7.

Mọi thứ khôi phục lại dáng vẻ bình thường như trước.

Tôi vẫn đi học như bình thường, ông ngoại tôi thì vẫn khám bệnh như thường lệ.

Lục Tử Kiêu cũng không thấy xuất hiện nữa.

Chỉ là mấy buổi tối đi học về, tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.

Nhưng mỗi lần tôi bất thình lình quay đầu lại thì không thấy ai sau lưng cả, chỉ có tiếng kêu thảm thiết vang lên trong ngõ hẻm.

“Gần đây xung quanh xảy ra nhiều chuyện bất ổn, còn có người ch.ết…” Ông ngoại luôn lạc quan của tôi cũng phải nhíu mày, "Nếu con muốn về nhà thì hãy về vào buổi sáng, còn nếu nhất quyết muốn về vào buổi tối, thì gọi ông ngoại, ông ngoại sẽ đi đón con."

"Vâng. Con biết ạ!" Căn bản tôi cũng không có ý định ra ngoài vào buổi tối.

Thực ra thì tôi đã nghĩ đến một người, nhưng tôi chưa bao giờ nhắn tin hỏi thăm người ấy.

Mãi cho đến khi Lâm Xảo tổ chức sinh nhật và mời các bạn cùng lớp đến quán bar chơi, tôi mới chịu ra ngoài vào buổi tối.

Chính vào hôm đó, tôi cũng tình cờ gặp lại bạn trai cũ của mình, Quý Châu.

Quý Châu là một sinh viên tài năng của Học viện Cảnh sát trường chúng tôi, xuất thân trong một gia đình cảnh sát, lúc mẹ anh ta nghe bảo chúng tôi ở bên nhau thì dứt khoát yêu cầu anh ta chia tay với tôi.

"Quý Châu vốn là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình đơn thân, đây là điều tiếc nuối cả đời của tôi. Tôi đã điều tra qua, trong nhà cô chỉ có mỗi ông ngoại." Mẹ Quý Châu nhìn về phía tôi, muốn nói lại thôi, "Năm đó mẹ cô bị người ta xâ.m hạ.i nên mới sinh ra cô, một mực không muốn nhận cô, cô thấy bối cảnh của cô như vậy mà bị người ta điều tra ra… Tôi không muốn con trai mình bị người đời chỉ chỏ."

"Anh ấy nghĩ sao?"

"Từ trước đến nay thằng bé không biết nói lời tàn nhẫn, chẳng phải cô đang lợi dụng điểm này của nó để đeo bám lấy nó không buông sao? Buông tha cho thằng bé đi."

Ồ, hóa ra việc tôi yêu thầm anh ta 6 năm, từ trung học lên đến đại học, đối với anh ta mà nói chỉ là do tôi đeo bám không buông.

...

Tôi đề nghị chia tay, Quý Châu chỉ hỏi tôi: “Em đã nghĩ kĩ chưa?”

Tôi nói nghĩ kĩ rồi, anh ta đồng ý, mối quan hệ kéo dài một tháng của chúng tôi liền kết thúc.

Sau đó, chỗ cầu thang trường học, tôi nhìn thấy Quý Châu cẩn thận hôn lên môi em gái cùng mẹ khác ba của tôi, Trương Linh.

Tôi nhớ lại năm tôi năm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy người được gọi là mẹ, bà ta đã nói với tôi.

"Ai là mẹ của mày?"

“Còn dám gọi nữa, có tin tao đánh chế.t mày không?"

"Loại người như mày chỉ hợp sống ở nơi cống nước hôi thối bị những con chuột bò qua thôi."

Thế là sau này tôi không dám gọi nữa, thậm chí trong nhật ký tôi cũng chỉ dám gọi bà ta là “dì đó”.

Tôi có thể sống sót là nhờ vào ông ngoại.

Ông ngoại luôn rất lạc quan, cũng nuôi dạy tôi rất tốt.

...

Bây giờ, Quý Châu và Trương Linh đang nắm tay nhau đi tới.

Dù đã ba tháng trôi qua nhưng trái tim tôi vẫn còn hơi co rút đau đớn.

"Lâm Xảo, hôm nay là sinh nhật của cậu, chúng tôi có thể cùng chung vui không?" Trương Linh hỏi bạn thân của tôi.

Một nhóm người không nhìn Lâm Xảo, mà lại nhìn tôi.

Chắc vì lúc trước chuyện tôi tỏ tình với Quý Châu đã gây náo động cho cả trường, nên bây giờ mọi người đều đang đợi xem náo nhiệt.

Lâm Xảo cũng đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn tôi.

“Có thể chứ, sao lại không được, nào, lại đây ngồi!” Tôi cười nhường chỗ ngồi.

Cô ta quyết tâm kéo Quý Châu đến để khiến tôi ghê tởm, nếu tôi từ chối, điều đó chứng tỏ tôi còn quan tâm đến anh ta.

Nhưng anh chàng mặt than Quý Châu kia, sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?

"Em không thể uống rượu."

Sau khi tôi uống một hơi cạn sạch ly rượu, cuối cùng Quý Châu cũng không nhịn được nữa, lo lắng nhìn tôi.

8.

Anh ta quản rộng thật.

Tôi phớt lờ anh ta, tiếp tục chơi trò oẳn tù tì uống rượu với nam sinh bên cạnh tôi.

Sắc mặt của anh ta càng lúc càng u ám.

Lúc tôi uống ly thứ hai, anh ta trực tiếp vươn tay giật lấy rượu trong tay tôi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, thấp giọng khuyên nhủ tôi: "Đừng uống nữa."

“Anh Quý, hôm nay em cũng không thể uống rượu, "bà dì" của em đang tới.” Trương Linh kéo anh ta lại, làm nũng trong lòng anh ta.

Anh ta nhìn tôi một cái, không nói hai lời, cũng uống giúp Trương Linh.

Sau khi uống xong, Trương Linh còn muốn lấy chiếc khăn tay của anh ta lót mông, anh ta cũng đưa cho.

Chiếc khăn tay đó là do tôi thêu tặng cho Quý Châu.

Tôi không muốn xem cảnh này nữa nên đứng dậy đi vệ sinh.

Kết quả là, khi tôi vừa quay người——

“Tiểu bạch thỏ?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa từ đằng sau đi tới, mừng rỡ nhìn tôi.

Sau lưng anh ta còn một nhóm người mặc âu phục đen đi theo, cảnh tượng này nhìn có chút dọa người.

Tôi mất ba giây mới nhớ ra, anh ta chính là người đã gọi Lục Tử Kiêu là "Lục thiếu" ngày hôm đó.

Người của Lục Tử Kiêu?

Ngay khi tôi nhìn thấy người liên quan đến Lục Tử Kiêu, cả người tôi liền nổi da gà.

“Anh nhận lầm người rồi.” Tôi xoay người chuẩn bị rời đi.

"Không thể nào lầm được, lần trước cô nói muốn tán tỉnh tôi, suýt chút nữa đã hại chế.t tôi." Anh ta ghé vào tai tôi, "Lục thiếu đã cướp mấy vụ làm ăn của tôi rồi, ngày nào cũng nhằm vào tôi, tôi sống khổ muốn chế.t.”

“Anh ta là ai?” Quý Châu đi tới che chở cho tôi.

“Bạn trai của cô à?” Người đàn ông nhìn Quý Châu chằm chằm.

“Không phải.” Tôi giành trả lời trước.

Tôi thực sự không muốn Quý Châu dính líu đến nhóm người đó.

Rất nguy hiểm.

“Qua chỗ tôi uống một ly?” Anh ta tỏ vẻ nếu không lừa được tôi qua đó thì thề sẽ không bỏ qua, “Đừng quên lần trước cô đã lợi dụng tôi đó, tôi rất dễ dỗ, uống một ly tôi sẽ tha cho cô.”

Tôi nhìn mấy người Lâm Xảo, tôi không nên tới đây.

Tôi rất sợ những người như bọn họ, tôi lo lắng rằng nếu không thuận theo ý anh ta, anh ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

"Được."

Vì vậy, tôi đi theo anh ta ngay trước mặt Quý Châu.

Anh ta tên là Tiếu Tử Diệp, là con trai của đối thủ của Lục Tử Kiêu.

"Tôi cược năm triệu, tối nay Lục thiếu sẽ không đến gặp cậu!! Gần đây cậu ta đang bận rộn với lô hàng của mình, sẽ không chịu gặp ai đâu." Có người đánh cược với anh ta.

Tiếu Tử Diệp nhìn tôi một cái, "Vậy cậu thua rồi."

Tôi không biết họ đang nói về chuyện gì.

Trong lúc trò chuyện, anh ta thấy tôi uống cạn rượu, nhẹ giọng khiển trách: "Uống vội như vậy làm gì, Lục thiếu mà biết nhất định sẽ lại kiếm chuyện với tôi. Cô cố ý muốn hại tôi phải không? Em gái."

"Tôi phải đi rồi."

“Nào, uống xong là đi ngay, chậc chậc, một chút cảm tình cũng không có.” Anh ta cười hỏi, “Ban nãy là bạn trai cũ của cô phải không?”

Tôi:!

"Lại lợi dụng tôi để chọc tức bạn trai cũ của cô à? Cô thật sự coi tôi như công cụ mà." Vẻ mặt anh ta đau lòng, "Uổng công tôi vui vẻ khi gặp được cô như vậy."

"Tôi còn phải về nhà làm bài tập." Tôi nói dối.

"Vậy tôi đưa cô về."

Anh ta đứng dậy đỡ tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.

Thật tình tôi chỉ uống có một ly.

Trong giây phút tỉnh táo cuối cùng, dường như tôi nghe thấy có người đang cãi nhau.

"Tiếu Tử Diệp, tôi với cậu còn chưa xong đâu, ai bảo cậu cho cô ấy uống rượu?"

"Tôi thực sự không biết tửu lượng của cô ấy lại kém như vậy."

"Cậu không biết sao? Dạo gần đây cậu làm ăn thua lỗ còn chưa đủ phải không?”

"Lang tâm cẩu phế, cô ấy không uống say thì cậu có cơ hội chắc?”

...

Sau đó vì quá buồn ngủ, tôi không còn nghe thấy gì nữa.

9.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang ở trong khách sạn.

Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy một người đàn ông trùm khăn tắm đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa mắng chửi người qua điện thoại.

Tôi rón rén xuống giường, chợt nghe được một giọng nói từ sau lưng:

"Cậu chán sống rồi phải không?"

Tôi sợ đến mức quỳ phịch xuống đất.

Âm thanh này làm kinh động đến anh.

Anh quay đầu lại, thấy tôi quỳ dưới đất thì khẽ nhíu mày.

"Không nói nữa.”

“Có việc.”

“Cút sang một bên, cậu mới là đồ chưa từng gặp phụ nữ.”

...

Sau khi cúp điện thoại, anh đi đến trước mặt tôi, cứ thế từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt còn có một tia tức giận.

"Tỉnh rồi?"

"Ừm."

Vừa nói anh vừa cúi người xuống đưa tay ra.

Tôi bị dọa, theo bản năng có chút tránh né.

"Thực ra tôi, còn hơi chóng mặt."

Tối qua người này bắt nạt tôi còn chưa đủ sao? Còn muốn bắt nạt tôi nữa?

Sáng nay tỉnh dậy, nhìn bộ đồ ngủ mình đang mặc, tôi hiểu ra mọi chuyện.

Hình như tôi đã không còn sạch sẽ nữa rồi.

"Đừng quỳ đó giả bộ với tôi.”

Nói xong, anh trực tiếp ôm tôi, ném tôi lên giường, sau đó hai tay chống ở hai bên.

"Nhớ ra chưa? Tối hôm qua cô đã làm gì?"

Tôi đã làm gì?

Nói đến đây, không hiểu sao tôi cảm thấy khắp người có hơi đau nhức.

Lần đầu tiên, thế mà lại làm với một tên khốn, hơn nữa còn không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, tôi chịu thiệt quá rồi.

Tôi tủi thân.

"Tối hôm qua bắt nạt tôi còn chưa đủ sao? Rõ ràng lúc trước là tôi cứu anh, bây giờ anh lại bắt nạt tôi như vậy, anh có phải là đàn ông hay không?"

Tôi khóc lóc lên án tội ác của anh.

Anh lại còn cười.

"Nói nghe thử xem, tối hôm qua tôi bắt nạt em như thế nào?"

“Bây giờ toàn thân tôi đều đau nhức!” Tôi muốn cắn người.

"Nói rõ ràng, đau ở đau?"

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, "Sau ót đau, bả vai cũng đau, cái mông..."

Tôi không nói được nữa.

Anh ta đúng là tên vũ phu!

“Vậy em nhìn xem đây là cái gì?” Anh vừa nói vừa đưa cánh tay lên cho tôi xem, trên đó có đầy dấu răng.

Trong nháy mắt, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu tôi——

Tôi say khướt nằm trên lưng Lục Tử Kiêu, "Anh đẹp trai thế."

"Đừng có mượn rượu làm loạn.”

"Thật đó, tôi muốn..." Tôi di chuyển đến gò má của anh.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Anh hung dữ mắng tôi một câu.

Ọe, tôi nôn lên đầu anh.

Anh ném tôi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, rồi lại xách tôi ra ngoài, ném tôi lên giường, nổi giận đùng đùng nhìn tôi.

"Bây giờ tỉnh táo lại cho tôi, nói xin lỗi tôi, tôi tha mạng cho em."

“Được rồi, tôi xin lỗi.” Tôi bò tới.

Ọe, một lần nữa, tôi lại nôn ra khắp người anh.

Sau đó tôi lăn xuống, đầu đập xuống đất, vai đụng vào tủ, mông… Hình như là đập vào chỗ nào đó không nên đập vào?

Dù sao cũng bị người nào đó đẩy ra…

Nhớ đến đây, đầu tôi đau hơn nữa.

Sao tôi dám chứ! Sao tôi lại dám giở trò đồi bại với người đàn ông bạo lực này, lần này tự mình chơi chết mình rồi!

"Cái đó, anh tin không, tôi bị mất trí nhớ, chuyện anh đã làm với tôi, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?"

“Mất trí nhớ?” Anh hừ lạnh một tiếng, “Giả bộ.”

"Tôi không giả bộ!" Tôi nghĩ nghĩ một lúc, vội vàng nói: "Như vậy được không? Sau này nếu anh muốn chữa bệnh, anh có thể đến tìm ông ngoại tôi, tôi bảo ông ngoại chữa miễn phí cho anh, coi như chúng ta huề nhau."

Anh nhìn tôi chằm chằm vài giây, "Không—— huề ——được."

Dứt lời, cửa rầm một tiếng bị người ta phá vỡ.

Tôi vô thức nấp sau lưng anh, vẻ mặt anh bình tĩnh đứng chắn trước mặt tôi.

"Lục Tử Kiêu, cô ta là ai!"

Nếu tôi không nghe nhầm thì đó là một cô gái.

Xong rồi.

"Thiếu gia, Tiêu tiểu thư cứ nhất quyết xông vào, chúng tôi không ngăn cô ấy được..."

Ồ, chắc đây là vị hôn thê của anh nhỉ?

"Một lũ vô dụng."

Lục Tử Kiêu thuận tay cầm một chiếc khăn mặt đắp lên đầu tôi.

Lần này thì tốt rồi, càng giống bắt gian tại giường. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play