*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tối nay, Lâm Tri luôn quấn lấy Nhiếp Chấn Hoành. Dính lấy anh, ôm siết anh, đòi anh hôn mình.
Hai người dính nhau từ tầng 2 lên đến tầng 3. Nhiếp Chấn Hoành vừa đóng cửa phòng lại, là đã bị cậu thanh niên nhào tới ấn lên cửa liền, lần đầu tận hưởng cảm giác được người yêu áp tường.
Bé con hôn không giỏi lắm, nhưng đã khá hơn nhiều so với lần vụng về đầu tiên, ít nhất cũng học được cách thè lưỡi liếm môi anh. Nhiếp Chấn Hoành vừa ngứa ngáy vừa tê dại, anh không nhẫn nhịn được nữa, đổi khách thành chủ, ngậm môi lưỡi Lâm Tri dẫn cậu đến chỗ sâu hơn trong khoang miệng mình, hòa quyện hôn mút.
Mãi đến lúc chân Lâm Tri mềm nhũn, đầu váng mắt hoa rên rỉ, hai người mới tách nhau ra một tẹo.
Nhiếp Chấn Hoành vốn định đưa bé con lên giường đi ngủ, nhưng anh không dự đoán được rằng, khi mình nửa ôm nửa bế đặt người yêu lên giường, thì giây tiếp theo đã bị người ta ấn ngã xuống ngay —— Lâm Tri không để anh nhổm dậy, cậu ngồi thẳng lên người anh, duỗi tay kéo quần áo của anh.
“Tri Tri…”
Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng bóp chặt eo người yêu, cất giọng khàn khàn hỏi, “Muốn làm gì nào?”
“Em muốn… muốn anh Hoành!”
Lâm Tri không hề thẹn thùng hay do dự chút nào, nói thẳng khát vọng trong lòng mình ra.
Cậu ngồi giữa háng người đàn ông, nhìn người bị mình đè bên dưới với ánh mắt sáng ngời, chất giọng trong trẻo nhuốm vẻ ướt át mềm mại vì bị hôn lâu, “Em muốn anh Hoành. Muốn ôm anh Hoành, muốn ngủ với anh Hoành, muốn ăn thứ của anh Hoành.”
“Ăn cái gì… của anh?” Nhiếp Chấn Hoành sắp phát điên vì em bé thẳng tính nhà anh rồi.
“Chỗ này.” Bé thẳng tính hiển nhiên còn chưa nhận ra uy lực của chính mình, cậu vẫn nói ra những lời khiến tim người ta bùng lửa.
Lâm Tri cầm thẳng vào chỗ đã cương cứng của người đàn ông, nhếch mông ngồi lên nó, “Muốn anh Hoành vào trong này…” Cậu vừa nói, vừa cúi người ôm cổ Nhiếp Chấn Hoành lần nữa, áp toàn bộ nửa thân trên của mình lên người đàn ông, cọ lên mặt Nhiếp Chấn Hoành ra chiều quyến luyến lắm, “Em muốn ở bên anh Hoành mãi mãi.”
Lâm Tri không biết phải giãi bày cõi lòng mình thế nào.
Cậu đã nhìn thấy hết những gì anh Hoành làm cho cậu, cũng ghi tạc lại trong lòng. Không chỉ chuyện tối nay, mà còn những việc trước kia nữa. Từ ngày đầu anh sửa giày cho cậu, băng vết thương cho cậu, đến sau này anh nấu cơm cho cậu ăn, dẫn cậu đến tiệm giày để cậu giúp việc. Từ trước đến nay anh Hoành chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ cậu, luôn khiến cậu cảm thấy vô cùng ấm áp và vui vẻ.
Mẹ nói, nếu một người hy sinh rất nhiều vì con, mà lại không cần báo đáp, thì nhất định đấy phải là một người yêu con vô cùng vô tận trong cõi đời này.
Trước kia Lâm Tri cho rằng chỉ có mỗi mẹ mới đối xử với mình như vậy thôi. Nhưng về sau cậu phát hiện, cậu còn có anh Hoành nữa.
Cậu cũng muốn trao cho anh Hoành thật nhiều thứ, nhưng Lâm Tri lại cảm thấy hình như mình chẳng có gì cả. Cậu chỉ có tấm thân ngốc nghếch này, nếu anh Hoành sẵn lòng nhận lấy, vậy thì thật tốt biết bao.
Trong nhận thức của Lâm Tri tồ tẹt thẳng tính, tất cả những gì cậu làm bây giờ, chính là đang xác nhận chuyện ấy.
Cậu nghiêm túc cởi quần áo mình ra, chủ động áp chặt cơ thể trần trụi lên thân hình bỏng cháy của người đàn ông. Vào giờ phút này, Lâm Tri chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính là cậu muốn nuốt anh Hoành vào.
Nếu toàn thân cậu đều thấm đẫm hương vị của anh Hoành, thì họ sẽ không rời khỏi nhau được nữa.
Đêm nay là một đêm vô cùng ngọt ngào với cả hai người.
Đêm cuối Thu, hình như nửa đêm ngoài trời đổ mưa. Họ ôm hôn nhau làm tình trong chiếc chăn ấm áp, mà lại như đung đưa tản mát sắc Xuân khắp giường.
Ngày hôm sau, ông chủ Nhiếp lại cho bà chủ tiệm kiêm nhân viên của mình nghỉ một buổi làm lần nữa, ngủ tới khi mặt trời lên quá ngọn sào.
Lúc anh thức dậy, người bên cạnh hẵng còn say giấc nồng. Nhiếp Chấn Hoành không vội vã dậy ngay, mà tựa đầu giường nghịch di động. Chớp mắt đã tới cuối năm, những tin tức liên quan đến lịch nghỉ Tết Âm năm nay nhảy ra trong di động. Nhiếp Chấn Hoành bỗng nhiên nhớ tới xấp lịch cũ mình mang về từ nhà họ Lâm.
Trên quyển lịch cũ ấy, phần cuối tháng 1 được khoanh lại bằng bút đỏ, viết “Sinh nhật con yêu”. Nhiếp Chấn Hoành mở phần lịch trong di động ra xem, bỗng phát hiện hôm đấy trùng với Giao Thừa năm nay. Nụ cười chợt nở trên môi anh. Anh bắt đầu tính xem mình nên đặt thêm một chiếc bánh kem trong bữa cơm Tất Niên thế nào, rồi chọn vị gì thì mới hợp với sở thích của bé con.
Cân nhắc một lát, anh dứt khoát ấn vào danh bạ, giao bài toán khó này cho đầu bếp có tiếng nói nhất trong gia đình, anh rể Vương Hạo. Tiện thể, Nhiếp Chấn Hoành cũng xin ý khiến anh rể luôn, hỏi xem nếu tặng quà sinh nhật cho vợ, thì tặng gì mới hợp.
“Cứ tặng thứ gì chị chú thích thôi.”
Là một anh đàn ông thẳng như ruột ngựa, câu trả lời của anh rể rất là chung chung, “Son môi, giày, túi xách. À, năm nay bả còn mê cái máy mát xa nhỏ mặt gì gì ấy, anh chẳng nhớ hết nổi tên nó luôn. Chú nói xem làm thế chẳng hóa chơi khó anh à! Vợ ơi là vợ…”
Vương Hạo vốn đang chat voice, nào ngờ đoạn sau giọng Nhiếp Triển Hà cũng chui vào trong mic, thế là tiếng tăm đột nhiên im bặt.
Nhiếp Chấn Hoành đợi một lát, chờ hai vợ chồng đằng đấy giải quyết xong vấn đề về máy mát xa nhỏ mặt, thì mới nhận được tin rep của anh rể tiếp. Nhưng lần này, có lẽ là do có vợ chỉ điểm bên cạnh, nên cuối cùng câu trả lời của Vương Hạo cũng đáng tin cậy hơn.
【 Ừ thì, chú cứ làm gì trong phạm vi năng lực của mình thôi. Đã thích chú, thì tặng gì người ta cũng ưng. 】
【 Hồi đấy anh nghèo, chỉ nấu cho chị chú một bát mì trường thọ (nhớ tạo hình trứng thành trái tim), mà bả ăn xong là đồng ý làm bạn gái anh liền, hề hề! 】
(Mì trường thọ: Mì trường thọ là món ăn được nấu trong dịp mừng tuổi mới của ai đó với hy vọng cầu chúc cho người ấy mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi. Mì trường thọ không giống với mì bình thường, sợi mì trường thọ rất dài và khi ăn không được cắn sợi đứt mì mà phải ăn hết một hơi.)Nhiếp Chấn Hoành đọc hết lời anh rể ghi, không nhịn nổi cười.
Ông anh rể này, đúng là cặp đôi hoàn hảo với bà chị nhà anh.
Đáp lại bằng biểu tượng【OK】 xong, bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành mới buông di động.
Buổi sáng gió lạnh, Lâm Tri trở mình trong chăn, để lộ nửa người. Nhiếp Chấn Hoành kéo chăn thẳng lại, che kín bé con của anh lần nữa, nhét cái chân đang lộ ra ngoài của Lâm Tri về lại trong chăn, tiện thể véo bàn chân trắng nõn mềm mại của cậu.
Cúi đầu ngắm cậu nhóc đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh anh một lát, Nhiếp Chấn Hoành nhìn bàn tay thô ráp của mình chằm chằm, dần nảy ra một ý.