Xuân nhi vội vàng chạy tới đỡ, vừa chạm vào người của Hạ nhi, nàng ấy lập tức giật mình: "Có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại nóng thế?"
Hạ nhi cúi đầu, dường như không thể trả lời câu hỏi của nàng ấy, nàng đã phải cố gắng rất nhiều để chống đỡ thân thể mình.
Đỗ Hàn Yên muốn họ đỡ Hạ nhi vào phòng nằm xuống trước, nhưng Hạ nhi lại không muốn, đầu gối vừa khuỵu xuống đã muốn quỳ, Hạ nhi không dùng sức, Xuân nhi và Tuyết nhi không đỡ nổi nàng ấy, đành phải để nàng ấy quỳ trên mặt đất.
Cái chân bị gãy của Hạ nhi vừa động đậy đã đủ để khiến nàng ấy hét lên đau đớn, nàng ấy không thể quỳ xuống đàng hoàng, vì vậy chỉ còn cách chống đỡ mặt đất bằng khuỷu tay của mình, gần như ở tư thế quỳ lạy.
Đỗ Hàn Yên không biết nàng ấy đang làm gì, nhìn Hạ nhi bị thương và kiên trì nằm trên mặt đất, nàng vội vàng muốn đỡ nàng ấy lên: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy! Mặt đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi!"
Hạ nhi run rẩy và không chịu đứng dậy khỏi mặt đất, chỉ nghe nàng ấy nói một cách yếu ớt: "Không được! Nô tỳ không còn sống được bao lâu nữa, nhưng cho dù nô tỳ có chết thì cũng phải nhận được sự trừng phạt của nương nương!"
"Hạ nhi... ngươi đang nói nhảm gì vậy?" Thấy Hạ nhi phải cố gắng hết sức mới nói được, Đỗ Hàn Yên quyết định quay qua hỏi Tuyết nhi: "Tuyết nhi, sao Hạ nhi lại trở nên như thế này?"
Tuyết nhi đi lên phía trước, nàng lo lắng nhìn Hạ nhi gầy gò yếu ớt, sợ mình không chú ý nàng ấy sẽ lại hôn mê bất tỉnh: "Nô tỳ cũng không biết rõ lắm... vừa rồi nô tỳ dẫn nàng ấy đi tìm đại phu, đại phu nói nàng ấy bị như vậy là do bị ai đó đánh, nô tỳ nghĩ... có lẽ nàng ấy đã xảy ra chuyện gì đó khi đang trên đường đưa tiểu công chúa trở về..."
Tuy rằng Tuyết nhi biết hung thủ là ai, nhưng đây chỉ là suy đoán của nàng ấy, nàng ấy không dám tùy ý nói bừa.
Tuyết nhi nói như vậy khiến Đỗ Hàn Yên đột nhiên nhớ tới: "Vậy Tử Khâm đâu?!"
"Ở trong phòng nghỉ ngơi." Tuyết nhi nói: "Lúc nô tỳ tìm được Hạ nhi, nàng ấy ôm chặt tiểu công chúa trong ngực, tiểu công chúa bình an vô sự."
Đỗ Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cau mày nhìn Hạ nhi trên mặt đất: "Hạ nhi, ai đã làm chuyện này?"
Cuộc tấn công trên đường mang Tử Khâm trở về có thể cũng là nhằm vào Tử Khâm.
Hạ nhi đang đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, nàng ấy không sợ Lý Lương đệ, nhưng nàng ấy sợ rằng mình sẽ không thể nói hết câu trước khi chết, vì vậy nàng ấy đã không trả lời câu hỏi của Đỗ Hàn Yên, nhưng tự nhủ: "Nương nương, nô tỳ là tội nhân, nô tỳ... năm xưa nô tỳ sợ hãi quyền lực của Lý Lương đệ nên đã nghe theo mệnh lệnh của nàng ta, làm rất nhiều chuyện xấu..."
Lý Lương đệ? Chuyện này lại có liên quan đến nàng ta?
Đỗ Hàn Yên hỏi: "Chuyện này là do Lý Lương đệ làm sao?"
Hạ nhi không phủ nhận điều đó: "Nô tỳ đáng tội..."
"Hạ nhi, đừng nói nhảm nữa, ngươi là bị chịu sự sai khiến của kẻ có quyền lực, so với chuyện này, cho dù là trừng phạt thì kẻ đầu sỏ mới là kẻ phải bị trừng phạt, ngươi mau đứng dậy, nằm ở trên giường đi."
Đỗ nương nương là một người tốt, nàng sẽ nói như vậy đã nằm trong dự liệu của nàng ấy, nhưng Hạ nhi nghĩ rằng đó chỉ là vì nàng không biết những gì mình đã làm.
"Ban đầu, khi người và Quý Lương viên về nhà, là do nô tỳ đã mật báo tin tức nên Thái tử điện hạ mới xuất hiện vào lúc đó..." Khi đó, không chỉ có nương nương mà còn có cả Nguyệt nhi và Tuyết nhi cũng bị nàng ấy làm liên lụy. Hạ nhi vừa khóc vừa nói, giọng nói tràn đầy đau đớn.
Nàng ấy vừa dứt lời, hiện trường lập tức chìm vào im lặng, Hạ nhi không dám ngẩng đầu nhìn Đỗ Hàn Yên, sợ ấn tượng về hình ảnh luôn tươi cười chào đón mọi người trong lòng mình sẽ bị thay thế bằng một biểu cảm chán ghét, xa lạ và thù hận. Huống hồ những chuyện mà nàng ấy đã làm không chỉ có như vậy, Hạ nhi nói tiếp: "Không chỉ như vậy, nương nương... thuốc trên người nương nương... là do nô tỳ hạ thuốc... là do nô tỳ làm..."
Chính nàng ấy đã suýt giết chết nương nương và tiểu công chúa. Những tội ác đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể được thốt ra, Hạ nhi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa sợ hãi.
"Là ngươi làm sao?" Người nói không phải nương nương, mà là Xuân nhi cảm thấy khó tin: "Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy? Nương nương đối xử với ngươi không tốt sao? Sao ngươi có thể làm vậy..." Giọng nàng ấy run run, không biết là sợ hãi hay tức giận.
Mặc dù Tuyết nhi không muốn Hạ nhi chịu đựng những lời mắng mỏ trong trạng thái này, nhưng những gì Xuân nhi nói không sai, mà Hạ nhi cũng rất kiên trì, nếu không để chuyện này kết thúc, e rằng nàng ấy sẽ không chịu chữa lành vết thương. Mặc dù nàng không chắc chắn lắm, nhưng nàng tin rằng Đỗ nương nương sẽ tha thứ cho Hạ nhi... Hy vọng...
Tuyết nhi lén nhìn Đỗ Hàn Yên, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào Hạ nhi. Mặc dù trên mặt nàng không có sự tức giận, nhưng cũng không nói lời nào để Hạ nhi đứng dậy nữa. Một lúc sau, Đỗ Hàn Yên bĩnh tĩnh hỏi: "Hiện tại Tích nhi đang ở trong ngục... cũng là do ngươi làm sao?"
"Không phải!" Giọng của Hạ nhi cao lên vài phần: "Nô tỳ không hề nhắc đến chữ nào về mối quan hệ của nương nương và Quý nương nương!"
Hạ nhi khó khăn ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy nước mắt: "Không chỉ có một mình nô tỳ nghe theo mệnh lệnh của Lý Lương đệ, nô tỳ không biết Lý Lương đệ đã biết bao nhiêu, nhưng nô tỳ tuyệt đối không tiết lộ nửa lời!"
Đỗ Hàn Yên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt thả lỏng hơn rất nhiều, quay sang nói với Tuyết nhi: "Mau tới dìu Hạ nhi đi, ta sẽ cho người gọi thái y tới."
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Đỗ Hàn Yên, Hạ nhi đã khóc nức nở, nàng ấy biết rằng nếu mình có liên quan đến chuyện của Quý nương nương, thì Đỗ nương nương sẽ tuyệt đối không thể nói những lời này. Nhưng nàng ấy đã không báo cáo việc Lý Lương đệ bố trí mình làm gián điệp, dẫn đến kết quả như vậy, nói đúng ra thì nàng ấy cũng có liên quan đến chuyện này.
Tuyết nhi nghe lệnh tiến lên để dìu nàng ấy, nhưng lại nghe Hạ nhi điên cuồng nói: "Xin nương nương hãy ban chết cho nô tỳ! Hãy để nô tỳ lấy cái chết để tạ tội!"
Thấy nàng ấy kích động như vậy, Tuyết nhi không khỏi lớn tiếng phản bác: "Ngươi mất một chân còn chưa đủ sao?"
Đỗ Hàn Yên lặng lẽ quỳ xuống, nhìn vào đôi mắt đang ngước lên của Hạ nhi và nhẹ nhàng nói: "Bây giờ tương lai của Tích nhi còn chưa biết sẽ ra sao, ta không thể để mất thêm người nữa. Nếu ngươi cảm thấy hối hận, thì hãy sống tiếp."
Đỗ nương nương đã nói như thế, Hạ nhi nức nở vài tiếng mới bình tĩnh lại: "Không cần tìm thái y, Tuyết nhi đã dẫn nô tỳ đi khám đại phu ngoài cung rồi, ông ấy biết tình huống của nô tỳ, nô tỳ đến chỗ ông ấy là được..."
Đỗ Hàn Yên gật đầu, nghĩ rằng Hạ nhi không thể đi lại trong trạng thái này nên nàng muốn gọi xe diêu đưa họ đến đó. Hạ nhi muốn từ chối, nhưng nàng ấy cảm thấy rằng mình sắp ngất đi, lại lo lắng Tuyết nhi sẽ kiệt sức sau khi cõng mình suốt quãng đường, vì vậy nàng ấy đã đồng ý.
Trước khi rời đi, Tuyết nhi còn canh cánh chuyện của Quý Liên Tích nên đã hỏi Đỗ Hàn Yên về tình hình, muốn biết bên Công chúa có tiến triển gì không, nhưng Đỗ Hàn Yên chỉ có thể cười gượng. Ngay cả Công chúa điện hạ cũng không thể cho nàng đáp án rõ ràng, hy vọng duy nhất chính là chiếc hộp thần bí, nhưng bọn họ lại không dám chắc đồ vật bên trong có giúp được gì hay không.
Có lẽ, họ nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Nghe những gì Đỗ Hàn Yên nói, Tuyết nhi không thể yên tâm chút nào, nhưng vào thời điểm này, suy nghĩ về những việc của ngày mai cũng vô ích. Lúc này nàng ấy chỉ muốn đưa Hạ nhi đến chỗ đại phu càng sớm càng tốt, ít nhất nàng ấy có thể cố gắng hết sức để khiến Hạ nhi sống sót.
Sau khi nhìn hai người đi xa với ánh mắt quan tâm, Đỗ Hàn Yên quay trở lại phòng, sau đó dặn dò Xuân nhi: "Ngày mai hãy mang thêm một vài khăn quấn Tử Khâm tới đây."
Khăn quấn? Hầu như tất cả khăn quấn em bé đều được đặt ở chỗ của vú nương. Nương nương cần nhiều khăn quấn như vậy làm gì nhỉ? Chẳng lẽ người định đưa tiểu công chúa bỏ trốn sao?
Xuân nhi vừa nghi hoặc vừa nhận lệnh. Ngày mai... sẽ ra sao? Nàng chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ không đi đến bước tồi tệ nhất.
***
Đỗ Hàn Yên gần như thức cả đêm, nhưng trái ngược với tâm trạng sợ hãi của nàng, nàng đã nhận được một thông báo vào sáng sớm rằng Hoàng thượng sẽ tổ chức một bữa yến tiệc ngẫu hứng vào buổi chiều, mời tất cả hoàng thân quốc thích đến dự tiệc mừng Công chúa điện hạ trở về cung.
Ngay lập tức, cung điện tràn ngập sự bận rộn, với thân phận là Thừa huy nên chắc chắn Đỗ Hàn Yên không cần phải bận rộn, nhưng nàng không có tâm trạng tham dự yến tiệc.
Như thường lệ, vú nương sẽ đến đón Tử Khâm vào buổi sáng, Đỗ Hàn Yên thường không có nhiều cơ hội để ôm Tử Khâm, nhưng hôm nay nàng đặc biệt muốn ôm nó. Người ta thường nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, Tử Khâm mỗi ngày tiếp xúc với nhiều người khác nhau, thời gian ở bên vú nương cũng nhiều hơn Đỗ Hàn Yên, nhưng dường như cô bé có thể nhận ra mẹ mình, có vẻ rất vui khi được Đỗ Hàn Yên bế, cười cũng nhiều hơn.
"Tử Khâm... mẫu thân xin lỗi vì đã sinh con ra ở nơi đầm rồng hang hổ này." Nàng vươn ngón trỏ sờ má tròn trịa của Tử Khâm: "Con nhất định phải giống như Tích nhi đã hứa với con, giống như mẹ tìm được người mình yêu."
"Đó là con của ngươi à?" Một giọng nói ngoài ý muốn đột nhiên truyền đến, Đỗ Hàn Yên quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Tiểu Thần tựa đầu vào bệ cửa sổ, nở nụ cười ngây thơ.
"Tiểu Thần cô nương."
Tiểu Thần không đợi lời mời của nàng mà đã tự mình trèo vào cửa sổ, Đỗ Hàn phát hiện ra rằng nàng ấy vẫn đang mang theo chiếc hộp mà nàng ấy đã tìm thấy ngày hôm qua, sau đó nghe thấy Tiểu Thần hỏi: "Ngươi sẽ đi dự tiệc hôm nay chứ?"
"..." Đỗ Hàn Yên thực sự không có lựa chọn nào khác, vì vậy nàng gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của nàng, Tiểu Thần cũng đoán được nàng đang nghĩ gì, ngày nửa kia sắp bị phán tử hình thì ai sẽ vui đây?
Để trấn an nàng, Tiểu Thần nói: "Yên tâm đi, ý tưởng tổ chức yến hội là do Ngưng nhi đề xuất, hôm nay nàng ấy sẽ ở cùng Hoàng đế nhạc phụ cả ngày, để đảm bảo ông ấy không có tâm tình nghĩ đến Quý Lương viên, ít nhất trước khi nghĩ ra cách thì kéo dài được ngày nào hay ngày đó."
Đỗ Hàn Yên nghe xong sững người một lúc. Trong lòng thầm cảm ơn ý tốt của Công chúa điện hạ, nàng lại âm thầm bị chấn động bởi những từ mấu chốt trong lời nói vừa rồi của Tiểu Thần.
"Hoàng đế nhạc phụ"? Nói đi cũng phải nói lại, nàng nhớ tới trong tên phò mã của Công chúa cũng có chữ "Thần"...
Có vẻ như Đỗ Hàn Yên đã phát hiện ra một sự thật vô cùng quan trọng nào đó, nàng thức thời giữ im lặng. Mọi người đều nói Hạ tướng quân chết trên sa trường, nếu như người trước mắt chính là Hạ tướng quân kia, thì nhất định là do bọn họ cố ý. Khó khăn lắm họ mới bằng lòng giúp cứu Tích nhi, nên tốt hơn hết là đừng vô cớ mà đi thách thức điểm mấu chốt của họ.
Tiểu Thần không hề nhận ra rằng mình đã bị bại lộ, tiếp tục nói: "Ta không thể ló mặt trong yến hội. Ở trong tẩm cung của Ngưng nhi cũng không thích hợp, vì vậy ta muốn hỏi ngươi rằng ta có thể ở đây trong khoảng thời gian này không?"
Nói xong nàng ấy còn giơ tay bổ sung: "Ta thề sẽ không có bất kỳ ý định kỳ quái nào, chúng ta cùng nhau tìm cách mở chiếc hộp này ra, xem bên trong có bảo vật gì."
"Tất nhiên là không sao, chỉ cần đợi lát nữa vú nương của Tử Khâm đến..." Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, thị vệ ngoài cửa bẩm báo vú nương đến như thể bắt được thời cơ. Đỗ Hàn Yên giật mình, muốn quay đầu nhắc nhở Tiểu Thần đi trốn, khi quay đầu lại phát hiện nàng ấy đã biến mất.
Sau khi lo lắng giao Tử Khâm cho vú nương, Đỗ Hàn Yên bắt đầu tìm kiếm Tiểu Thần trong phòng.
"Đi chưa?" Một giọng nói không biết từ đâu vang lên khiến nàng giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện Tiêu Thẩn đã nhảy lên xà nhà. Đỗ Hàn Yên một lần nữa kinh ngạc trước thân thủ phi thường của Tiểu Thần, đồng thời trong lòng nàng càng suy đoán sâu sắc rằng nàng ấy chính là phò mã Hạ tướng quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT