Edit: Haan

Nhìn vẻ mặt của cô, Bác Diên cười nhẹ, thấp giọng: “Em thích không?”

“Vâng. Em thích lắm.”

Trì Lục mím môi, đột nhiên ngửa đầu nhìn anh: “Còn nữa.”

Bác Diên bất ngờ, ngẩn ra: “Cái gì? “

Đối mặt với hình ảnh trong đôi mắt anh, Trì Lục thẳng thắn: “Món quà anh chuẩn bị cho em vào ngày tốt nghiệp, chắc chắn không chỉ có một bó hoa và một tấm thiệp. Còn những thứ khác thì sao?”

Nghe vậy, Bác Diên cảm thấy có chút buồn cười.

Một Trì Lục như thế, anh đã gặp rất lâu về trước. Trước kia, Trì Lục cũng sẽ mặt dày như vậy mà đòi quà anh.

Giữa cô và Bác Diên, hiếm khi ngượng ngùng điều gì, nếu cô muốn cô sẽ nói thẳng, không khách khí bao giờ.

Nghĩ vậy, anh không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn cô: “Sao còn có người chủ động đòi quà như thế?”

“Ừm.” Trì Lục chỉ chính mình, “Nếu lúc trước anh chưa từng thấy qua, thì bây giờ em cho anh thấy rồi đó.”

Bác Diên bất đắc dĩ cười.

“Có.” Anh nhìn cô với đôi mắt sáng quắc và thì thầm: “Sẽ bổ sung lại cho em sau.”

Trì Lục nhíu mày, “Vì sao không phải bây giờ?”

“……”

Bác Diên im lặng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến lúc.”

Trì Lục ngẩn người vài giây, chợt hiểu được.

Cô mím môi, ngấp nghé nói: “Hình như vậy… chuyện đó nói sau, anh nhớ là được rồi.”

Bác Diên tốt tính đồng ý: “Được rồi.”

Sau bữa tối, Bác Diên đưa cô đến khu vườn nhỏ mà cô không tìm thấy.

Sau khi đi dạo hai vòng, hai người về nhà thay quần áo ra ngoài tập thể dục.

“Đợi lát nữa anh chạy năm km, em chạy hai km.”

Trì Lục thương lượng cùng Bác Diên.

Bác Diên: “Ai chạy 5km?”

“Anh.” Trì Lục tuyệt đối không chột dạ, nhìn anh: “Thầy Bác, nếu anh không rèn luyện, anh sẽ mập đó, anh có biết không?”

Bác Diên tức giận với cô.

“Vậy tại sao em chỉ chạy hai km?” trong con ngươi anh đè nén nụ cười, sáng quắc nhìn cô: “Em không sợ mập sao?”

Trì Lục nháy mắt mấy cái, kéo giọng nói: “Sợ chứ, nhưng buổi chiều em nhận được tin nhắn của chị Tĩnh Nghi, chị ấy nói em không cần hà khắc với chính mình như vậy.”

“…”

Bác Diên để ý tới cách nói chuyện của cô, trầm mặc vài giây hỏi: “Vậy anh phải hà khắc với mình một chút hả?”

Trì Lục nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô nhìn anh, “Anh không hà khắc với mình, bạn gái có thể bị người khác cướp đi đó.”

Nghe vậy, Bác Diên rất nghiêm túc suy nghĩ về những lời này của cô.

Khi Trì Lục sắp không nhịn được cười, anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Em nói đúng, hôm nay anh chạy mười km, em năm km.”

Trì Lục: “???”

Cô không hài lòng: “Tại sao?”

Bác Diên: “Ở lại với anh, em không muốn?”

Trì Lục nghẹn lại, môi mở ra, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ: “Nguyện ý.”

Thầy Bác luôn nói chuyện mập mờ, cô cũng biết nói đó.



Cuối cùng, Trì Lục thành thành thật thật chạy xong năm km. Các tế bào vận động của cô cũng không tệ, chạy xong năm km cũng không cảm thấy mệt mỏi. Bác Diên còn chưa chạy xong, cô thấy vậy quyết định đi đến cửa hàng bên cạnh mua hai chai nước.

Mặc dù vườn cây ăn quả khá xa xôi, nhưng vẫn có dân cư xung quanh.

Lúc đi tới cửa hàng, Trì Lục mới phát hiện cô không mang theo điện thoại di động, cũng không mang theo tiền.

Cô nháy mắt, quay đầu nhìn về phía anh quay phim phía sau: “Anh quay phim, anh có mang theo tiền không? Có thể cho tôi mượn 5 tệ được không?”

Anh quay phim vừa định đồng ý, trong tai nghe đã truyền đến giọng nói của PD: “Đừng cho cô ấy mượn! Xem cô ấy nghĩ cách thế nào, hoặc để cho thầy Bác anh hùng cứu mỹ nhân!”

Anh quay phim nghẹn một chút, nhìn Trì Lục: “Xin lỗi cô Trì, trên người tôi cũng không mang theo tiền.”

Trì Lục sửng sốt, cười nói: “Vâng, không sao.”

Cô liếm môi dưới, nhìn nước khoáng: “Ông chủ, tôi có thể lấy một chai nước khoáng trước không? Đợi lát nữa sẽ có người đến trả tiền, tôi sẽ không đi đâu.”

Ông chủ nhìn cô, và những người theo sau, mỉm cười nói, “Tất nhiên có thể.”

Trì Lục cong môi cười: “Cảm ơn, lát nữa sẽ có người tới trả tiền, sẽ không quỵt đâu.”

“Tôi cũng không lo lắng.” Ông chủ cũng biết ăn nói, nhìn cô: “Cô rất xinh đẹp, tôi tặng cô luôn cũng được.”

“…”

Bên cạnh quầy hàng có một cái bàn và bốn cái ghế cố định, trên đó còn dán quảng cáo của một thương hiệu nào đó.

Trì Lục không thèm để ý, trực tiếp ngồi xuống.

Cô uống chầm chậm hơn nửa chai nước, cũng không vội vàng rời khỏi, thậm chí còn không nhờ quay phim nói với Bác Diên một tiếng là cô ở đây.

Khán giả nhìn hành động của cô, càng khó hiểu hơn.

[Trì Lục thì ở đây, còn thầy Bác vẫn đang chạy bộ. Cô ấy cũng không mang theo điện thoại di, thầy Bác làm sao tìm được đây???]

[Đó là một bí ẩn!]

[Bên thầy Bác hình như đến vòng thứ chín rồi, để tui chờ coi có tìm được hông:))]

[Căp đôi này thật sự ngọt ngào quá, tôi xem cả ngày rồi! <3]

[Trì Lục đẹp thiệt luôn, mặc quần áo thể thao mà cũng đẹp.]

[Mị chỉ muốn hỏi khi nào cặp này sẽ kết hôn.]

[Các chị em, vào Weibo thầy Bác đi nè, quá chời đường lun!]

……

Trì Lục ngồi trên ghế nhỏ, thật nhàm chán.

Cô nâng má nhìn về phía xa, mắt không có điểm dừng. Im lặng một hồi, bên cạnh đưa qua một tờ giấy. Cô cúi đầu đọc, là của tổ PD, để cô và khán giả tương tác.

Trì Lục cười, giơ tờ giấy trong tay lên, nhìn vào máy quay.

“Chào buổi tối mọi người, mọi người đã ăn tối chưa?”

Trì Lục tự quen thuộc nói: “Có thể nói cho tôi biết thầy Bác chạy xong chưa không, khi nào anh ấy mới có thể đến chuộc tôi về?”

“……”

Không ai trả lời cô.

Trì Lục thở dài, suy nghĩ một chút: “Lần đầu tiên tôi ghi hình kiểu chương trình này, nếu có chỗ nào biểu hiện không tốt, mong mọi người thông cảm.”

Cô cười khanh khách: “Tôi sẽ cố gắng sửa lại vào lần sao. Cảm ơn các bạn khán giả đã xem chương trình rất nhiều.”

Cô một mình ở một góc lải nhải hồi lâu, từ lúc bắt đầu nói chuyện phiếm, nói đến chế độ ăn uống rồi đến giảm cân, khi cô sắp nói đến làm đẹp, Bác Diên đã tới.

Nghe được thanh âm, Trì Lục nghiêng mắt nhìn qua.

“Thầy Bác, sao bây giờ anh mới tới.”

Bác Diên “Ừm” một tiếng, giơ tay vỗ đầu cô: “Em thấy chán sao?”

“Có một chút.”

Trì Lục chỉ chỉ: “Anh đi trả tiền đi.”

Bác Diên bất đắc dĩ, sang bên đó trả nợ.

Anh trả tiền, Trì Lục cầm một chai nước khoáng dâng cho anh như hiến bảo vật.

“Mời anh uống nước nè. Em thật là tri kỷ mà.”

Bác Diên ngước mắt lên: “Ai mua nó?”

“Anh trả tiền, nhưng đây là do em lấy, cho nên là của em mua.”

Bác Diên từ trước đến nay nói không lại cô những chuyện này, cũng không so đo với cô.

Anh nhếch môi dưới, nhìn chằm chằm vào cô, gật đầu: “Em nói có lý.”

“Đương nhiên rồi.”

Trì Lục đắc ý nói: “Anh có muốn nghỉ ngơi không?”

“Em thích ở lại đây sao?”

Trì Lục gật đầu: “Ở đây rất dễ chịu, gió thổi khoan khoái, người nơi đây cũng thoải mái.”

Ở đây, có thể làm cho Trì Lục quên đi rất nhiều phiền não.

Bác Diên không lên tiếng.



Hai người yên lặng ở tại chỗ một hồi, mới chậm rãi về nhà.

Trì Lục không quên chuyện tổ chương trình dặn dò, quay đầu nhìn về phía Bác Diên: “Làm sao anh biết em đang ở đó?”

“Đoán.”

Bác Diên nói: “Khi chúng ta đến, có đi ngang qua cửa hàng đó.”

Trì Lục cười: “Vậy à.”

Bác Diên cụp mắt nhìn cô, “Cũng giống như trước đây.”

Trì Lục giật mình, không tự chủ được bật cười.

Phải.

Cũng giống như trước đây.

Trước đây thỉnh thoảng cô sẽ cùng Bác Diên ra ngoài tập luyện, hoặc là cùng anh đi chơi bóng. Nhưng Trì Lục không phải là người có thể ở một chỗ lâu, thường xuyên chạy ra ngoài trong khi anh tập luyện.

Hầu hết thời gian, cô sẽ tìm một cửa hàng nhỏ để ngồi, mua một số thức ăn đồ uống rồi ngồi chờ anh.

Về cơ bản, mỗi lần Bác Diên đều có thể tìm thấy cô một cách chính xác.

Nhưng có một lần, cô tìm được một cửa hàng hẻo lánh, lại không mang theo điện thoại. Bác Diên tìm rất lâu mới thấy cô.

Lúc tìm được cô, cô cũng không tức giận, chỉ ủy khuất nhìn anh, “Thầy Bác, sao bây giờ anh mới tìm được em.”

Bác Diên kéo cô lên, “Xin lỗi, là tại anh.”

Trì Lục ôm anh làm nũng, nhỏ giọng nói: “Sau này anh phải nhớ rõ, nếu không tìm thấy em, nhất định là em đang ở cửa hàng nhỏ trên đường chúng ta tới, sẽ không đi xa.”

Cô nhìn thấy mồ hôi giữa trán Bác Diên.

Bác Diên “Ừm” một tiếng, cúi đầu hôn lên trán cô trấn an: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Khóe môi Trì Lục vểnh lên, chủ động kéo tay anh, nhoáng lên một cái, rất vui vẻ: “Được.”

……

Thói quen của hai người, ai cũng không quên.

Trì Lục vẫn nhớ, mà Bác Diên cũng vậy.

Sau khi trở lại căn nhà nhỏ, Trì Lục chịu không nổi người đầy mồ hôi của mình, nhanh chóng chạy về phòng tắm rửa.

Bác Diên nhìn đồng hồ, livestream cũng sắp kết thúc.

Anh ngồi trên ghế một hồi, chờ Trì Lục tắm rửa xong đi ra, mới về phòng mình.

“Livestream có phải sắp kết thúc không?”

Trì Lục tò mò hỏi: “Vậy chúc mọi người ngủ ngon, ngày mai gặp lại nha.”

Sau khi nói lời tạm biệt với khán giả, Trì Lục lại trở về phòng thu dọn.

Ngày hôm nay, cả hai đều có một ngày thỏa mãn và trọn vẹn.

Sau khi nằm xuống, Trì Lục nhận được điện thoại của Bác Doanh.

“Mé! Trì Tiểu Lục tớ chính thức thông báo với cậu, tớ cũng muốn tìm bạn trai!”

Trì Lục ngẩn người, cười hỏi: “Sao chứ?”

Bác Doanh tức giận: “Nhìn cậu và anh tớ yêu nhau quá ngọt ngào, tức chết tớ rồi.”

Nghe vậy, Trì Lục giương mắt lên: “Ừm, lời này mấy năm trước cậu cũng nói rồi, bạn trai cũng tìm hết mấy năm, cậu tìm được chưa? “

Bác Doanh: “…”

Cô ấy nghẹn lời, hùng hổ nói: “Ngày mai tớ sẽ đi tìm, cậu có tin không?”

Trì Lục im lặng: “Ngày mai là chủ nhật, cậu ra đường nhặt một “cái” hả?”

“Không được sao?”

Trì Lục suy nghĩ một hồi, hảo tâm: “Cũng không phải không được, nhưng không phải ngày mốt là cậu bắt đầu đi làm sao, đến công ty tìm đi.”

Bác Doanh: “Oa! Cậu đang khuyến khích tớ yêu đương công sở hả?”

Trì Lục cười, nghe ra sự hưng phấn của cô ấy: “Lúc trước cậu thích đọc truyện kiểu này lắm mà?”

Khi hai người còn học trung học, Bác Doanh rất thích đọc tiểu thuyết. Đa số đều là kiểu tình yêu mơ mộng thời thiếu nữ, tổng tài bá đạo, nam minh tinh trong giới giải trí vân vân.

Khi đó, Bác Doanh thỉnh thoảng còn chia sẻ với Trì Lục, líu ríu nói cô ấy muốn yêu đương với ai. Chồng cô ấy, đổi một cuốn sách là đổi một người chồng.

Bác Doanh: “Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.”

Cô ấy im lặng vài giây, lẩm bẩm: “Nhưng tớ cảm thấy đề nghị của cậu rất hay. Chờ tớ đi làm tớ sẽ hỏi đầu tiên xem công ty có những ai độc thân hoàng kim.”

“Được.” Trì Lục khuyến khích: “Nếu có người nào ưu tú cậu phải xuống tay ngay đó.”

“Không thành vấn đề.”

Hai người nói bậy bạ vài câu, Trì Lục đột nhiên chuyển đề tài.

“Bác Doanh.”

“Cái gì?”

Trì Lục trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Sau khi cậu về nước, không liên lạc với ba mẹ cậu lần nào sao?”

Bác Doanh: “…”

Cô ấy “À.” một tiếng, bắt đầu giả ngu: “Cậu nói gì đó?” Cô ấy giơ điện thoại di động ra xa, giọng nói giống như từ xa truyền đến: “Trì Lục, tín hiệu bên tớ đột nhiên không tốt lắm, tớ cúp máy đây. Hai người nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ngủ ngon.”

“…”

Trì Lục nhìn điện thoại bị cúp, có chút bất đắc dĩ.

Tiếng gõ cửa vang lên. Trì Lục đứng dậy, mở cửa nhìn người đàn ông đứng bên ngoài.

Trên người Bác Diên mặc một bộ đồ ngủ tối màu, có chút giống lần trước. Trong tay anh còn cầm một cái ly, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

“Sao em còn chưa ngủ?”

“Vâng…” Trì Lục mím môi: “Em nói chuyện điện thoại với Bác Doanh.”

Nghe vậy, Bác Diên dường như có chút khó hiểu.

Anh nhíu mày, nhìn cô: “Sao nó lại kéo em thức khuya nữa rồi?”

“…” Trì Lục nghẹn lại, liếc mắt nhìn anh: “Thầy Bác, không phải anh cũng thức sao?”

Bác Diên nhìn khuôn mặt cô gần trong gang tấc, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, rơi vào đôi môi không thoa gì của cô.

Màu môi của Trì Lục hơi đỏ, cho dù không trang điểm, cũng rất hấp dẫn người khác.

Anh nhẹ nhàng giải thích: “Chỉ là bận việc công ty thôi.”

Trì Lục: “Ồ. Được rồi, vậy bây giờ anh có buồn ngủ không?”

Bác Diên “Ừm” một tiếng: “Còn em thì sao?”

“Em cũng không khác mấy.”

Bác Diên vừa nghe cô nói, liền biết cô vẫn chưa buồn ngủ. Anh dừng một chút, đưa cho cô cái ly trong tay, lạnh giọng hỏi: “Em có muốn đi đâu không?”

Đôi mắt Trì Lục sáng bừng, nhảy cẫng lên: “Anh sẽ đưa em đi sao?”

“Ừ.”

Bác Diên chậm rãi nói ra sự thật: “Nếu em đi một mình, thầy Bác lại phải đến chuộc em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play