Nam Môn Trì Nghiêm cẩn thận đưa Quy Hải Tương Du về lại căn phòng khi nãy hai người nói chuyện.
Thuận tiện còn kêu người đưa tì nữ khi nãy đi cùng.
Để đề phòng hơn, Nam Môn Trì Nghiêm còn kêu người đi mời đại phu về xem cho Quy Hải Tương Du.
Ở trong phòng, tì nữ bị trói quỳ trên sàn.
Một bên, Quy Hải Tương Du ngồi cho đại phu xem.
Sau một hồi, kết luận nàng không có gì đáng ngại, chỉ bị kinh sợ thôi.
Xong xuôi, đại phu rời đi.
Quy Hải Tương Du mượn thời cơ vấn lại tóc tai cho gọn.
Kết quả vấn thành đuôi ngựa, chỉ dùng cây trâm ngọc để cố định.
Quy Hải Tương Du nhìn tì nữ đnag quỳ kia, trong lòng phức tạp: "Ngươi đã tung tin đồn?"
Tì nữ kia quỳ cúi rạp đầu xương đất, run rẩy, một câu cũng không dám nói.
Nhìn xuống bộ dạng này, Quy Hải Tương Du cũng đoán được.
Nhưng mà, nếu nàng ta không nói thì sẽ không có chứng cứ thế nên nàng quay sang nhờ sự giúp đỡ của Nam Môn Trì Nghiêm.
Quy Hải Tương Du: "A Nghiêm, với phạm nhân thì có những loại hình nào?"
Nam Môn Trì Nghiêm hiểu ý nàng, hắn liền phối hợp: "Roi hình, trúc kiều độ tiên, lấy kim đâm, bản tử trượng dĩnh.
Nặng hơn có thể dùng tới nhất trượng hồng, bào cách."
Quy Hải Tương Du nhướn mày: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Nam Môn Trì Nghiêm: "Có tổng cộng bảy mươi hai cực hình, nếu kể hết sẽ rất mất thời gian.
Không bằng đem thử trước sẽ tốt hơn.
Chẳng qua, từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào chịu được mười cực hình trở lên cả."
Quy Hải Tương Du nhoẻn miệng cười.
Nàng nhìn tì nữ kia, rõ ràng đã rất sợ hãi rồi, mặt mũi trắng bệch, người run cầm cập nhưng vẫn rất kín miệng.
Đương nhiên, nàng nào có thể bỏ qua: "A Nghiêm, ngươi nghe qua Thử hình chưa?"
Hắn im lặng, hiển nhiên là chưa từng nghe.
Ánh mắt nhìn nàng với vẻ mong chờ câu trả lời.
Quy Hải Tương Du chầm chậm nói, nàng vừa nói vừa cười tinh nghịch: "Dùng một cái thau đồng và để vài con chuột trong thau đó cố định trước ngực phạm nhân, rồi dùng lửa hơ nóng thau đồng.
Chuột sợ nóng sẽ rối rít tìm đường thoát thân, cuối cùng sẽ gặm nhấm nạn nhân, từng chút từng chút một.
Gặm nhấm nạn nhân đến rách da rách thịt, không chỉ mang tới cảm giác đau đớn trong da thịt mà còn cả cảm giác thiêu đốt của thau đồng trước ngọn lửa."
Nghe xong, Nam Môn Trì Nghiêm tiến lại gần nàng, hắn gõ nhẹ lên trán nàng nói: "Tiểu cô nương ngươi từ khi nào lại am hiểu về những thứ này vậy?"
Quy Hải Tương Du dửng dưng không quan tâm.
Thời cổ đại không phải còn có dùng hình bức cung sao? Nàng mới chỉ nói thôi thì đã là gì?
Là lời nói cũng sẽ khiến người ta sợ.
Mức độ tàn độc của Thử hình ngay tức khắc đã khiến tì nữ kia sợ hãi đến tuyệt vọng, nàng ta vội hét: "Nô tỳ khai! Nô tỳ khai! Cầu vương gia tha cho nô tỳ! Cầu quận chúa tha cho nô tỳ!"
Quy Hải Tương Du: "Ngươi nói xem."
Tỳ nữ kia cúi rạp, vừa nói vừa run sợ: "Là Quy Hải tam tiểu thư đưa nô tỳ một trăm lượng bạc và nói với nô tỳ canh cửa phòng, khi có tiếng động thì đi loan tin ngay.
Mà tin phải loan đi chính là Nguyệt Tích quận chúa ngủ cùng nam nhân, thanh danh bại hoại."
Nói xong, nàng ta liên tục dập đầu: "Lời nô tỳ nói hoàn toàn là sự thật.
Cầu quận chúa tha mạng cho nô tỳ!"
Nam Môn Trì Nghiêm nghe xong, sắc mạqt trầm xuống, ánh mắt châm biếm.
Đến tột cùng không phải vẫn bắt tay hại người không màng kết cục sao? Đúng là nực cười.
Quy Hải Tương Du không có một loại cảm xúc nào khi nghe vậy.
Dù sao cũng trong dự đoán từ trước đó rồi.
Quy Hải Tương Du: "A Nghiêm, lời khai đã có rồi.
Ngươi giúp ta sắp xếp cho nàng ta."
Hắn không nói, chỉ gật đầu.
[...]
Trầm Vũ Các.
Choang!
Xoảng!
Từng tiếng vỡ của đồ đạc liên tiếp vang lên trong khuê phòng.
Khuê phòng chỉ có một mình Quy Hải An Châu.
Từ lúc về phủ, thần trí nàng ta luôn trong trạng thái bất ổn, về đến viện tử tự nhốt mình trong phòng, không cho ai hầu hạ.
Nàng ta giận dữ lấn át tâm trí, đồ đạc trong phòng hiển nhiên trở thành vật phát ti3t của nàng.
Những bộ ấm trà bằng sứ tinh xảo, những chiếc bình hoa bằng ngọc, tranh vẽ, nghiên mực, giấy viết, bàn ghế hay là tấm bình phong được dệt từ tơ tằm tiến cống cũng bị nàng ta phá thành một đống vụn phế liệu.
Vòng ngọc vỡ nát, trâm hoa đứt đoạn, trang sức thành vụn.
Phút chốc từ căn phòng khang trang đã hóa thành nơi vừa có chiến trận.
Mọi thứ hỗn loạn, vỡ nát, rách rưới.
Tiếng động trong phòng rất lớn.
Hạ nhân ở bên ngoài đều một mặt sợ hãi, không một ai dám lại gần.
Trôi qua nửa canh giờ, tới lúc này mới yên tĩnh.
Hạ nhân bên ngoài cũng được thở phào, nhưng vẫn không có một ai dám đi vào.
Bên trong, Quy Hải An Châu đã bình tĩnh trở lại.
Phát ti3t nửa canh giờ, nàng ta đã mệt lả người.
Bất quá, hiện tại không phải lúc nghỉ ngơi.
Qua chuyện này, khẳng định ngày mai tin đồn sẽ loan ra cả thành.
Lúc đó nào chỉ mất thanh danh, nặng hơn còn có thể bị đuổi đi.
Nhưng An Châu nàng đã ở phủ Chương vương mười bốn năm nay rồi, bị đuổi đi thì có thể đi đâu được?
Trước đây, làm mọi cách chỉ để thu hút sự ý của Chương vương, cuối cùng đã thành công.
Năm mười tuổi được ngài ấy đích thân dạy võ, được ngài dẫn đi ra mắt giới hoàng thân.
Về lão vương phi, đối với nàng không thân không lạnh, mọi thứ công bằng.
Các tỷ muội có gì nàng có đó.
Nhưng mà, chung quy vẫn không thể sánh ngang Quy Hải Tương Du.
Nàng là đích nữ lại là quận chúa.
Thân phận tôn quý, Chương vương ngoài mặt thì lạnh nhạt nhưng thực tế thì vô cùng yêu thích đích tôn nữ, Chương vương phi thì càng khỏi nói.
Bọn họ có quan hệ huyết thống cơ mà.
Quy Hải Tương Du có mọi thứ, dù bị bệnh đến suy kiệt, dù bị biến dạng như quái vật thì nàng vẫn hơn An Châu.
Mọi thứ tốt nhất trên đời, những trân phẩm vật báu, Quy Hải Tương Du đều có, mà có rất nhiều.
Sự thiên vị đó khiến Quy Hải An Châu vô cùng ganh tị.
Bây giờ, mọi chuyện đi sai chiều hướng.
Không thể để bản thân bị đuổi đi.
[...]
"Quận chúa, cuối cùng người cũng về rồi."
Quy Hải Tương Du vào tới cửa lớn của Phồn Tinh Viên, Quế Chi đã vội chạy tới bên nàng, bộ dạng hớt ha hớt hải, ánh mắt lo lắng vô cùng.
Nàng nhìn Quế Chi, suy nghĩ sâu xa liền biết có chuyện không tốt.
Không nói gì liền kéo Quế Chi đi thẳng về tiểu viện.
Vào khuê phòng, Quy Hải Tương Du ngồi xuống ghế, đoạn nàng hỏi: "Gà bay chó chạy rồi sao?"
Quế Chi kinh ngạc, cơ bản tiểu chủ nhân của nàng nói đúng.
Gà bay chó chạy mất rồi: "Trầm Vũ Các náo loạn, tam tiểu thư nổi loạn thắt cổ tự sát.
Trước khi được phát hiện, nàng ấy tự nhốt mình trong phòng đập phá đồ đạc, đến khi yên tĩnh, hạ nhân mới dám đi vào.
Khi vào thì phát hiện nàng ta đã treo cổ rồi.
May mắn phát hiện kịp thời nên còn sống.
Chuyện này đã náo loạn đến chỗ lão vương phi rồi, hiện đang đợi lão vương gia về giải quyết."
Quy Hải Tương Du nghe xong vẫn bình tĩnh uống trà.
Rất thông minh, tính toán thời gian rất tốt.
Treo cổ tự sát vừa lấy được thương tiếc vừa khiến người khác hoài nghi nàng.
Hơn nữa, chỉ cần được cứu, khi tỉnh lại, nhất định sẽ trở thành đóa bạch liên đáng thương.
Không chỉ không bị trách phạt mà còn lấy được sự thương cảm.
Lựa chọn cách treo cổ, Quy Hải An Châu cũng biết làm vậy sẽ chỉ để lại một vết bầm nhỏ, bôi thuốc thì sẽ khỏi.
Nếu nàng ta dùng cách khác để tự sát như uống thuốc độc sẽ ảnh hưởng đến thân thể, dùng dao cắt mạch máu ở tay sẽ để lại sẹo.
Tự sát thôi cũng suy nghĩ bảo vệ thân thể, đúng là rất thông minh.
Còn may mắn, trước đó nàng vẫn giữ lại một quân bài.
Nếu không, đối phó nàng ta sẽ rất khó.
[...]
"Các ngươi buông ta ra! Để ta đi chết đi! Buông ta ra!"
Bên Trầm Vũ Các, Quy Hải An Châu nổi điên, tỳ nữ giằng co lôi kéo nàng ta cả nửa ngày để tránh việc nàng ta tìm đến cái chết.
Bên phía trưởng bối, lão Chương vương - Quy Hải Bạch Ngâm đã về.
Tình hình đã nắm rõ.
Đứng từ cổng việc nhìn vào chỉ biết thở dài.
Trước ngày nhi tử về lại xảy ra chuyện không may mắn này, thật phiền lòng biết bao.
Tuy rằng nàng chỉ là dưỡng nữ nhưng cũng được coi là bộ mặt của gia tộc.
Bỏ mặc nàng, người đời sẽ nói vô tình vô nghĩa, giữ nàng chỉ sợ cả đời chịu khổ.
Hơn nữa, tiểu lục của người còn là tình nghi...
"Gia gia."
Đằng sau, Quy Hải Tương Du vừa đến nhìn thấy lão gia tử thì lên tiếng gọi.
Quy Hải Bạch Ngâm quay lại nhìn nàng.
Nàng đến, bộ dạng không lấy một chút bình tĩnh mà còn gấp gáp, lo lắng.
Quy Hải Tương Du xịu xuống, giọng nàng nhỏ: "Gia gia, tam tỷ có ổn không?"
Quy Hải Bạch Ngâm lại thở một hơi dài: "Không ổn, tinh thần có lẽ bị đả kích quá mạnh.
Con nói xem, Châu nhi liệu có uẩn khúc gì không?"
Quy Hải Tương Du hiểu ngay lão gia tử đang thăm dò nàng.
Ngoắt một chút nàng liền chưng ra bộ dạng thương cảm, vô tội: "Gia gia, nữ tử xem danh tiết như mạng.
Tam tỷ luôn được người dạy bảo nghiêm khắc, làm chuyện gì cũng có chừng mực, sao có thể hồ đồ đến vậy?"
Quy Hải Bạch Ngâm gật đầu, nhưng lại nói tiếp: "Ta nghe nói trước khi xảy ra chuyện, con và Châu nhi ở cùng nhau.
Khi xảy ra chuyện, Châu nhi về phủ, còn con đi đâu?"
Coi như biết vậy, quả nhiên vẫn sẽ nghe câu này: "Gia gia, tam tỷ đưa con tới tửu lầu còn có hai vị bằng hữu của tỷ.
Nửa chừng con thấy hơi mệt nên đã đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Lúc tỉnh lại thì thấy cả tửu lầu ồn ào rồi.
Còn việc con về muộn là do..."
Nàng giả bộ ấp úng, khó nói khiến Chương vương càng dấy lên nghi ngờ.
Ánh mắt nhìn xuống như ra lệnh: "Nói tiếp."
Quy Hải Tương Du: "Là do Nhiễm vương giữ con lại để tra hỏi.
Phàm là người có liên quan, cả những hạ nhân ở tửu lầu đều bị tra.
Sau tra hỏi, con không có liên quan nên được thả về."
Cư nhiên, Quy Hải Bạch Ngâm đã dao động.
Quy Hải Tương Du quan sát từng phản ứng nhỏ liền biết, nàng dựa vào điểm này tiếp tục: "Gia gia, là thật đó! Nếu người không tin, có thể đi hỏi Nhiễm vương."
Quy Hải Tương Du nắm bắt thời cơ bắt đầu diễn một màn.
Đôi mắt mở to không dám chớp, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn thẳng lão gia tử, cả người hơi run.
Phút chốc, Quy Hải Bạch Ngâm lắc đầu suy ngẫm.
Suýt chút nữa ngài đã quên.
Đứa trẻ này từ nhỏ vốn rất nhát gan, hơn nữa không giao du với người ngoài thì lấy đâu ra bản lĩnh đi hại người?.