Tiếng gọi thân quen ấy,không ai khác chính là của Cảnh Nghi. Ái Hạnh cùng Hứa Chanh đang loay hoay ở nhà ăn nghe tiếng này cũng nhanh chóng mà quay về nơi phát ra âm thanh xấu hổ này
- Đàn anh...
- Chào tiểu thiên thầ.. à nhầm đàn em Lâm
Lời còn chưa được Ái Hạnh nói trọn vẹn đã bị một âm thanh khác chen vào. Lúc này cô mới từ từ nhìn sang phía bên phải của Lục Cảnh Nghi, là một người đàn ông khác. Người này quả thật nhìn rất quen, nhưng cô tạm thời chưa thể nhớ rõ anh ta là ai, chỉ đành cười cười ngốc. Lục Cảnh Nghi nhìn thấy cảnh này liền không vui, nhanh tay huých vào vai người kia mà nói:
- Hạnh Hạnh, đây là bạn anh, Nhất Minh
A! Là bạn của anh, thật may hôm nay cô cũng không đi một mình, nếu không thì sẽ rất xấu hổ. Nghĩ đến đây cô mới nhớ ra cô bạn Hứa Chanh của mình cũng đang ngây ngốc bên cạnh mà đáp:
- A, đàn anh, đây là bạn cùng lớp của em, Hứa Chanh
Lời này vừa nói xong, Hứa Chanh cũng nhanh miệng chào hỏi:
- Chào đàn anh
Lục Cảnh Nghi cũng thân thiện mà gật đầu nhẹ xem như đáp lại lời chào hỏi. Tảng đá nặng trong lòng anh nãy giờ phút chốc như vơi đi một nửa. Vốn dĩ sợ rằng Nhất Minh đi theo sẽ làm cô gái nhỏ này ngại ngùng, thật may cô còn mang theo cả bạn học nữa. Khoan đã! Sở dĩ anh và cô muốn ăn trưa riêng cơ mà?!
Lúc lấy đồ ăn, Ái Hạnh rất nhanh tay lấy sườn xào chua ngọt của mình. Giờ anh mới biết, cô gái nhỏ này thích ăn sườn chua ngọt, thích đến mức chỉ lấy mỗi sườn, những món khác cũng không thèm để tâm mà đi thẳng ra bàn ăn. Như vậy cũng quá đáng yêu rồi!
Trong lúc ăn cơm, anh rất rõ, Hạnh Hạnh không thích trò chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn từ đầu đến cuối. Một bàn bốn người không hẹn mà lại cùng im lặng như vậy, có chút ngượng nghịu. Nhất Minh vốn không phải người kiệm lời, không nói chuyện càng không thể nhịn được liền mở lời:
- Đàn em Lâm, em có bạn trai chưa?
Lục Cảnh Nghi nghe được câu hỏi này, thiếu chút nữa mắc nghẹn nhưng rất nhanh trở về trạng thái bình thường mà không để ai biết. Câu hỏi này tới với Ái Hạnh quá bất ngờ, nhất thời chưa biết phải sắp xếp câu trả lời ra sau, mấy giây sau mới đáp:
- Tạm thời chưa có
Câu trả lời này của Ái Hạnh làm cho Cảnh Nghi khá hài lòng. Phút chốc mong muốn sau này câu trả lời kia sẽ thay đổi, đặc biệt đối tượng trong câu trả lời kia là anh. Nghĩ đến đây, khóe môi cũng không tự chủ mà cong lên một đường tuyệt đẹp.
- Vậy đàn em, mẫu người em thích như thế nào?
Tên Nhất Minh này phát điên gì nữa vậy? Từ nãy đến giờ hỏi Hạnh Hạnh nhà anh toàn những câu hỏi quái quỷ gì không. Cảnh Nghi lập tức đen mặt muốn đem người bên cạnh đi đánh một trận cho ra bã
- Chưa từng nghĩ đến... không có mẫu cụ thể
Lời này toàn bộ đều là nói thật, Ái Hạnh kể cả kiếp trước hay kiếp này, đều chưa từng một lần nghĩ đến loại chuyện này. Nhưng nếu lấy mẫu người cô thích bây giờ, chắc chắn là Lục Cảnh Nghi rồi. Ái Hạnh cảm thấy mình không cần quá nhiều yêu cầu rườm rà, cô chỉ cần một người yêu cô, cho cô một cảm giác an toàn. Điều này Lục Cảnh Nghi anh, hoàn toàn có thể làm được.
Trước câu trả lời này, Lục Cảnh Nghi cũng khựng lại, nhất thời cảm thấy lòng mình như mở cờ trong bụng. Cũng tốt, cô chưa có hình mẫu lý tưởng, chứng tỏ chưa để ai vào tầm ngắm, anh xem như vẫn còn cơ hội. Nhất định phải nắm bắt.
Giờ ăn trưa nhanh chóng kết thúc, Ái Hạnh cùng Hứa Chanh nhanh chóng chào Cảnh Nghi và Nhất Minh để vào lớp học.
Vừa rời đi được một lúc, Hứa Chanh liền cất lời:
- Bạn học Lâm, tớ cảm thấy giữa cậu và đàn anh Lục, không chỉ đơn giản là quan hệ ân nhân đâu nha
Vừa nói, cô nàng vừa cười cười nhìn chằm chằm vào Ái Hạnh như muốn trêu chọc cô, Ái Hạnh không cảm thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ mà trả lời:
- Bạn học Hứa, cậu hiểu lầm rồi, chỉ đơn giản là ân nhân thôi
Lời này nói ra, Ái Hạnh cảm thấy có chút xấu hổ, như thể bản thân mình đang nói dối, như đang làm một loại chuyện xấu xa gì đó. Bất giác hai tai cũng đỏ lên.
Dáng vẻ này nhanh chóng bị thu vào tầm mắt của Hứa Chanh. Nhưng tâm trạng hôm nay của cô thật tốt, không muốn vạch trần cô bạn học đáng yêu này, liền thuận theo mà đáp:
- Ồ, vậy sao, xin lỗi bạn học Lâm mình nhiều chuyện rồi, cậu đừng để bụng nha
Cô đương nhiên không để bụng rồi, dù sao người thường nhìn thấy loại chuyện này ít nhiều cũng sẽ có những tò mò mà thắc mắc. Hơn nữa đối với Hứa Chanh, cô đặc biệt không muốn để bụng. Nghĩ đến đây cô cũng khẽ gật đầu xem như đồng ý lời vừa rồi của bạn học Hứa.
Cả hai cũng nhanh chóng mà vào lớp để học tiết học mới.
Trong tiết học cô chợt nghĩ, cô chưa từng nói chuyện cùng với bạn cùng bàn của mình. Ngồi cạnh cô là một bạn nam, tên là...
A thật may bạn nam này có ghi tên ở nhãn vở, Chu Hoàng. Cô nhớ rồi, bạn học này, kiếp trước cũng xem như là người tốt, sau này làm một bác sĩ có tiếng trong nước, kiếp trước mấy lần làm nhiệm vụ bị thương, cô đã được bạn học này cứu chữa. Tay nghề quả thật không tồi.
Nhưng vấn đề lớn nhất, cô không biết mở lời với bạn học như thế nào, cô thật sự chưa làm loại chuyện này trước đây.
Chợt từ đằng sau có ai kéo áo đồng phục của cô, cô biết, cô đã đoán được là Hứa Chanh, cô không trách cô bạn này, trong giờ học không thể nói chuyện. Ái Hạnh nhanh chóng quay xuống nhìn về phía Hứa Chanh, một quyển tập được đẩy đến trước mặt cô. Nội dung trong đó:
[ Cuối giờ cùng nhau đi chơi không bạn học Lâm? Gần đây có một quán ăn mới rất ngon ]
Ái Hạnh đối với lời này không muốn cự tuyệt, liền ra dấu hiệu ' ok ' bằng tay. Bất ngờ nhất chính là Hứa Chanh ghi thêm vào quyển tập:
[ Cậu mau rủ thêm bạn học Chu nữa đi ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT