Hai người đổi chỗ ngồi, những người khác im lặng không nói tiếng nào.
Trì Lục thật ra có chút mơ hồ, nhưng mà lại giống với mịt mờ không hiểu chuyện gì xảy ra hơn.
Mà trên sóng trực tiếp lúc nào, dường như dậy sóng.
[Cái đm Bạch Lam làm cái gì vậy?]
[Bạch Lam là cái gì, là trà xanh bạch liên hoa đó nha, cho nên mới ép được thầy Bác đổi chỗ ngồi, thật là giỏi mà.]
[Bạch Lam toang rồi chắc luôn.]
[Đệt! Tui thích thầy Bác dị á, rạch ròi giới hạn với phụ nữ khác nhanh như điện dị đó, hồi trước tui cũng gặp trường hợp mấy con nhỏ như vầy nè, thằng ex lúc đó đang nói chuyện với tui, con nhỏ đó còn làm bộ làm tịch nhờ thằng ex tui lấy đồ ăn giúp nữa, vl.]
[Đảm bảo trở thành chị em guột, sure trăm phần trăm con bò cười]
[Aaaa mù rồi phải không mà thấy Trì Lục không tồn tại? Coi như là giả đi nhưng mà vầy cũng lố quá rồi.]
[Bạch Lam không biết phải không? Hai năm qua phụ nữ nào yêu thầy Bác thì bị làm sao à?]
[Rốt cuộc là sao vậy? Tôi mới xem chương trình này à, chỉ biết thầy Bác là biên kịch Bác Ngọc thôi, ngoài ra tôi không biết chuyện gì hết.]
[Chị em nào không biết thì search không mất phí nhé]
[Nhìn mặt Bạch Lam chắc đang tức lắm.]
[Trì Tiểu Lục, sao kiên nhẫn dị, xé xác nó ra]
[Ủa, không ai thấy Bác Diên làm vậy là bất lịch sự à?]
[Ha hả, lầu trên trà xanh quá vậy, nói Bác Diên bất lịch sự, sao không nghĩ đến là Bạch Lam đã làm gì mà người ta không chịu được nữa vậy.]
…
Khác với sự náo nhiệt của sóng comment trực tiếp, trên bàn ăn lại yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Tinh thần Trì Lục còn đang đi đâu mất, bên cạnh truyền đến giọng Bác Diên: “Ăn cơm trước đi.”
Trì Lục hoàn hồn, nâng mắt nhìn anh: “À, em không ăn hết.”
Bác Diên nhìn đồ ăn còn thừa trong dĩa Trì Lục, không nhịn được mà nói: “Buổi sáng nên ăn nhiều một chút, ăn không hết thì đưa anh.”
Bác Diên cố ý nói Trì Lục ăn thêm chút nữa, chứ anh biết rõ dạ dày cô nhỏ như thế nào.
Trì Lục gật đầu: “Vâng.”
Đặng Mạn Tinh ở bên cạnh buồn cười lên tiếng: “Ăn không hết thì cho thầy Bác ăn, cái này là ăn đồ thừa của Trì Lục sao?”
Bác Diên: “Không nên bỏ phí đồ ăn.”
Lâm Trạch bên cạnh nói thêm: “Thầy Bác, anh như thế này thì chúng tôi phải làm sao giờ.”
Một nam diễn viên khác, cũng chính là đối tượng của Bạch Lam, Diêu Vọng cũng nói: “Đúng đó, thầy Bác kiềm chế chút nào, giữ cho đám đàn ông chúng tôi con đường sống với.”
Mấy người khơi mào đề tài để nói chuyện, bỗng chốc không khí trên bàn không còn ngột ngạt như trước nữa.
Trì Lục liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, bàn tay dưới bàn nắm tay anh, nhẹ nhàng siết lại như muốn nói lời an ủi.
Trong những trường hợp như thế này, anh không bao giờ để Trì Lục rơi vào tình huống khó xử.
–
Ăn sáng xong, PD phát kịch bản cho mọi người Tập cuối cùng, điểm đến của ba cặp đôi là như nhau, công viên giải trí.
Thành phố có một công viên giải trí rất lớn, đa dạng trò chơi lẫn thử thách.
Trì Lục chưa từng đến đây, khi cầm kịch bản trên tay cô còn lên web search một chút, cảm thấy khá hứng thú.
“Bác Diên, chúng ta chơi trò này đi.”
Cô chỉ vào một mục: “Em thích cái này.”
Bác Diên nhìn tay cô chỉ, nhẹ giọng nói: “Được, em muốn chơi gì cũng được.”
Trì Lục liếc anh một cái, cười nói: “Được.”
“Anh đừng sợ.”
Bác Diên: “…”
Chợt có dự cảm không lành.
Bác Diên sợ độ cao, mà dĩ nhiên Trì Lục biết.
Anh im lặng một chút, nhìn cô chằm chằm: “Em muốn làm gì?”
“Không có gì.” Trì Lục cười khanh khách: “Em chỉ nói vậy thôi, đến đó rồi quyết định.”
Trong xe yên tĩnh một chút, Trì Lục né camera cách đó không xa, cúi đầu lướt điện thoại.
Cô phát hiện ra Bạch Lam và Bác Diên đã lên hot search, có comment nói Bác Diên bất lịch sự với phái nữ, không tôn trọng phụ nữ.
Cô mím môi, gửi tin nhắn cho Bác Diên.
Trì Lục: [Lúc nãy trên bàn ăn xảy ra chuyện gì vậy?]
Điện thoại Bác Diên rung lên, nhận được tin nhắn Trì Lục, anh trả lời: [Không có chuyện gì.]
Trì Lục: [Vậy anh đổi chỗ làm gì?]
Bác Diên: [À, trong trường hợp đó, anh thấy mình đang nói chuyện với nữ khách mời khác, nên sợ em ghen.]
Trì Lục: […]
Cô đọc tin nhắn của hai người, hơi bất lực. Cô biết có hỏi anh cũng không được gì, anh không nói xấu sau lưng người khác, cho dù người đó làm gì đi nữa thì anh cũng chỉ tránh xa hoặc dùng cách khác lấn át lại thôi, nhưng sẽ không tố cáo. Đặc biệt là phụ nữ, anh không thể nào nói lung tung được.
Cả hai cúi đầu nói chuyện bằng tin nhắn điện thoại như thể không có ai chung quanh, khán giả cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra có gì đó sai sai.
[Không ai cảm thấy thầy Bác với Trì Lục bây giờ có hơi kỳ lạ đúng không?]
[Hai người này.. có phải yêu nhau thật không đó]
[AAAa, Trì Hoãn couple real thật sao?]
[Hhuhu thầy Bác thật sự chiều Trì Lục nha.]
[Nhìn cách hai người này cho nhau ánh mắt, không phải chỉ là yêu đương không đâu…]
[Khán giả xem trực tiếp có hỏa nhãn kim tinh sao, tui không nhìn ra được gì hết.]
[Hy vọng là thật.]
–
Sau khi đến công viên giải trí, cả hai bước xuống xe.
Các khách mời cùng nhau đến nơi, Trì Lục với Đặng Mạn Tinh trò chuyện đôi câu, hợp nhau một cách kỳ lạ.
“Muốn chơi trò nào trước?”
Trì Lục suy nghĩ rồi chỉ vào một nơi: “Chơi trò này trước đi.”
Đặng Mạn Tinh gật đầu: “Qua bên đó đi.”
Trì Lục cười: “Tổ PD chắc cũng không muốn bọn mình đi chung đâu.”
“Đúng đó.”
Ba cặp đôi rẽ qua ba hướng khác nhau, Trì Lục lâu rồi không tới đây, mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm, trong mắt đã sớm hiện ra tia hứng phấn khó che giấu được.
“Thầy Bác, em muốn chơi tàu lượn siêu tốc.”
Bác Diên: “…”
Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Em thực sự muốn chơi à?”
“Muốn chứ ạ.”
Trì Lục cười: “Chúng ta đi xếp hàng đi, chờ tới lượt.”
Bác Diên: “Đi, không sao.”
“Không phải anh sợ độ cao à?”
Trì Lục tự tin nói: “Nếu không được thì thôi không sao, em đi một mình cũng được mà. Nếu không thì tìm một nhân viên ở đây đi cùng em.”
Bác Diên nhìn chằm chằm cô: “Nhân viên không phải bạn trai em.”
“…”
Trì Lục buồn cười nhìn anh: “Vậy thì đừng sợ, anh phải chơi với em cả ngày đó.”
Bác Diên: “Ừ không đâu.”
–
Khu giải trí đông người qua lại, người qua đường đều thấy có chương trình quay phim ở đây, ai cũng bu quanh nhìn nhìn rồi chụp hình.
Ở nơi như công viên giải trí thì PD không thể biến nó thành gian riêng tư được, cũng sẽ bớt thú vị hơn, nhưng vẫn hơi ồn vì họ can thiệp vào số lượng vé vào cổng, số lượng khách cũng nằm trong tầm kiểm soát.
Mặt trời khiến cho mùa đông ấm áp hơn, cả bầu trời đều xanh thẳm.
Thời tiết không quá lạnh, Trì Lục nắm tay Bác Diên đi xếp hàng trước trò Tàu lượn siêu tốc. Họ đến trễ, khi đến thì hàng người đã dài.
Trì Lục nhìn qua có chút thở dài: “Nhiều người vậy à.”
Hai người chậm rãi đi tới, Trì Lục đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu nói với Bác Diên: “À lúc nãy trên xe em thấy tin nhắn của Bác Doanh.”
Bác Diên ngước mắt lên: “Hử?”
Trì Lục nghĩ đến những gì Bác Doanh nói, không khỏi mỉm cười: “Cô ấy nói hôm qua rất vui, mấy đồng nghiệp nhìn Doanh Doanh lên xe của Trình tổng mà sắc mặt tái nhợt, còn hỏi xem mối quan hệ của cô ấy với Trình tổng là thế nào nữa chứ, thậm chí muốn xin chữ ký.”
Tối hôm qua lúc trên máy bay, Bác Diên có nhờ Trình Trạm đi đón em gái một chuyến, vừa lúc ấy đám đàn ông đang tụ tập một chỗ, đều nghe thấy lời Bác Diên nói Bác Doanh cần chống lưng một chút, nên mọi người nhất quyết cùng nhau đi.
Cuối cùng thì liên kết với cả Phó Ngôn Trí, cả bốn người lên đường.
Bác Doanh vừa bước ra khỏi nhà hàng, đồng nghiệp chung quanh còn đang tò mò xem cô ấy về bằng cách nào, có muốn đi nhờ xe hay không, thì bốn người kia vừa đến.
Không đợi Bác Doanh nhận ra, ai đó đã hét lên vì chiếc xe phiên bản limited này.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại thì thầm to nhỏ thảo luận chiếc siêu xe đó thì cửa xe bật mở, người trên xe bước ra.
Nhìn cảnh tượng lúc ấy, không khác gì bốn vệ sĩ của Bác Doanh cả.
Bác Doanh chôn chân tại chỗ, sửng sốt một lúc rồi không nhịn được phì cười.
“Bác Doanh, cô cười cái gì?”
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Lúc nãy là siêu xe phiên bản limited đó, chắc cũng cỡ ba triệu trở lên, thật hay giả vậy, cô biết hả?”
“Ừ.”
Đồng nghiệp sửng sốt, Đỗ Nam bên cạnh càng kinh ngạc: “Cô biết thật à?”
Cô ta trầm mặc, nói thẳng: “Tôi nhớ hình như trước kia chiếc xe này từng lên báo, xe nhập trực tiếp từ Mỹ về, phiên bản này cũng chỉ có một chiếc thôi.”
Bác Doanh khẽ cười, liếc nhìn bốn người đến gần, nhẹ nhàng nói: “Không phải.”
Mọi người sửng sốt. Bác Doanh nhìn về hướng đồng nghiệp của cô, chỉ tay vào chiếc xe rồi nói: “Nó được nhập từ Đức, không phải Mỹ, mà giá cũng không phải ba mươi triệu.”
Đỗ Nam mấp máy môi: “Làm sao cô biết?”
“Đừng có mà nói nhảm.”
Bác Doanh nhướng mày nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình: “Tôi nói đúng không Hạ tổng?”
Hạ Cảnh Tu chằm chằm cô vài giây, sau đó nhẹ nói: “Không sai.”
Mọi người đều hết hồn.
Giây tiếp theo, mọi người đều nghe một âm thanh quen thuộc: “Doanh Doanh.”
Khuôn mặt người đàn ông dần lộ ra trước mắt mọi người, là Trần Lục Nam. Mà ở đây không ai không biết Trần Lục Nam cả.
Bọn họ vẫn còn chưa hoàn hồn, Bác Doanh vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Em bên này.”
Cô quay đầu nhìn đồng nghiệp, cười nói: “Tôi có người đón, về trước nhé.”
Vừa nói cô vừa xoay người về hướng Trần Lục Nam. Trình Trạm liếc nhìn cô, giơ tay gõ vào trán một cái, cau mày nói: “Uống bao nhiêu rồi?”
Bác Doanh lúng ta lúng túng, nhìn về phía Khương Thần: “Anh Khương Thần, em không có uống nhiều.”
“Phải không vậy?”
Khương Thần mỉm cười: “Không phải em là con sâu rượu à?”
Bác Doanh giật mình, nhỏ giọng nói: “Có người đến đón mà, sao lại không uống một ít được chứ.”
Trình Trạm nhíu mày, bước lên hai bước, nhìn Hạ Cảnh Tu không nhúc nhích, khẽ gật đầu: “Hạ tổng, đã lâu không gặp.”
Hạ Cảnh Tu không bất ngờ, nhẹ lên tiếng: “Trình tổng hôm nay rảnh rỗi lại đến đây?”
Trình Trạm nhướng mày, chợt hiểu ý tứ của anh ta. Anh khẽ hướng mặt về những người phía sau lưng, nói thẳng: “Anh con bé đang bận nên chúng tôi tới đón Doanh Doanh về.”
Anh cười, nói thêm: “Dù sao cũng là con gái, buổi tối ở ngoài nhậu nhẹt không yên tâm lắm.”
“Ừ.” Hạ Cảnh Tu yên lặng mấy giây, trầm giọng nói: “Xin lỗi, là tôi không chu toàn, có thời gian tôi sẽ đến Bác gia nhận lỗi.”
“Cũng không cần phải thế.”
Trình Trạm mỉm cười: “Chẳng qua hy vọng Hạ tổng để ý con bé nhiều hơn. Tính cách Doanh Doanh ương bướng, không hay tâm sự bất cứ chuyện gì hết với các anh trai cùng nhau lớn lên này, mà chúng tôi cũng khá bận rộn nên mong Hạ tổng đừng để bụng.”
Hạ Cảnh Tu hiểu, trả lời: “Yên tâm.”
Anh nâng mắt nhìn khuôn mặt người kia, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc, cười nói nhỏ: “Điều này thì Trình tổng không cần lo lắng.”
“Được.”
Trình Trạm chẳng thèm liếc mắt đến những người đồng nghiệp run sợ không dám lên tiếng kia: “Vậy chúng tôi đi trước.”
Sau đó tất cả đều chứng kiến cảnh Bác Doanh đứng giữa bốn người đàn ông, hộ tống lên tận xe.
Chiếc xe rời đi rồi, mọi người mới hoàn hồn: “Cái đệt!”
“Vừa rồi là Trần Lục Nam đúng không?”
“Còn người nói chuyện với Hạ tổng là Trình Trạm phải không, có phải là Trình tổng không?”
“Bác Doanh với bọn họ có quan hệ gì vậy?”
Một cô gái khá thân với Bác Doanh nghe được, nhẹ giọng nói: “Không phải đã rõ ràng quá rồi sao, lúc nãy bọn họ nói là anh em cùng nhau lớn lên kìa.”
Mọi người: “…”
–
Trì Lục nghe Bác Doanh kể lại cảnh tượng khi ấy, có thể hình dung trong đầu hình ảnh chân thực đó. Cô không nhịn được cười, chọc chọc cánh tay của Bác Diên: “Sắp tới anh nhờ bọn họ chống lưng giúp em đi.”
Bác Diên nhướng mày, cúi đầu nhìn cô: “Em có lúc chịu ủy khuất hả?”
Trì Lục: “Em nói là sau này.”
“Ừ.” Bác Diên cười: “Tới lúc đó anh sẽ tự mình đứng ra làm chỗ dựa cho em được không?”
Trì Lục nghe vậy thì tròn mắt: “Một mình anh à?”
Bác Diên cúi đầu, cọ cọ vào chóp mũi cô, thân mật nói: “Mình anh còn chưa đủ sao?”
Trì Lục nhận ra giọng điệu có hơi chua chua, cười nói: “Chưa đủ lắm, em muốn nhiều người đẹp trai hơn.”
Anh nhéo má cô: “Không cho.”
Trì Lục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng quá là độc đoán đó.”
“Hả?” Bác Diên giống như không hiểu, chậm rãi nói: “Anh lo bản thân mình thế này, em cũng không thèm để ý đây này.”