Một buổi sáng đẹp, thường bắt đầu bằng ngủ nướng.
Ai cũng bảo đàn ông có nơi chốn rồi là dễ lười, nhất là khi được vợ chiều quen. Nhiếp Chấn Hoành là minh chứng chân thật cho câu nói ấy. Anh càng ngày càng dậy muộn hơn, đôi lúc phải tới khi các nhà buôn bán dưới lầu bắt đầu hô hào hết chợ sáng chuyển chợ chiều, anh mới rầy rà thức giấc.
Trước kia, anh dậy muộn là vì cảm thấy đời mình vô nghĩa, được chăng hay chớ đến đâu hay đến đó thôi.
Giờ anh dậy muộn lại là vì trong nhà có người anh yêu, hương vị của sự hạnh phúc khiến Nhiếp Chấn Hoành sung sướng thoải mái tới độ chẳng muốn động cựa.
Vốn dĩ Lâm Tri vẫn duy trì đồng hồ sinh học dậy lúc 8h sáng, nhưng về sau ngày nào cũng bị Nhiếp Chấn Hoành giữ rịt trong chăn không cho dậy, ngủ nướng lâu năm quen dần, giờ đồng hồ sinh học của cậu đã trễ đi hẳn hai ba tiếng.
Hôm nay, Nhiếp Chấn Hoành mở mắt ra là lại thấy mặt trời đã lên quá ngọn sào.
Anh sờ phần chăn bên cạnh, thấy hẵng còn vương hơi ấm. Ghé tai nghe tiếng động bên ngoài, âm thanh nồi bát chạm nhau rất nhỏ và tiếng dầu nóng ì xèo khiến Nhiếp Chấn Hoành không khỏi nhếch khóe môi lên.
Đam Mỹ H VănAnh duỗi thân, xoay người xuống giường.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng xong, Nhiếp Chấn Hoành để mình trần đi vào phòng khách, bước tới cạnh bếp.
Ở trong ấy, chàng trai đeo tạp dề hình hamster đang đứng trước bệ bếp với vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng lật hai quả trứng ốp la vàng óng ánh trong chảo.
Lâm Tri cầm tay nắm chảo bằng một tay, tay kia thì giữ xẻng gỗ. Xẻng gỗ không ngừng khảy phần rìa quả trứng ốp la, định hình lòng trắng của hai quả trứng không nghe lời bao quanh lòng đỏ, rồi loại đi những đoạn rìa loang lổ, cho tới khi chỉ còn lại một vòng tròn xoe.
Trên chiếc đĩa sứ để gần đó, hai lát bánh mì được cắt thành hình tam giác chuẩn chỉnh đã nằm sẵn. Lá xà lách xanh tươi mướt mát phủ lên lát bánh, thêm cả thịt xông khói đã chiên giòn nữa—— Kích cỡ của xà lách và thịt xông khói đều được chàng đầu bếp chọn lựa cẩn thận, đảm bảo vừa đủ để bao trùm lên bánh mì.
“Thơm thật.”
Nhiếp Chấn Hoành đi tới đằng sau Lâm Tri, ôm chặt người tình bé nhỏ của mình.
Lâm Tri lật từng quả trứng chiên, ngoái mặt lại, chu môi trao nhau một cái hôn thắm thiết với người đàn ông.
“Sắp ăn được ngay thôi.”
“Tri Tri nhà mình càng ngày càng giỏi! “
Nhiếp Chấn Hoành không chịu đi, vẫn đứng cạnh Lâm Tri. Anh đun ấm nước, tiện thể lấy hai cái cốc ra khỏi tủ bát, bỏ sữa bột vào.
“Vâng.” Bé con được khen thì rất lấy làm vui sướng, nở nụ cười khoe đôi má lúm, “Anh Hoành còn muốn ăn gì nữa không? Em sẽ học ạ!”
“Ha ha, được, vậy lần tới anh ăn bánh trôi với rượu nếp nhé?”
Nhiếp Chấn Hoành không dội nước vào tinh thần tích cực của bé con, mà ngược lại còn đưa ra thách thức mới cho Lâm Tri, “Trứng là phải điều chỉnh lửa cho chuẩn, bánh trôi thì cần để ý tính giờ. Lát nữa anh sẽ gọi điện hỏi anh rể coi nấu sao ngon nhất.”
“Vâng ạ.”
Lâm Tri gật đầu, mắt vẫn nhìn chảo chằm chằm, lẩm bẩm đếm thầm gì đấy.
“88, 89, 90.”
Đếm hết số giây, Lâm Tri lập tức bỏ xẻng nấu ăn xuống tắt bếp đi. Hai quả trứng ốp la trong chảo ngoài sém trong mềm vừa xinh.
Cậu lấy chúng ra khỏi chảo, bày lên đĩa rồi mang lên bàn.
Một buổi sáng vô cùng bình thường, hai người ngồi trước bàn ăn dưới nắng, hưởng thụ bữa sáng đơn giản mà lại ngọt ngào hạnh phúc.
Trong suy nghĩ của Nhiếp Chấn Hoành, mấy năm trước anh chẳng bao giờ cho Lâm Tri chạm vào mấy chuyện trong nhà.
Không phải là vì anh có thành kiến gì cả, mà bản năng mách bảo anh rằng mình có thể làm được những việc này, nên không cần Lâm Tri phải nhọc lòng hao tâm tốn sức nữa.
Nhưng thật ra sau này Nhiếp Chấn Hoành ngẫm lại, thật tình mình vẫn còn chút định kiến với bé con. Anh tự quyết rằng trước kia Lâm Tri chưa làm những việc này bao giờ, có lẽ bắt tay vào thì sẽ vụng về khó khăn lắm. Anh chưa bao giờ tin rằng cậu có thể hoàn thành tốt được.
Về sau có lần đổi mùa, chân Nhiếp Chấn Hoành đau vì trở trời, đau đến độ không đứng lên được.
Lâm Tri ở nhà lo quá, hoảng loạn tính cõng anh lên bệnh viện. Nhiếp Chấn Hoành phải khuyên can mãi, thậm chí còn phải gọi video cho bác sĩ Chu, thì mới khiến Lâm Tri tin rằng đây không phải chuyện lớn, mà chỉ là bệnh cũ mấy hôm là đỡ thôi. Bấy giờ, Lâm Tri mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sáng hôm đó, Nhiếp Chấn Hoành không nấu bữa sáng cho Lâm Tri được.
Anh vốn định bảo Lâm Tri đi xuống lầu mua quà sáng về từ quán chị Tôn, nhưng em người yêu chỉ ấn anh lên giường, đắp chiếc chăn dày cui cho anh, không cho anh cử động, còn cậu thì lon ton chạy vào phòng bếp.
Sau đấy Nhiếp Chấn Hoành nghe thấy những tiếng động rất đúng trật tự.
Mở tủ lạnh —— kéo ngăn kéo —— lấy bánh bao đông lạnh ra —— cho nước vào nồi —— đặt vỉ hấp lên —— bật bếp —— đậy nắp nồi…
Làm hết một lượt, Lâm Tri mới lon ton chạy về phòng ngủ lần nữa, bảo Nhiếp Chấn Hoành rằng mười phút sau là ăn sáng được thôi.
Nhiếp Chấn Hoành cười, véo má Lâm Tri, hỏi sao cậu biết là mười phút. Lâm Tri lại trả lời rất đỗi tự nhiên: “Lần nào anh Hoành hấp bánh, em cũng ghi nhớ mà.”
Nhiếp Chấn Hoành rất lấy làm kinh ngạc, không khỏi hỏi thêm về mấy món ăn nhà làm mà họ thường nấu, không ngờ bé con lại có thể đối đáp các bước nấu nướng vô cùng trôi chảy.
Bấy giờ anh mới phát hiện, mình đã xem thường người yêu mình.
Không chỉ anh mới có thể chăm sóc bé con, mà bé con của anh, cũng đã lớn lên nhiều, trở thành một người trưởng thành có thể chăm sóc anh được rồi.
Vì thế sau này, Nhiếp Chấn Hoành dần buông tay, để Lâm Tri tham dự vào những công việc trong gia đình.
Sơn tường, sửa tủ, làm võng, rửa bát, phơi đồ… Hai người cùng chung tay làm từng việc lớn nhỏ. Mỗi ngóc ngách trong nhà, đều có bóng dáng dấu chân của họ.
Gia đình là gì?
Khi Nhiếp Chấn Hoành về nhà sau một ngày sửa giày, cùng nấu ăn với Lâm Tri, hai người ôm nhau ngồi xem TV trên sofa, nhấm nháp đồ ăn vặt, tán dóc mấy chuyện mới mẻ quê nhà, bàn nhau xem mai mua gì để ăn.
Rồi khi màn đêm buông xuống, họ rửa mặt tắt đèn, cùng chui vào đệm chăn ấm áp.
Nhiếp Chấn Hoành nghĩ, đấy chính là gia đình.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 9]