Ăn xong bữa sáng, Nhiếp Chấn Hoành đưa Lâm Tri xuống lầu mở cửa hàng như thường lệ.
Bé con ôm bức tranh phải vẽ tiếp để tặng mẹ trong lòng, Nhiếp Chấn Hoành bèn cầm chìa khóa của cậu, khóa cửa giúp cậu.
Chùm chìa khóa kêu leng keng trong tay anh. Rõ ràng căn hộ này chỉ có một khóa, nhưng vòng sắt lại móc tận mấy chìa liền, cộng thêm một hình trang trí bằng da, cầm khá đầm tay.
Nhiếp Chấn Hoành khóa cửa, tiện thể bóp cái móc khóa hình con giống do chính tay anh làm, chợt kinh ngạc phát hiện da của chú hổ đã bị rạn ở mấy chỗ, bông trong bụng cũng bẹp dúm, ấn vào chẳng có cảm xúc gì.
—— Nó đã bị bóp bao lâu thì mới thành ra thế này nhỉ?
Câu hỏi ấy đột nhiên bật ra trong đầu anh, Nhiếp Chấn Hoành hồi tưởng về những tình cảnh mỗi lần nó xuất hiện, tim bỗng thắt lại.
Anh biết, Lâm Tri không hay cất lời.
Đôi khi bị kích thích mà lại không muốn nói ra, cậu sẽ giải tỏa cảm xúc của mình bằng cách bóp thứ đồ chơi này.
Nhiếp Chấn Hoành không rõ trước khi mình gặp bé con, Lâm Tri đã trải qua bao nhiêu khó khăn khổ sở khó nói nên lời. Anh càng không thể suy đoán được, cái móc khóa này đã gặp phải tình cảnh thế nào, thì mới bị nắn bóp hết lần này đến lần khác, tới mức trở nên cũ nát như bây giờ.
Nghiêng đầu nhìn cậu trai vẫn chẳng hay biết gì, còn đang ngoan ngoãn chờ anh xuống lầu chung bên cạnh mình, Nhiếp Chấn Hoành siết chùm chìa khóa trong tay thật chặt.
Anh nghĩ bụng, anh muốn làm một mặt móc khóa mới cho bé con.
Dù sao sau này, món đồ ấy cũng chẳng cần được sử dụng vào mục đích khác nữa.
“Đi thôi.”
Nhiếp Chấn Hoành bỏ chùm chìa khóa vào túi như không có chuyện gì, gọi Lâm Tri, đưa tay ra vịn lan can cầu thang, chuẩn bị xuống lầu.
Hành lang cầu thang ở khu nhà cũ nát của họ được làm toàn bộ bằng xi măng, lớp sơn gỗ trên lan can đã tróc gần hết, mấy năm rày còn tích một lớp bụi dày cui. Sau khi bị què, Nhiếp Chấn Hoành trèo lên trèo xuống mỗi ngày, tuy không vịn lan can anh vẫn đi tốt, nhưng cũng không tránh được có lúc phải vịn để lấy lực. Cứ thế mãi, tay vịn từ tầng 1 đến tầng 3 đều được anh lau sạch sẽ.
Có mấy lần tình cờ gặp bác Trịnh đã về hưu ở nhà bên, người ta còn vui tươi hớn hở cảm ơn anh. Ông cụ bảo ngày xưa mang chậu hoa đi lên đi xuống sờ vào lan can, về nhà tay còn bẩn hơn lúc đào đất. Giờ được Nhiếp Chấn Hoành lau sạch bóng thế này, ông cụ cũng chăm ra ngoài hơn, đúng là hay quá.
Nhiếp Chấn Hoành nghe vậy mà dở khóc dở cười.
Nói thật, hồi Nhiếp Chấn Hoành vừa bắt đầu tập phục hồi chức năng, anh rất hay ra vẻ. Anh quẳng cây gậy chống mà mẹ mua cho mình ra ngoài ban công làm giá phơi tất, nạng bà chị mang tới thì bị anh xài như cây thông cống. Tóm lại sau khi Nhiếp Chấn Hoành đứng dậy đi lại được, thì anh chẳng muốn chống đỡ gì sất, cứ đi khập khà khập khiễng đến mức vết thương đau nhức mà vẫn cứ kệ.
Kết quả sau này có lần xuống lầu, anh không giữ được thăng bằng, ngã cù mèo hết nửa tầng lầu. Cú ngã ấy không chỉ làm vết thương vừa khép miệng trên chân anh chảy máu lần nữa, mà còn khiến người mẹ đang đi đằng sau của anh hú hồn hú vía tới độ suýt ngất xỉu. Bố anh cũng phải cúi đầu ngoài phòng bệnh hút thuốc lá gần hết đêm ròng.
Từ đó về sau, Nhiếp Chấn Hoành không cố ra vẻ nữa.
Bởi vì anh ý thức được, làm thế không chỉ tổn hại sức khỏe của mình, mà còn làm tổn thương những người thân quan tâm đến anh nữa.
“Loẹt xoẹt.”
Lâm Tri đi xuống hai bước đằng trước Nhiếp Chấn Hoành. Ngày Hè nóng bức, đôi dép trên chân cậu giống hệt của người đàn ông —— đấy là do hai người mua bừa ven đường trong một lần đi dạo chợ đêm —— đang phát ra tiếng loạch xoạch trên những bậc thang.
Đến khi Nhiếp Chấn Hoành bước xuống theo cậu, Lâm Tri ngoái lại nhìn mắt cá chân của người đàn ông, rồi lại bước lên bậc thang trên đôi dép tông, vươn cánh tay đến trước cái tay đang định vịn lan can của Nhiếp Chấn Hoành.
“Hử?” Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu nhìn cánh tay thẳng thon dài trắng như tuyết. Cảm giác nặng nề trong lòng anh tan đi ngay, nét cười hiện lên trong ánh mắt, “Muốn đỡ anh à?”
“Dạ!” Lâm Tri gật đầu, nhét cổ tay mình vào lòng bàn tay của người đàn ông.
—— Em cõng được mà.
Lời nói mà tối hôm nọ bé con vỗ ngực đảm bảo lại nhảy ra trong đầu Nhiếp Chấn Hoành.
Giờ phút này, anh cảm nhận được cơ bắp mỏng manh dưới bàn tay mình đang gắng sức đỡ anh, chứ không hề có bất cứ ý nghĩ xúc phạm khinh nhường nào. Anh chỉ thấy sung sướng từ tay đến chân.
Đầu ngón tay Nhiếp Chấn Hoành trượt qua phần cổ tay hơi lạnh, đến lòng bàn tay của Lâm Tri, đan mười ngón với người yêu.
“Không cần đỡ đâu, giờ anh đây vẫn dư sức đi vững.”
Anh nắm tay Lâm Tri, cùng sóng vai đi xuống lầu với cậu, nói rất đỗi tự nhiên, “Sau này già rồi, đi mệt, anh sẽ để em đỡ.”
“Không cõng ạ?”
Lâm Tri hiển nhiên vẫn còn nhớ đoạn đối thoại hôm qua.
“Ha ha.” Nhiếp Chấn Hoành thỏa mãn nâng bàn tay mình đang nắm lên hôn một cái, “Lúc nào không mệt anh tự đi, mệt thì em đỡ anh. Bao giờ anh mệt quá đi không nổi nữa, thì Tri Tri nhà mình cõng anh nhé, được không?”
Lâm Tri suy nghĩ lại một lần theo logic của người đàn ông, cảm thấy hợp lý, bèn gật đầu, “Vâng ạ.”
Nhưng khi Nhiếp Chấn Hoành nắm tay cậu đi xuống vài bước nữa, cậu bỗng lên tiếng sửa lại nửa câu người đàn ông vừa nói ——
“Lúc không mệt…”
Lâm Tri nhớ tới đôi tình nhân mà mình từng thấy trên đường trước đó, lại ngẫm về động tác vừa rồi của anh Hoành, cực kỳ vụng về nhấc bàn tay to lớn mình đang cầm lên, bắt chước hôn chụt một cái.
“Mình nắm tay đi!”
Tiếng bước chân đi xuống cầu thang chợt vơi đi một nửa.
Lâm Tri phát hiện người nắm tay mình không đuổi kịp, bèn ngước lên nhìn Nhiếp Chấn Hoành.
Sao thế?
Đôi mắt đen lay láy của cậu chỉ tràn ngập nghi vấn.
Trong thời khắc ấy, từng tia nắng ban mai rọi qua ô cửa sổ điêu khắc ở hành lang, bao phủ thân thể hai người. Lâm Tri nhìn người đàn ông cao lớn đã dừng bước ở bậc thang phía trên, cảm thấy như mình đang nhìn một mặt trời đỏ rực.
Mà chỉ trong chớp mắt, vầng mặt trời ấy đã áp lên đầu cậu.
“Được, sau này mình hãy cứ nắm tay nhau em nhé.”
Cậu cảm nhận được mặt trời đang tỏa sáng bên tai mình.
Hong ấm toàn thân cậu.
*
Tới cửa hàng, Nhiếp Chấn Hoành bắt đầu mang những món dụng cụ cất trong phòng ra ngoài như thường lệ. Lâm Tri đặt khung tranh lên giá gỗ, nhưng chưa ngồi xuống ngay, mà cầm chổi và khăn, ngoan ngoãn khom lưng quét dọn sạch sẽ nhà cửa.
Đây là một trong những đầu việc ít ỏi mà Nhiếp Chấn Hoành giao cho cậu sau khi cậu lấy danh nghĩa “giúp việc’ để vào sống trong tiệm sửa giày.
Thật ra ban đầu Nhiếp Chấn Hoành cũng từng lo Lâm Tri không làm được mấy chuyện chân tay này. Dù gì trước khi gặp anh, chú nhóc toàn ăn cơm hộp suốt ngày, còn chẳng chăm sóc nổi bản thân. Nhưng anh không ngờ được rằng, mình chỉ làm mẫu một lần, mà Lâm Tri đã nhớ hết tất cả các bước. Ngoài việc không dứt khoát được như anh, thì động tác của cậu giống anh như lột.
Đến lúc ấy Nhiếp Chấn Hoành mới nhận ra, tuy cậu em hàng xóm hơi khờ, nhưng cũng không ngu ngốc. Có lẽ trước kia được bảo bọc quá kỹ, nên cậu mới có cái tính lơ ngơ thẳng đuồn đuột thế này.
Về sau biết được những vết thương mà Lâm Tri từng trải qua, Nhiếp Chấn Hoành cũng có chung tâm trạng với bà Lâm hồi đó —— không nỡ để cậu nhóc làm việc, thấy cậu lặng lẽ vẽ tranh là đã thỏa mãn lắm rồi.
Điều ấy cũng dẫn tới việc Lâm Tri về cơ bản trở thành linh vật của tiệm sửa giày.
Ngày nào cũng chỉ ngồi không vẽ tranh, chẳng làm gì cả, vậy mà cũng ăn chực được ba bữa của ông chủ Nhiếp.
Nhiếp Chấn Hoành thì thích như thế, nhưng Lâm Tri chẳng mấy khi rung động gì trước những chuyện bên lề lại bất đồng ý kiến với Nhiếp Chấn Hoành một cách hiếm hoi, còn từng nổi cáu với anh nữa.
Từ góc nhìn của Lâm Tri, anh Hoành cho cậu cái ăn, cậu làm việc cho anh Hoành, hai chuyện này đi liền với nhau.
Ngày xưa, vì phải kiếm tiền nuôi cậu, nên mẹ hay phải ra ngoài làm lụng vất vả. Lâm Tri biết đó là một kiểu trao đổi ngang giá, là một chuyện thường tình. Nhưng khi ở chỗ Nhiếp Chấn Hoành, cậu gần như chỉ biết ăn, cả ngày chẳng làm gì, thì lòng Lâm Tri lại nảy sinh bất an.
Cậu không hiểu.
Cho nên cậu dậy thật sớm xuống lầu trông cửa hàng, chờ đến khi Nhiếp Chấn Hoành mở tiệm là quét tước làm vệ sinh, thậm chí có lần nhân lúc Nhiếp Chấn Hoành tranh thủ hút một điếu thuốc ngoài cửa, cậu còn định giúp anh đóng nốt đôi giày đang đóng đinh dở mà anh đặt trên giá.
Lúc đó Nhiếp Chấn Hoành đang ngậm thuốc lá, vừa ngoái đầu là thấy cậu hàng xóm tay búa tay giày định nện búa xuống. Anh sợ tới nỗi điếu thuốc suýt rơi xuống mu bàn chân, vội vàng đi qua ngăn cản “vụ án máu me” rất có thể sẽ xảy ra.
Về sau ở với nhau lâu, Nhiếp Chấn Hoành cũng dần hiểu logic của Lâm Tri.
Anh sẽ cố gắng hết sức tìm những việc mà bé con có thể làm được trong khả năng của mình, còn dạy cậu nên làm chúng thế nào. Bao giờ Lâm Tri làm xong, anh sẽ khen cậu không tiếc lời.
Ngoài anh ra, trong quá trình quen biết Lâm Tri, bà con láng giềng xung quanh cũng sắm vai quần chúng ngợi khen rất thiện nghệ. Thi thoảng Nhiếp Chấn Hoành dắt Lâm Tri ra ngoài đi dạo, tiện thể làm mấy việc, lần nào cậu cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi khích lệ. Dần dà, gương mặt lạnh nhạt không dao động của Lâm Tri càng ngày càng vương vấn nhiều nét cười ngọt ngào vui vẻ, bản thân cậu cũng tươi tắn hơn hẳn.
Nhiếp Chấn Hoành vui khi thấy Lâm Tri thay đổi như vậy.
Cậu như một bức tranh yên ắng mà đặc biệt, được tình người và cuộc sống nhuộm thêm màu sắc.
Dù không là tranh vẽ, thì cũng có thể làm củi lửa.
Tựa như anh, và như những người xung quanh vậy, là một khúc củi có thể cống hiến những đốm sáng cho ngọn lửa của cuộc sống sinh hoạt thường ngày, thi thoảng lại phát ra tiếng lách tách.
Khi nào lạnh thì dùng để sưởi ấm, lúc nào đói thì lấy mà nấu canh.
Chẳng có công dụng gì đặc biệt, nhưng cũng không bất tài.
Hôm nay, Nhiếp Chấn Hoành cũng không ngăn Lâm Tri làm việc. Chờ quét tước nhà cửa xong, bé con còn cực kỳ chu đáo mang một hộp dụng cụ để sai chỗ của anh ra góc sau cửa về đúng chỗ của nó. Nhiếp Chấn Hoành đưa cậu đi rửa tay ở bồn rửa.
Thông thường vào lúc này, anh sẽ khen cậu giúp việc nhà mình làm giỏi lắm, nhưng hôm nay lại hơi khác một tẹo.
Hôm nay có thêm một công đoạn nữa.
Sau khi cùng xoa xà phòng và rửa tay chung, Nhiếp Chấn Hoành ôm cậu trai thanh tú trong lòng mình, che chắn cậu khỏi thế giới ngoài kia.
Anh như một thiếu niên mới lớn ngập tràn khao khát, không kìm nổi nỗi xuyến xao trong lòng mình, cúi đầu thơm lên môi người yêu, sau rốt mới cất giọng khàn khàn, “Cảm ơn Tri Tri, em giỏi lắm.”
Rõ ràng chỉ cần khen chay thôi là được.
Nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại không nhịn nổi, phải chạm vào người tình mà anh vừa tán đổ.
Có lẽ đúng như lời mẹ Lâm Tri từng nói.
Thích quá không nhịn được, nên lúc nào cũng muốn hôn.
Nhiếp Chấn Hoành của bây giờ, đang thích một cậu nhóc tên là Lâm Tri, thích vô cùng.
Điều khiến Nhiếp Chấn Hoành càng vui mừng khôn xiết hơn, chính là sự đáp lại của bé con.
Anh vừa hôn cậu xong, là người trong vòng tay đã nhón mũi chân, cũng đặt một cái hôn nhẹ lên môi anh.
“Anh Hoành cũng giỏi ạ!”
Hở? Anh đã làm gì đâu, “cũng giỏi” là giỏi thế nào cơ?
Nhiếp Chấn Hoành nghe được lời khen vô nghĩa nhưng lại cực kỳ chân thành của Lâm Tri, chỉ suy nghĩ một thoáng rồi lại bật cười khe khẽ.
Thật ra anh đã nhận ra, nhiều hành động của bé con nhà anh là bắt chước anh đấy thôi. Có lẽ người bắt chước cũng chẳng biết ý nghĩa thực sự của hành động ấy là gì, nhưng khi nhận được sự phản hồi này, anh vẫn thật lòng thấy mừng rỡ và sướng vui.
Cảm xúc của đôi bên là hai chiều.
Vậy nên rồi một ngày kia, người mà anh yêu, cũng sẽ mang tình yêu đến đáp đền cho anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT