Bọn họ chọn ngôi làng này là có tính toán cả. Ngôi làng này sống khép kín, không có nhiều thanh niên, lại khá nghèo nàn và lạc hậu. Nó tương tự như bối cảnh của một ngôi làng trong bộ phim《The Barrier Lake》.Điểm này sẽ được đề cập đến trong quá trình biên tập hậu kỳ chứ không được đề cập trong quá trình quay phim.
Thật ra xung quanh thành phố Bắc Kinh có rất nhiều làng mạc, nhưng người ta vẫn chọn ngôi làng này là vì trong quá trình tìm kiếm, Giang Linh Nhạn đã phát hiện ra ở đây có rất ít thanh niên, về cơ bản toàn là người già và trẻ con. Độ tuổi này có một đặc điểm đó chính là sẽ không quan tâm đến các ngôi sao nghệ sĩ.
Giang Linh Nhạn dẫn đoàn làm phim đến, cho dù biết rằng những người này đều là diễn viên, nhưng người trong làng cũng sẽ không hò hét giống như người ở thành phố. Trong mắt bọn họ, diễn viên cũng chỉ là một nghề nghiệp mà thôi, nhìn thì có vẻ mới mẻ nhưng cũng chẳng có gì đáng chú ý cả.
Trước mắt đoàn diễn viên là một chiếc bàn, trên bàn có tám cái phong bì nhìn giống hệt nhau, Nhiếp Khai Nguyên đi đến bên chiếc bàn trước, Trì Thu theo sau, mọi người đều lấy một phong bì trên chiếc bàn, vừa định xé ra thì phó đạo diễn vội ngăn cản: "Đợi một chút, phải đợi không có người mới được xé phong bì ra."
Không có ai mới được mở? Lẽ nào bên trong có cái gì không thể cho người khác xem được sao?
...
Hàn Phi Nhứ vân vê chiếc phong bì trong tay, nó rất mỏng, có lẽ bên trong chỉ có một tờ giấy.
Tám chiếc phong bì đều đặt trên bàn, không sắp xếp thứ tự ai lấy trước lấy sau gì cả. Khả năng là thứ mà Giang Linh Nhạn cho vào trong phong bì không có lợi cho cô. Xem ra cô ta định hại cô lúc phân vai.
Tâm trạng của Hàn Phi Nhứ lúc này chẳng khác gì tâm trạng của Damocles*, trong đầu cô xuất hiện một thanh kiếm vô hình, lúc mới xuất hiện, cô vô cùng sợ hãi, không biết bao giờ thanh kiếm này sẽ rơi xuống, còn bây giờ thì cô lại rất sốt ruột, cô hi vọng thanh kiếm này nhanh chóng rơi xuống chứ đừng hành hạ cô như vậy nữa.
*Damocles: là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại thường được gọi là "Thanh kiếm của Damocles", một ám chỉ về hiểm họa sắp xảy ra
Có ba vị giám khảo từ xa bước đến, bọn họ đều là ảnh đế ảnh hậu rất nổi tiếng, trong đó có Diệp Minh Tâm là nhỏ tuổi nhất, còn Đoạn Vị Ương là lớn tuổi nhất, ba người vừa đi đến, các thí sinh thì vỗ tay, còn Trương Hạo và Trì Thu thì huýt sáo.
Nguyên Kế Trạch là người có tính cách hướng nội nên chỉ cười mỉm rồi gật gật đầu với mọi người, Diệp Minh Tâm cũng gần giống vậy, có điều nụ cười của cô ấy tươi tắn hơn, còn Đoạn Vị Ương là người tỏ ra thân thiện nhất. Cô ấy đi đến trước mặt các thí sinh, tươi cười bắt tay bọn họ, "Xin chào xin chào, mọi người vẫn khỏe chứ, mọi người vẫn khỏe chứ, Di Thích Thanh, lại gặp nhau rồi, haha, thật trùng hợp..."
Mọi người chào hỏi nhau xong thì phó đạo diễn tiếp tục nhắc nhở quy tắc.
"Những vai diễn của các bạn thí sinh sẽ do ba vị giám khảo sắp xếp, thời gian tập luyện là hai mươi tư tiếng, bắt đầu từ một giờ chiều ngày hôm nay cho đến một giờ chiều ngày mai thì kết thúc. Sau khi thời gian tập luyện kết thúc thì mọi người sẽ đứng ở vị trí mà chúng ta đang đứng, sau đó dựng một sân khấu tạm thời để biểu diễn cho người già và trẻ nhỏ trong Lưu gia trang xem.
"Đồng thời, ban giám khảo sẽ đánh giá kết quả cho các thí sinh, kết quả này sẽ kết hợp với thành tích của cả cuộc thi, sau đó ai có điểm số thấp nhất thì sẽ bị loại khỏi cuộc thi. Mọi người hãy chú ý, ban giám khảo đánh giá kết quả chỉ dựa trên một tiêu chuẩn đó chính tính cách nhân vật có được thể hiện thành công hay không?
"Vâng. Và tiếp theo xin mời ba vị ban giám khảo bắt đầu phân vai cho các thí sinh."
Trong ba vị ban giám khảo, Đoạn Vị Ương là tiền bối giàu kinh nghiệm nhất, còn Diệp Minh Tâm và Nguyên Kế Trạch không nói gì mà đợi Đoạn Vị Ương phân vai trước.
Mặc dù Đoạn Vị Ương nhiều tuổi nhất, nhưng vẫn có nét hấp dẫn và quyến rũ riêng. Cô ấy cười rồi nhìn tất cả các thí sinh một lượt: "Trước khi đến đây, tôi đã tìm hiểu qua tình hình của tất cả các thí sinh. Nếu đã để tôi là người đầu tiên phân vai thì tôi sẽ phân vai cho người quen trước vậy."
"Trước kia tôi và Thích Thanh đã từng hợp tác với nhau trong《Diệt Mông truyện》nên tôi biết rõ cậu ấy hơn một chút. Tôi thấy cậu ấy rất phù hợp với vai Chu Trùng, cho dù là ngoại hình hay là tính cách, vai diễn này đều do cậu ấy tự biên tự diễn."
Thích Thanh cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn với Đoạn Vị Ương. Tiếp theo, đến lượt giám khảo Nguyên Kế Trạch phân vai: "Vậy tôi cũng sẽ phân vai cho người quen trước vậy. Nhiều người thế này, tôi quen Trương Hạo nhất, mọi người đều biết rồi đấy, hai chúng tôi là bạn tốt của nhau. Mình cũng không làm khó cậu đâu, Trương Hạo, cậu nhận vai Lỗ Quý nhé."
Trương Hạo nhất thời không thể nhớ ra được Lỗ Quý là ai nên đã hỏi Nhiếp Khai Nguyên đứng ở bên cạnh: "Lỗ Quý có phải là anh hùng trẻ tuổi đã lãnh đạo giai cấp công nhân đứng lên đấu tranh không?"
Nhiếp Nguyên Khai: "Không phải, Lỗ Quý là một tên cặn bã đã trung tuổi nhưng vẫn ăn mặc lòe loẹt lại còn xấu thói xấu nết, chuyên đi ăn trộm tiền để đi đánh bạc.
Trương Hạo: "..."
Tiếp theo là Diệp Minh Tâm nên Hàn Phi Nhứ cũng cảm thấy yên tâm. Mọi người đều chọn người quen trước, mà ở đây chỉ có cô ấy với Diệp Minh Tâm là thân quen nhất, chắc chắn cô ấy sẽ được chọn trước, hơn nữa Diệp Minh Tâm không thể hại cô ấy được.
Khóe môi Diệp Minh Tâm cong lên, vừa mở miệng ra định nói thì từ xa đã nghe thấy Giang Linh Nhạn hằng giọng một tiếng, cô im lặng một lúc rồi nói: "Đều chọn người quen trước sao? Nhưng ở đây hầu như ai tôi cũng quen nên tôi làm ngược lại vậy, tôi sẽ phân vai cho người tôi không quen trước. Tính cách của mọi người thì tôi không rõ lắm nhưng dù sao thì mọi người cũng đều là diễn viên nên tính cách có thể diễn được. Còn nếu nhìn vào ngoại hình thì tôi thấy Hàn Y Nhân có thể diễn vai Phồn Y. Các bạn đều rất xinh đẹp, đều rất có khí chất."
Hàn Phi Nhứ nhìn cô ấy với ánh mắt đáng thương, Diệp Minh Tâm cũng lực bất tòng tâm, Giang Linh Nhạn đã tìm riêng cô và cảnh cáo cô không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì trong cuộc thi, nếu không thì Giang Linh Nhạn sẽ đi tìm Hàn Phi Nhứ sau đó vạch trần hết tất cả quá khứ đen tối của cô.
Vì đang diễn hình tượng một cô gái hoàn mỹ trước mặt Hàn Phi Nhứ nên Diệp Minh Tâm tuyệt nhiên là sẽ chọn không nhúng tay vào cuộc thi.
Hơn nữa, cô cũng muốn xem xem Hàn Phi Nhứ diễn vai nam sẽ như thế nào.
Trong《Lôi Vũ》có tất cả tám vai diễn quan trọng, năm nam và ba nữ, trong đó bắt buộc phải có một người phải diễn trái với giới tính của mình. Nếu như theo lời thoại trong bản《Lôi Vũ》chính thức thì Trì Thu đóng là phù hợp nhất, nhưng đây lại không phải bản chính mà là bản đã được Giang Linh Nhạn chuyển thể, nên để cho Hàn Phi Nhứ đóng vai nam là hợp lý nhất.
Sau đó, ba vị ban giám khảo lần lượt ngồi vào ghế của mình, bọn họ đều rất vui vì đã phân vai xong. Trương Đồng Huy là đen đủi nhất, phải diễn vai người công nhân trong hầm mỏ Lỗ Đại Hải, Nhiếp Khai Nguyên thì rất có khí chất của một nhà tư bản trong xã hội cũ nên đã vào vai một người có quyền lực tên Chu Phác Viên, Lư Nhĩ Tư nhìn còn non nớt nên ban giám khảo đã giao cho cô vai Tứ Phượng, còn Trì Thu thì được phân vào vai người con gái nghèo khổ Lỗ Thị Bình.
Tất cả mọi người đều đã có vai diễn của mình. Hàn Phi Nhứ nhẩm lại cái tên "Chu Bình", nghe rất quen tai nhưng lại không thể nhớ ra đó là ai, là chị gái của Chu Trùng sao?
...
《Lôi Vũ》 là một trong bốn bài khóa bắt buộc phải học trong môn ngữ văn thời cấp ba và thường thì nó sẽ được học vào học kỳ hai của năm lớp 11. Theo lí mà nói, Hàn Phi Nhứ đã học qua bài này rồi, nhưng hôm đó cô không đi học, khi phát giáo trình, cô lại chỉ xem qua một lượt sau đó quẳng sang một bên, đợi đến tiết học cuối cùng, lúc cô giáo ôn tập cô mới xem lại lần hai.
Kí ức của Hàn Phi Nhứ dừng lại ở hôm Tết Thanh Niên nhưng hôm đó cô giáo vẫn chưa ôn lại bài khóa đó, cô chỉ nhớ là mình đã xem nội dung của 《Lôi Vũ》, cũng có ấn tượng nhưng để nhớ chi tiết thì cô không tài nào nhớ nổi.
Người phân vai cho cô ấy là Nguyên Kế Trạch, khi biết cô phải diễn vai nam, mọi người đều vô cùng hào hứng, phấn khích nhìn cô và tưởng tượng ra cảnh Hàn Phi Nhứ đóng giả thành con trai. Nhìn thấy biểu cảm của mọi người có vẻ khác lạ, Hàn Phi Nhứ cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ cái gì đó, cô hỏi nhỏ Hàn Y Nhân: "Chu Bình là ai vậy?"
Hàn Y Nhân nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, dường như cô thấy rất kỳ lạ, sao Hàn Phi Nhứ có thể không nhớ ra Chu Bình là ai, dù sao thì những ai vào khoa diễn xuất thì đều phải làm bài kiểm tra đánh giá về lời thoại trong《Lôi Vũ》.
"Chu Bình là cậu chủ của nhà họ Chu." Hàn Y Nhân im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Là tên cặn bã đời thứ hai của nhà họ Chu."
...
Chết tiệt.
Trong một ngày mà phải học thuộc hết lời thoại là một chuyện không dễ dàng tí nào, mặc dù đại đa số mọi người đều đã diễn thử《Lôi Vũ》nhưng lúc đó vai mọi mà mọi người diễn không giống với bây giờ, nên phải nhớ lại hết lời thoại. Hơn nữa bọn họ vẫn phải nắm chắc đặc điểm cùng tính cách nổi bật của nhân vật nữa nên cho dù nhận vai nào thì cũng phải diễn theo cái đặc điểm ấy.
Phó đạo diễn yêu cầu mọi người xách hành lý của mình đi tìm phòng để ở, tìm được phòng mới được mở phong bì ra, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi xem kịch bản, ăn cơm, đến một giờ chiều thì tập hợp lại rồi cùng nhau tập luyện.
Cái làng này rất nhỏ, nhà có người ở thì rất ít, người trẻ đều đi làm thuê hết, không ai chịu cấy cày trồng trọt, nhà vẫn có người ở thì đại đa số là nhà của người già và trẻ em, thi thoảng có vài người phụ nữ trung tuổi là đã may lắm rồi
Đoàn làm phim cũng tốn rất nhiều kinh phí mới có thể tìm được bốn phòng để ở và quay phim. Dựa vào thành tích tuần trước của mỗi người để phân chia phòng, nam nữ ở riêng, hai người ở một phòng, thành tích càng tốt thì phòng ở sẽ càng đẹp.
Thế là Hàn Phi Nhứ và Hàn Y Nhân được phân vào một phòng đơn tốt nhất ở tầng hai.
Nghe nói đây còn là phòng tân hôn của một đôi vợ chồng mới cưới, đôi vợ chồng đó vừa cưới xong đã đi làm thuê rồi, nên phòng này vừa phù hợp để cho đoàn làm phim thuê.
Lúc nhìn thấy căn phòng, tất cả mọi người đều nói với giọng vô cùng ngưỡng mộ, sau đó không biết là ai là người nói đầu tiên, là giọng điệu ngưỡng mộ nhưng lại rất kỳ lạ.
Mỗi một chương trình tạp kĩ đều cần có những couple, sự góp mặt của couple thì số lượng người xem sẽ tăng lên đáng kể, có điều là tuần trước Hàn Y Nhân với Thích Thanh là một cặp nhưng bây giờ đổi sang Hàn Phi Nhứ, hình như không được hay cho lắm.
Giang Linh Nhạn vẫn luôn quan sát từ xa, cô ta định trở về thì sẽ cắt bỏ đoạn này đi thì bỗng nhiên Diệp Minh Tâm đi đến bên cạnh mình rồi hạ giọng nói với giọng rất khó nghe: "Cậu cố ý phải không?"
Giang Linh Nhạn thở dài một tiếng, Diệp Minh Tâm chẳng có chỗ nào tốt cả, đặc biệt là có cái tật rất xấu đó là hay đố kỵ với người khác.
...
"Không liên quan đến mình, lúc chưa khai máy, mình đã cho người nói rõ rồi, chương trình này của mình không có có hội cho những người kém cỏi, ai xếp thứ nhất thì chứng tỏ người đó có năng lực.
Hàn Phi Nhứ và Hàn Y Nhân vào phòng trước, rồi bỏ hành lý xuống, việc đầu tiên mà hai người bọn họ làm đó chính là bóc chiếc phong bì ra xem nội dung bên trong là gì. Sau khi bóc ra, nhìn thấy chữ trên tấm thẻ, hai người đều sững người lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn nhau.
Hàn Phi Nhứ: "Của cậu viết cái gì?'
Hàn Y Nhân cầm tấm thẻ lên, nhưng không hiểu cho lắm: "Đây... Đây là ý gì?"
Hàn Phi Nhứ cũng không hiểu: "Chắc là nhân vật mà cậu đảm nhận thích cái thứ này."
"Thế còn của cậu thì sao. Trên tấm thẻ của cậu viết cái gì?"
Hàn Phi Như lật tấm danh thiếp lại, đưa cho Hàn Y Nhân xem, Hàn Y Nhân ngó ra nhìn một cái thì đưa tay lên che miệng "Ui"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cô nghi ngờ không biết có phải Giang Linh Nhạn có ý xấu gì không, nếu không thì làm sao cô có thể rút phải một tấm thẻ bất thường như thế được.
Không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận, tám giờ sáng bọn họ xuất phát, đến đây cũng đã là mười rưỡi, phó đạo diễn nói một lúc lâu, đến tận mười một giờ hơn mới xong. Hàn Phi Nhứ xoa xoa bụng: "Mình hơi đói rồi."
Cứ như là cầu được ước thấy vậy, cô vừa nói mình đói xong thì bác gái chủ nhà gọi hai người họ đến ăn cơm.
Bác gái rất nhiệt tình, nói bằng giọng Hà Bắc. Bác hỏi hai người họ tên là gì, sau khi nghe xong, bác lại hỏi: "Nói như vậy thì hai cháu là chị em với nhau à?"
Nghe bác gái hỏi vậy thì Hàn Phi Nhứ lắc đầu nói: "Không phải ạ, chúng cháu không phải là hai chị em."
Bác gái vô cùng ngạc nhiên: "Vậy sao, bác nhìn hai cháu rất giống nhau"
Bác gái nói không sai, Hàn Phi Nhứ và Hàn Y Nhân quả thực là có chút giống nhau. Ngũ quan của Hàn Phi Nhứ sắc nét, lông mày thì đậm, rất có phong thái của mỹ nhân còn ngũ quan của Hàn Y Nhân thì không được sắc nét như vậy. Mắt cô rất đen, cằm nhòn nhọn, lúc cô không cười có thể nói nhìn rất lạnh lùng và bí ẩn. Nói ra thì cũng không thấy có chỗ nào giống nhưng nếu như hỏi hai người bọn họ có giống nhau không thì tất cả mọi người ai cũng bảo giống, thật sự là rất kỳ lạ.
Hàn Phi Nhứ và Hàn Y Nhân nhìn nhau cười, rồi làm ra vẻ lạnh lùng khó gần: "Họ Hàn kia, cô là em gái của ta sao?"
Hàn Y Nhân cũng đối lại, cũng tỏ ra vẻ lạnh lùng: "Họ Hàn kia, từ lúc nào mà cô thành chị gái của ta vậy?"
Dáng vẻ cao lãnh lạnh lùng ấy chưa đến hai giây đã biến mất, hai người không nhịn được mà cười phá lên, người quay phim cho hai người bọn họ nhìn thấy vậy cũng không nhịn được mà bật cười.
...
Nói là thời gian cho mọi người nghỉ ngơi nhưng ai cũng không đi nghỉ mà đều tận dụng thời gian để xem kịch bản, học thuộc lời thoại, đồng thời còn xem làm thế nào để thể hiện được tính cách của nhân vật.
Lúc mười hai rưỡi, mọi người đã tập hợp tại hội trường ủy ban thôn, giữa trưa nắng như vậy mà luyện tập ở bên ngoài thì chắc chắn chỉ chưa đến nửa tiếng là sẽ có người bị ngất. Mặc dù trong hội trường không nắng nóng như vậy nhưng vì không có điều hòa nên Giang Linh Nhạn vẫn phải gọi người kéo chiếc điều hòa cây đến. Song kể cả có điều hòa thì cũng không thể phục vụ cho tất cả mọi người được, nếu như đi xa điều hòa một chút thì vẫn sẽ bị đổ mồ hôi.
Ba vị ban giám khảo ngồi tạm ở bên ngoài, ngoài việc nhận xét ra thì bọn họ còn được coi như là người hướng dẫn, nếu như các thí sinh có chỗ nào sai sót thì bọn họ sẽ giúp đỡ. Có điều thời gian mà bọn họ hướng dẫn không nhiều, chỉ có một tiếng thôi, một tiếng sau là bọn họ có thể về khách sạn ngồi điều hòa được rồi, còn những thí sinh đáng thương vẫn còn phải ở đây thi đấu với nhau.
Tám thí sinh tụ tập lại trong hội trường, mọi người đều nhìn nhau nhưng không ai nói gì.
Từ trước đến nay, Đoạn Vị Ương chưa bao giờ tham gia chương trình tạp kỹ nào, cô ấy không biết phong cách của Giang Linh Nhạn nên đã rất ngây thơ mà hỏi Diệp Minh Tâm: "Sao trông bọn họ đều buồn ủ rũ vậy?"
Diệp Minh Tâm: "Có thể là bọn họ bị sự khổ cực của nhân vật truyền nhiễm rồi."
Nguyên Kế Trạch: "..." Đã lâu không gặp, trình độ nói đùa của Diệp Minh Tâm lại nâng lên một tầm cao mới rồi.
Trương Hạo mở lời trước: "Có cần phải nói sơ qua về đặc điểm của từng nhân vật một không?"
Thích Thanh: "Tôi thấy không cần đâu, cứ thế diễn đi."
Mọi người hầu như đều đã thuộc gần hết lời thoại rồi, nên sẽ bắt đầu từ cảnh đầu tiên luôn.
Bối cảnh mở đầu câu chuyện trong kịch bản là mười năm sau khi Chu Công quán đã bị đổi thành bệnh viện Cơ đốc giáo, đoạn này vốn dĩ cần có rất nhiều nhân vật, nhưng đã bị cắt đi rồi. Bọn họ cầm kịch bản lên, vừa diễn đã là mười năm sau, đó là một buổi trưa nóng nực và oi bức.
Nhân vật xuất hiện đầu tiên là Tứ Phượng và Lỗ Quý, Lỗ Quý là bố của Tứ Phượng và đang chuẩn bị tìm cô ấy để lấy tiền tiêu, mọi người thay quần áo xong, Trương Hạo và Lư Nhĩ Tư đứng ở giữa.
Trương Hạo hít thở vài hơi, sau đó bắt đầu đọc thoại: "Tứ Phượng! Tứ... Đợi một chút, bạn học Tứ Phượng, cậu có thể mở mắt ra không?"
Lư Nhĩ Tư đứng lên, trong tay không có bất cứ thứ gì, nhưng vẫn giả vờ như đang cầm cái gì đó, đang định nhắm mắt uống thuốc thì nghe thấy tiếng của Trương Hạo nên đã quay đầu lại mở mắt ra nhìn: "Không được, nhân vật mà tôi diễn là người mù, đợi đến bao giờ lên sân khấu thật thì tôi phải băng mắt vào, đến lúc đó sẽ không nhìn thấy cái gì nữa, bây giờ tôi phải luyện tập luôn chứ."
Lúc mới bắt đầu, nhân vật xuất hiện nhiều nhất là Tứ Phượng và Lỗ Quý, Hàn Phi Nhứ đứng bên cạnh xem, cô xem một hồi rất lâu nhưng vẫn thấy rất khó hiểu: "Sao tôi không nhìn ra đặc điểm tính cách nhân vật của Trương Hạo nhỉ."
Đừng nói cô ấy, những người khác cũng không nhìn ra, Thích Thanh và Trương Hạo ở cùng với nhau, chỉ có anh ta biết đặc điểm tính cách nhân vật của Trương Hạo: "Cô xem có phải tay anh ta không lúc nào yên mà luôn muốn đi sắp xếp đồ đạc không? Đó chính là đặc điểm nhân vật của anh ta, bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế."
Hàn Phi Nhứ nhìn kỹ lại một lúc, quả thực là Trương Hạo cứ nói được hai câu là lại sắp xếp lại đạo cụ, sợ đạo cụ bị siêu vẹo. Cô cười rồi quay đầu lại nhìn Thích Thanh nói: "Đặc điểm này của anh ấy rất dễ diễn."
Thích Thanh rất đồng ý với những gì mà cô ấy nói, anh ta cúi đầu vừa buộc dây xích chó vừa nói: "Đúng vậy."
Hàn Phi Nhứ nhìn anh ta với một ánh mắt kỳ lạ, rồi cứ đứng bên cạnh anh ta mà dùng chân cù con chó: "Con chó này ở đâu ra vậy? Anh mang nó đến đây sao?"
Buộc xong dây xích, mặt Thích Thanh không chút biểu cảm, anh ta ngẩng đầu lên nói: "Không, đây là đạo cụ của tôi."
"Sao cơ?"
Thích Thanh nói rất dõng dạc: "Đây là đặc điểm nhân vật của tôi, chính là một người yêu chó, đi đến đâu cũng phải dắt theo một con chó."
Hàn Phi Nhứ nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thật ra cũng vẫn tốt, Chu Trùng là cậu chủ, thích nuôi chó cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa dắt theo một con chó cũng khá thú vị."
Anh ta bước lên phía trước hai bước để kéo con chó mà chương trình đưa cho. Nghe nói đây là con chó bản địa hiền lành và thông minh nhất trong làng.
"Đi thôi, lên sân khấu nào."
Con chó nhỏ dường như chỉ thích nằm dưới đất, không động đậy một chút nào, vừa nãy nó vẫn còn gãi ngứa, nhưng thấy Thích Thanh dẫn nó lên sân khấu là nó lập tức bỏ chân xuống, bám chặt lấy mặt đất. Thích Thanh lại không dám lôi mạnh, thế là một người một chó cứ như giằng co nhau vậy. Xích ở cổ con chó thít lại khiến thịt trên cổ nó bị đùn cả lên mặt nhưng nó vẫn nhất quyết không đứng lên.
Đúng là một con chó cứng đầu.
...
Thích Thanh mệt chết. Anh ta quay lại, lạnh lùng nhìn Hàn Phi Nhứ: "Nhìn thấy chưa?"
Hàn Phi Nhứ: "Nhìn thấy rồi."
Người thứ ba lên sân khấu là Trương Đồng Huy. Giọng nói của anh ta rất có sức hút, đọc lời thoại của Lỗ Đại Hải thì càng khiến người ta mê hoặc. Một câu: "Ta hận các người." đã cho thấy một tâm trạng dường như đã kìm nén bấy lâu của nhân vật. Nếu như anh ta không gãi bụng liên tục thì suýt chút nữa Hàn Phi Nhứ bị cuốn vào trong vở kịch.
Một thanh niên trai tráng khỏe mạnh mà động một tí là gãi tay gãi bụng, thì liệu vở kịch có hay được không? Trên người anh ta có rận hay sao?
Thấy Trương Hạo trêu chọc, Trương Đồng Huy bỏ tay xuống: "Nhưng mà đây là đặc điểm nhân vật của tôi mà. Nhân vật của tôi chính là một bệnh nhân nổi mề đay, bệnh tình rất nghiêm trọng nên cứ phải gãi suốt."
Trương Hạo: "..." Ngoài đặc điểm này ra thì không còn đặc điểm nào bình thường hơn một chút sao!
Hình như là không còn.
Trương Đồng Huy diễn cũng tạm ổn, nhưng anh ta cứ gãi mãi, khiến Đoạn Vị Ương cũng phải bật cười, mọi người ở phía dưới cũng không thể nhịn cười nổi nữa, Diệp Minh Tâm và Nguyên Kế Trạch thì vẫn nhịn được. Đợi đến khi Thích Thanh khổ sở mãi vẫn không lôi được con chó cứng đầu ấy lên sân khấu, trái lại còn bị nó lôi đi thì hai người bọn họ mới không nhịn được nữa mà phải bật cười.
Nhưng đây mới chỉ là mới bắt đầu thôi...
Mọi người đọc lời thoại còn vấp rất nhiều và còn cười nhiều hơn cả lúc diễn tập. Đến khi Hàn Y Nhân mặc một chiếc quần hoa và nguyên một cái áo khoác hoa màu hồng xuất hiện thì đến người nghiêm túc như Trương Đồng Huy cũng không thể nào mà diễn tiếp được nữa.
Đã nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn gần núi Trường Bạch tên Chu Phồn Y trang điểm bao giờ chưa? Nếu chưa bao giờ nhìn thấy thì bây giờ được nhìn thấy rồi.
Thích Thanh kéo con chó, anh ta quay sang nhìn Hàn Y Nhân mặc một cây hồng ngồi bên cạnh, một lúc lâu sau, anh ta gọi với giọng buồn tẻ: "Mẹ ơi."
Hàn Y Nhân: "Haiyaa"
Lúc Thích Thanh và Hàn Y Nhân đối thoại với nhau, Hàn Phi Nhứ đang ở bên dưới chuẩn bị, sắp đến lượt cô lên sân khấu rồi, cô liếc nhìn qua tờ giấy một cái, thấy mình sắp thành trò cười cho mọi cười rồi.
Xem xong, cô ấy lại nhìn Diệp Minh Tâm, thật trùng hợp, Diệp Minh Tâm cũng đang nhìn cô, cô ấy cười với Hàn Phi Nhứ, Hàn Phi Nhứ lại quay đi trong trạng thái suy sụp như sắp khóc.
Diệp Minh Tâm: "..." Không phải chỉ nhìn một cái thôi sao, có đến nỗi vậy không?
Mọi người đã diễn được gần nửa tiếng rồi, Trì Thu vẫn đợi một lúc nữa mới lên sân khấu, cô lật xem kịch bản: "Tiếp theo đến lượt cô rồi."
"Ừm, tôi biết rồi."
Trì Thu nhìn Hàn Phi Nhứ với ánh mắt tò mò: "Đặc điểm nhân vật của cô là gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ đội tóc giả lên, cô chỉnh chỉnh lại một chút rồi nói: "Rồi cô sẽ biết ngay thôi."
Kỹ thuật diễn xuất của Hàn Y Nhân rất tốt. Mặc dù tạo hình có hơi đau mắt nhưng cô ấy và Thích Thanh mỗi người một câu, rất nhanh đã chìm vào cảnh đẹp, sau đó là đất diễn của Hàn Phi Nhứ.
Hàn Phi Nhứ mặc một chiếc áo choàng màu xanh nước biển mà đoàn làm phim đưa cho rồi đến bên Thích Thanh.
Thích Thanh ngẩng đầu lên, gọi một tiếng: "Anh trai."
Dáng người Hàn Phi Nhứ cao và gầy, lại mặc áo lụa từ thời Trung Hoa Dân Quốc, ánh mắt mơ màng không có chút thần sắc nào rất giống với miêu tả trong kịch bản. Mọi ngày nhìn mái tóc dài của Hàn Phi Nhứ quen rồi, hôm nay cô lại buộc hết lên, để lộ ra xương quai xanh vô cùng quyến rũ, mọi người đều sáng mắt lên, mong chờ cô biểu diễn.
Theo như trong kịch bản, Hàn Phi Nhứ ngáp một cái trước rồi gật đầu nói: "Em, em, em đang, đang ở đây sao!"
Thích Thanh: "..." Ừm.
Hàn Y Nhân sớm đã biết đặc điểm tính cách nhân vật của Hàn Phi Nhứ là nói lắp, nhưng lúc nghe thì vẫn rất buồn cười, cô bịt miệng lại, cố gắng nhịn cười sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Hàn Phi Nhứ: "Ơ, ngài, ngài, ngài cũng ở, cũng ở đây sao!"
Giọng điệu của Hàn Phi Nhứ thay đổi, vừa nghe đã biết là cô ấy đang nhịn cười, trong hoàn cảnh ấy, cô ấy có thể nhớ ra lời thoại là đã giỏi lắm rồi: "Tôi vừa từ trên tầng xuống."
Nghe xong mọi người đều cố nhịn cười nhưng không thể nhịn nổi, đến cuối cùng vẫn phải bật cười, Hàn Phi Nhứ rất bất lực, cô tiếp tục nói: "Bố, bố, bố, bố không đi ra ngoài à?"
"Haha, buồn cười chết đi được, Hàn Phi Nhứ, cô tấu hài quá, haha!"
Mọi người ở dưới đều cười lớn, khiến Hàn Phi Nhứ bị dọa một trận, cô quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Vị Ương ôm bụng cười đến nỗi giơ cả chân lên. Vốn dĩ hai giám khảo ngồi bên cạnh cũng đang cười, nhưng trong khi cô ấy cười mãi không thôi thì hai người bọn họ đã nhịn được cười, bọn họ có chút lo lắng rồi.
Nguyên Kế Trạch bối rối vỗ vai Đoạn Vị Ương: "Đoạn Vị Ương?"
Vốn dĩ Đoạn Vị Ương đã cười nhỏ hơn và có vẻ như sắp không cười nữa thì lại bị Nguyên Kế Trạch vỗ vai. Cái vỗ vai đó như đã động vào công tắc trên người cô ấy khiến cô ấy lại cười một trận nữa. Cô cười lại còn ợ nữa. Vừa ăn cơm trưa xong, Đoạn Vị Ương cảm thấy cơm đang trào lên nên vội vàng che miệng chạy vào nhà vệ sinh của ủy ban thôn.
Hàn Phi Nhứ:...
Hóa ra, cười đến phát nôn ra là có thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT