Goccuasonem dịch tại wattpad
"Nếu như cậu lại phớt lờ tớ, tớ sẽ tự mình đi đây. Đi rồi thì sẽ không trở lại nữa."
Diệp Tiêu cảm thấy cuộc sống của bản thân hình như có sự biến đổi rất lớn đã xảy ra, mặc dù trên thực tế, cuộc sống của cô không khác nhau là mấy so với lúc trước.
Nhưng mọi thứ đều không giống nữa.
Mỗi sáng sớm, cô vẫn đến lớp học sớm như cũ, vẫn cúi đầu đọc bài văn trong sách giáo khoa như cũ, nhưng mỗi ngày đều thầm tính toán trong lòng thời gian vào lớp, sau đó khi nhìn thấy cậu ấy bước vào cửa với cánh tay lắc lư, trong tim cô lại vô cớ vui vẻ.
Khi những bạn nam la ó bên tai của cô, vẻ mặt cô vẫn không vui như thường lệ, tỏ vẻ không thèm để ý tới đám nam sinh thúi này, nhưng trong lòng lại cho rằng cậu ấy chỉ có thể chơi cùng với cô, không thể vứt cô lại đi tìm người khác.
Khi mà cô giải không ra đáp án và khi tâm trạng bực bội, trong tiềm thức cô sẽ gạch đi gạch lại rất nhiều nét bút xuống đề bài, phát hiện âm thanh đầu bút chói tai. Lúc này cậu ấy sẽ đưa gầu lại gần thăm dò, không nói gì cả, chỉ là nhìn chằm chằm vào biểu tình buồn bực của cô, nhìn một hồi lại không kìm được mà bắt đầu cười. Cô vừa giận vừa cảm thấy mất mặt, vươn tay đẩy đầu của cậu về lại chỗ cũ, tâm tình buồn phiền lại tan biến đi không ít.
Khi cô cảm thấy rất mệt và muốn tìm người để phát tiết, cô vẫn sẽ đè nén những cảm xúc này trong đáy lòng như cũ, không phô bày ra cho bất cứ ai, sau đó ở một nơi không có người lại khóc lóc kể cho cậu, nói hết cho cậu nghe những tâm sự giấu kín trong lòng. Vào lúc cô rất cần mà lại không tìm được cậu, cô sẽ trở nên bối rối và lo lắng, sau khi tìm được cậu rồi thì lại hung dữ mà phát tiết với cậu, sau đó lại bị dáng vẻ lúng túng không biết làm thế nào của cậu chọc cười. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Trước mặt cậu, cô bắt đầu muốn nói gì thì nói đó, muốn làm gì thì làm đó. Dần dần, cô nhận ra cậu sẽ không cười nhạo cô, sẽ không ghét cô, sẽ không tức giận với cô, sẽ không rời bỏ cô...
Mặc dù bản thân cô cũng không biết, sự an tâm và yên ổn này rốt cuộc là đến từ đâu.
"Đã nói không được là không được, sao cậu lại có nhiều chuyện như vậy chứ?"
Vào buổi sáng thứ 2, Diệp Tiêu vác cặp đi trên con đường rợp bóng cây đến trường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khiển trách từ một người cách đó không xa.
"Mẹ nói cho con biết, Nguyễn Vũ Thanh, con đừng có mà cả ngày cảm thấy muốn làm gì thì làm đó, đợi đến ngày mẹ ly hôn với bố con rồi, con xem có ai cần con không?"
Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không cãi lại cũng không tranh luận, bộ dáng không quan tâm đứng nghe chửi.
Trong lòng Diệp Tiêu cực kỳ không vui, vô thức cuộn tròn tay lại thành nắm đấm.
Dì ấy dựa vào cái gì mà nói không ai cần Nguyễn Vũ Thanh?
Dì ấy dựa vào cái gì mà nói cậu ấy như vậy?
Cho dù biết người này là mẹ của Nguyễn Vũ Thanh, nhưng trong tim Diệp Tiêu vẫn bén lên một ngọn lửa phẫn nộ.
Trong tưởng tượng của cô, bố mẹ của Nguyễn Vũ Thanh giống như dì nhỏ và dượng của cô. Bởi vì cậu nhìn trông rất vô lo vô nghĩ, ưu tú, tính tình tốt, hay khoe khoang, không để tâm bất cứ chuyện gì, giống như Diệp Phong vậy... Nhưng, hiện thực lại chẳng giống như cô tưởng tượng. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
"Nguyễn Vũ Thanh!" Diệp Tiêu cũng không nghĩ nhiều, gọi cậu một tiếng lớn, chạy vài bước về phía của cậu.
Mẹ của Nguyễn Vũ Thanh nghe thấy liền quay ra nhìn cô, có lẽ là ngại mất mặt, vẻ mặt phẫn nộ thu lại mấy phần.
"Đi với bạn đi, tan học về sớm một chút.": Người phụ nữ nói xong câu cuối cùng, liền quay người rời đi.
"Hôm nay cậu đến có hơi muộn nha." Nguyễn Vũ Thanh ngẩng đầu nói với Diệp Tiêu, mang theo nụ cười nhẹ nhõm trên mặt, tựa như chuyện vừa rồi chưa có xảy ra vậy.
"Cậu..." Nhìn dáng vẻ cậu cười như không có chuyện gì, đột nhiên Diệp Tiêu có chút buồn, "Cậu vẫn ổn chứ?"
Nguyễn Vũ Thanh sững người, đoán rằng nhất định là Diệp Tiêu đã nhìn thấy cảnh mẹ trách mắng bản thân, cậu ngại ngùng đưa tay ra sau gãi sau cổ, cười nói: "Tớ đều đã quen rồi, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng."
Diệp Tiêu không nói nữa, cùng Nguyễn Vũ Thanh sánh bước trên con đường đến trường.
"Thật ra cậu..."
Thật ra, lúc mà tâm tình cậu không tốt, cũng có thể phát tiết với tớ.
Thật ra, nếu cậu gặp phải chuyện gì buồn rầu, cũng có thể than phiền với tớ.
Tớ sẽ không dữ với cậu đâu, cũng sẽ không cười cậu, tớ cũng có thể luôn luôn bầu bạn với cậu.
Tớ cũng có thể luôn luôn bảo vệ cậu.
Diệp Tiêu đột nhiên rất muốn đem những lời trong tim này nói cho cậu nghe, lại phát hiện mặc dù đã rất thân với cậu, nhưng cô vẫn không biết phải mở lời như nào.
Nắng sớm dịu dàng trong sáng, từng cơn gió mát lành thổi qua, những lốm đốm bóng cây đung đưa dưới bước chân của hai người.
"Thật ra tớ cái gì?" Nghe cô nói một nửa rồi lại thôi, Nguyễn Vũ Thanh nghi hoặc hỏi.
Diệp Tiêu cuối cùng cũng đầu hàng trước bản thân, mím môi nói: "Không có gì."
"Aizzz" Nguyễn Vũ Thanh bỗng nhiên chạm vào cánh tay cô, "Có muốn tớ dạy cho cậu bí quyết này không?"
"Bí quyết gì?" Diệp Tiêu hỏi.
"Không phải cậu nói rằng tính khí mẹ cậu cũng như này sao? Tớ dạy cậu cách ứng phó dì ấy lúc bị mắng."
"Đối phó với bà ấy như thế nào?"
"Có hai cách."
"Hoặc là cậu cứ giả vờ không nghe thấy, nghe tai này ra tai kia, cứ nhẫn nhịn nghe dì ấy nói cho xong."
"Nếu như không thể nhịn được thì sao?" Cô hỏi.
"Nếu như thật sự không thể nhịn được, vậy cậu lập tức thành khẩn xin lỗi, sau đó tìm một cái cớ rồi chuồn, chạy là thượng sách."
"Chuồn đi đâu?"
"Tớ nói cho biết cậu một chỗ," Ánh mắt Nguyễn Vũ Thanh sáng bừng lên, cố ý lòng vòng nói, "Đợi tiết thể dục buổi chiều rồi tớ dẫn cậu đi."
Tiết thể dục đầu tiên vào buổi chiều, thừa lúc hoạt động tự do, Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cùng nhau trèo tường lẻn ra khỏi trường học. Tất cả mọi người hẳn đều cho rằng một cô gái ngoan ngoãn như Diệp Tiêu nhất định không thể nào biết trèo tường, nhưng lại không biết rằng vì cô thường xuyên đi chơi với Diệp Phong, chỉ nhìn thôi cũng biết kỹ thuật trèo tường. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Trong một con hẻm cách cổng sau của trường học không xa, có một tiệm trà sữa được trang trí rất văn nghệ, tên là "Gặp mặt".
Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh cùng bước vào tiệm, phát hiện tiệm này thật sự rất lớn, trong tiệm có tới mấy gian phòng nhỏ lận. Ở gian phòng bên trong cùng có vài cái bàn và mấy cái ghế nhỏ, trên cái tủ trong góc phòng có một cái tivi, có thể kết nối internet, khách hàng muốn xem gì thì bật cái đó.
"Tớ thường xuyên đến đây ngồi lúc không muốn về nhà. Thế nào, có phải rất tuyệt không?" Nguyễn Vũ Thanh đắc ý hỏi cô.
Diệp Tiêu cười rồi gật gật đầu.
Sau ngày hôm đó, Diệp Tiêu thường xuyên mượn cớ sau giờ học,muốn đến tiệm sách đọc sách, sau đó lại đến tiệm trà sữa này làm bài tập với Nguyễn Vũ Thanh, cùng nhau nói chuyện, xem tivi.
Sau khi đánh mất đi nhà dì nhỏ - nơi trú ẩn không quá đáng tin cậy, Diệp Tiêu đã có một nơi trú ẩn cực kỳ thoải mái mới.
Sau khi đánh mất đi Diệp Phong - người mà cô cho rằng mình đã có thể nắm giữ được, Diệp Tiêu có một người mà cô muốn dựa vào vào giữ chặt hơn.
Nguyễn Vũ Thanh không giống như Diệp Phong.
Nguyễn Vũ Thanh và cô đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau).
Nguyễn Vũ Thanh hiểu cô.
Nguyễn Vũ Thanh bao dung cô không giới hạn.
Nguyễn Vũ Thanh vĩnh viễn sẽ không rời bỏ cô.
Nguyễn Vũ Thanh...
Lúc mà cô và Nguyễn Vũ Thanh ở bên cạnh nhau, đều cực kỳ cực kỳ vui vẻ.
Loại cảm giác này rất không giống.
Ví dụ, lúc trước ở nhà của dì nhỏ, cô sẽ cảm thấy việc tự do tự tại ăn vặt hay chơi game với Diệp Phong mới khiến cô vui vẻ. Nhưng nếu như để cô và Diệp Phong ở chung với nhau, không cho cô chơi và ăn vặt, cô sẽ không cảm thấy vui vẻ như vậy nữa. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Nhưng lúc cô và Nguyễn Vũ Thanh ở cùng nhau thì không như thế.
Cho dù là không làm gì, chỉ là ở chung với cậu, nói chuyện với cậu, cãi nhau với cậu, thì cô vẫn cảm thấy thú vị và cực kỳ vui vẻ.
Mặc cho bản thân cô cũng không biết, vì sao lại có loại vui vẻ không biết từ đâu đến này.
Học kỳ đầu tiên của năm lớp 6 vội vã trôi qua, ngày đầu tiên của học kỳ hai, Diệp Tiêu phát hiện mình đến tháng.
Diệp Tiêu có nghe bà ngoại nói qua, bất luận là bà ngoại, dì lớn, mẹ hay dì nhỏ, khi còn nhỏ đều bị đau bụng kinh cực kỳ nghiêm trọng, mỗi lần đến tháng đều đau đến chết đi sống lại, đau đến mức lăn lộn trên giường.
Lần đầu tiên cô đến tháng, mặc dù không đến mức chết đi sống lại, nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau.
Ngày thứ 2 đến tháng là cuối tuần, cả một buổi chiều phải học lớp khiêu vũ. Lớp khiêu vũ đang tập luyện ráo riết cho đêm chung kết sẽ được biểu diễn trên đài truyền hình vào tuần sau, cường độ tập luyện cực kỳ cao.
Diệp Tiêu biết, mẹ cô sẽ không đời nào chỉ vì cô đến tháng mà cho cô nghỉ tập.
Khi ra khỏi nhà vào sáng sớm, nhìn bầu trời xám xịt, mây đen dày đặc ngoài cửa sổ, Diệp Tiêu chuẩn bị trước một cái dù trong cặp. Sau khi học xong 3 tiếng hơn lớp khiêu vũ, Diệp Tiêu cảm thấy cơn đau từ bụng dưới dần dần lan ra toàn thân, đau đến mức cô chẳng còn tí sức lực nào. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Nhưng tiếp đó cô vẫn còn phải học lớp piano.
Chuông tan học vừa vang lên, Diệp Tiêu dùng tay xoa bụng, cắn đôi môi tái nhợt mà chậm rãi đi ra khỏi cửa lớp học khiêu vũ. Cô vừa định mở dù ra đi về phía lớp học piano, bỗng nhiên nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đang cầm dù đứng ở gần đó đợi cô.
Cuối tuần, khi cô phải học lớp học năng khiếu, cậu đều sẽ chạy đến chỗ cô học đợi cô, sau đó lại đưa cô đến chỗ của một lớp học khác, cùng cô đi một đoạn đường rất ngắn nhưng lại rất vui.
"Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Nếu như hôm nay có mưa, thì cậu không cần phải đến nữa." Diệp Tiêu cau mày hỏi cậu, giọng nói có chút yếu ớt.
"Cậu bị sao vậy? Sắc mặt xấu đến như vậy, không khỏe sao?" Nguyễn Vũ Thanh không trả lời câu nói của cô, lo lắng hỏi.
Diệp Tiêu lại than một tiếng, lắc đầu nói: "Không có gì, tớ..."
"Tớ chỉ là có chút mệt, tí nữa nghỉ ngơi một chút là đỡ liền."
"Có cần phải gọi xe không?" Nguyễn Vũ Thanh hỏi cô, liếc nhìn xung quanh, lại phát hiện không có chiếc taxi nào cả, ngay sau đó nói: "Hay là để tớ cõng cậu nhé!"
"Không cần, tớ tự mình..." Diệp Tiêu xua tay từ chối, nhưng đột nhiên lại bị VNT nhét một cây dù vào trong tay. Cô sững sờ cầm dù, sau đó hai cánh tay bị cậu kéo qua, khoác lên vai.
Nguyễn Vũ Thanh cúi xuống ôm lấy đầu gối cô, cõng cô trên lưng, chạy về hướng lớp học piano. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Diệp Tiêu cầm dù, tầm mắt rơi xuống mái tóc xù của cậu, vành mắt đột nhiên có chút nóng.
Cơn mưa nhỏ tạt vào mặt, lạnh giá rét buốt như kim đâm, cô nghiêng dù về phía cậu một chút.
"Không cần che cho tớ, cậu đừng để bản thân ướt là được." Cậu nói.
"Nguyễn Vũ Thanh." Cô bỗng nhiên gọi tên của cậu.
"Sao vậy?" Cậu hỏi.
"Tớ có nặng không?" Diệp Tiêu ngừng một chút, nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Vũ Thanh nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi cô: "Tớ có thể nói thật không?"
"Cậu có ý gì?" Diệp Tiêu cau mày tức giận, dùng tay không cầm dù véo tai của cậu.
"Ai-ai-ai, cậu mà còn véo nữa thì tớ buông tay đó!"
"Cậu buông đi! Cậu buông thử xem!" Diệp Tiêu không những không dừng tay, mà còn véo tai cậu mạnh hơn.
"Tớ sai rồi, tớ sai rồi, xin nữ hiệp tha mạng!" Nguyễn Vũ Thanh vừa né vừa xin tha, nhưng lại sợ sơ ý buông tay làm ngã cô, lực tay cậu giữ lấy đầu gối cô càng chặt hơn.
"Diệp Tiêu, sao cậu khó chịu mà sức lực vẫn lớn vậy a?" Nguyễn Vũ Thanh cúi đầu phàn nàn, "Thật là khó tưởng tượng, một quãng thời gian — dài như vậy trong tương lai, tớ vẫn phải chịu đựng sự ức hiếp không ngừng nghỉ từ cậu."
Khi Nguyễn Vũ Thanh kéo dài giọng nói một thời gian dài trong tương lai, Diệp Tiêu bỗng nhiên phát hiện, dường như trước giờ cô chưa từng nghĩ qua, sau này sẽ có một ngày bọn họ phải tách ra. @Goccuasonem dịch tại wattpad.
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, cô đã trở nên không thể rời xa cậu như thế này rồi?
Diệp Tiêu ngẩng đầu nhìn về phương xa, một con hẻm nhỏ rất dài rất dài, dài đến mức dường như không có điểm cuối. Cô và Nguyễn Vũ Thanh có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nhau không? Giống như bây giờ, vĩnh viễn đi cùng nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi...
"Sao lại không nói gì nữa rồi? Cậu đang nghĩ gì vậy?" Nguyễn Vũ Thanh quay đầu hỏi cô.
"Tớ đang nghĩ, sau này chúng ta sẽ không tách ra, có đúng không?"
Giống như cậu với tớ, chúng ta sẽ học cùng một trường cấp 2, sau đó cũng học cùng một trường cấp 3, đúng không?
"Đương nhiên." Giọng điệu Nguyễn Vũ Thanh nhẹ nhàng, đột nhiên ý thức được có điều gì đó không đúng, ngạc nhiên hỏi cô, "Cậu định học trường cấp 2 nào? Không phải là đi học ở trường trung học số 1 sao?"
"Học trường trung học số 1." Diệp Tiêu cười nói, gò má bị gió lạnh tạt vào, nhưng trong tim lại ấm áp dễ chịu, vô cùng ấm áp.
"Cậu còn khó chịu không?" Nguyễn Vũ Thanh quay đầu lại hỏi cô.
Diệp Tiêu gật gật đầu.
"Ráng chịu thêm một lúc a, chúng ta sắp tới rồi." Nguyễn Vũ Thanh nói xong, bước chân liền tăng tốc.
Nguyễn Vũ Thanh.
Diệp Tiêu nói với cậu ở trong lòng, sau này chúng ta vẫn cứ học chung một trường nhé.
Bởi vì tớ không muốn xa cậu, vĩnh viễn đều không muốn.