Trở về sau một đêm phóng túng, Thẩm Tang Lạc lại một lần nữa bước đi trong xấu hổ, trở về nhà mình.

Cô ấy cho rằng mình đã rất cẩn thận mà xuống giường, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng kỳ thật Giang Linh Nhạn đã sớm tỉnh lại. Chị ấy cũng không lên tiếng, nhắm mắt lại, nghe Thẩm Tang Lạc sột soạt thay quần áo, sau đó kiểng chân, cầm theo đôi giày chậm rãi chạy ra ngoài.

Giang Linh Nhạn tùy tiện lấy chiếc áo sơ mi chị ấy mặc ngày hôm qua, khoác lên người một cách lỏng lẻo, sau đó đi xuống giường đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn hoa không một bóng người.

Khoảng một phút sau, Thẩm Tang Lạc xuất hiện ở vườn hoa. Cô ấy tìm được chiếc xe của chính mình, giống như một tên trộm cong lưng chạy tới. Lục soát cả người cũng không tìm được chiếc chìa khóa xe, vất vả lắm mới lôi ra được từ trong túi. Thẩm Tang Lạc vui mừng muốn khóc, mở cửa xe, đặt mông ngồi vào.

Cô ấy cũng không lập tức lái xe rời đi, mà trước tiên thả lỏng người, giống như đã quay về địa bàn của mình, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát. Thở một hơi thật dài, đem chìa khóa cắm vào. Vừa muốn đánh xe rời đi, ngước mắt lên lại thấy Giang Linh Nhạn đang để trần nửa người, dựa vào cửa sổ sát mặt đất, nhìn chằm chằm cô ấy.

Giang Linh Nhạn khoanh chân, chân phải móc vào cổ chân trái, áo sơ mi không gài nút tự nhiên rộng mở, bộ ngực mềm mại ngay dưới áo như ẩn như hiện. Cúc áo ở tay không biết đã rơi rụng ở nơi nào, cổ tay áo phủ lên lòng bàn tay, hai tay khoanh trước ngực. Tư thế như vậy lại có cảm giác mềm mại quyến rũ không tả nỗi.

Thấy cô ấy đã phát hiện ra mình, Giang Linh Nhạn còn giơ tay lên, xua xua có ý tạm biệt. Trông chị ấy rất vui vẻ, nụ cười trên mặt làm Thẩm Tang Lạc muốn lóa mắt.

Thẩm Tang Lạc: ".... Mình không muốn sống nữa."

Về đến nhà, Thẩm Tang Lạc sắp hỏng mất nằm sấp trên giường, tức giận đấm lên tấm nệm mấy cái. Sau đó cô ấy mới nghiêm mặt ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, phát hiện Hàn Phi Nhứ đã gửi cho cô ấy hơn chục tin nhắn từ 10 giờ 30 đến 12 giờ 30 hôm qua.

[Hàn Phi Nhứ: Cậu đã về chưa?

Còn chưa về nữa hả?

Alo alo, quay về nhớ nhắn cho tớ một câu, 11 giờ rồi, nếu còn không trở về sáng mai không kịp đi làm đấy.

Gọi điện thoại cho cậu sao không bắt máy?

Tớ đã gọi cho cậu năm cuộc rồi đó, hay là cậu làm mất điện thoại rồi.

...

...

...

Thẩm Tang Lạc! Cậu còn không nhận tớ sẽ gọi cảnh sát đó!

Vừa rồi Giang Linh Nhạn mới nhận điện thoại. Thẩm Tang Lạc, tớ sai rồi, thật xin lỗi cậu,

Chuyện đó...Tớ muốn hỏi một câu, mấy người xong việc chưa?]

Thẩm Tang Lạc im lặng nhìn màn hình di động. Thật lâu sau mới cử động cổ tay, một đường parabol hoàn mỹ, chiếc điện thoại đã bay thẳng vào sọt rác.

Lương Trữ chọn cách hút thuốc khi khó chịu, Hàn Phi Nhứ thì lại chọn phương thức gây ra tiếng động, Thẩm Tang Lạc là người tao nhã nhất, khi trong lòng khó chịu, cô ấy luyện thư pháp.

Đứng trước bàn làm việc, Thẩm Tang Lạc đỡ thắt lưng, dồn khí xuống bụng, cảm xúc dần bình tĩnh trở lại, cô ấy vung bút lên phóng khoáng viết xuống bảy chữ—— Một Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô*.

* Một Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô: Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường

...

Chờ tâm tình Thẩm Tang Lạc bình tĩnh trở lại, cô ấy mới lục sọt rác tìm lại chiếc điện thoại của mình, sau đó chụp lại mấy chữ này gửi cho Hàn Phi Nhứ.

Hàn Phi Nhứ nhìn bức ảnh thì lại cười như một đứa nhỏ.

Hàn Phi Nhứ nhờ dì Lý nấu một nồi canh xương heo đậm đặc, còn có hầm một con gà mái, để chuẩn bị tẩm bổ cho cái người Thẩm trưởng khoa xương cốt rã rời kia.

Sau khi gửi xong nồi canh, Hàn Phi Nhứ dọn dẹp một chút chuẩn bị tham gia chương trình tạp kỹ. Buổi sáng, Hàn Phi Nhứ đưa Y Y đến nhà trẻ rồi mới rời đi.

Lúc cô đến, mọi người hầu hết đã đến đầy đủ, chương trình tạp kỹ cũng bắt đầu nghi thức khai máy. Sau khi từng người một thắp hương, Giang Linh Nhạn đã hạ lệnh mới chính thức bắt đầu ghi hình.

Phân cảnh đầu tiên được quay ở khách sạn, tuy rằng nhóm diễn viên không ở khách sạn này, nhưng phải xây dựng hình ảnh mình đang sống ở khách sạn này. Mỗi diễn viên đều có hai người quay phim đi theo, từng lời nói cử chỉ của bọn họ đều được ghi lại.

Sau nghi thức khai máy, các diễn viên tìm về phòng của mình, sau đó bắt đầu ghi hình cảnh rời giường.

Lúc này bọn họ đang sắm vai "vừa mới tỉnh dậy" và Hàn Phi Nhứ phải diễn cảnh đầu tiên trong phòng vệ sinh.

"Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ? Hàn lão sư."

Hàn Phi Nhứ cao giọng trả lời: "Chuẩn bị xong rồi."

Máy quay ở bên ngoài, Hàn Phi Nhứ mở vòi nước, rửa tay một chút rồi sau đó mở cửa đi ra, nhìn đến máy quay, cô theo bản năng cười cười: "Tới thật sớm, tôi mới rời giường."

Trọng Viên Viên đứng sau máy quay, nhìn biểu hiện tự nhiên của Hàn Phi Nhứ lập tức dựng thẳng ngón cái lên, dùng khẩu hình miệng nói: "Tốt lắm! Cứ thế phát huy!"

Hàn Phi Nhứ: "..."

Không ai để ý đến lời của cô, cô cứ thoải mái diễn xuất, ngược lại Trọng Viên Viên cứ cổ vũ như vậy, cô lại có chút không được tự nhiên.

Cô đi đến bên giường, giường lúc này đã bị Trọng Viên Viên làm cho rối loạn. Cô mở vali ra, nhìn thấy bên trong chất đầy đồ ăn vặt, Hàn Phi Nhứ có chút bế tắc.

Đương nhiên người quay phim sẽ không bỏ qua hình ảnh này, anh ta nhanh chóng lia ống kính qua, Hàn Phi Nhứ nhanh tay đóng vali lại, mỉm cười có chút cứng nhắc: "Nhầm rồi, vali này không phải của tôi, đây là của trợ lý."

Trọng Viên Viên: "..." Nói bừa, rõ ràng là Hàn Phi Nhứ đã dặn dò cô ấy, phải mang nhiều đồ ăn vặt cho cô, sợ lúc ghi hình không có cơm ăn.

Hàn Phi Nhứ nghe Diệp Minh Tâm nói khi ghi hình chương trình tạp kỹ rất bộn bề nhiều việc, cơ bản không có thời gian ăn cơm mới dặn dò một câu như vậy, cũng không bảo cô ấy mang một vali đồ ăn vặt như này.

Hàn Phi Nhứ im lặng ngồi xổm trên mặt đất, cô nghiêm túc ngẩng đầu: "Hình ảnh vừa rồi có thể cắt đi không?"

Thấy người quay phim vẫn không nói tiếng nào, cô còn đem vali mở ra, cầm một túi khoai tây chiên nói: "Nếu anh cắt đoạn đó đi, tôi tặng anh một túi."

Đối mặt với hành vi hối lộ khoai tây chiên, người quay phim cũng chỉ biết nín lặng: "Hàn lão sư, tôi chỉ chịu trách nhiệm ghi hình, không phụ trách cắt ghép."

Hàn Phi Nhứ ngẩn người, đem gói khoai tây chiên thả lại.

...

Ra khỏi phòng, Hàn Phi Nhứ tình cờ gặp phải một diễn viên khác, là Lư Nhĩ Tư.

Trong bữa tiệc Lư Nhĩ Tư là người tương đối im lặng, cơ bản không nói lời nào. Người khác nói, cô ta chỉ im lặng nghe, khi hỏi đến mình cũng chỉ ngượng ngùng cười, cười đến ngứa mắt.

Nhưng mà hôm nay đứng trước máy quay, Lư Nhĩ Tư lại vô cùng nhiệt tình kêu một tiếng: "Hàn Phi Nhứ! Vậy là chị cũng ở chương trình này!"

Cô ta chạy nhanh đến, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Hàn Phi Nhứ: "Hàn Phi Nhứ, chị đến đây lúc nào vậy, nửa đêm hôm qua tôi mới xuống máy bay, vừa mới ngủ được năm tiếng đã bị kêu dậy, thật muốn trở về ngủ tiếp quá đi mất."

? Không phải hôm qua cô ta còn cùng mọi người đi chơi hay sao?

Hàn Phi Nhứ rốt cuộc cũng đã hiểu lời nói của Lương Trữ rằng trong cái vòng luẩn quẩn này tất cả diễn viên ngay từ đầu phải nhận thức được. Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Hàn Phi Nhứ cuối cùng cũng tìm được vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi cũng vậy, đêm qua mới tới nơi. Ta nói ngày hôm qua nửa đêm như vậy còn có thể nghe thấy âm thanh có người đi lại, thì ra là cô."

Lư Nhĩ Tư bật cười, vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô: "Hai chúng ta cùng đi xuống dưới đi, nghe nói tầng dưới đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Hàn Phi Nhứ thấy động tác của cô ta, bèn giơ tay lên vuốt vuốt tóc: "Vừa hay, tôi cũng đang đói đây, đi xuống thôi."

Khuôn mặt đang mỉm cười của Lư Nhĩ Tư cứng đờ một chút, sau đó cười càng thêm rạng rỡ: "Nghe nói chị Trì Thu cũng đến đấy, ngày hôm qua còn chưa kịp gặp, đã lâu rồi chưa gặp, tôi muốn đi chào chị ấy một tiếng."

Hai người vừa nói vừa đi xuống lầu, ở lầu hai còn gặp hai người Trương Đồng Huy và Nhiếp Khai Nguyên, mấy người cùng nhau đi xuống lầu một. Lúc này tổ đạo diễn đã sắp xếp xong xuôi, Giang Linh Nhạn đứng ở chính giữa, nhưng chị ấy không phải là người cầm microphone.

Người đang cầm microphone là phó đạo diễn, nhiệm vụ của ông ấy là giải thích một số quy tắc của số đầu tiên này cho mọi người.

Tiếp theo người của ban hậu kỳ sẽ lấy tư liệu và màn giới thiệu của từng diễn viên để cắt ghép biên tập lại. Tám diễn viên lần lượt giới thiệu một lần, cảnh quay chỉ hết vài phút, chỉ để bù lại thời gian cho lễ khai mạc.

Cũng không cần chào hỏi, phó đạo diễn đã bắt đầu phổ biến quy tắc.

"Để tranh đoạt thứ hạng giành vị trí diễn viên chính, các ứng cử viên cần trải qua nhiều lần thi đấu. Cần lưu ý, trong quá trình thi đấu, người nào có điểm số thấp nhất sẽ bị loại. Nhưng đây là số đầu tiên, không cần căng thẳng như vậy, số thứ nhất và số thứ hai, sau khi lấy điểm trung bình, người nào thấp nhất sẽ không may bị loại. Được rồi, không nói nhiều nữa, mong mọi người nhớ kỹ quy tắc này."

"Ở số này, tám người sẽ được chia thành bốn đội, nam nữ kết hợp, sẽ dùng hình thức bốc thăm để chia đội, sau đó sẽ đến địa điểm đã quy định để hoàn thành nhiệm vụ. Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ là đến bốn giờ ngày mai."

"Chú ý! Tất cả mọi nhiệm vụ đều có một quy định chung, chính là không được để bất kỳ ai nhận ra, người quay phim sẽ bí mật ghi hình. Mong mọi người yên tâm, những người quay phim của chúng tôi rất chuyên nghiệp, sẽ không gây thêm phiền toái cho các bạn."

Tuy rằng trước khi tới đây Hàn Phi Nhứ có xem qua bản kế hoạch, nhưng địa điểm, hình thức thi đấu trên bản kế hoạch có ghi mấy chục cái. Trong đó rất nhiều kế hoạch đã được chuẩn bị hậu kỳ thay thế cũng không biết chừng. Cô cũng không rõ lúc này rốt cuộc muốn làm gì nữa.

Trương Hạo bên cạnh cô nói thầm: "Không thể bị nhận ra, chẳng lẽ phải hóa trang để tham gia?"

Tưởng tượng như vậy, vẻ mặt Trương Hạo vô cùng đau đớn, sau đó lại đấm vào lòng bàn tay: "Nhiếp Khai Nguyên, cậu xong rồi, chắc chắn cậu là người đầu tiên bị loại bỏ."

Nhiếp Khai Nguyên bay lên đá một cước, Trương Hạo linh hoạt tránh né, không khí bị hai người làm cho sôi động hẳn lên. Trì Thu cũng oán giận nắm lấy cánh tay Hàn Phi Nhứ: "Tôi thấy cô cũng khá nguy hiểm, người khác thì không sao, nhưng riêng cô có đặc điểm nổi bậc nhất. Tóc cô dài như vậy, người ta cho dù không thấy mặt, cũng có thể nhận ra mái tóc của cô."

Hàn Phi Nhứ không cam lòng yếu thế: "Tóc tôi có thể búi lên, cô mới là người dễ bị nhận ra nhất đấy. Hơn nữa còn không thể che dấu, cao một mét bảy mươi lăm, chắc chắn mọi người nhìn tới cô đầu tiên, sau đó mới có thể chú ý tới những người thấp bé như chúng tôi."

Hàn Phi Nhứ còn giúp cô ta lên ý tưởng "Nếu không, cô đóng vai người gù đi?"

Trì Thu cười mắng: "Cút! Cô không có gánh nặng thần tượng, nhưng tôi vẫn có đấy!"

Chờ bọn họ nói xong, phó đạo diễn mới lấy ra một cái hộp đựng thăm. Lần này là nam nữ một đội, nên nữ sẽ rút thăm, còn nam đợi được bố trí.

Người đầu tiên đi lên chính là Hàn Y Nhân, sau khi cô ta rút ra, nhìn cái tên được viết nở một nụ cười, sau đó thoải mái đi xuống, Hàn Phi Nhứ nhìn qua một lượt... Đang đi tới, Thích Thanh.

Thích Thanh chính là kiểu trắng trẻo có chất văn nghệ nhất trong tất cả mọi người, cũng là một người tài năng, tất cả mọi người đều rêu lên một tiếng thật dài: "Ồ..."

Trương Hạo huýt sáo một tiếng: "Tài tử giai nhân đó!"

Hàn giai nhân cười đi xuống, tự nhiên đón nhận sự trêu chọc của mọi người. Trì Thu là người tiếp theo đi lên, cô bỏ tay vào thùng sờ soạng nửa ngày, mới rút ra một thăm, cái tên trên đó là Trương Đồng Huy.

Trương Đồng Huy là người nhỏ tuổi nhất trong tám người, nhưng người này cũng không tệ lắm, Trì Thu cũng cảm thấy hài lòng đi xuống. Bên trong chỉ còn lại hai cái thăm, người tiếp theo chính là Hàn Phi Nhứ. Cô còn chưa bắt đầu, Lư Nhĩ Tư còn đặc biệt khẩn trương hơn cô, hét lên một tiếng: "Chị Hàn Phi Nhứ, ngàn vạn lần đừng ngẫu nhiên bốc trúng Nhiếp Khai Nguyên!"

Cô ta vừa dứt lời, Hàn Phi Nhứ nhanh chóng rút thăm ra, vừa mở ra, máy quay đã quay cận cảnh.

Chính là Nhiếp Khai Nguyên.

...

Cái này không tốt lắm, hai người nổi bật nhất đã cùng nhau.

Sau khi bốc thăm chọn đội, tiếp theo là nhiệm vụ. Tổ chương trình mang tới một hộp thăm, Hàn Phi Nhứ nhìn qua bên cạnh, kỳ quái hỏi: "Không phải nói xuống dưới ăn bữa sáng sao, sao tôi không phát hiện có bữa sáng."

Phó đạo diễn: "Đừng nóng vội, hoàn thành xong có thể ăn."

Lần này tới lượt người nam bốc thăm, Nhiếp Khai Nguyên chọn một cái ngẫu nhiên trở về, sau đó cùng Hàn Phi Nhứ nhìn xem. Hai người chụm đầu lại, xem bên trong viết gì.

Hàn Phi Nhứ đọc lên: "Quầy hàng số 3, chợ Vinh Khánh, bày quán bán vịt quay?"

Hàn Phi Nhứ trợn trừng mắt, ngẩng đầu hỏi phó đạo diễn: "Chúng tôi không biết làm vịt quay, phải bán thế nào?"

"Những công việc cần sự chuyên nghiệp này, có chủ cửa hàng và thợ đến làm. Việc của các người chỉ là bán, hơn nữa phải chuẩn bị một thân phận hợp lý, cam đoan các bạn sẽ không bị nhận ra."

Ngoài bán vịt quay ra, đằng sau còn có một câu, kiếm đủ năm nghìn.

Vịt quay ở chợ luôn được bán rất rẻ, nửa con hai mươi lăm đồng, một con là năm mươi. Nói cách khác bọn họ phải bán một trăm con vịt quay...

Hàn Phi Nhứ còn chưa kịp mở miệng, tiếng rên đã nổi lên bốn phía.

Lư Nhĩ Tư: "Đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán gạo, Bây giờ còn có nghề nghiệp như vậy sao?"

Thích Thanh: "Bán đồ vật này nọ tôi còn không có ý kiến, xem thử đây là bán cái gì vậy, phương thuốc chữa bệnh phong thấp bí truyền, đây không phải là giả dược sao? Không đến nổi chúng tôi đi bán trong chốc lát, đã bị cảnh sát hốt đi đấy chứ?"

Trì Thu: "Mấy người tốt xấu còn có đồ để bán, chúng tôi còn làm ăn xin đây! Có tên ăn mày nào tay chân đầy đủ như vậy không, nhất định sẽ trở thành kẻ lừa đảo! Không đúng, chúng tôi vốn chính là lừa đảo!"

Sau khi nghe xong sự khiếp sợ từ các đội khác, Hàn Phi Nhứ quay đầu, nắm lấy tay Nhiếp Khai Nguyên, dùng sức lắc lắc hai cái thật mạnh: "Cảm ơn, cảm ơn!"

Nhiếp Khai Nguyên cũng không khiêm tốn: "Không cần khách khí, đi thôi nào, phải dựa vào tinh thần Euro này đi khắp thế giới."

Những đội còn lại: "..."

Cái gọi là sớm một chút, chính là dùng chính tiền lời của mình đi mua. Nếu bọn họ không chịu chấp nhận, cũng chỉ có thể chấp nhận. Tám người, bốn chiếc xe, mọi người cùng lên đường, chạy về phía địa điểm nhận nhiệm vụ của mình. Trong xe cũng có camera, Hàn Phi Nhứ biết trước mặt máy quay phải duy trì sự rụt rè, nhưng cô không có khả năng duy trì nổi nữa rồi.

Cô cúi đầu, lấy tay chống lên thái dương, bả vai hơi run lên, Nhiếp Khai Nguyên dời tầm mắt từ cửa sổ sang, anh ta hỏi: "Làm sao vậy?"

Hàn Phi Nhứ không có trả lời, anh ta vỗ vỗ lên vai cô, Hàn Phi Nhứ không chịu nổi, ôm ngực ngẩng đầu: "Ui da, tôi buồn cười đến mức không thở nổi, ha ha ha ha ha ha ăn mày ha ha ha ha ha ha..."

Nhiếp Khai Nguyên: "..." Lần trước không cùng Hàn Phi Nhứ nói chuyện, bây giờ anh mới phát hiện ra, hóa ra cô có thể cười đến như vậy.

Hình như vòng cung phản xạ còn rất dài.

Trong chợ, bọn họ đi vào cửa hàng từ cửa sau. Lúc này mọi thứ bên trong đã chuẩn bị sẵn sàng, camera đều được giấu ở vị trí cực kỳ bí mật, thậm chí lò nướng bên cửa cũng bị nhét máy quay ở phía dưới.

Hàn Phi Nhứ và Nhiếp Khai Nguyên được thợ quay vịt tiếp đón, sau đó bàn bạc nên bắt đầu như thế nào, cách ăn mặc và bố trí thân phận ra sao.

Nhiếp Khai Nguyên: "Anh em?"

Hàn Phi Nhứ lắc đầu, dáng vẻ của hai người họ không giống.

Nhiếp Khai Nguyên: "Vợ chồng?"

Hàn Phi Như lại lắc đầu, vợ chồng cần sự ăn ý, hai người họ không thể diễn được, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Nhiếp Khai Nguyên: "Tôi cũng không biết."

Hàn Phi Nhứ: "Anh chỉ có thể nghĩ ra được hai thân phận? Quá ít đi."

Nhiếp Khai Nguyên: "Cô muốn nhiều, vậy cô tự nghĩ ra đi."

Hàn Phi Nhứ: "Tôi cũng chỉ có thể nghĩ ra được hai thân phận này."

Nhiếp Khai Nguyên: "..." Vậy cô còn nói cái gì!

Cuối cùng bọn họ cũng phải dùng một thân phận, Hàn Phi Nhứ là bà chủ – cũng chính là cháu gái của thợ quay, còn Nhiếp Khai Nguyên là nhân viên mới được thuê vào.

Thân phận hai người tách ra, không gian hoạt động cũng sẽ lớn hơn, bọn họ chỉ cần nhập vai của chính mình cùng với câu chuyện xưa là đủ, không cần phải phối hợp với nhau. Bán vịt quay này cũng là một loại lợi thế, không cần phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán gạo, không cần phải bán giả dược, cũng không cần làm một tên ăn mày, những thân phận như vậy tuyệt đối không thể tách ra, nhất định phải phối hợp đến cùng mới được.

Xác nhận xong, hai người bọn họ bắt tay vào hóa trang ngay tại chỗ, Nhiếp Khai Nguyên thay một bộ quần áo lao động mà người thợ quay đặt trong quán. Quần áo của ông ấy hơi nhỏ, sau khi mặt vào cả người bị bó chặt, cộng thêm cái tạp dề dính đầy mỡ, biểu tình của Nhiếp Khai Nguyên chung quy vẫn không thay đổi, anh ta còn cầm lấy chai dầu từ sau bếp cố ý xoa lên tay, lên người mình. Chuẩn bị xong xuôi những thứ đó, anh ta còn cảm thấy có chút không giống, vì thế đi ra sau cửa, cầm lấy cục than, làm cho chính mình trở thành công nhân làm than luôn rồi.

Điều khó che dấu nhất chính là dáng người của Nhiếp Khai Nguyên, mặt thì không sao chỉ cần bôi tán loạn lên, nhưng vấn đề ở đây là vẻ ngoài rắn rỏi kia của anh ta không dễ dàng bị bỏ qua. Còn Hàn Phi Như lại càng thêm phiền toái.

Vợ của thợ quay đưa cho cô một bộ váy hoa, sau đó vén tóc lên, nhìn chằm chằm chính mình trong gương nhỏ, Hàn Phi Nhứ nhíu mày.

Cô nhìn qua rất sạch sẽ, mái tóc quá suôn mượt, chẳng giống với kiểu người làm công một chút nào.

Rõ ràng, Hàn Phi Nhứ cũng đã học theo Nhiếp Khai Nguyên, tự làm cho chính mình nhìn bẩn bẩn. Phía sau phòng bếp có một cái bồn nước, Hàn Phi Nhứ lấy một ít nước, thoa thoa lên đầu, mái tóc ướt của cô nhìn bơ phờ đi không ít, đầu tóc cũng được làm thành một đống lỏng lẻo lộn xộn, rối bời rồi mặc kệ chúng ở phía sau.

Hôm nay tới sớm, Hàn Phi Nhứ lấy đồ trang điểm từ trong túi xách ra, đầu tiên tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt mình. Mặt đối mặt với gương, bắt đầu tô tô vẽ vẽ không cần suy nghĩ lên mặt mình.

Nhiếp Khai Nguyên ở bên ngoài đã biến mình thành một anh trai sắc bén, vừa quay vào nhìn thấy gương mặt của Hàn Phi Nhứ, hoảng sợ tới mức lui về sau hai bước: "Á! Cô bị bỏng nước sôi hả?"

Hàn Phi Nhứ nhe răng cười: "Thế nào?"

Trong lòng Nhiếp Khai Nguyên vẫn còn sợ hãi: "Thật quá kinh khủng."

Hàn Phi Nhứ: "..."

Hàn Phi Nhứ tự cảm thấy rất đẹp, cô nhìn trong gương một chặp, cho dù biến thành người làm công, cô cũng là một người làm công xinh đẹp thôi...

Đi ra phía trước, Hàn Phi Nhứ và Nhiếp Khai Nguyên cùng đeo bao tay vào, sau đó chờ khách đến. Nhiếp Khai Nguyên không biết nên bán mấy thứ này như thế nào, còn Hàn Phi Nhứ giỏi hơn anh ta, và cô chịu trách nhiệm hét to.

Vì thế hai người thương lượng xong xuôi, Nhiếp Khai Nguyên chặt vịt và cân bỏ vào bao, Hàn Phi Nhứ phụ trách thu tiền, lôi kéo khách.

Mười giờ sáng, chợ căn bản cũng không có bao nhiêu người, cho dù có có cũng chỉ đến mua hoa quả, thật vất vả mới có một người đang đến gần cửa tiệm, Hàn Phi Nhứ chạy nhanh ra hét to.

"Người đẹp! Nhìn xem món vịt quay của chúng tôi đi, nóng hổi mới ra lò đấy!"

Nhiếp Khai Nguyên:? Vừa rồi có phải cô ấy dùng giọng Sơn Đông hét to không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play