Họ theo chân Thiên Mạch đến chợ, đã lâu rồi Quý Liên Tích không nhìn thấy đám đông người qua lại, cho dù đó là một cặp phu thê đi cạnh nhau, một đứa trẻ chạy trên đường hay một người già chậm chạp, họ đều tràn đầy sức sống. So với cái lồng hoa lệ thì Quý Liên Tích càng nhớ sự tự do bên ngoài hơn.
"Ở đây, vừa hay chính là nơi này." Mạch nhi nói, bọn họ đi tới một tiệm vải, bên trong truyền đến thanh âm huyên náo.
Là giọng của một nam tử trung niên không kiên nhẫn: "Ta phải nói với ngươi vài câu! Đây đã là giá thấp nhất, nếu ngươi mua không nổi thì đừng làm loạn ở chỗ này!"
Nữ nhân trước mặt hắn cúi thấp người, khổ sở cầu xin: "Đại gia à, van xin ngài, mùa đông đã đến rồi, cha mẹ ta ngay cả nguyên liệu để may quần áo cũng không có, chúng ta chỉ có ít tiền này, xin hãy giúp ta được không."
Quý Liên Tích nghe xong không khỏi mở to hai mắt, bởi vì tuy rằng xa cách đã lâu, nhưng nàng vẫn nhận ra thanh âm dịu dàng này: "Tẩu tẩu?"
Nghe thấy có người gọi mình, Quý đại tẩu quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một người mà nàng ấy không bao giờ ngờ tới, mừng rỡ gọi một tiếng: "Liên nhi?"
"Sao muội lại tới đây?!" Không phải tiểu cô nương đã gả vào cung rồi sao?
"Tẩu tẩu! Muội rất nhớ tỷ!" Quý Liên Tích chạy đến trước mặt Quý đại tẩu và nắm lấy bàn tay của nàng ấy. Trải qua năm tháng, khuôn mặt thanh tú của nàng ấy không chỉ có thêm nhiều nếp nhăn mà nước da cũng không còn hồng hào như trước nữa, đôi bàn tay quanh năm làm nghề giặt giũ kiếm sống của nàng ấy cũng sần sùi hơn trước.
Nhận ra mình đã xa nhà bảy năm, Quý Liên Tích không khỏi đỏ mắt.
"Ta hỏi tẩu tẩu mới đúng, sao tỷ lại ở đây?"
Thấy một mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, ông chủ sửng sốt, phải một lúc sau mới nhận ra và phàn nàn: "Nữ nhân này năm lần bảy lượt đến cửa hàng của bọn ta, nói rằng không có đủ tiền, còn muốn ở lỳ ở đây không chịu đi!"
Quý đại tẩu xấu hổ cúi đầu, mỗi ngày làm xong việc nàng ấy đều đến kiểm tra xem có thể dùng chút tiền này mua vải mới hay không, may thêm mấy bộ quần áo mới cho hai người lớn tuổi trong gia đình để giữ ấm. Nhưng lần nào mảnh vải rẻ nhất cũng cháy hàng và số tiền nàng ấy mang theo không bao giờ là đủ. Trong mắt ông chủ, nàng ấy chỉ là một kẻ ngốc suốt ngày tìm phiền phức.
Khi Quý Liên Tích nghe xong những gì ông chủ nói, nàng nghi ngờ hỏi đại tẩu: "Trong nhà không có đủ tiền sao?"
Quý đại tẩu cười khổ: "Tẩu tẩu bất tài, sau khi Liên nhi gả đi ta không thể chăm sóc tốt cho gia đình, gần đây thời tiết rất lạnh, ta đang nghĩ đến việc may một bộ quần áo mùa đông cho cha mẹ, nhưng thu nhập ít ỏi của ta không đủ khả năng chi trả."
"Làm quần áo mùa đông?" Thấy vẻ mặt thất vọng của tẩu tẩu, Quý Liên Tích chẳng những không luyến tiếc mà trong lòng càng phát lạnh. Dù sao thì nàng vẫn luôn gửi tiền về nhà, dù không nhiều nhưng cũng đủ trang trải chi tiêu trong nhà.
Nàng vừa định hỏi thì Đỗ Hàn Yên vỗ nhẹ vào cánh tay nàng, ra hiệu cho nàng không được nói những lời như vậy ở đây.
Sau đó, Đỗ Hàn Yên bảo Hạ nhi lấy ra một vài đồng bạc còn lại sau khi mua sắm và đặt chúng lên quầy: "Có đủ để mua vải trên tủ không?"
Ông chủ hơi sửng sốt, nhìn thấy các cô nương trước mặt đều mặc quần áo cũ, không ngờ lại giàu có như vậy, miệng tự nhiên nhếch lên: "Đương nhiên là đủ rồi. Ha ha, cám ơn cô nương."
Đỗ Hàn Yên dặn dò đám Hạ nhi chia một vài mảnh vải ra và mang chúng đến: "Đưa nó đến Quý gia." Nàng ấy nói.
"Chờ một chút." Quý đại tẩu nghi hoặc nhìn cô nương lạ mặt: "Xin hỏi ngài là ai?"
"Nàng ấy là..." Quý Liên Tích do dự không nói, ở đây nói ra thân phận của họ thì không tốt lắm, nhưng nàng không tìm được từ nào khác để chỉ mối quan hệ của hai người.
Đỗ Hàn Yên nhìn ra sự khó khăn của Quý Liên Tích, nàng ấy cười nói: "Ta tên là Đỗ Hàn Yên, Quý đại tẩu gọi ta là Hàn Yên là được."
"Ừ, Hàn Yên, cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng Quý gia ta không có lý do gì để cho ngươi trả tiền, ta quay lại lấy mấy miếng vải thô thôi." Quý đại tẩu nở nụ cười lương thiện với nàng ấy, mấy năm nay không có nhiều người nhiệt tình như vậy.
"Mặc vải thô không đủ ấm, người nhà của Liên Tích tỷ tỷ cũng là người nhà của ta, đây là việc mà Hàn Yên muốn làm. Nếu tỷ không để ý thì ta về sẽ bảo Liên Tích tỷ tỷ trả lại sau." Đỗ Hàn Yên cười nói. Đương nhiên nàng sẽ không thật sự yêu cầu Quý Liên Tích trả lại tiền, nhưng nàng biết Quý Liên Tích bị nàng lôi ra khỏi cung, trên người nàng ấy nhất định không có một xu nào, cho nên lần này để cho nàng nợ mình đi!
Đỗ Hàn Yên nháy mắt với Quý Liên Tích, Quý Liên Tích thấy vậy lặng lẽ mỉm cười, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.
Thấy Quý đại tẩu còn do dự, Quý Liên Tích nói: "Tẩu tẩu yên tâm, quay về ta sẽ cảm tạ nàng ấy, bây giờ chúng ta trở về đi."
Lúc này Quý đại tẩu mới yên tâm nhận tấm vải.
Đi theo bước chân của đại tẩu, Quý Liên Tích đã rất phấn khích đến nỗi liên tục kể cho Đỗ Hàn Yên về thời thơ ấu của mình.
Đỗ Hàn Yên hiếm khi thấy Liên Tích tỷ tỷ trông trẻ con như vậy, đôi mắt của nàng biến thành vầng trăng khuyết và lắng nghe một cách thích thú.
"Mặc dù ta thật sự không muốn thừa nhận, nhưng sau khi gặp được Đỗ Phụng nghi, nương nương cười càng nhiều." Tuyết nhi tự nhủ.
Hạ nhi khinh thường liếc nhìn nàng ấy: "Chẳng thế à, nếu không có nương nương của bọn ta thì e rằng Quý Lương viên sắp chết ngạt rồi." Nói xong cũng không để ý đến tầm mắt của Tuyết nhi phóng qua chỗ mình, mà chỉ tập trung vào vị đại nhân trước mặt, ánh mắt khó dò.
Trong sân Quý gia đã tích tụ nhiều tuyết, chỉ có thể nhìn thấy một lối đi mỏng. Huynh trưởng bị tàn tật không thể dọn tuyết, mẹ già yếu chỉ có thể dựa vào tẩu tẩu và cha già dọn sân nên không thể dọn sạch được, cùng lắm chỉ dọn được một con đường.
Khi họ đến cửa, Quý Liên Tích đã dừng lại.
"Liên Tích tỷ tỷ?" Thấy nàng dừng lại, Đỗ Hàn Yên nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng đã bảy năm không về nhà, nàng sợ mở cửa ra sẽ không còn nhìn thấy khung cảnh mà mình quen thuộc nữa, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được cảm giác xa quê lâu ngày.
Quý Liên Tích không thể kiềm chế nhịp tim của mình, nàng bất an nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đột nhiên, lòng bàn tay nàng cảm thấy ấm áp. Nàng nhìn người bên cạnh, dường như Đỗ Hàn Yên cảm nhận được sự bất an của nàng, nàng ấy nắm chặt tay nàng và vẫn giữ nụ cười đó khiến Quý Liên Tích an tâm. Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng ấy kéo vào.
Nhiệt độ trong phòng giống như bên ngoài, hơn nữa còn lạnh cóng, có hai người đang ngồi trên bàn ăn, dùng bàn ăn làm bàn cờ để đánh cờ. Trên giường còn có một người phụ nữ trung niên đang ngồi khâu vá.
Cả ba người ngẩng đầu lên khi tấm ván cửa phát ra âm thanh, họ không khỏi sững sờ khi thấy người đến, mẹ Quý còn làm rơi cả kim và chỉ trên mặt đất.
"Cha... mẹ..." Khi Quý Liên Tích nói ra tiếng gọi mà nàng đã lâu không gọi, nước mắt nàng cũng đồng thời lăn dài trên mặt.
"Liên... nhi...?" Bọn họ mở to hai mắt mà không thể tin được, mẹ Quý đứng dậy trước, hơi lắc lư thân thể đi tới: "Liên nhi... thật sự là Liên nhi sao?"
"Mẹ... là con." Nàng buông tay Đỗ Hàn Yên ra, tiến lên đỡ lấy mẹ.
Mẹ Quý vươn bàn tay gầy guộc vuốt ve khuôn mặt của Quý Liên Tích: "Liên nhi... thực sự là Liên nhi của ta..."
Quý Liên Tích ôm chặt lấy mẹ Quý: "Mẹ, con gái rất nhớ mẹ!"
Đỗ Hàn Yên nhặt cây kim và sợi chỉ mà mẹ Quý vừa đánh rơi, vui mừng nhìn cảnh đoàn tụ của Liên Tích tỷ tỷ và gia đình, vì hạnh phúc của Liên Tích tỷ tỷ lúc này, nàng mạo hiểm như vậy cũng đáng phải không?
Tẩu tẩu đỡ đại ca tới, để hắn có thể nói chuyện với muội muội: "Đại ca...".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu2.
Không Thể Rời Bỏ Nàng3.
Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con4.
Sau Năm Năm=====================================
"Liên nhi, bảy năm không gặp, muội đã trưởng thành rồi." Quý đại ca giơ tay sờ đầu nàng, Quý Liên Tích không kìm được ôm lấy đại ca mình, lớn tiếng khóc trong ngực hắn.
Cha Quý ở bên cạnh vỗ vỗ lưng nàng: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt."
Tối hôm đó, bàn ăn ở Quý gia vô cùng náo nhiệt, họ cười nói rôm rả chuyện bảy năm qua, như muốn bù đắp những gì đối phương đã bỏ lỡ.
Mặc dù thân phận của đám Tuyết nhi không bằng các nương nương, nhưng Quý gia vẫn lịch sự mời họ ngồi cùng bàn.
"Liên nhi, sao hôm nay con lại đột nhiên trở về vậy? Chúng ta chưa chuẩn bị được cái gì cả, thế này phải làm thế nào để tiếp đãi một vị nương nương đây?" Cha Quý muốn gắp món ăn đơn giản vào bát Quý Liên Tích, nhưng lại thu tay về.
"Con ở trong cung quen ăn cá lớn thịt lớn, trở về không quen đúng không?"
Quý Liên Tích lắc đầu, vui vẻ đưa bát tới: "Cha, cha đừng nói như vậy, cho dù con đã gả đi nhưng con vẫn là con. Con gái mong ước được trở về ăn cơm đó."
Nàng rất biết ơn nhìn về phía Đỗ Hàn Yên: "Tất cả những điều này là nhờ Hàn Yên."
Đỗ Hàn Yên hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên Liên Tích tỷ tỷ gọi tên của mình, trong lòng nàng dần dần nảy sinh một loại cảm xúc kỳ dị.
Đây là lần đầu tiên người nhà Quý gia chăm chú chú ý đến cô nương tên Đỗ Hàn Yên này.
Mẹ Quý nhìn nàng, suy nghĩ về thân phận của nàng, rồi lại nhìn những cô nương khác, nói: "Chắc các ngươi là thị nữ của Liên nhi đúng không? Cảm ơn các ngươi đã chăm sóc con gái ta."
Quý Liên Tích nhận ra mẹ mình đã hiểu lầm, nàng cười nhẹ: "Không phải, Hàn Yên không phải là thị nữ, nàng ấy là..." Nàng dần dần thu hồi nụ cười: "Nàng ấy là Phụng nghi."
Hai chữ "Phụng nghi" đột ngột xé nát cảm xúc đang gợn sóng của Đỗ Hàn Yên, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng Quý Liên Tích. Dù nàng có cố gắng quên đi thân phận của mình như thế nào thì đó vẫn là một sự thật không thể lay chuyển, nó giống như cái gai đâm vào tim nàng.
Người nhà Quý gia nghe xong cũng sững sờ, vậy mà lại là Phụng nghi, là một trong những phi tần của Thái tử. Có quan hệ cạnh tranh với Liên nhi, nhưng thoạt nhìn giữa hai người họ không hề có dấu vết của sự thù địch. Mẹ Quý âm thầm kéo Quý Liên Tích, thì thầm vào tai nàng: "Nàng cũng là phi tần của Thái tử à? Vậy tại sao nàng lại quay về cùng con? Sẽ không làm hại con chứ?"
Nghĩ đến thân phận của hai người họ, khiến Quý Liên Tích tỉnh táo lại từ trong cảm xúc khi đoàn tụ với người nhà, đối mặt với câu hỏi của mẹ Quý, Quý Liên Tích chỉ có thể cười khổ: "Con tin nàng ấy."
Lúc này Tuyết nhi cúi người tới gần nàng: "Nương nương, mặc dù phá vỡ bầu không khí là chuyện không tốt, nhưng nếu chúng ta không trở về, liệu Thái tử điện hạ có..."
Ngay cả Tuyết nhi cũng sẽ lo lắng về chính sự. Hai vị nương nương đang ở bên ngoài, sợ tối nay Thái tử điện hạ sẽ nhớ tới một trong hai người họ, thế thì sẽ bị tóm mất. Huống chi lúc này, chắc hẳn Nguyệt nhi và Xuân nhi ở trong cung đang lo lắng như kiến bò trên chảo.
Mạch nhi nghe vậy cười nói: "Yên tâm đi, hai ngày này Thái tử điện hạ đều không ở trong cung."
Đỗ Hàn Yên hếch cằm: "Đừng coi thường ta, ta đã sắp xếp hết rồi!"
Quý Liên Tích vốn đang u sầu, nghe thấy điều này đã lập tức vui vẻ nói: "Vậy đêm nay ta có thể ở lại không!?"
Đỗ Hàn Yên gật đầu, ngay sau đó Quý Liên Tích đã kích động ôm nàng ấy: "Thật tuyệt! Ta rất vui, cảm ơn muội!"
Có lẽ là bởi vì cảm nhận được đối phương cứng ngắc, cũng có thể là bởi vì cảm thấy có điểm không đúng, Quý Liên Tích vội vàng buông tay ra, xấu hổ hắng giọng: "Nói ra mới nhớ... lúc muội ở trong cung nói muốn đưa ta đến một nơi là muốn đưa ta về nhà sao?"
"Đúng vậy, ta không tiện ra khỏi cung, nhưng Thiên nhi và Mạch nhi mỗi ngày đều ra ngoài. Ta đã nhờ họ nghe ngóng vị trí của Quý gia, họ không tìm thấy, nhưng đã nghe về chuyện của Quý đại tẩu. Ta nghĩ chỉ cần tỷ nhìn thấy đại tẩu thì kết quả có thể sẽ giống nhau."
Quý Liên Tích nhìn nàng ấy, không biết nên nói gì. Tiểu cô nương trước mặt nàng này không chỉ tốn nhiều công sức mà còn mạo hiểm lớn như vậy chỉ để đưa nàng về nhà. Tại sao? Tại sao lại đối xử tốt với nàng như vậy?
"Đã muộn rồi, chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị giường thôi." Quý đại tẩu nói, định đứng dậy mới chợt nhớ tới một chuyện, động tác lại chậm lại.
"Nhưng nhà chúng ta không có nhiều chăn như vậy, trải tấm chiếu rơm trên đất được không?"
Nói một cách chính xác thì nhà bọn họ chỉ còn lại phòng trống của Liên nhi, muốn trải chiếu rơm cũng chỉ có thể trải trên sàn.
"Đã như vậy thì bọn ta trở về trước!" Hạ nhi nói.
"Đúng vậy, ta phải trở về báo cho những người khác, nếu không sẽ náo loạn lớn." Tuyết nhi rất ít khi tán thành ý kiến của Hạ nhi, trên thực tế nàng ấy cũng thấy thương nương nương khi nàng hiếm khi mới được về thăm người nhà, có thể ở với gia đình càng lâu thì càng tốt.
"Vậy ta..." Đỗ Hàn Yên nói.
"Nương nương ở cùng Quý Lương viên đi ạ." Hạ nhi nói: "Quý Lương viên một mình ở bên ngoài không tốt, dù sao thêm một người là nương nương mưu tính cũng tốt."
Dặn dò thêm vài lần, đám Hạ nhi quay trở lại cung.
*
Vào ban đêm, Đỗ Hàn Yên tình nguyện giúp đỡ một số việc nhà lặt vặt, bận rộn ra vào, tận tụy hơn cả Quý Liên Tích, công việc của Quý Liên Tích bị cướp nên nàng phải giúp đại tẩu trải giường chiếu.
"Không ngờ muội lại trở về, nếu không tẩu tẩu còn có thể giặt ga trải giường trước." Tẩu tẩu vừa dọn giường vừa nói.
"Không sao đâu tẩu tẩu, có thể ở chỗ này là ta đã rất vui vẻ rồi."
"Liên nhi, sau này muội nên thường xuyên về nhà một chút, muội nhìn cha mẹ muội xem, gặp được muội họ vui mừng như thế nào..."
Quý Liên Tích nghe xong chỉ biết cười khổ, nàng không nói cho người nhà biết mình lẻn ra ngoài, lần sau cơ hội thì chắc là ngàn năm mới có một lần.
Câu nói tiếp theo của tẩu tẩu khiến Quý Liên Tích kinh ngạc: "Bảy năm không có tin tức gì của muội, cha mẹ lo lắng lắm, ít nhất cũng phải báo bình an vô sự..." Giọng điệu của tẩu tẩu có vài phần trách cứ, nhưng Quý Liên Tích chỉ lắng nghe chứ không xen vào.
Không có tin tức gì cả? Tiền không có thì cũng thôi, nàng đã viết và gửi rất nhiều thư, nhưng gia đình nàng lại không nhận được bức nào sao?
Quý Liên Tích đột nhiên nhớ lại vẻ mặt của Đỗ Hàn Yên, nhớ lại hôm nay nàng ấy nóng lòng muốn đưa nàng ra khỏi cung như thế nào, tất cả những điều này đều đột ngột như vậy, chẳng lẽ nàng ấy biết điều gì đó?