Cố Viễn Thần lái xe đưa Thời Nhiễm về nhà mình, anh từ sau khi cô phát bệnh đến mức mơ hồ ở nhà thì đã không có ý định để cô ở một mình thêm một lần nào nữa.
Cũng không ngờ rằng suốt thời gian qua cô đã chịu đựng nhiều như vậy, như Lục Bách Hiên đã từng nói cô từng bận đến mức ngay cả thời gian nghĩ ngơi cũng không có, vậy mà vẫn quay về đây để chịu đựng một mình tiếp.
Vẫn là cảm thấy có rất nhiều chuyện mình không biết, anh cũng không muốn làm ngơ, nhất định phải tra ra từng thứ một.
Đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Lục Bách Hiên, dạo này Lục Bách Hiên nghe nói đã cùng Lạc Tử người mà mẹ anh ta ấn định đã đăng ký kết hôn rồi, đợi một thời gian nữa hai người họ sẽ kết hôn.
“ Đến Lạc Vấn đi, có chuyện muốn nhờ ”
Ngữ khí lạnh lùng dứt khoát muốn đến Lạc Vấn bàn bạc lại chuyện của Thời Nhiễm, anh biết cô có bộ sưu tập riêng chuẩn bị ra mắt, các nhà đầu tư ở Thụy Điển đã bắt đầu vung tiền rồi.
Anh cũng muốn giúp cô, nhưng anh biết chắc cô sẽ không đồng ý.
Đôi mắt của Cố Viễn Thần đen láy, tay đánh vô lăng vô cùng thuần thục, trong lòng anh bỗng cảm thấy khó chịu, khó chịu chết đi được, anh không muốn Tiểu Thời Nhiễm của anh cực khổ, nhưng cô cứ mãi ôm nó vào trong mình.
Lái xe đi đến Lác Vấn, vì là khách quen chỉ cần quẹt thẻ đã có thể vào phòng vip, anh gọi rượu vang Pháp, ngồi vắt chéo chân, nhấp từng ngụm một, chất lỏng đỏ cay cay chảy xuống cổ họng, ly rượu di chuyển trên tay anh cũng bất giác làm cho chất lỏng đỏ bên trong du chuyển.
Con người đen láy, anh đẩy gọng kính lên một chút, bạn gái anh cưng chiều, không muốn cô cực khổ, vậy mà sang Thụy Điển lại phải đi làm đến mức không có thời gian, còn phát bệnh nữa.
Cánh cửa quán bar mở ra Lục Bách Hiên sắc mặt có chút không tốt, anh ta bước vào, ngã người ngồi xuống đầy mệt mỏi, đây là biểu hiện của sự có vợ sao?
“ Chuyện gì? ” Giọng điệu của Lục Bách Hiên có chút nhàn nhạt.
Cố Viễn Thần nhấp một ngụm rượu, rót cho Lục Bách Hiên một ly rồi mới thông thả nói ra “ Thời Nhiễm, em gái cậu em ấy tại sao lại muốn đến Thụy Điển ” trước tiên anh phải biết lý do tại sao cô muốn đi du học trước.
“ Còn không phải tại cậu sao? tôi nhớ có lần nó chạy đến chỗ tôi khóc lóc cả buổi mấy ngày sau em ấy quyết định đi Thụy Điển rồi bán sống bán chết thi vào đó....Năm đó nó còn nói nếu không cố gắng sẽ không thể cùng người ta đứng cùng vị trí, người ta đó bây giờ tôi mới biết tên là tên khốn nhà cậu ”
Lục Bách Hiên từ lúc biết bạn thân mình là em rể hụt, thì cũng cảm thấy không có gì đặc sắc cho đến khi Lạc Tử về nhà mắng anh ta một trận, sau đó Dương Lạc còn kể anh ta nghe thì anh ta mới biết được chuyện Thời Nhiễm ở Thụy Điển chật vật thế nào.
Thậm chí suýt chút anh ta đã muốn cạch mặt với cái tên khốn kiếp này.
“ Là em ấy đá tôi, tôi quỳ xuống chân cầu xin em ấy còn dứt khoát vứt bỏ tôi không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần ”
Nói ra ai lại cảm thấy khó chịu, rõ ràng cô đá anh, rồi lại đi chịu cực khổ một mình, anh có nghĩ mãi cũng không ra lý do thật sự cô làm mọi chuyện lúc đó là chuyện gì.
“ Cậu giúp tôi điều tra một chút, người của tôi tra thông tin, chẳng hiểu sao rất chập chờn ” Anh gác tay lên thành sofa nhìn Lục Bách Hiên nghiêm túc nói.
Đôi mắt của Lục Bách Hiên nheo lại nhìn sang anh, thái độ vẫn có chút ghét bỏ cái tên bạn thân của mình “ Ý cậu là còn có gì đó ở phía sau khiến hai người chia tay rồi xa nhau 8 năm? ”
“ Vậy bây giờ hai người ở bên nhau rồi à? “ Anh ta có chút thắc mắc từ hôm đó tần suất gặp Thời Nhiễm đã ít mà gặp Cố Viễn Thần cũng đếm trên đầu ngón tay, mà tin đồn của Cố Viễn Thần liên tục nổ ra.
Anh nhướn mày lên, mỉm cười nhàn nhạt “ Coi là vậy đi, bây giờ cho dù nói không phải thì cô ấy đời này chạy cũng không khỏi tôi ” anh nhìn xuống đồng hồ trên tay.
Xong lại nhìn sang gương mặt ngơ ngác của Lục Bách Hiên rồi đứng bật dậy lên tiếng “ Trễ rồi tôi về trước, còn phải mua đồ ăn tối về cho em ấy ở nhà ”
Một hơi nốc cạn ly rượu rồi ung dung rời đi khỏi quán bar, Lục Bách Hiên khoé môi giật giật, muốn mắng cho Cố Viễn Thần một trận, chỉ chuyện này thôi sao? chuyện này không thể nói qua điện thoại à.
Còn khiến anh ta chạy đến tận đây chỉ mới mấy phút đã rời khỏi, xe đổ nước vào chạy sao?
Ở bên kia Bạc Lăng đã quay lại nước ngoài, ở trong nước đã có anh trai anh ta, trên tay Bạc Lăng là điện thoại, bên trong màng hình là hình ảnh của Dương Lạc.
Đôi mắt của Bạc Lăng nhìn chăm chăm, Dương Lạc trốn cũng rất giỏi, khiến anh ta tìm không ra được cô, lần đó anh bị bỏ thuốc vô tình có xảy ra chuyện với cô, lúc thức dậy đã không thấy cô nàng ở đâu.
Đến tận bây giờ cũng liên tục chạy trốn anh, anh lúc đầu cũng không muốn quan tâm nhưng về sau một chút thông tin cũng không tìm được càng khiến Bạc Lăng trở nên khó chịu.
“ Dương Lạc! em đợi đó cho tôi ”
Tâm trạng của Bạc Lăng có chút không nỡ nhưng mẹ anh ta đã ra lệnh, anh ta không thể từ chối, huống hồ chi anh ta lập nghiệp ở nước ngoài. Cho dù không ở Hồ Thanh thì anh ta vẫn sẽ để người anh ta ở lại.
.....
Buổi chiều khi Cố Viễn Thần về đến nhà, trên tay anh còn cầm yến xào và bánh bao nhân đậu xanh mà cô thích ăn nhất, nhập ngày sinh của cô rồi mở cửa bước vào.
Nhìn thấy đèn nhà mở lên rồi, xem ra Thời Nhiễm cũng thức rồi, anh bước đến phòng ngủ, nhìn thấy cô đã yên vị trên ghế làm việc tiếp tục cầm bút máy vẽ tiếp, chẳng hiểu sao anh có chút sót xã.
“ Tiểu Thời Nhiễm... ”
Anh nhẹ giọng gọi cô, cô dừng tay quay đầu lại, bất ngờ bị anh khom đến khoá người, hai tay anh chống lên bàn để máy tính, cúi đầu áp sát mặt cô với mặt mình.
“ Mới dậy đã làm việc, em xem thường bệnh của mình đến vậy sao? ”
Thanh âm của anh nhẹ nhàng, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô nhưng lại mang theo chút tức giận vì cô tham công tiếc việc.
Cô nhìn anh, chậm rãi lên tiếng cũng không còn tức giận chuyện lúc sáng “ Không có, lúc sáng làm chưa xong bây giờ em muốn làm thêm một chút ”
“ Ừm, vậy ăn trước đã bánh bao nhân đậu xanh, và yến xào của em khiến tôi mất tận một tiếng để đợi ” Cố Viễn Thần đứng dậy đưa cho cô đồ ăn mà anh đã mua.
Anh định sẽ đi tắm trước vừa quay lưng lại đã bị cô lên tiếng gọi, lời nói nhẹ nhàng của cô khiến anh bất động mấy giây, Thời Nhiễm nhìn bóng lưng của anh cô hít sâu vào rồi thở ra một hơi mới có thể lên tiếng nghiêm túc “ Viễn Thần!...Chúng ta quay lại đi em yêu anh ở quá khứ, nhưng cũng chưa từng thay đổi ở hiện tại em cũng rất yêu anh, anh thay đổi cũng được chỉ cần đừng thay lòng ”
Đôi mắt của cô trong veo ngập tràn sự mong đợi nhìn anh, giây phút anh quay người lại ung dung đút tay vào túi quần không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô, khiến cô như từ trên trời rơi xuống đất một cái đau điếng.
Không đợi anh trả lời nữa cô cầm lấy bánh bao, cắn một cái rồi đặt xuống đứng dậy“ Xem như em chưa nói gì, anh đừng quan tâm cứ tìm hiểu như vậy cũng được em không ép anh đâu ” chỉ là trong lòng cô có chút khó chịu không chấp nhận được.
Cố Viễn Thần nhìn bộ dạng thất vọng của cô, nhưng vẫn không chịu nói ra liền nhíu mày...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT