình. Ta không thể để những người trong đoàn múa Bạch Vũ rơi vào nguy hiểm."
A Diệu đem bản vẽ bỏ vào trong ngực: "Đây là việc riêng của ta, các người không cần nhúng tay vào."
A Lạc còn muốn nói gì đó, nhưng bị A Diệu cắt ngang. Chàng vỗ vai A Lạc, dùng ánh mắt tỏ vẻ trấn an: "Đừng lo, sẽ thuận tiện hơn nếu ta hành động một mình. Trước tiên huynh đi nói lại với Xuân Nhi lời của ta, sau đó chuẩn bị hành lý cho chu đáo. Một khi mọi việc thuận lợi, chúng ta sẽ rời Lạc Dương ngay lập tức."
Cổ Li phản đối: "Không được, ta chưa nhận được tin báo rút quân......"
A Diệu trầm tĩnh nhìn nàng ta: "Cô và đoàn múa Bạch Vũ cứ ở lại nơi này, ta và A Lạc sẽ đi trước."
Cổ Li định mở miệng, song không biết phải nói thêm gì. Nàng ta biết rằng A Diệu sẽ không bao giờ nghe lời mình, người duy nhất trong thiên hạ này có thể khuất phục được A Diệu chỉ có "người đó". Thế nhưng, vẫn không thấy "người đó" ra chỉ thị gì thêm, sau khi giết Thẩm Cẩm Tú thì nên làm gì tiếp theo để sắp đặt quân cờ A Diệu này.
Cổ Li nhìn bóng lưng cao lớn tuấn tú vội vã rời khỏi, một nụ cười giễu xuất hiện ở khóe miệng nàng ta. Rõ là ngây thơ, huynh thật sự cho rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, huynh sẽ được tự do như ý muốn sao? Nếu chưa lợi dụng quân cờ này đến tận cùng, "người đó" sẽ không dừng lại. Còn huynh đã nằm gọn trong tay "người đó" rồi, huynh chỉ như một con kiến nhỏ có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.
*****
A Diệu mặc xong bộ đồ đen và đang chuẩn bị những thứ cuối cùng. Từng món đồ trên bàn như đá đánh lửa, bản đồ, dao găm, trâm cài hình răng sói đều được chàng bỏ vào trong ống tay áo, tiếp đến chàng nhét thêm một đoản kiếm nữa vào sau thắt lưng. Món đồ cuối cùng còn lại là chiếc túi gấm, chàng do dự một lúc, song vẫn cho túi gấm ấy vào trong ngực. Đột nhiên, chàng phát hiện có người phía sau mình nên nhanh chóng quay ngoắt lại, người phía sau liền đứng không vững nên ngã xuống giường, chàng dùng khuỷu tay chắn trước ngực kẻ đó và lập tức dùng đoản kiếm kề vào cổ.
Cổ Li hơi kinh hãi, song nàng ta vẫn cười quyến rũ: "Tài nghệ tốt đấy."
A Diệu cất đoản kiếm đi: "Tại sao không gõ cửa?"
Cổ Li chậm rãi ngồi dậy, mang vẻ mặt lười nhác mị hoặc: "Ta muốn đến xem huynh chuẩn bị mọi thứ xong chưa."
"Ta đã ghi nhớ sơ đồ bố trí rồi, còn cần cô căn dặn gì nữa sao?"
Cổ Li đưa tay về phía A Diệu, với viên thuốc nằm trong lòng bàn tay: "Vạn nhỡ nếu có sai sót, thà tự mình chấm dứt, còn hơn là phải chịu sự tra tấn ép cung."
Trái tim A Diệu thắt lại, chàng nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay nàng ta. Sau một lúc im lặng, chàng vẫn lấy viên thuốc và cho vào ống tay áo.
Cổ Li cầm lấy tay A Diệu, mở lòng bàn tay chàng ra và vẽ một vòng tròn trên đó: "Đêm nay, bàn tay này sẽ nhuốm máu. Vết máu này cả đời cũng không rửa sạch hết được, sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn và sẽ luôn tồn tại trong lòng huynh......"
A Diệu giật mạnh tay về, lạnh nhạt đứng lên: "Ta sắp xuất phát rồi."
Cổ Li nhìn chàng, bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, hình tam giác ngược gợi cảm của chàng được chiếc quần đen ôm sát phát họa lại trông thật gợi cảm. Nàng ta liền bước đến ôm lấy A Diệu từ phía sau, áp vào tấm lưng rộng lớn ấy, không chút che giấu sự mê hoặc và cám dỗ: "Vẫn còn thời gian mà. Huynh có muốn...để ta xoa dịu huynh......"
A Diệu lúng túng muốn kéo tay Cổ Li ra. Nhưng Cổ Li càng ôm chặt hơn, nàng ta cứ ậm ừ, giọng điệu như r.ên rỉ: "Ở bên ta, huynh không phải có bất kỳ gánh nặng tư tưởng nào, ta được sinh ra là để vỗ về xoa dịu nam nhân mà. Huynh thả lỏng người ra đi, không cần quá căng thẳng như thế......"
A Diệu cau mày, lạnh nhạt hỏi: "Đây là điều kiện mà cô muốn à?"
Cổ Li thoáng kinh ngạc, A Diệu từ từ xoay người lại. Mặc dù chàng đang nhìn thẳng vào nàng ta, nhưng đôi mắt ấy vẫn lạnh lẽo như băng: "Nếu như cô đã có lòng muốn làm việc này, vậy ta sẽ đáp ứng cô......"
Cổ Li giờ đã nhớ ra. Lúc đầu, khi A Diệu nhờ nàng ta dò hỏi tin tức về vị phu nhân nhà họ Dương đó, nàng ta đã mặc cả với A Diệu như thường lệ: "Dựa vào đâu ta phải giúp huynh?"
"Vậy cô muốn thế nào?" Khóe miệng A Diệu nhếch lên, chàng nở nụ cười tự giễu, "Cô nên biết rõ mới phải, hiện giờ ta có được những gì trong tay? Ta chỉ có một sinh mệnh này và một người muội muội đang ốm đau bệnh tật mà thôi."
"Nhưng huynh còn có một thân phận khác......"
A Diệu nhanh chóng ngắt lời nàng ta: "Thân phận này của ta chỉ khi nào "người đó" chịu ban cho, ta mới có được."
Cổ Li suy nghĩ một chút: "Được, ta giúp huynh tìm vị phu nhân này. Đổi lại, huynh phải hứa với ta một điều kiện."
A Diệu cau mày: "Điều kiện gì?"
Cổ Li nở nụ cười quyến rũ: "Hiện giờ ta chưa nghĩ ra, ta cho huynh nợ trước. Mai sau nếu ta có yêu cầu gì, huynh không được từ chối."
A Diệu gật đầu, đây là điều duy nhất chàng có thể làm: "Chỉ cần không phải làm những việc tàn nhẫn không có tính người, thì điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng cô."
Ngày hôm nay, A Diệu đang hỏi về điều này. Ban đầu Cổ Li còn dính chặt lấy chàng như một con cá chình, nhưng ngay lập tức liền lùi lại một bước. Nàng ta sẽ không ngu ngốc đến mức lãng phí giao ước vào những việc như vậy. A Diệu cuối cùng cũng được tự do, chàng vội bước nhanh ra ngoài, Cổ Li vẫn có chút không cam lòng, ở sau lưng chàng hét lớn: "Huynh không cần nữ nhân xoa dịu hay không cần sự xoa dịu của ta?" Cả câu chất vấn như vậy, Cổ Li chỉ cố ý nhấn mạnh một chữ "ta".
A Diệu vẫn không quay đầu lại: "Đều không cần."
Cổ Li cảm thấy xấu hổ và tức giận không chịu nổi: "Huynh dựa vào đâu dám coi thường ta hả?"
Tất cả bọn nam nhân đều như vậy. Nếu họ muốn lên giường, sẽ luôn nói những lời đường mật, dỗ ngon dỗ ngọt. Khi xuống giường thì bắt đầu ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, còn chỉ trích nàng là con người tùy tiện lẳng lơ, không biết giữ tiết tháo.
A Diệu bước đến cửa thì dừng lại, chàng xoay người nói: "Ta chưa bao giờ coi thường cô. Một nữ nhân đã hy sinh thân mình vì những người trong gia tộc thì không nên bị xem thường."
Trong mắt A Diệu chỉ có sự thương xót, không có một chút tạp chất. Cổ Li đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt trầ.n trụi, ngoại trừ dụ.c vọng và ha.m m.uốn ra, thì không thể nhìn thấy bất kỳ sự tôn trọng nào ở họ. Đây là lần đầu tiên Cổ Li nhìn thấy một nam nhân nhìn nàng với ánh mắt cảm thông mà không hề nhuốm chút dụ.c vọng, ngay lập tức mọi biểu hiện quyến rũ trên nét mặt của Cổ Li bỗng chốc sụp đổ.
A Diệu không nói thêm gì nữa và quay người rời khỏi. Cổ Li nhìn theo bóng lưng chàng, ánh mắt nàng ta chứa đầy sự suy tư và phức tạp.
*****
Những bức tường thành cao lớn đồ sộ, những bóng râm lay động trong khoảng sân vườn. Dưới sự bao phủ của đêm đen, phảng phất một bầu không khí uy nghiêm đến đáng sợ.
Một toán lính gác đêm đi ngang qua, A Diệu mang miếng vải đen che mặt, chàng từ trên mái nhà nhảy xuống một cách nhẹ nhàng không một tiếng động và ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng, ba chữ "Phòng sám hối" lờ mờ dưới ánh trăng.
Chàng rón rén đẩy cửa và lặng lẽ bước vào. Mặc dù đồ đạc trong phòng rất lộng lẫy nhưng bầu không khí lại có chút ảm đạm và hiu quạnh. Trên giá nến chỉ có một ngọn nến, gió thổi qua khiến ánh nến lay động càng tăng thêm phần u ám.
Có một chiếc giường cỡ lớn thấp thoáng sau tấm rèm che phía trước. Khi tấm rèm lay động, chàng có thể thấy một người nữ đang nằm trên chiếc giường ấy. A Diệu nhìn chằm chằm vào rèm che, chàng hít một hơi thật sâu, nín thở trong nháy mắt rồi chậm rãi đi tới bên giường.
Khi đến gần chiếc rèm, chàng đã có thể nhìn thấy bóng dáng đang nằm trên giường, hai tay chàng không khỏi run lên. Vừa bước về phía trước một bước, đột nhiên những viên gạch xanh trên mặt đất lật úp khiến cả người A Diệu rơi thẳng xuống dưới!
Bên trong căn phòng Cẩm Hiến, Dương Huyền Chi đã đi nằm từ sớm. Trên đầu giường ông có một sợi dây buộc chuông. Ông đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên sợi dây rung lên và theo sau đó là tiếng chuông vang lên inh ỏi vô cùng chói tai trong đêm khuya tĩnh lặng.
Trong phòng có cài bẫy, lúc rơi nhanh xuống dưới A Diệu đã nhanh chóng rút dao găm cắm sâu vào vách tường để giữ vững cơ thể, điểm đặt chân trái của chàng hướng lên trên vì vách tường có cài bẫy, còn chân phải chàng mượn lực của chuôi dao để nhảy lên trở lại mặt đất. A Diệu vẫn chưa hết kinh hoàng, nhìn xuống thấy phía dưới đáy hố có những hàng dao sắc nhọn hướng lên trên, cả người chàng toát mồ hôi.
Chàng hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, nhìn về chiếc giường lớn phía sau bức rèm, chàng chầm chầm tiến lại gần, khi vén rèm ra thì đột nhiên một hàng phi đao bắn về phía chàng. Lần này, A Diệu đã sớm có sự phòng bị nên nhanh chóng nghiêng người né tránh, rồi bổ nhào cả người đến chiếc giường. A Diệu giở tấm chăn bông lên thì nhìn thấy một nữ nhân tóc dài đang nằm quay lưng lại phía chàng.
Thực ra, chỉ cần A Diệu dừng lại để suy nghĩ một chút về những cái bẫy đó thôi, thì chàng không thể nào thực hiện hành động tiếp theo. Chàng chạm vào các cơ quan đó, trong phòng này vừa cài hố bẫy vừa cài phi đao, vậy làm thế nào mà người phụ nữ trên giường lại không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn an tâm ngủ như thế?
Tuy nhiên, khi A Diệu nhìn lại hình ảnh người nữ đang nằm trên chiếc giường ấy, không đúng, chàng chỉ đang nhìn thấy phía sau lưng mà thôi. Mạch suy nghĩ của chàng chợt rối loạn, mọi suy nghĩ rối tung đều đổ về như thủy triều, khiến chàng mất đi khả năng bình tĩnh phán đoán như thường ngày. Chàng run rẩy đưa tay ra để lật bả vai người nữ ấy lại.
Chàng chỉ muốn hỏi câu hỏi mà chàng đã giấu kín tận sâu trong lòng, là câu hỏi đã giày vò chàng bấy lâu nay.
Từ từ lật người nữ này lại, thế nhưng chàng bắt đầu cảm thấy chắc chắn không phải là trọng lượng của một người nên có, mà đây chính là người rối!
Cùng lúc đó miếng lưỡi gà bị tác động nên kêu vang, ngay lập tức một đoản tiễn ngắn liền bắn ra từ phía đầu giường!
Trong lúc A Diệu gặp tình trạng hỗn loạn không kịp đề phòng, chàng đã bị một mũi tên ngầm bắn vào vai trái. Khi cơn đau dữ dội truyền lên đại não, chàng mới tỉnh ngộ và nhận ra mình bị trúng kế rồi!
+
*****
☆Chú thích:
- Lưỡi gà: miếng mỏng làm bằng tre hay kim loại gắn trong sênh, tiêu, sáo, khi chấn động thì phát ra âm thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT