Vừa bước đến cửa của biệt thự Lục gia, đập vào mắt Lục Cảnh Nghi là tên Chu Nhất Minh đang ngủ ngon lành trên ghế sofa ngoài phòng khách. Cảnh Nghi thấy cảnh này lập tức liền không vui mà nhíu mày ho nhẹ vài cái. Lúc này Nhất Minh mới giật mình mà tỉnh giấc. Vừa bật dậy liền thấy gương mặt cau có của Cảnh Nghi lập tức như thấy ma mà cứng đờ, sau đó lại cười trừ như để làm dịu lại khuôn mặt kia.

- A Nghi, cậu về rồi

- Nhà tôi, chẳng lẽ không về?

Lục Cảnh Nghi này quả thật có chút khó tính mà hỏi móc lại

- A, tôi đến để mang cặp sách cho cậu mà

Nhất Minh vừa nói, giọng điệu cũng nũng nịu thêm với khuôn mặt chó con như thể đang ủy khuất lắm mà giải thích với chủ nhân.

- Xong rồi thì biến đi

Lục Cảnh Nghi này quả thật có chút không biết nể nang người khác, đạt được mục đích rồi liền muốn đuổi người ta đi. Còn phải nói, Chu Nhất Minh nghe vậy liền lập tức xách chân lên chạy. Vừa ra đến cửa thì bất ngờ bị một bàn tay túm lại

- Khoan đã, cậu với thằng nhóc hồi chiều là anh em họ mà đúng không?

Nhất Minh nghe đến đây, một chữ cũng đều không hiểu. Đầu óc bắt đầu hoạt động, cố gắng nhớ lại ' thằng nhóc hồi chiều ', ' em họ '. À, cậu ta nói Chu Hoàng sao? Nghĩ đến đây đầu của Nhất Minh lập tức ong ong, khó hiểu mà cất giọng hỏi:

- Cậu muốn nói đến Chu Hoàng sao?

- Ừm, sao nó lại đi cùng Ái Hạnh

Thì ra là muốn hỏi vấn đề này, thì ra là hắn quan tâm đến người xung quanh bạch nguyệt quang nhà mình. Khoan đã, tên nhóc Cảnh Nghi nãy cũng quá chiếm hữu rồi, hơn nữa, bạch nguyệt quang nhà hắn cũng chưa là của hắn nữa. Còn phải nói sao, Nhất Minh cảm thấy tên Cảnh Nghi này vừa cáo già vừa khó tính, thật phiền phức!

- Sao mình biết được?

Toàn bộ lời này là nói thật, hơn nữa anh đâu phải bách khoa toàn thư, làm sao mà biết loại chuyện này được.

Lời này vừa nói ra liền bị ánh mắt hình viên đạn của Cảnh Nghi chĩa thẳng vào mặt, anh cảm thấy trong ánh mắt ấy có chứa hàng nghìn thông điệp chết chóc nào đó, đại loại giống như " còn nói như thế thì chuẩn bị viết di chúc đi là vừa ". Nhất Minh ngay lập tức phải tìm lời chữa cháy:

- Hahaha, để mình gọi điện hỏi nó

Nghe được điều mình mong muốn, Cảnh Nghi lập tức giãn cơ mặt mà ngồi xuống ghế sofa vắt chéo chân chờ đợi.

Ngay lúc nhìn thấy Nhất Minh chờ đợi cuộc gọi của Chu Hoàng, trong đầu Cảnh Nghi liền hiện lên một suy nghĩ. Nhỡ đâu câu trả lời kia là bạn trai của Ái Hạnh thì phải làm sao. Nhỡ đâu anh hết cơ hội thì sao? Cảnh Nghi cảm thấy mình nghĩ quá xa, nhưng nếu đó là sự thật, anh nhất định muốn đập chậu cướp hoa. Nghĩ đến đây, gương mặt kia lại xám xịt trở lại, trông có chút hung dữ.

[ Alo, Chu Hoàng, là anh đây ]

[ Có chuyện gì vậy anh họ? ]

[ Hôm nay thấy em đi cùng đàn em Lâm ]

[ Đúng vậy ]

[ Ờm... Hai đứa là có quan hệ gì vậy? ]

Câu hỏi này vừa thốt ra, Cảnh Nghi cảm thấy vô cùng căng thẳng, bàn tay vô tình siết chặt cốc nước lại, chỉ hận không thể bóp nát cái cốc tội nghiệp này

[ Là bạn cùng bàn ]

Nghe đến đây, bàn tay kia cũng mới thả lòng, cả cả khuôn mặt cũng về trạng thái ban đầu. Mày kiếm bấy giờ mới được duỗi ra

Nhất Minh như hoàn thành nhiệm vụ của mình mà quay sang nhìn Cảnh Nghi như muốn hỏi thăm

- Hỏi chuyện buổi chiều hôm nay

Cảnh Nghi lập tức nói cho Nhất Minh câu hỏi kế tiếp. Như đã hiểu, cậu bạn cũng rất nhanh ra dấu ' ok ' bằng tay mà khẽ cất giọng hỏi:

[ Em họ, vậy chuyện hôm nay là như thế nào, có thể kể không ]

Chu Hoàng cũng rất tốt bụng mà kể hết từ đầu đến cuối câu chuyện chiều nay, bên này đều được Cảnh Nghi nghe lại toàn bộ qua loa ngoài của điện thoại.

Câu chuyện kết thúc, trên mặt Lục Cảnh Nghi không có bất cứ biểu cảm hay phản ứng nào. Chân dài thẳng tắp chỉ đứng dậy về phòng.

Cửa phòng của Cảnh Nghi vừa đóng lại cũng là lúc tiếng thở hắt được phát ra từ người đàn ông này. Nghe Chu Hoàng kể lại câu chuyện chiều nay, anh cảm thấy tim mình như có ai bóp chặt lấy, nhất thời lục phủ ngũ tạng đều như bị đánh đập. Thật may, cô gái của anh thật mạnh mẽ, mèo con của anh thật sự mạnh mẽ hơn anh tưởng. Nhưng anh cũng rất sợ, sợ khi không có anh, một lúc nào đó mèo con của anh sẽ gặp nguy hiểm mà không thể mạnh mẽ một mình được nữa. Anh muốn đem mèo con này về làm của riêng, mãi mãi che chở cho mèo con, không để cô phải xù lông hay dùng bất cứ cái móng vuốt nào để đối mặt với thế giới ngoài kia. Ở bên anh, anh cho cô một nơi để thoải mái tự do làm chính mình.

Lần đầu tiên anh gặp cô là khai giảng năm lớp mười một, một cô gái nhỏ nhắn với nước da trắng. Ái Hạnh khi ấy mới vào lớp mười, nghe đám bạn bên cạnh nói cô là thủ khoa đầu vào của trường học năm nay. Cô gái nhỏ dường như không có bạn bè hay người thân ở đây, một mình ngồi ghế đá dưới gốc cây bàng to lớn trong sân trường. Ngày hôm ấy, mùa thu trở lạnh, gió mùa đông bắc cứ chốc chốc lại thổi qua như muốn xé tan lòng người. Cô gái này giống như ánh dương ấm áp, sưởi ấm cho người khác, làm cho người khác lưu luyến, một khi đã nhìn lại muốn nhìn thêm, một khi đã gặp liền nhung nhớ mà không muốn rời.

Cũng chính ngày hôm ấy, anh tự hỏi cô bé này tại sao không có một ai bên cạnh. Liệu nhìn thấy những người bạn đồng trang lứa có người thân đi cùng, hay vui mừng gặp được người quen của mình, lúc ấy, cô có buồn không?

Chẳng biết mà từ lúc nào, anh lại cảm nắng cô. Thứ tình cảm ấy anh muốn giấu đi thật kín, không để cho ai biết. Nhưng rồi cô bước vào cuộc sống của anh, xâm nhập bất hợp pháp, khiến anh như đắm chìm trong cơn mụ mị, ngày càng muốn đến gần cô hơn. Rồi cứ như thế, bất cứ lúc nào anh cũng nhớ đến cô, có nhiều đêm không thể ngủ được cũng là thao thức vì cô, vì những điều nhỏ nhặt xung quanh cô. Đi đến đâu cũng muốn ngó nghiêng xem cô có ở đó không, nếu ngày nào vô tình bắt gặp cô trên đường, quả thật ngày hôm đó anh như người trên mây, nhưng anh thật sự, không muốn tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play