Vì một lý do khó hiểu nào đấy mà Lucas nghĩ rằng việc tìm kiếm câu trả lời trên Internet sẽ là một ý tưởng khá hay.

Công tâm mà nói thì là có lẽ thôi. Suy cho cùng thì Internet cũng là một cái kho không đáy với đủ loại thông tin, nó rất hữu ích khi cậu cần tóm tắt mấy cuốn sách mà cậu còn chẳng muốn đọc trong lớp tiếng Pháp ở trường Trung học hay mấy bài báo tâm lý học cho các bài luận văn ở Trường Đại học của cậu.

Đáng buồn thay, đối với những tình huống đặc biệt như thế này thì Internet lại trở thành một cái hố sâu vô tận với những thuyết âm mưu, những câu chuyện ma sặc mùi nhảm nhỉ và những trò chơi khăm muốn được để ý đến. Cậu lướt qua vô số bài báo, và những bài tiếp theo đó đều khiến cậu phải tròn mắt hơn so với những bài trước đến mức sau khi dành cả một ngày làm công việc như một thám tử thì cậu, một đứa con của Internet, chẳng tìm thấy gì có thể giúp được cậu.

Thì, ngoại trừ cách đốt cây xô thơm (*) thôi.

(*): Phương pháp gọi hồn, kết nối hai thế giới âm dương ở trời Âu.

Và Lucas còn chẳng biết loại cây đó trong như thế nào.

Cậu nhìn lên thấy Arthur làm rơi một vật gì đó bằng thủy tinh trong bếp rồi cậu nghe tiếng anh ta chửi rủa ầm ĩ, giọng nói đầy khó chịu.

Một lát sau, Arthur thò đầu ra khỏi bếp rồi nhìn Lucas với ánh mắt ngây thơ khiến Lucas bật cười sặc sụa.

“Cần phụ một tay không?”

Cậu hỏi để làm cho anh ta bình tĩnh lại, khóe miệng cậu giật giật vì cảnh hài hước ban nãy.

Arthur liếc cậu rồi đáng thương gật gật đầu.

“Mày tìm giúp tao cái xẻng hốt rác được không? Tao không với tay tới nó được, tao nghĩ là nó nằm ở trong đống đồ kia kìa.”

Anh ta nói, lắc đầu về phía phòng khách nơi có hai chiếc tủ trong rất cũ kĩ đang đứng ở đó một cách đầy kiêu hãnh.

Lucas gật đầu rồi đứng dậy, thả điện thoại lên chiếc bàn cà phê đối diện cậu. Cậu duỗi người nhận thấy lưng và cổ của mình tê nhức đến mức nào rồi bước từng bước đến một trong hai cái tủ.

Cậu mở nó ra rồi dừng lại, tự hỏi lý do tại sao tất cả mọi thứ trong căn nhà này bám đầy bụi sau đó lôi ra một cái xẻng cũ mèm. Cậu đi tới nhà bếp nơi mà Arthur đang bận rộn quét nhà bằng một cây chổi màu đỏ sáng, những mảnh thủy tinh nhỏ tụ lại xung quanh.

Lucas kiểm tra lại căn phòng. Đêm nay, đến lượt Arthur nấu ăn và rõ ràng là anh ta đã chọn làm món mì ống rồi làm đổ hết một nửa xuống dưới sàn. Lucas ngước mắt nhìn Arthur, vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Cậu hắng giọng, khiến Arthur phải nhìn lên.

Arthur cười toe toét nhìn cậu, dừng mọi hành động.

“Bà ngoại tao sẽ giết tao mất. Tao làm bể cái khay nướng yêu thích nhất của bà rồi…”

Anh ta nhăn mặt nói.

Lucas nhướn mày.

“Sao mày làm bể nó được vậy? Mày có cần khay nướng bánh để nấu pasta đâu.”

Lucas nhìn nhìn rồi bước vào.

“Cẩn thận! Có cả tấn thủy tinh dưới sàn đây này!”

Arthur la lên, vẫy tay ra hiệu dừng lại, Lucas làm theo, đứng yên tại chỗ.

“Nó ở ngay dưới cái sàng trong tủ, tao lỡ kéo nó ra nhanh quá và rầm!”

“Còn đống kia thì sao?”

Lucas hỏi, chỉ vào đống pasta bằng cằm của mình.

“Thiệt hại ngoài dự kiến chăng?”

Arthur nói. Khi anh ta thấy Lucas đang nhìn anh bằng ánh mắt thích thú, anh ta vặn lại.

“Do tao giật mình được chưa? Tao không thích nhà bếp. Nó làm tao cảm thấy bản thân phải tự có ý thức, không có sự phối hợp xíu nào. Tao chỉ thích vào đó khi mà tao muốn ăn vụng đồ trong tủ lạnh thôi.”

Lucas ngửa đầu ra sau cười nắc nẻ, rất thích thú với lời giải thích của Arthur.

Arthur thở dài.

“Phiền mày tránh ra được chưa?”

Anh ta hỏi, chỉ vào cái xẻng hốt rác mà Lucas đang cầm. Lucas gật đầu rồi cúi xuống, khóe môi cong lên nhìn vẻ mặt của Arthur.

Khi Arthur dọn dẹp xong đống lộn xộn của anh ta, cậu gạt đi lời cảm ơn của Arthur bằng một cái vẫy tay rồi đi đến thùng rác, cẩn thận đổ mấy thứ trong xẻng vào thùng. Lucas bước một bước về phía quầy rồi do dự một lúc. Cậu cảm thấy đây là thời điểm lý tưởng để nói ra tình huống của Elliot khi chỉ còn cả hai ở nhà, Yann và Basile đang bận chơi cầu lông ở ngoài vườn.

Nhưng mà cậu phải mở lời thế nào đây?

“Ừm, Arthur?”

Cậu ngập ngừng lên tiếng, tựa hông lên quầy.

Arthur giơ một ngón tay lên, thì thầm.

“Chờ chút.”

Anh ta kiểm tra chiếc nồi nhỏ chứa đầy nước sốt rồi tắt bếp. Arthur quay sang món pasta rồi dùng một chiếc nĩa cuộn spaghetti xung quanh, anh ta vụng về xoay vài lần rồi cuối cùng cũng cuộn thành công một dĩa. Anh ta đưa nó lên miệng rồi làm ra vẻ mặt nhăn nhó.

“Hể, hơi chín quá một chút nhưng chắc là được rồi.”

Anh ta hắt cằm chỉ về cái khay.

“Mày giúp tao ‘nhanh lên’ được không vậy?”

Lucas gật đầu rồi cầm cái ray lên bồn, giữ vững để cho Arthur đổ pasta lên trên. Lucas cảm thấy được một luồng nhiệt nóng hổi bao lấy da tay cậu rồi cậu hít một hơi đau đớn khi cơn đau truyền lên cánh tay.

“Đệt. Lần sau đừng có làm nhanh như vậy.”

Cậu đau khổ nói khi trút hết mì ống đã ráo nước vào trong nồi. Cậu vặn vòi nước lạnh rồi nhúng tay vào đấy, hy vọng nó có thể làm dịu đi cơn đau.

“Xin lỗi.”

Arthur thủ thỉ bên cạnh cậu.

Lucas liếc muốn cháy mặt anh ta, lầm bầm gì đó trong miệng. Cậu nhìn đi chỗ khác.

“Tao nói chuyện với mày bây giờ được không?”

Arthur gật đầu, ngả người dựa vào kệ, tò mò nhìn cậu.

Lucas hít một hơi thật sâu rồi ngập ngừng.

“Được rồi…. Tao biết chuyện này thật sự rất khó để tin…. Nhưng mà nó là về Elliot.”

“Elliot? Là cụ cụ…”

Arthur lại bắt đầu, Lucas thấy vậy nhanh chóng cắt ngang anh ta rồi đảo mắt.

Cậu ngay từ vòng đầu đã biết rồi. Không cần lặp lại nữa đâu.

“Đúng rồi, cái người độc nhất vô nhị đó đó.”

Lucas thở dài.

“Okay? Ổng thì sao?”

Arthur hỏi rồi khoanh tay trước ngực.

Lucas do dự một hồi rồi quyết định rằng chỉ có tự thú nhận mới là cách tốt nhất thôi.

“Anh ta có thật.”

Cậu lo lắng nhìn phản ứng của Arthur. Cậu biết thằng bạn của mình không thể tin mình ngay được nhưng một phần trong cậu lại thầm hi vọng rằng chỉ nhiêu đó thôi đã đủ rồi. Lucas không phải là loại người làm mấy thứ nhảm nhí và Arthur thừa sức biết chuyện đó.

Lông mày Arthur nhíu lại rồi anh ta bối rối nhìn cậu.

“Ờ….”

Anh ta ngập ngừng rồi nhìn chằm chằm Lucas như thể cậu mọc ra cái đầu thứ hai vậy.

“Tao biết mà?”

Lucas lắc đầu rồi giải thích.

“Mày không hiểu rồi. Câu chuyện của mày về cái người mà đang ám căn nhà này đó. Nó là thật.”

“Phải rồi….”

Arthur lè nhè, đôi mắt đầy thích thú.

“Mày biết đó chỉ là một câu chuyện huyễn hoặc thôi mà phải không? Elliot đã chết cách đầy nhiều thập kỉ, à không, cách đây hàng thế kỷ, tất nhiên câu chuyện đó không phải là thật rồi.”

“Ngoại trừ việt đó ra thì tao thấy được anh ta.”

Lucas đi ra khỏi quầy bếp rồi bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Phần khó nhất đã bắt đầu rồi đây, cậu cần phải nhanh chóng suy nghĩ thêm.

Mika đã từng nói gì nhỉ? Nhóc không thể thuyết phục ai đó nếu không có bất kì lý do nào, lúc đó nhóc chỉ có thể đánh vào tâm lý người đó thôi, phải không?

Lucas là một người lý trí, làm quái nào mà cậu có thể làm vậy được đây?

Cậu quay qua nhìn Arthur rồi nói nhỏ.

“Tao thấy được hồn ma của anh ta, Arthur.”

Một sự im lặng kéo dài và Arthur phá vỡ nó bằng lặp lại câu nói vừa nãy của cậu.

“Mày thấy được hồn ma của anh ta.”

“Đúng vậy.”

Lucas trả lời tự tin.

“Okay.”

Arthur nói rồi gật đầu.

“Tuyệt vời, mày tìm ra được bí mật của nhà Broussard này rồi.”

Anh ta tiếp tục nói lố, đưa tay lên tận trán như thể anh ta đang tự thuyết phục chính mình.

“Một khi chúng ta chết thì tất cả chúng ta đều trở thành ma. Mày gặp ông Hector chưa? Ông cố của tao đó?”

Lucas nheo mắt, không chắc liệu Arthur có đang giỡn mặt cậu hay không.

“Gì? Mày thật đấy à?”

Arthur lắc đầu.

“Đương nhiên là không rồi!”

Anh ta nói tiếp.

“Như Elliot đó, ông cố tao không phải là ma, chỉ là ổng chết rồi thôi.”

Lucas đảo mắt, bực mình.

“Tao thấy anh ta được mấy lần rồi. Tao còn nói chuyện với anh ta nữa. Hai lần.

Lucas nghiến răng giải thích.

Arthur lo lắng nhìn cậu.

“Lucas… Mày có ổn không? Ngủ có đủ giấc không đó?”

“Arthur! Tao không có đùa.”

Lucas cãi lại, giơ hai tay lên trời.

“Làm sao mà tao tin được? Tao xin lỗi mày nhưng mà mày đang nói về một người đàn ông đã chết rồi. Này không phải là phim The Shining hay là… hay là Ghost gì đó, bộ phim gay đó, mày biết mà, trong bản gốc có nhân vật nữ tên Demi gì đó cập kè với một người đàn ông nhưng mà hai người thực ra lại là đồng tính í.”

Arthur bắn liên thanh đáp trả lại.

Câu chuyện tình yêu về một cặp nam nữ đồng tính?

Gì cơ?

Cậu thở dài, nhéo nhéo sóng mũi.

“Thằng kia, mày chẳng nghe tao nói cái gì hết. Elliot có thật còn nếu mày không tin tao thì, tao sẽ…”

Cậu ngừng lại.

Cậu sẽ làm gì?

Đánh vào tâm lý. Đánh vào nỗi sợ. Nếu Arthur vẫn không tin lời nói của Lucas, cậu ta có thể sẽ tin Elliot hiện diện ở đây.

Cậu hắng giọng.

“Elliot? Anh có thể ra đây… được không?”

Cậu do dự gọi tên anh.

Elliot thường hay xuất hiện không báo trước làm cậu giật hết cả mình. Chỉ một lần thôi, Lucas sẽ thành thật cảm ơn nếu Elliot có thể khiến cậu khỏi bị quê xệ mặt mà xuất hiện.

Anh nợ cậu hơi bị nhiều.

Cậu cảm nhận được không khí trong căn phòng thay đổi, Lucas khúm vai, những kí ức về cái đêm đầu tiên mà cậu nói chuyện với Elliot ùa về. Cậu nhìn về phía cửa rồi thấy Elliot đang nhìn chằm chằm cậu với nụ cười mỉm trên môi.

“Chào buổi tối, Lucas.”

Anh nói, Lucas tặng anh nụ cười gượng gạo.

Yep, vẫn chưa thể quen được.

Lucas lắc đầu.

“Elliot! Cảm ơn anh đã xuất hiện. Tôi đang cố chứng minh cho thằng này là anh đang ở đây này.”

Cậu nói rồi chỉ Arthur bằng ngón cái.

“Thấy chưa?”

Lucas reo hò đắc thắng.

Arthur quay đầu nhìn xung quanh.

“Bức tường đó dễ thương ghê ha.”

Anh ta mỉa mai.

Cậu đảo mắt.

“Okay, sao cũng được.”

Cậu lầm bầm rồi liếc nhìn Elliot.

“Elliot… làm gì đi. Thằng đó không chịu tin tôi.”

Elliot gật đầu và vài giây sau, anh gõ nhẹ lên quầy bếp ngay bên cạnh tay Arthur.

Arthur giật mình rồi nhảy lên.

“Lucas, tao biết đó là mày.”

Anh ta khiển trách, khó có thể che dấu sự sợ hãi trong giọng nói mình.

Lucas giơ hai tay.

“Không phải tao. Tao có động đậy gì đâu.”

Arthur cảnh cáo nhìn cậu.

“Không, là mày, dừng ngay lại đi.”

Lucas rên lên, cực kì muốn đập đầu mình vào tường.

Nếu đánh vào tâm lý không có tác dụng, vậy thì cái nào mới được đây?

Lucas bối rối giựt tóc.

“Rồi, mày biết gì không? Được thôi! Chơi một trò chơi nhỏ đi. Elliot sẽ đi xung quanh bếp và trước khi anh ta gõ vào đâu đó thì mày sẽ nhìn tao. Tao sẽ đứng ở đây…”

Cậu nói, lùi về sau một bước rồi khoanh tay trước ngực.

“Tao sẽ đứng như vầy rồi tao sẽ nói chỗ anh ta đang đứng ở trong phòng, okay?”

Cậu nghiến răng, bực tức.

Arthur ậm ờ nhưng không gật đầu. Lucas có thể thấy nghi ngờ ẩn trong mắt anh ta, cho dù anh ta có kiên quyết không tin cậu đến đâu cũng không hề gì. Cậu nhìn Elliot đã đi tới tủ lạnh.

“Anh ấy đứng ở tủ lạnh.”

Cậu nói với Arthur người đang nhìn chằm chằm Lucas không rời mắt. Vài giây sau, Elliot gõ lên cánh cửa tủ làm cho Arthur trợn tròn mắt.

“Okay, okay. Sao mày làm được hay vậy?”

Anh ta nói, nhíu mày nghi ngờ nhưng Lucas thấy anh ta giờ không còn tự tin như trước nữa.

“Có phải mày đặt thứ gì ở đó không? Phải vậy không?”

“Tao không làm gì cả. Là Elliot.”

Cậu nhếch mép.

“Giờ thì đến lượt mày.”

Arthur ngừng lại.

“Gì, lượt của tao?”

Anh ta hỏi.

Lucas đảo mắt.

“Thì vì mày bảo tao lừa mày nên giờ mày cứ bảo anh ta đi tới chỗ nào đi. Tự mình mà nhìn.”

Cậu giải thích

Arthur nghiến răng.

“Được thôi. Đến chỗ kia.”

Anh ta chỉ về phía cửa sổ.

Elliot bước tới rồi gõ lên lớp kính.

“Đệt… Tao… Cái đéo gì thế?”

Arthur thốt lên, nhìn chằm chằm cửa sổ, sắc mặt trắng bệch.

“Cửa.”

Anh ta bảo.

Một tiếng gõ vang lên.

Arthur run rẩy thở ra, lắc đầu về phía Lucas.

“Lucas, tên của bà cố tao là gì?”

Anh ta gấp gáp hỏi.

Lucas ngừng lại, bối rối vì câu hỏi.

“Hở… Tao biết thế đéo nào được?”

Arthur mơ hồ ra hiệu về phía cửa, đôi mắt anh ta hơi dại ra.

“Hỏi anh ta nếu anh ta thực sự ở đây!”

Lucas đảo mắt nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Elliot, nhếch một bên lông mày.

Elliot ngẫm nghĩ câu trả lời một lúc.

“Rose-Marie, tôi nghĩ thế? Không, là Marie-Rose.”

Anh trả lời không chắc chắn lắm.

Lucas cắn môi rồi nhìn ngược lại Arthur.

“Ờ… Marie-Rose?”

Arthur hổn hển.

“Đệt…. Mày thề là mày không phải là đang bày trò nhảm nhí để chọc tao đi.”

Lucas gật đầu khẳng định, mừng là Arthur cuối cùng cũng lãnh hậu quả về việc nghi ngờ cậu.

Arthur ngả người ra sau quầy, mặt tái nhợt.

“Vãi cứt thật. Bà ngoại tao sẽ không tin là câu chuyện của bà hoàn toàn có thật đâu. Điên mất.”

Anh ta lầm bầm, run rẩy giựt tóc.

Miệng Lucas nhếch lên thích thú, cậu gật đầu.

“Tao biết mà!”

Cậu kêu lên.

“Nó thật sự rất thật.”

“Nhưng mà chờ xíu đã. Sao mày thấy được anh ta nhưng tao thì không? Tao là họ hàng của ổng mà, còn mày chỉ là một người lạ thôi.”

Arthur hỏi, nheo mắt.

Lucas nhún vai.

“Bọn tao cũng không biết. Tao với anh ta cũng đang thắc mắc đây nè.”

Cậu giải thích rồi liếc nhanh qua chỗ Elliot đang im lặng nhìn bọn họ.

Mắt Arthur hiện lên vẻ thích thú.

“Anh ta như thế nào? Ổng có trùm một thứ như tấm ga trải giường màu trắng rồi có mấy cái lỗ ở trên đầu hay không?”

Anh ta tự hỏi, cắn môi để kìm lại tiếng kêu.

“Trời má, chuyện này hay à nha.”

Lucas lắc đầu.

“Ờ…. không.”

Cậu ngừng lại cố kiếm một cách để giải thích hết mọi chuyện mà không giống như mình là bệnh nhân tâm thần.

“Anh ấy cao hơn hai đứa mình? Anh ấy nhìn như hai đứa bọn mình vậy… chỉ là nước da có vẻ nhợt nhạt? Như là… mày tưởng tượng khi mày tô màu rồi khi xóa đi thì nó sẽ để lại một vệt màu nhạt vậy đó.”

Arthur há miệng, trên mặt hiện vẻ hiểu rõ.

Lucas hắng giọng.

“Dù sao thì chuyện đó không quan trọng. Elliot đang mắc kẹt ở đây hàng thế kỉ rồi và tao đang cố giúp anh ấy, chỉ là tao chẳng tìm được thứ gì thôi.”

Arthur nghiêng đầu sang một bên rồi trầm ngâm.

“Vậy tao có thể giúp được sao?”

Anh ta đề nghị.

“Yeah, đó là lý do tao muốn nói chuyện của anh ta cho mày biết đó.”

Lucas giải thích.

“Mày có nhớ chi tiết về bất kì câu chuyện gì của gia đình mày không? Nó có thể giúp bọn mình biết nên bắt đầu từ đâu.”

Arthur ngưng lại rồi anh ta nhìn xung quanh, ánh mắt của anh ta có một chút mơ hồ.

“Tao không biết nữa.”

Anh ta thú nhận rồi cười xin lỗi.

“Ý tao là tao biết bí mật về gia đình tao là loại giàu bẩn… nhưng mà… để tao nghĩ thêm đã.”

Anh ta dừng một lát rồi tiếp tục nói.

“Tao có thể gọi cho bà ngoại tao. Chắc bà biết chuyện gì đó.”

Lucas gật đầu, dù hơi thất vọng như đồng thời trong cậu cũng đầy hi vọng.

“Chắc rồi.”

Cậu đưa tay dụi mắt rồi liếc nhìn Elliot.

“Tôi đoán là tôi sẽ tiếp tục tìm tiếp vậy.”

Còn gì nữa ư? Nói hãy cùng nhau mạnh mẽ hơn à?

Lucas không định bỏ cuộc.

Họ chỉ mới bắt đầu mà thôi.



“Daphné hơi giận vì bọn mình không mời cổ đến đây.”

Basile lầm bầm bằng chất giọng mệt mỏi, nhìn chiếc điện thoại đang nằm trên đùi cậu ta.

Yann ngừng lại.

“Tao tưởng cô ấy đang làm việc?”

Cậu ta bối rối hỏi.

Basile thở dài.

“Thì tao đã nói như vậy đó! Nhưng mà cổ bắt đầu nói là chuyện đó không quan trọng bằng việc cổ không thể tới đây. Bọn mình ít nhất phải đề nghị cổ.”

Cậu ta nói rồi dùng đầu ngón tay mân mê con dấu ngoặc kép.

Lucas phì cười đằng sau chiếc cốc, ngay lúc đó Basile quay đầu nhìn cậu.

Cậu ta dùng ngón cái chỉ vào Lucas rồi bảo.

“Thấy chưa? Ngay cả Lucas cũng đồng ý. Cô ấy biết là cô ấy không thế đến. Bọn mình cũng biết là cổ không thể thế sao lại làm phiền cổ làm chi?”

Yann gật đầu đồng ý.

“Vậy… Bọn mày nói chuyện lại với nhau rồi à? Bao lâu rồi? Ba tháng hả?”

Basile hạ mắt nhìn xuống bàn, ngón tay cậu ta vọc mấy mẩu vụn bánh mì.

“Gần 3 tháng, yeah, bọn tao nói chuyện lại rồi, ý tao là, giờ tao cứ thấy nó vẫn hơi lạ lạ nhưng mà tao chịu được. Bọn tao dành nhiều thời gian cho nhau hơn và tao biết là hầu hết cặp đôi không thực sự ở bên nhau sau khi học xong cấp ba nhưng mà…”

Cậu ta nhún vai rồi liếc nhìn Yann.

“Mày mất bao lâu để quên Chloé?”

Yann nhếch mày rồi dùng mu bàn tay chùi miệng.

“Tao đá ẻm.”

Cậu ta ngắn gọn giải thích hết thảy.

Basile lắc đầu rồi đặc khuỷu tay lên bàn, dựa cằm lên mu bàn tay.

“Bộ có nghĩa là nó khiến mày dễ vượt qua hơn à?”

“Đúng vậy.”

Yann thừa nhận.

“Nhưng thành thật mà nói thì tao đã có thể quên đi cả hai, quên đi ẻm, vài tháng trước khi hai đứa tao chia tay, tao chỉ… mất một chút thời gian để nhận ra rằng là tao không còn yêu em ấy như trước nữa, rồi sau đó tao đoán là tao dần quen với cái suy nghĩ đó trong đầu tao. Vì vậy, khi tao đá em ấy, tao chưa thật sự sẵn sàng để bước tiếp nhưng mà tao cũng không cần nhiều thời gian đến thế.”

Lucas gật đầu rồi đứng lên.

“Mày sẽ ổn thôi. Dù bây giờ nó đang tệ vãi nhái nhưng mà bọn tao ở đây để làm mày say và high lên nóc nhà, giúp mày không phải nghĩ về nó nữa.

Basile liếc nhìn cậu.

“Tao đang định bảo mày biến đi chỗ khác đó, quý ngài có cuộc-tình-duy-nhất-chỉ-dài-4-tháng, nhưng mà bất ngờ là đó lại là chuyện tốt cho mày.”

Lucas lườm cháy mặt cậu ta.

“Không phải bởi vì chỉ yêu nhau 4 tháng mà còn là do nó không có ý nghĩa gì hết. Bọn tao chẳng có gì để nói với nhau tận một thời gian.”

Một nụ cười hiện lên trên môi cậu rồi cậu nhếch mày cười khúc khích.

“Nhưng mà làm tình cũng vui phết.”

Yann cổ vũ cậu từ đằng sau rồi đập tay với cậu.

Basile trầm ngâm rồi tò mò nhìn Lucas.

“Mày có nghĩ tao nên thử không?”

Lucas gãi trán, bối rối.

“Làm tình á hả? Gì? Mày chưa bao giờ ngủ với Daphné à?”

Cậu đoán.

Yann quay lại nhìn cậu ta, một tiếng cười sảng khoái phát ra từ miệng Yann.

Basile đảo mắt rồi cậu ta lắc đầu kịch liệt.

“Tất nhiên là bọn tao có làm tình rồi!”

Cậu ta kêu lên.

“Tao kể cho bọn mày suốt rồi còn gì.”

Lucas cười nhếch mép rồi đưa ly lên miệng, chọc Basile.

“À, vậy mày lúc nãy muốn nói cái gì?”

Basile há hốc mồm rồi tặng một cái ngón tay giữa cho Lucas.

“Tao nói về chuyện làm tình với một thằng con trai mà thôi kệ đi.”

Cậu ta lầm bầm.

Lucas giật mình, sặc cà phê.

“Đừng có nói mấy thứ nhảm nhí đó trong lúc tao đang uống. Đệt mẹ!”

Cậu kêu lên, ho sặc sụa vài giây. Yann vỗ lưng cậu, Lucas nhìn cảm kích mặc dù cái vỗ lưng của Yann không giúp gì nhiều.

“Tao không biết là mày muốn thử cái chuyện đó đó.”

Yann nói với Basile, lông mày cậu ta nhướn lên tận trán.

Basile nhún vai.

“Cũng không hẳn. Chỉ là nếu Daphné muốn thử thì tao cũng nên thử theo. Đại học là phải vậy mà đúng không?”

Lucas thở hổn hển, mặt cậu chuyển đỏ.

“Chắc rồi. Nhưng mà chỉ khi mày muốn thử thôi. Nếu mày không có cái sở thích đó..”

Giọng cậu nhỏ dần, khàn khàn. Cậu chộp lấy chiếc cốc của mình rồi đưa lên miệng, mong là sẽ làm dịu cơn đau ở cổ họng.

“Lucas!”

Arthur từ trong nhà la lên, xông ra sân nhe răng cười.

Lucas giật mình, chiếc cốc chỉ còn cách miệng cậu vài milimet mà thôi. Cậu ngồi im tại chỗ rồi Arthur chạy đến chỗ cậu.

Bộ đám bạn của cậu đang làm nhiệm vụ không cho cậu uống nước hay sao vậy?

“Lucas, lại đây với tao.”

Anh ta la lên, kéo tay Lucas làm một ít cà phê sánh ra đổ lên trên áo cậu. Lucas nhăn mặt, phần nào nhẹ nhõm vì cà phê của cậu giờ không còn nóng nữa, thậm chí cậu còn không có thời gian để chống cự khi bị lôi ra khỏi ghế rồi bị vội vã kéo vào nhà, Arthur nhiệt tình quá mức lảm nhảm bên tai cậu.

“Tao sẽ trả nó lại cho bọn mày sớm thôi!”

Arthur la lên với Yann và Basile đang ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra,

Arthur kéo cậu qua hành lanh rồi mở cửa một căn phòng ở cuối đường, nhanh chóng đẩy Lucas vào trong.

Lucas lầm bầm gì đó rồi nhìn anh ta cảnh cáo.

“Lucas, mày thấy gì?”

Arthur ngay lập tức nói, nhìn Lucas bằng ánh mắt hăng hái, hoàn toàn bơ cái ánh mắt hình viên đạn của Lucas.

Lucas liếc nhìn xung quanh rồi nói.

“Một căn phòng.”

Cậu nói thẳng thừng.

Arthur gật đầu.

“Đúng rồi, nhưng mà nó cũng là…”

Anh ta ngừng lại, cặp lông mày nhếch lên tận trán. Anh ta nhìn cậu chằm chằm nên Lucas phải nhìn xung quanh một lần nữa.

“Nó… rất là hồng?”

Cậu đoán lần nữa rồi cặp mắt cậu dạo quanh căn phòng thêm một lần trước khi dừng lại thở dài.

“Cái gì thế này?”

Cậu la lên rồi bước tới cạnh tường với vẻ mặt sửng sốt.

“Này là con hươu thật à?”

Cậu hỏi, quay đầu nhìn Arthur, mặt trợn tròn.

Arthur đảo mắt.

“Ừ, đừng đụng tới nó.”

Lucas nhanh lùi một bước, dạ dày cậu quặn lại khi thấy nhìn một con vật đã chết.

“Ý mày là gì? Còn căn phòng này là sao?”

“Đây là phòng của ông bà ngoại tao.”

Arthur giải thích.

Lucas nhìn anh ta.

“Họ ngủ với thứ này à?”

Lucas rên lên, chỉ vào con hươu bằng cái nhìn miệt thị.

“Cái đéo gì thế?”

“Lucas, tập trung vào. Nhìn này!”

Arthur nói rồi cầm cánh tay của Lucas kéo cậu lại gần một bước tường khác.

Lucas rút cánh tay mình ra, mệt mỏi vì bị kéo đi hết lần này đến lần khác như một con búp bê. Cậu nâng đầu rồi nhận thấy một gương mặt quen thuộc trong một bước tranh.

Cậu há hốc mồm.

“Holy shit! Đó là Elliot!”

Cậu la lên rồi đưa tay tới gần bức tranh, những ngón tay cậu chỉ cách khuôn mặt của Elliot trong tranh vài centimet.

“Cực kì giống anh ấy.”

Cậu lầm bầm tự hỏi.

“Ồ, vậy sao? Tao không chắc có phải là anh ta hay không, nhưng mà tao tìm thấy thứ này.”

Arthur nói rồi chỉ vào hai chữ cái nho nhỏ ở góc phía dưới bức tranh.

E M.

“Anh ta vẽ nó sao?”

Lucas nói, nâng giọng ngạc nhiên. Cậu ngạc nhiên đến mức thậm chí không nghĩ gì mà hét lên.

“Elliot!”

Elliot đến đây nhanh chóng, như thể được triệu hồi bằng giọng của Lucas, anh ta ngừng lại khi thấy biểu cảm mừng rỡ của Lucas.

“Có chuyện gì vậy?”

Anh ta hỏi, ngập ngừng nhướng mày.

“Elliot! Anh là một họa sĩ!”

Lucas hưng phấn nói với anh, cặp mắt xanh của cậu sáng lên.

Arthur liếc nhìn Lucas rồi thầm thì.

“Ổng đang ở đây hả?”

Lucas lập tức gật đầu, chỉ vị trí của Elliot bằng cằm. Arthur đứng thẳng người, cố gắng nhìn nhưng lại bị sai hướng, anh ta lúng túng mỉm cười với bức tường bên kia. Lucas cắn môi dưới nhịn cười.

Elliot quay đầu lại, ngạc nhiên với những gì mà anh ta nghe thấy. Anh liếc nhìn bức tranh mà Lucas chỉ anh rồi trầm ngâm một hồi lâu.

“Tôi không nhớ. Tôi đã ở trong căn phòng này vô số lần nhưng mà vì một lý do nào đó mà…”

Anh ngập ngừng rồi bước tới bức tranh để kiểm tra nó.

“Tôi chưa bao giờ chú ý tới nó. Cậu có chắc đây là của tôi không? Nó nhìn có vẻ hơi quá chính xác rồi.”

Lucas do dự rồi quay đầu nhìn Arthur.

“Sao mà mày biết về bức tranh này?”

Cậu hỏi anh ta rồi hướng mắt về phía Elliot lần nữa, người đang nhìn chằm chằm vào bức tranh bằng ánh nhìn lạ lùng.

Arthur nhún vai rồi trả lời.

“Bà tao nói với tao nghe hồi sáng lúc tao điện cho bà. Về cơ bản, thì có thêm một ít thông tin về mấy thứ này nữa, nhưng mà nó đang ở Tòa thị chính. Anh ta có nhận ra nó không?”

Lucas liếc nhìn Elliot rồi lắc đầu.

“Không hẳn. Anh ấy không còn nhớ rõ lắm về ừm cuộc đời lúc còn sống của anh ấy. Bà của mày có kể gì thêm cho mày về mấy thứ của anh ấy ở trong ngôi nhà này không?”

Arthur nhăn mặt.

“Không. Tao nghĩ cây đàn piano ở đây đã cực kì lâu rồi, nhưng mà cũng không lâu đến thế. Đa phần mấy thứ ở trong nhà đều có từ thế kỉ 20 hoặc là cuối thế kỉ 19.”

Anh ta nói thêm.

“Hài ở chỗ là tao biết về bức tranh này nhưng tao lại hoàn toàn quên mất nó. Chắc sẽ kì lắm khi thấy lại bức tranh này một khi Elliot rời đi.”

Lucas gật đầu rồi mỉm cười. Tuy không nhiều nhưng có còn hơn không,

Sau đó có một suy nghĩ đánh thức cậu.

Cậu vẫy tay cố lấy sự chú ý của Elliot.

“Elliot?”

Cuối cùng cậu vẫn phải gọi anh vì Elliot không phản ứng lại ra hiệu của cậu. Elliot quay đầu lại rồi tặng cho cậu một nụ cười ấp úng.

“Nếu tất cả những gì anh cần là nhớ lại thì sao? Nhớ lại cuộc đời của anh, nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với anh thì sao? Anh không cảm thấy kì lạ khi anh quên hết thảy mọi thứ sao?”

Elliot nghiêng đầu suy nghĩ.

“Tôi phải thừa nhận là kì lạ thật. Nhưng tôi đoán là nó là một phần của cuộc sống, hoặc là kiếp sau. Kiểu khi bắt đầu lại mọi thứ thì tất cả trước kia đều bị xóa sạch.”

Lucas trầm ngâm về những lời của Elliot trong giây lát rồi luồn tay qua những lọn tóc lộn xộn của mình.

Cậu nhìn lên, lặng lẽ quan sát anh.

“Có lẽ. Nhưng mà anh vẫn vậy mà. Mấy thứ này là bằng chứng đây.”

Cậu nói rồi chỉ vào bức tranh.

“Có thể nội thất sẽ khác nhưng mà mấy thứ bên ngoài vẫn thế. Tôi không chắc chuyện này có hiệu quả hay không nhưng có lẽ việc trả lại kí ức cho anh có thể giúp anh tự do.”

Elliot hạ mắt.

Arthur bước tới Lucas gần hơn.

“Anh ta nói gì?”

Arthur hỏi, một tia sáng phấn khích xuất hiện trong đôi mắt nâu của anh ta.

Lucas nhún vai.

“Anh ấy không nói gì hết.”

“À.”

Arthur nói rồi khẽ gật đầu,

Sau một khoảng thời gian dài chìm trong im lặng, Elliot cuối cùng cũng nâng cằm, một nụ cười rạng rỡ từ từ nở trên môi anh.

“Đúng vậy.”

Elliot nói một cách dứt khoát, nụ cười của anh càng mở rộng hơn.

“Có lẽ sẽ có hiệu quả.”

“Đúng như tôi nghĩ mà.”

Lucas reo lên, đấm vào không khí rồi cậu kiềm chế bản thân mình không nhảy cẵng lên. Cậu quay qua Arthur.

“Chúng ta sẽ tìm lại kí ức cho anh ấy.”

Arthur cười.

“Tuyệt. Tao phải thừa nhận là tao không tưởng tượng được việc một tuần chúng ta ở đây sẽ biến thành như thế này, nhưng mà thú vị lắm.”

Arthur nói rồi chà tay vào nhau.

Anh ta ngừng lại một hồi, vẻ mặt ngập ngừng hiện lên trên mặt

“Ừm… Giờ thì sao?”

Lucas không cần nghĩ đến lần thứ hai.

“Tòa thị chính?”

Cậu đoán.

“Có thể một trong những bức tranh ở đó có thể kích thích thứ gì đó?”

Arthur gật đầu bên cạnh cậu, Lucas chưa bao giờ thấy Elliot vui vẻ và tràn đầy hi vọng như thế này bao giờ.

Giờ thì làm quái nào bọn họ có thể cho anh nhìn mấy bức tranh kia trong khi anh còn không thể ra khỏi nhà được?



Mắt Lucas dính chặt lên bức tường trên đầu cậu. Trong Tòa thị chính là một mảng im lặng, ngoại trừ tiếng vang của tiếng nói chuyện của Arthur và một người phụ nữ hăng hái mà Arthur đang nói chuyện ở quầy lễ tân.

Sau cuộc nói chuyện sôi động về buổi sáng của cả hai. Bằng một cách nào đó mà chuyện hai cậu đến đây đã giải thích gần xong, nó khiến cậu cảm thấy nghi ngờ. Cậu dần nhận ra một tuần này trôi qua nhanh như thế nào và áp lực bắt đầu đè nặng lên cậu.

Lucas không biết bản thân đang làm gì. Cậu đã nghĩ gì khi nói với Elliot rằng bản thân mình có thể làm được?

Cậu có thể không?

Lucas thở dài rồi hạ mắt nhìn điện thoại.

Cậu cắn môi rồi gật đầu không ngừng, cậu mở Chrome lên. Chạm vào thanh tìm kiếm rồi do dự.

Họ của Elliot là gì ấy nhỉ? Demaurier?

Cậu ngước đầu lên vài lần rồi nhập, họa sĩ Elliot Demaurier. Cậu không chắc về việc Elliot là họa sĩ nổi tiếng, nhưng Lucas hầu như không biết gì về mấy họa sĩ ngoại trừ có thể là Picasso, thậm chí là cậu hầu như chỉ biết tên của ông ta thôi còn không thật sự nhớ mình đã từng xem qua bức tranh nào của ổng hay không nữa.

Ghi thế này là ra ngay một cái một à?

Trang search cần một ít thời gian để load nên cậu lắc lắc điện thoại, hi vọng bằng một cách thần kì nào đó có thể giúp nó tải nhanh hơn. Sau một phút, những kết quả đầu tiên cuối cùng cũng xuất hiện khiến Lucas phải ngừng lại.

George Elliot là cha nội nào vậy?

Cậu nhấn vào đường link hi vọng nó sẽ liên quan đến Elliot, ai mà biết được? Có thể Elliot có bút danh thì sao. Tuy nhiên, George hóa ra là một phụ nữ người Anh qua đời vào năm 1880. Lucas thở dài quay lại trang tìm kiếm rồi lướt xuống, chuyển qua trang tiếp theo rồi thứ gì đó bắt lấy ánh mắt cậu.

Có khi nào cậu viết sai tên anh ta rồi không?

Cậu nhấn vào thanh tìm kiếm rồi gõ lại. Elliot Dem-

Một bóng đen xuất hiện đằng trước cậu và khi Lucas nhìn lên thì thấy Arthur đang lại gần.

Arthur mỉm cười ấm áp.

“Bọn mình ổn rồi. Bà Agnès nói với tao là hầu hết mấy bức tranh của Elliot nằm ở hành lang dẫn vào văn phòng của văn phòng Thị trưởng. Bà cho phép bọn mình đi qua nên hai đứa sẽ không bị đá ra ngoài.”

Lucas khóa điện thoại cậu rồi bỏ vào túi quần.

“Sao mày nói chuyện được với bà ấy vậy?”

Cậu vừa hỏi vừa đứng dậy.

Arthur nhún vai.

“Agnès là bạn của bà ngoại tao. Tao biết bà ấy từ khi tao còn là đứa con nít. Tao nói với bà ấy là tao muốn xem chúng.”

Anh ta giải thích ngắn gọn.

Lucas gật đầu rồi nhìn chóng nhìn vào sảnh chính sáng chói kia.

“Hiểu rồi. Dẫn đường đi.”

Arthur giơ ngón cái với cậu rồi hướng về hai cánh cửa gỗ nhìn có vẻ khá nặng. Anh ta đẩy một cánh ra rồi giữ nó để Lucas có thể bước qua hành lang, cánh cửa đóng sầm lại đằng sau Lucas.

“Thật lòng thì tao không chắc là tao đã đã thấy chúng trước kia chưa. Tao chưa bao giờ đến đây.”

Arthur giải thích, liếc nhìn Lucas. Anh ta hắng giọng rồi quay qua trái, mở ra thêm một cánh cửa.

“Mày không nói với tao là chúng ta phải làm thế nào với mấy bức tranh này đây. Elliot không ở cùng với chúng ta đúng không?”

Lucas lắc đầu, mấy lọn tóc bù xù rơi xuống mắt cậu. Cậu ừm rồi dùng tay vén chúng lên, trả lời.

“Nah. Anh ấy không thể rời khỏi căn nhà đó. Tao còn không biết anh ta có thể ra sân vườn được hay không nữa.”

Arthur nhăn mặt.

“Trời, nghe tệ vãi. Mày tưởng tượng được cảnh bị nhốt hàng thế kỉ trong một ngôi nhà nào đó không? Chắc tao sẽ điên lên mất.”

“Yeah, tin tao đi, anh ấy cũng chẳng tận hưởng gì mấy đâu. Tao biết là mày không thể thấy được anh ấy, nhưng mà trông lúc nào cũng trầm lắng và… mệt mỏi?”

Lucas giải thích. Cậu hắng giọng rồi tiếp tục.

“Nhưng mà điều quan trọng là. Elliot muốn được chết thật sự. Lúc nghe anh ấy nói xong thật lòng thì tao cũng bị dọa sợ. Anh ấy muốn đi đến nơi nào sau khi xong chuyện này? Điều gì sẽ chờ đợi anh ấy? Có lẽ không có gì cả? Vì anh ấy đã chết sẵn rồi! Có thể đó chỉ là chặng đường cuối cùng của anh ấy mà thôi.”

Cậu rên lên.

“Đệt, tao thấy như não tao muốn nổ tung tới nơi. Chẳng có cái nào hợp lý cả.”

Arthur khịt mũi, gật đầu với những gì mà Lucas nói.

“Đúng thật, nhưng mà nếu mày suy nghĩ kĩ hơn thì cái cuộc sống này còn chẳng hợp lý chút nào.”

Anh ta trầm ngâm, đôi mắt nâu lướt qua từng cánh cửa mà họ đã đi qua.

“Được rồi, nghe tao này. Không có con ma nào khác trong ngôi nhà đó đúng không?

Lucas nhún vai.

“Tao chưa bao giờ nhìn thấy họ cả.”

Arthur dừng lại ở chân cầu thang rồi liếc nhìn sang một bên, anh ta leo lên bậc đầu tiên rồi Lucas theo sát anh ta.

Tòa thị chính này to đến thế nào vậy? Ở ngôi làng kia cùng lắm có hai trăm người sinh sống thôi, Lucas trầm ngâm rồi cau mày khó hiểu.

Arthur ừm đồng cảm.

“Có thể Elliot đã chết trong căn nhà nên cũng là nguyên nhân lý giải tại sao mày có thể nhìn thấy anh ta. Có thể mấy con ma khác cũng mắc kẹt như vậy chờ đợi Lucas của họ đến giải cứu.”

Arthur đoán, nhịp thở của anh ta có hơi dồn dập vì phải leo lên từng bậc thang một, bước chân chậm hơn nhiều so với lúc ở sảnh.

Lucas giận dữ rồi lườm anh ta.

“Nếu mày đang bắt đầu so sánh tao với Harry Potter thì tao thề với Chúa…”

Arthur đảo mắt rồi huých vai Lucas.

“Chill out, Lulu. Tao chỉ nói thôi mà. Có thể là con người biến thành hồn ma sau khi họ chết rồi họ ám lấy căn nhà nơi mà họ tèo thôi.”

Anh ta bắt đầu lảm nhảm.

Lucas nhăn mặt, không thoải mái với cái giả thuyết đó chút nào.

“Nghe nặng nề quá. Tao chỉ có thể liên tưởng tới bệnh viện…”

Cậu ngừng lại, nhíu mày.

“Hey! Ít nhất thì họ còn được chăm sóc mà.”

Arthur nói rồi nháy mắt thích thú nhìn Lucas tức giận.

Đúng vậy. Cậu thừa nhận trong đầu.

“Nhưng mà quan trọng là…”

Arthur tiếp tục, rồi giơ ngón tay lên trên với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta chẳng biết cái gì cả, chỉ có thể đoán mò mà thôi. Nếu Elliot cảm thấy anh ta không nên ở trên thế giới này thì có lẽ đó là việc đúng, còn việc của mày thì… xin lỗi… công việc của chúng ta bây giờ là cố giúp anh ta.”

Anh ta dừng lại rồi choàng cả hai tay qua vai Lucas.

“Lý do mà mày có thể nhìn thấy anh ta, chúng ta đều không biết và có thể là nó còn chẳng quan trọng bằng việc làm sao sử dụng nó cho một mục tiêu tốt đẹp.”

Lucas gật đầu, hạ mắt nhìn xuống đất.

“Mày có nghĩ chúng ta có thể làm được không?”

Cậu thầm thì, ngước lên với vẻ mặt e ngại.

Arthur bực bội.

“Well, duh! Tất nhiên rồi! Có câu có công mài sắt, có ngày nên kim mà, đúng không, mà sao cũng được.”

Anh ta nhún vai, rút tay ra khỏi vai của Lucas rồi dùng một tay thờ ơ vẫy vẫy.

“Và nếu có ai đó có thể làm được thì đó chính là mày. Mày thông minh mà… ở những lúc như thế này. Nhưng mà đừng có nói cho bọn kia biết là tao nói thế đấy không là tao sẽ chối bây bẩy cho đến lúc tao lâm chung cho coi.”

Anh ta đệm thêm rồi nhướn mày.

Lucas ném cho anh ta một nụ cười trêu chọc.

“Bọn nó thừa biết tao là đứa thông minh nhất đám mà.”

“Mọe.”

Arthur nhếch mày.

“Coi bộ tao hấp hối được rồi.”

Anh ta tiếp tục bước tiếp.

“Gạt hết mấy chuyện này sang một bên đi, vậy kế hoạch của mày với mấy bức tranh đó là gì? Tao khá chắc là bà Agnès sẽ không để cho hai đứa mang về nhà đâu.”

Anh ta nở một nụ cười toe toét rồi nói.

Lucas lấy điện thoại ra khỏi túi quần rồi vẫy trước mặt Arthur.

“Tao nghĩ là chúng ta có thể chụp ảnh được đấy chứ.”

“À, ý kiến hay đấy.”

Arthur khen ngợi.

“Well, chốt rồi nhé.”

Anh ta ngước đầu về lối hành lang nơi mà một nửa bức tường được bao phủ với những bức vẽ.

Lucas thở ra, nắm chặt bàn tay đang cầm điện thoại.

“Chiến thôi nào.”

Cậu lẩm bẩm.

Họ không có nhiều thời gian để lãng phí nữa.



“Mấy cưng ơi, anh về rồi đây.”

Arthur đẩy cổng chính mở ra rồi reo lên. Một dàn đồng thanh cổ vũ vang lên từ phía vườn, anh ta liếc nhìn Lucas rồi thì thầm.

“Tao thích được chào đón nồng nhiệt.”

Anh ta nháy mắt rồi Lucas khịt mũi, lắc đầu.

“Tao nghĩ là mày nên nói với hai đứa kia, có thể bọn nó sẽ giúp được.”

Arthur vừa nói vừa tháo giày ra.

“Basile thì đã tin một nửa về sự thật là căn nhà này bị ám rồi. Nó sẽ tin mày nếu mày nói ra thôi còn Yann thì đọc rất nhiều sách truyện kinh dị mà, đúng không? Có thể nó sẽ có ý tưởng nào đó.”

Lucas thở dài, hạ mắt nhìn tay của mình.

“Mày nói đúng… nhưng mà tao không biết phải giải thích thế nào thôi.”

“Tss, tất nhiên là mày biết! Mày thuyết phục tao được đó thôi. Và tao chắc chắn sẽ ở đó để giúp mày.”

Arthur bực bội rồi xoa xoa vai Lucas.

“Giờ thì tìm anh ma của mày đi, tao đoán là mày có vài thứ cần cho anh ta xem.”

Anh ta đẩy Lucas về phía trước rồi vẫy tay chào.

Luacs gật đầu, leo lên cầu thang đi thẳng về phòng của mình. Cậu vui mừng cười khi thấy Elliot đã ở sẵn đó, chờ cậu ở trên giường.

“Tốt quá, anh ở đây.”

Cậu chào rồi đóng cánh cửa đằng sau cậu lại.

“Hôm nay anh thế nào?”

Elliot nhún vai.

“Mơ hồ? Hứng thú? Nếu tôi còn sống thì chắc tôi nghĩ là tôi sẽ cảm thấy phát ốm đến nơi.”

Lucas ậm ừ rồi bước đến góc giường, lấy điện thoại ra khỏi túi quần.

“Đừng lo, có tôi ở đây rồi.”

Cậu ngừng lại, nâng đầu lên nhìn về phía bên kia giường.

“Ờm… Anh có thể ngồi chỗ khác được không? Tôi không nghĩ là mình thích ngồi trên đùi anh đâu.”

Elliot hứng thú cười nhưng anh ta vẫn làm theo những gì cậu nói, dịch ra xa tầm vài feet.

Lucas ngồi xuống, tò mò nhìn anh.

“Làm sao mà anh ngồi được? Anh không cảm nhận được thứ gì mà?”

Elliot tặng cậu một nụ cười bí ẩn rồi nói.

“Tôi không ngồi. Nó giống như là tôi đang lơ lửng vậy, nếu cậu hiểu được. Cơ thể tôi không thể cảm nhận được cơn đau trong tư thế đó bao giờ. Tôi có thể đứng vài ngày liền, ngồi cũng vậy.”

Lucas gật đầu hiểu rõ.

“À. Okay. Thật lòng thì tôi khá là ghen tị về điều đó. Nếu anh biết là lưng của tôi đau đến thế này khi chỉ ngồi im như thế chỉ một khoảng thời gian hơi dài mà thôi.”

Lucas mất tập trung, nói.

Cậu lắc đầu, tay nắm điện thoại chặt hơn rồi nhớ ra mục đích mình ở đây.

“Bỏ qua đi, ở Tòa thị chính không có nhiều tranh lắm nhưng mà hi vọng là anh có thể nhớ được một trong số chúng.”

Cậu giải thích.

“Trí nhớ như một thứ ảo thuật vậy và đôi lúc, dù cho có là những thứ ngẫu nhiên hay những chi tiết nhỏ nhất đều có thể mở ra được cánh cửa đó.”

Cậu hắng giọng rồi cười nhẹ tiếp tục.

“Anh vẽ rất nhiều bức chân dung còn mấy thứ khác nữa nhưng tôi chưa thể hình dung ra được nhưng mà…”

Cậu đưa điện thoại qua chỗ Elliot, người đang nhìn chằm chằm vào nó, lông mày của anh ta chậm rãi nhướn lên.

“Tôi không cầm nó được, vì sao cậu lại đưa nó cho tôi?”

Anh nói thẳng thừng.

Lucas tái mặt ngay lập tức.

“À, đệt, lỗi tôi. Ờm…”

Lucas ngừng lại, lướt lướt điện thoại để mở mục hình ảnh lên.

“Mấy bức ảnh này không chắc là có phải tác phẩm của anh hay không nhưng mà…”

Cậu ngừng lại rồi nhấn vào tấm ảnh đầu tiên, đưa màn hình cho Elliot xem.

“Này, nó không to lắm nhưng tôi có thể phóng to lên thế này…”

Cậu vừa nói vừa di chuyển ngón trỏ và ngón cái về hai phía màn hình để phóng to bức ảnh lên.

“… Để xem có thứ gì làm anh chú ý không.”

Elliot đưa đầu lại gần màn hình, nhìn chằm chằm bức ảnh. Bức tranh gợi nhớ đến một bầu trời đêm, những nét vẽ đậm nhạt màu xanh lam và những nét chấm phá nhỏ màu vàng, màu đỏ và màu trắng ở chỗ này, chỗ kia.

Elliot lập tức lắc đầu, ngỏ ý bảo Lucas cho anh xem bức tiếp theo.

Bức tranh tiếp theo là về một người đang đứng phía sau bức tường, trán và đầu tóc bù xù của người đó lộ ra phía trên khung hình. Lucas không biết phải bày ra biểu cảm gì với bức này. Nó rất hấp dẫn nhưng Lucas lại không hiểu suy nghĩ của Elliot khi anh vẽ nó.

Cậu nhìn Elliot nhằm nắm bắt phản ứng của anh rõ hơn.

Nhớ ra đi, làm ơn nhớ đi, Lucas nghĩ.

Nhưng Elliot lại không có bất kì phản ứng cụ thể nào, anh chỉ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt không nhận ra được gì. Ba bức tranh tiếp theo cũng cùng chung số phận, Elliot hầu như không phản ứng gì với chúng mấy trước khi di chuyển qua bức tiếp theo.

Không khí trở nên ngưng trệ và ngột ngạt đến kì lạ, và Lucas không thể không chú ý đến Elliot đang từ từ ghé mặt lại gần hơn.

“Okay, còn một bức nữa.”

Lucas nhẹ giọng nói, cậu nghểnh cổ nhìn Elliot.

“Anh có chắc là mấy bức tranh đó không ảnh hưởng gì tới anh chứ?”

Cậu hỏi.

Elliot cúi đầu.

“Tôi e là không. Thứ lỗi cho tôi, Lucas. Mấy bức tranh đó rất tuyệt, nhưng tôi không gợi nhớ gì từ chúng cả. Tôi không biết dụng ý của mình khi vẽ mấy bức tranh đó.”

Elliot thành thật trả lời.

“Tin tưởng tôi, tôi đã cố rồi.”

Lucas gật đầu, vai cậu sụp xuống ngỏ ý bị bại.

“Tôi biết mà.”

Cậu thở dài.

“Giờ ta nhìn bức cuối cùng được chứ?”

Cậu ngỏ ý rồi lướt sang trái, cho anh xem bức tranh cuối cùng.

Lucas nhớ bức tranh này hơn những bức kia. Bức tranh về một người đàn ông, cơ thể anh ta hoàn toàn bị nước nhấn chìm đến tận cổ. Bức tranh dừng lại ngay khuôn mặt anh ta, nhưng bằng một cách nào đó mà Lucas hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông có vẻ như đang bị đuối nước, lòng Lucas nhói lên khi nhận thấy cơ thể kia còn không cử động, như thể anh ta đã từ bỏ cuộc chiến và quyết định để dòng nước cuốn trôi mình đi.

Cậu nghe được tiếng hít thở run rẩy của Elliot, Lucas liếc nhìn anh rồi chợt nhận ra biểu cảm của anh chuyển đổi như thế nào.

“Ồ.”

Elliot lầm bầm, mắt anh nheo lại rồi đưa mặt sát màn hình hơn.

“Cậu… Cậu có thể làm cho nó lớn hơn được không?”

Anh hỏi.

Lucas nín thở rồi làm theo.

“Tôi…”

Elliot bắt đầu nói.

“Bức tranh này rất quan trọng. Tôi không thể nói cho cậu vì sao được….”

Anh ngừng lại rồi thở dài nặng nề, mày nhíu chặt.

“Nó thật sự khiến tôi rất bối rối.”

Lucas lắc đầu.

“Không. Đừng làm khó bản thân quá, anh đang làm hết sức rồi. Chúng ta có thể nghỉ một lát rồi để anh nhìn nó kĩ hơn một chút, được chứ?”

Cậu cười ngỏ ý với anh.

Elliot do dự.

“Không, Lucas. Nó… Tôi từng cảm thấy như thế này mọi lúc.”

Anh nhìn đi chỗ khác suy ngẫm rồi nói thêm.

“Tôi cơ bản không thể dùng ngón tay mình chạm vào nó. Câu trả lời ở ngay bên cạnh tôi, tôi hoàn toàn có thể thấy được… Tôi cảm thấy như thế này vô số lần.”

Lucas bần thần.

“Ý anh là sao?”

“Tôi cảm giác như… mình như bị đuối nước vậy.”

Elliot thừa nhận.

Lòng bàn tay Lucas bắt đầu chảy mồ hôi, bụng cậu quặn thắt lại. Cậu chà lòng bàn tay mình lên quần rồi cẩn thận hỏi thêm.

“Anh có bao giờ học bơi chưa?”

“Chưa, tôi chưa từng, nhưng… nó không phải… nó…”

Elliot lắp bắp, một tia hoảng hốt xẹt qua khuôn mặt anh.

“Cảm giác đó như khắc sâu vào trong xương tủy, không phải là hành động bị đuối nước. Tôi…”

Anh ngừng lại rồi thận trọng nhìn Lucas.

“Tôi đã rất đau khổ.”

Lucas rùng mình. Sự đau khổ của Elliot hiện rõ trên khuôn mặt anh khiến Lucas cảm thấy không nói nên lời, cậu không biết phải an ủi anh thế nào. Cậu nhấc tay lên định vỗ vai Elliot để xoa dịu anh và rồi cậu cắn môi khi nhớ rằng Elliot không thể cảm nhận được bất kì thứ gì.

Môi Elliot mím lại.

“Tôi không thể giải thích được.”

Anh nhỏ giọng xin lỗi.

Lucas gật đầu, dịu dàng nhìn anh, cậu đem điện thoại để trên đùi, giấu màn hình rời khỏi tầm mắt Elliot.

“Không sao cả.”

Cậu nói thầm.

“Anh không cần phải nhớ ra ngay lúc này đâu cứ cho bản thân một thời gian đi. Dù sao thì anh phản ứng lại với nó này đã là bước tiến lớn rồi.”

Cậu tặng anh một nụ cười ấm áp.

Elliot nâng đầu, không chắc lắm.

“Cậu thật sự nghĩ như thế sao?”

Anh thì thầm, Lucas có thể cảm thấy tim mình thắt lại.

“Tất nhiên rồi.”

Cậu trấn an, cố tỏ ra tự tin mặc dù đang hơi run.

“Tôi… Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu xem. Tôi nghĩ là có thể có một số tờ báo về khoảng thời gian anh sống trên dữ liệu của Thư viện Quốc gia. Anh có biết cụ thể anh qua đời vào năm nào không? Cả tháng nữa cũng được?”

Elliot lẩm bẩm.

“Tôi đoán là năm 1836 có thể là 1837.”

“Okay, vậy được rồi. Tuyệt lắm!”

Lucas reo lên, gật đầu tự tin hết sức có thể, câu trên dù nói cho Elliot nhưng như thể nó cũng dành cho cậu. Cậu do dự rồi xin lỗi.

“Tôi cần phải nhập bọn với đám kia đây không là bọn nó sẽ bắt đầu tìm tôi mất.”

Elliot gật đầu rồi Lucas cười với anh. Lúc vừa bước chân ra tới cửa định mở ra, câu nói của Arthur đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu rồi cậu liếc nhìn Elliot vẫn đang ngồi trên giường, đầu anh cúi thấp xuống. Anh nhìn có vẻ mệt mỏi, thất vọng, cảnh tượng này làm Lucas không thích chút nào.

“Tôi chưa bao giờ hỏi anh chuyện này nhưng mà… Tại sao anh làm lại mấy tiếng động đó? Anh biết mà, mấy tiếng gõ gõ á?”

Lucas hỏi.

“Basile nó sợ muốn tè ra quần sau đêm đầu tiên ở đây.”

Elliot ngẩng đầu nhìn cậu rồi cười, nhưng ý cười lại không chạm đến mắt anh.

“Tôi đã tồn tại lẻ loi rất lâu.”

Anh bắt đầu nói, mở mắt nhìn Lucas.

“Hầu hết chỉ có mỗi tôi và suy nghĩ của chính mình. Tôi biết nó nghe rất kì cục, nhưng mà… những tiếng động đó là cách của tôi để kết nối với sự sống. Đó là cách tôi gợi nhớ cho bản thân mình rằng tôi có tồn tại trong cùng một thế giới. Với những cách như thế, nếu mọi người không thể thấy được tôi thì họ vẫn có thể phản ứng lại với tôi. Nó giúp tôi xua tan những nỗi cô đơn đi dù chỉ là một khoảng khắc thoáng qua mà thôi.”

Anh dừng lại.

“Tôi không cố ý dọa sợ bạn của cậu. Tôi thật lòng xin lỗi nếu tôi đã làm thế.”

Lucas gật đầu, cậu nhanh chóng suy nghĩ.

“Anh nên tham gia cùng với bọn tôi.”

Cậu nói với vẻ tự tin.

Mắt của Elliot mở to trước khi một nụ cười rạng rỡ in hằn trên môi anh.

Lucas trong chớp mắt cảm thấy ấm áp. Vẻ ngoài nhẹ nhàng, trẻ trung này trái ngược hoàn toàn với sự u ám mà Elliot thường mặc lên trên người. Nếu đây là những ngày cuối cùng Elliot có thể tồn tại trên Trái Đất này, thì Lucas luôn muốn anh hạnh phúc nhất có thể.

“Cậu chắc chứ?”

Elliot hỏi, lông mày của anh nhướn lên tận trán.

Lucas gật đầu.

“Tôi đang định nói với bọn nó. Tôi nghĩ là sẽ rất có ích nếu anh ở gần chúng tôi và…”

Cậu ngừng lại một lát rồi cười nhếch mép.

“Tôi đoán là anh cũng không phải là một người xấu đến nỗi không thể ở chung nhỉ.”

Hai bên khóe mắt của Elliot nheo lại.

“Tôi sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của cậu.”

“Tuyệt.”

Lucas nói rồi gật đầu.

“Tôi đoán là mình có một kế hoạch. Nếu, ừm, nếu anh chịu thì tất nhiên rồi.”

Elliot đứng dậy, đi tới chỗ cậu.

“Chắc rồi.”

Anh thì thầm rồi Lucas nháy mắt với anh, sự phấn khích chiếm lấy cơ thể cậu.

“Well, mời đi trước.”

Lucas tinh nghịch nói, mở cánh cửa ra rồi mời Elliot bước ra khỏi phòng bằng một cái vẫy tay, cúi chào khi Elliot bước ra khỏi phòng.

Cậu nghe tiếng Elliot cười khúc khích và Lucas không thể ngăn lại nụ cười ngày càng toe toét của cậu.

Cậu có linh cảm tốt về chuyện này.



Basile nhìn chằm chằm lá bài cậu ta đang cầm trên tay. Cậu ta nheo mắt rồi nghi ngờ nhìn Lucas.

“Tao không hiểu.”

Cậu ta nói thẳng thừng.

“Nó chắc chắn là đang ăn gian.”

Yann nói, mắt quét Lucas từ trên xuống dưới. Arthur ở phía sau cậu ta cổ vũ với nụ cười thích thú trên mặt, rồi thấy Lucas đang liếc mắt từ đằng sau đầu Basile.

Lucas cười cười bí ẩn rồi kìm lại tiếng cười to đang muốn bật ra khỏi người.

“Nó không có, mấy lá bài đều khác nhau hết mà.”

Basile vừa nói vừa đặt tất cả lá bài xuống trước mắt. Cậu ta gãi đầu, bối rối rồi nhìn xung quanh chúng, cố gắng tìm hiểu xem mặt sau của mấy lá bài có bị thay đổi hay không những chẳng có gì đáng chú ý cả.

Lucas cười chọc Basile.

“Tao nói với mày rồi mà Baz! Tao có thể đọc được suy nghĩ của mày đó.”

Cậu đệm thêm.

Basile nheo mắt.

“Không thể nào.”

Lucas cắn môi, phân vân.

“Vậy thì, nếu mày không tin tao thì cứ lấy một lá rồi vào phòng, tao sẽ nói cho mày biết mày đang cầm lá gì trên tay.”

Cậu ngỏ ý.

Basile cân nhắc trong giây lát rồi gật đầu.

“Yeah okay, chiến thôi chứ sao. Tao chắc là mày có một cái gương đặt ở đâu đó mà tao không thể thấy nó được.”

Cậu ta đứng dậy, cầm lấy mấy lá bài rồi đi vào trong bếp.

Yann gật đầu rồi quay đầu nhìn Arthur.

“Mày vào chung với nó để chắc là nó không gian lận được không? Tao sẽ ở lại với thằng này và coi chừng nó để chắc là nó cũng không gian lận. Giờ tao không tin nó được.”

Cậu ta nói rồi hất cằm về phía Lucas. Arthur cười khúc khích rồi nối gót theo Basile. Anh ta quay đầu rồi nháy mắt với Lucas.

Lucas bày ra vẻ mặt ngây thơ hết mức có thể rồi nhìn Elliot, cái con người mà là nguyên nhân của tình huống lộn xộn thế này, dường như đang rất thích thú. Cậu nghiêng đầu kín đáo mời Elliot đi theo hai thằng bạn của mình.

Yann hắng giọng.

“Đừng nghĩ là bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội đó là qua mặt được tao. Mày đang giấu chuyện gì đó.”

Cậu ta nói, cảnh cáo ẩn trong lời nói của cậu ta.

“Còn nữa, đưa tao điện thoại mày đây, tao cũng không tin Arthur, theo tất cả những gì tao biết thì nó là đồng phạm của mày.”

Cậu ta nói rồi nâng bàn tay lên vẫy vẫy ngón tay mình.

Lucas nhếch mép, thích thú hiện lên trong đôi mắt xanh.

“Tao? Không bao giờ. Tao là một người đàn ông thành thật, tao chỉ là giỏi như thế đấy biết làm sao bây giờ.”

Cậu duỗi chân khỏi người rồi kê chân lên bàn cà phê. Cậu chộp lấy điện thoại của mình rồi đưa nó cho Yann.

“Nhưng mà bây giờ thì chẳng quan trọng, Arthur chẳng liên quan gì đâu.”

Yann nheo mắt lại rồi cầm lấy điện thoại rồi kiểm tra nó trước khi nhét vào túi.

“Đấy là do tao quyết định.”

Cậu ta nói rồi cười nhẹ.

Lucas đảo mắt rồi Yann lại nói.

“Thôi nào, nói cho tao biết sao mày làm được đi.”

Cậu ta thì thầm, lấy tay dụi vào chân Lucas.

“Ảo thuật gia không bao giờ tiết lộ bí mật của mình.”

Lucas trả lại bằng nụ cười bí ẩn.

Cậu nghe giọng nói của Elliot rồi lén đứng dậy, lắng nghe những gì anh đang nói.

“Bạn của cậu đang vẽ một người phụ nữ tóc vàng với đôi môi dày, ừm, Chúa ơi xin hãy thương xót, tôi không thể nói câu đó được.”

Lucas cố gắng nhịn lại tiếng cười của mình, cậu cắn vào tận má trong nhưng mà sự khó chịu của Elliot rõ ràng làm cho cậu không thể nhịn được nữa. Cậu ngửa đầu ra sau rồi phá lên cười.

Yann khịt mũi, tưởng rằng Lucas đang chọc quê cậu ta.

“Tao sẽ tìm ra được thôi.”

“Bạn của cậu không phải rất, ừm có năng khiếu lắm. Tỷ lệ của cô gái rất sai. Tôi không nghĩ là… vùng ngực của cô ấy…. nên chiếm hết như vậy.”

Lucas cười muốn tắt thở, dùng tay chùi nước mắt đang rớt xuống ở ngay khóe mắt.

Lúc Lucas bình tĩnh lại thì má của cậu đã hơi mỏi và âm ẩm, cậu nói với Yann.

“Yeah, tao sợ là không rồi đó.”

“Okay, Lucas. Lá bài nào đây?”

Giọng của Basile vang ra từ bếp và Lucas dựa người vào lưng ghế, khoanh tay ra sau đầu. Cậu giả vờ nghĩ nghĩ để đám bạn mình nhường sân khấu nhìn chằm chằm vào cậu.

Lucas ậm ừ rồi thì thầm bằng một giọng thần bí.

“Ồ, tao thấy rồi…. Ừmmm, rất rõ ràng.”

Cậu nói lớn.

“Mày vẽ Daphné chứ gì, thằng dối trá.”

“Đệt!”

Basile ở trong nhà bếp rên lên theo sau là tiếng cười như chuông vang của Arthur. Basile trở lại phòng khách với khuôn mặt ủ rũ, theo sau là Arthur và Elliot. Elliot trông rất vui, mặc dù anh cứ bắn vài ánh mắt về phía biểu cảm kì quái của Basile. Hai người ăn ý cười với nhau rồi Elliot chuyển tới ghế dài ngồi xuống bên cạnh Lucas.

“Vãi thật, mày thật sự có thể đọc được suy nghĩ của tao.”

Basile nói rồi quăng xuống lá bài và cái notepad mà cậu ta tìm thấy trong bếp, Lucas cười khúc khích khi nhìn thấy bức vẽ tệ hại về Daphné mà Basile đã vẽ.

“Mày đọc được suy nghĩ của Yann không?”

Lucas nhún vai, khẳng định.

“Tất nhiên, chỉ cần tao muốn là tao có thể làm được.”

Yann nhướng mày thách thức.

“Vậy làm liền đi, giờ tao đang nghĩ gì đây?”

“Mmh, tao không muốn biết lắm.”

Lucas đáp lại.

Yann nhăn mũi rồi lầm bầm.

“Đồ hèn.”

“Mày thật sự muốn tao kể ra suy nghĩ tối qua của mày là gì à?”

Lucas đáp trả lại, cậu biết rất rõ rằng cậu cũng chẳng biết nó là gì đâu, nhưng mà lời đe dọa nho nhỏ này của cậu dường như có hiệu quả vì Yann nghe xong liền nhìn đi chỗ khác, má cậu ta hơi hơi ửng hồng.

Nụ cười chiến thắng của Lucas càng lan rộng.

Yann lắc đầu.

“Sao cũng được, sao mày làm được hay vậy? Basile còn không ở chung một phòng với bọn mình.”

Lucas nâng đầu, tự hỏi không biết rằng cậu bây giờ có đủ để họ hoàn toàn tin tưởng mà không có bất kì phản kháng lại nào hay không.

“Mày thật sự muốn biết à?”

Basile gật đầu lia lịa rồi Lucas nhìn Elliot, trong mắt cậu ngập đầy ý hỏi.

“Cậu có muốn tôi làm như lần trước không?”

Elliot nói bên cạnh cậu rồi Lucas nhún vai đáp lại.

Cậu hắng giọng rồi nhìn Basile.

“Okay, tao biết là chuyện này nghe rất điên rồ nhưng mà….”

Cậu ngồi thẳng lưng, bắt chéo chân.

“Tao muốn bọn mày gặp một người.”

Cậu ngập ngừng nói.

Basile lẫn Yann đều cau mày, Lucas nhận thấy vai của Elliot căng lên vì đang chờ đợi.

Lucas chỉ vào hai thằng bạn của mình rồi nâng đầu.

“Elliot? Muốn nhận lấy vinh dự này chứ?”

Elliot gật đầu rồi anh nâng tay chạm vào tường, gõ hai cái.

Basile nhảy cẳng lên ghế ngay tức thì, sắc mặt trắng bệt.

“Bọn mày nghe thấy gì không? Tất cả bọn mày đều nghe thấy hết mà đúng không?”

Cậu ta thốt lên, nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, đôi mắt dại ra.

Lucas gật đầu.

“Ừm, là Elliot. Tao không đọc được suy nghĩ của mày, Baz ạ. Elliot là người đã nói cho tao biết mọi thứ? Nhớ câu chuyện của Arthur chứ? Well, nó có thật đó.”

Tay của Basile cuộn lại thành nắm đấm, cậu ta nhìn Arthur.

“Tao biết có thứ gì đó không đúng trong căn nhà này mà! Tao biết chắc cú mà!”

Cậu ta bắt đầu đi đi lại lại trong phòng rồi liếc nhìn bức tường kia một cách mệt mỏi.

Arthur giơ tay lên.

“Theo quan điểm của tao, tao luôn nghĩ là mấy câu chuyện đó chỉ là mấy thứ tào lao thôi. Tao đã không tin Lucas khi mà nó nói với tao mấy ngày trước.”

Anh ta thừa nhận.

“Gì? Mày biết á?”

Basile nói rồi chỉ thẳng vào Arthur, đoán.

“Rồi hai tụi mày không nói gì trong suốt mấy ngày liền à?”

Lucas đảo mắt.

“Baz, giờ tao nói với mày rồi đây. Và tao không biết phải làm gì nữa được chưa? Tao đã từng sợ chết khiếp rồi không muốn bọn mày nghĩ tao bị điên!”

Basile càu nhàu nhưng vẫn gật đầu. Cậu ta dừng bước rồi nhìn Lucas.

“Nhưng mà làm sao… gì thế này…. Sao lại thế được?”

Cậu ta đáp trả lại, chỉ thẳng vào tường.

“Mày có thể thấy được anh ta không?”

Lucas sờ gáy, cười ngượng ngịu.

“Tao…. ờ….. Tao biết là nó hơi kì lạ nhưng mà yeah, tao có thể.”

Lông mày của Basile lập tức nhảy lên tận trán.

“Cái đéo gì thế? Mày thật sự có siêu năng lực!”

“Uh…”

Lucas ngập ngừng, suy nghĩ cẩn thận từng từ mà Basile vừa nói.

“Chắc rồi. Cũng không hẳn nhưng mà đúng thế đấy, mày muốn nói sao cũng được.”

Yann, người im lặng từ lúc bắt đầu đến giờ, đang nhìn chằm chằm Lucas. Ánh mắt cậu ta sắc bén đến nổi làm Lucas phải ngọ nguậy trên ghế. Basile không phải là người khó thuyết phục lắm vì dù gì cậu ta cũng là nạn nhân đầu tiên của Elliot mà, nhưng mà sự im lặng của Yann làm cậu cảm thấy rất kì lạ.

“Yann?”

Cậu do dự thì thầm.

Yann thở dài.

“Tao đang cố để tin mày nhưng mà chuyện này có chút khó khăn để não tao chấp nhận được.”

Cậu ta thừa nhận.

“Vậy ra đây là lý do mày cư xử kì lạ dạo gần đây? Tao lúc đó còn chẳng tìm ra được chuyện gì đang xảy ra.”

Lucas cắn môi.

“Yann, tao hứa là tao không hề nói dối. Sao tao phải nói dối về chuyện này chứ?”

Lucas nói với ánh mắt van xin.

“Nhưng mà, đúng vậy, tao đang cố giúp Elliot tìm lại ký ức cho anh ấy, anh ấy… tao nghĩ là tao nên bắt đầu lại từ đầu. Ngắn gọn là, Elliot đã chết rất lâu rồi, anh ấy….”

Cậu dừng lại rồi liếc nhìn Elliot trước khi đối mặt trực tiếp.

“…. Về cơ bản là anh ấy không còn kí ức nào về chuyện làm sao mà anh ấy chết và lúc trước anh là ai và bởi vì thế, vì một vài nguyên do mà tao là người duy nhất anh ấy có thể nói chuyện được sau khi anh ấy chết, anh ấy cần sự giúp đỡ của tao để rời khỏi chỗ này.”

Yann chậm rãi gật đầu.

“Tao hiểu rồi.”

Cậu ta ngừng lại rồi nhìn Basile.

“Nhưng mà sao mày lại nói cho bọn tao nghe?”

Lucas nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hít một hơi sâu.

“Tao muốn Elliot có thể ở bên cạnh bọn mình.”

Cậu bắt đầu nói rồi nhìn lại Yann và Basile.

“Chúng ta càng tiếp xúc với anh ấy thì càng có nhiều cơ hội để kích thích trí nhớ của anh ấy.”

Cậu dừng lại rồi nói tiếp.

“Và thật lòng thì tao còn không biết là tao đang là gì nữa. Bọn tao đã làm một vài…. chuyện, nhưng mà nó vẫn không đủ và chúng ta không còn nhiều thời gian nữa….”

Cậu bổ sung thêm rồi nhún vai.

“Bọn tao cần tất cả sự giúp đỡ mà bọn tao có thể có được vào lúc này.

Yann nâng đầu lên rồi im lặng nhìn chằm chằm Lucas.

“Okay.”

Cậu ta cuối cùng cũng nói.

Lucas nâng mắt lên.

“Yeah?”

Yann gật đầu, một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi cậu ta.

Vai Lucas thả lỏng, nhẹ nhõm.

“Cảm ơn.”

Cậu dịu giọng thì thầm.

“Vậy… mày muốn bọn tao đi giết một con ma à? Cái quái gì vậy?”

Basile buột miệng nói ra, nheo mắt suy nghĩ.

Đầu Lucas lại cuối xuống rồi cậu thở dài nặng nề.

“Ý tao là… Tao biết mày nói như thế nghe rất tệ nhưng mà tin tao đi nếu tao có thể thì tao tìm ra cách khác rồi, chỉ là đó là điều mà Elliot muốn mà thôi.”

Cậu lẩm bẩm.

“Thế thì một thầy trừ tà thì sao? Lỡ đâu có tác dụng.”

Basile nói lớn.

Lucas ngẩng phất đầu dậy rồi bắt chéo tay ngang ngực, liếc cậu ta.

“Quên chuyện đó đi, chúng ta sẽ không gọi một thầy trừ tà về đây đâu.”

Cậu nghiến răng.

“Nhưng mà…”

Basile ngập ngừng.

Lucas ném cho cậu ta ánh nhìn cảnh cáo, xen ngang đứa bạn của mình.

“Không.”

Cậu nói chắc nịch.

Basile giơ tay cậu ta lên trời.

“Okay, okay, được thôi! Không trừ ta trừ tà gì hết. Hiểu rồi.”

Cậu ta ngừng nói rồi nhìn xung quanh.

“Anh ta đâu?”

Lucas chỉ về phía Elliot bằng ngón cái của mình.

“Ngay đây nè.”

Cậu vừa nói vừa cười nhẹ.

Basile gật đầu.

“Ờm… hi Elliot, rất…. Ơ…. rất hân hạnh được gặp anh.”

Cậu ta lắp bắp, ngượng ngịu vẫy tay.

“Hân hạnh.”

Elliot đáp lại bằng một nụ cười rồi Lucas đưa hai ngón trỏ cho Basile cho cậu ta biết rằng Elliot đã trả lời lại cậu ta.

Yann ngọ nguậy trên ghế.

“Vậy…. Mày muốn bọn tao làm gì?”

Cậu ta hỏi rồi nhướng mày.

Lucas cắn môi dưới. Thật sự thì cậu cũng không biết nên nói gì với bọn nó nữa. Cậu liếc xuống một chút trước khi ánh mắt chạm phải bức vẽ kinh khủng của Basile vẽ Daphné. Mắt cậu mở to rồi cậu đứng dậy cầm lấy notepad và cây bút.

Cậu ngồi lại rồi thông giọng, dùng đầu bút chỉ chỉ lên cái notepad.

“Okay, thế này….”

Cậu bắt đầu nhìn Elliot.

“Mục đích ở đây là làm cho Elliot nhớ lại kí ức lý do mà anh ấy lại chết…. Anh ấy không nhớ cái quỷ gì ở kiếp trước cả, nên là nếu chúng ta có thể tìm ra bất kì thứ gì liên quan đến anh ấy trong ngôi nhà này, có thể sẽ tốt đó. Arthur tìm thấy bức tranh cũ của anh ấy ở đây nên chúng ta cũng có thể tìm mấy thứ giống vậy như là quyển sách, trang sức chẳng hạn.”

Cậu ngừng lại rồi liếc nhìn Basile.

“Mày có làm được không? Nhìn càng cũ càng tốt.”

Basile chần chừ gãi gãi đầu rồi nhún vai.

“Yeah, okay, tao sẽ làm.”

Yann nâng tay lên.

“Chúng ta có thể tìm mấy bài hát hồi xưa? Âm nhạc rõ ràng là một thứ kì diệu đối với những người mắc bệnh Alzheimer mà.”

Cậu ta gợi ý.

“Được đấy!”

Lucas reo lên, viết chúng xuống.

“Ý kiến hay.”

Cậu nhìn về phía Arthur.

“Mày có thể gọi cho những người khác trong gia đình mày được không? Có thể họ còn biết chuyện gì đó mà bà mày không biết.”

Arthur đồng ý gật đầu.

“Được thôi. Tao không chắc là tất cả cô dì chú bác của tao có đang ở nhà hay không, nhưng mà tao sẽ thử.”

Anh ta dừng lại.

“Nhưng mà tao nên hỏi họ thế nào đây?”

Anh ta không chắc chắn lắm, hỏi.

“Tao không biết.”

Lucas đáp lại bằng một cái nhún vai.

“Ứng biến thôi? Nói với họ là mày muốn làm một cái phả hệ cho nhà mày hay gì đó.”

Lucas cắn môi rồi quay đầu nhìn Elliot.

“Anh bảo là 1836 hoặc là 1837 mà phải không?”

“Tôi nghĩ thế, chênh lệch một hai năm gì đó.”

Anh lầm bầm ngập ngừng.

Lucas ừm một tiếng, hạ mắt nhìn notepad.

“Okay, vậy thì cứ viết là từ năm 1835 đến 1840 đi.”

Cậu lẩm bẩm.

“Mấy tờ báo địa phương thường có mục thông báo riêng về cái chết của mỗi người, vì vậy nên chúng ta có thể tìm thấy trong một số cơ sở dữ liệu. Tao đã nghĩ đến việc xem xét chuyện này vào tối nay.”

Lucas nhìn Yann.

“Mày giúp tao được không? Tao chỉ có điện thoại thôi và 4G ở đây tệ vãi nhái.”

Yann nghiêm túc gật đầu.

Lucas ném cái notepad lên bàn cà phê rồi nhìn Elliot chằm chằm.

“Nếu anh nhớ ra bất kì điều gì, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất thôi thì cũng hãy nói cho tôi biết nhé? Nó rất đáng để thử.”

Elliot nhìn cậu cười rồi gật đầu.

“Tôi biết là tôi đã đúng khi hỏi nhờ sự giúp đỡ của cậu mà. Tôi rất ấn tượng đấy.”

Lucas khịt mũi.

“Yeah, dù gì thì tôi cũng là đứa thông minh nhất ở đây mà.”

Cậu nói rồi nháy mắt với Arthur, người đang thích thú lắc lắc đầu.

Lucas đứng dậy rồi chà tay cậu vào nhau.

“Được rồi cả bọn, chúng ta đang có một con ma đang cần thả tự do đấy. Cùng bắt tay vào việc thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play