Ngày tập hợp học sinh mười hai để tham gia kỳ huấn luyện quân sự, thì mọi người đều có mặt, Đinh Tiếu đứng cạnh Lục Nhiên Thành, hai người họ không cần nói cũng biết, áo khoác kaki cùng màu là xanh nhạt.

Tóc cô búi cao lên để lộ gương mặt trắng noãn, sự cưng chiều của Lục Nhiên Thành khiến Dương Ái không khỏi ganh ghét với Đinh Tiếu nhiều hơn.

Lê Tư Tư đứng cùng với Tiêu Tuấn Nam, cậu giữ lấy túi giúp cô nàng, nói về độ cưng chiều bạn gái thì Tiêu Tuấn Nam và Lục Nhiên Thành chính là một chín một mười hai người không khác gì nhau là bao nhiêu.

Chỉ riêng Tống Thụy và Liễu Thanh là tự mình cầm lấy đồ, nhưng quét mắt cũng có thể nhìn được, hai người họ có ý với nhau.

Từ Cảnh cầm chặt vali lóng nga lóng ngóng không thấy Lư Mỹ đâu liền gọi điện liên tục sợ cô nàng ngủ quên.

Nhưng lại không liên lạc được với Lư Mỹ, cậu bước lên tìm Đinh Tiếu để hỏi cô có thấy Lư Mỹ không?

Cô đang đứng nhìn Lục Nhiên Thành xếp hành lý lên xe, thì Từ Cảnh đi đến.

“ Đinh Tiếu! Lư Mỹ đâu? cậu ấy không đến học quân sự sao sắp trễ rồi ”
Lúc này cô cảm thấy không còn gì để giấu Từ Cảnh nữa mà lên tiếng nói thẳng “ Lư Mỹ đã lên máy bay du học ngày hôm qua rồi, sẽ không về nữa không cần đợi cậu ấy ” nói xong ngay cả Lục Nhiên Thành cũng bất ngờ không kém.

Vì anh chưa từng nghe cô nhắc đến chuyện này.

Ánh mắt của Lục Nhiên Thành liên tục đảo, anh nhớ ra hôm trước cô có nói đi ra ngoài cùng Liễu Thanh và Lê Tư Tư chẳng lẽ là đi tiễn Lư Mỹ?

Đinh Tiếu vẫn không muốn nói chuyện cậu ta, cô lên xe trước, Lục Nhiên Thành cũng lắc đầu đi theo sau, chỉ có Từ Cảnh là đứng đó, ngây người, chẳng phải nói lần sau đi xem phim sao? đột nhiên rời đi không nói một lời nào.

Cả bầu trời ngày hôm đó đối với Từ Cảnh như hoá thành màu đen, cậu ta đứng bất động rất lâu, cuối cùng chỉ cười nhạt bước lên xe, nhận ra rồi, cậu thật sự nhận ra rồi.

Ngày hôm đó Lư Mỹ chỉ mua mỗi thứ một món, là dành riêng cho cậu, bởi vì cô không tham gia kỳ huấn luyện, hẹn cậu đến rạp chiếu phim xem bộ phim Lư Mỹ thích nhất, nhưng cuối cùng cậu lại chạy đến bệnh viện cùng Dương Ái.

Bỏ lỡ việc xem phim, bỏ lỡ lời chào tạm biệt, cũng đã bỏ lỡ Lư Mỹ, trái tim của Từ Cảnh chẳng hiểu sao lại trở nên đau buốt, cậu không khóc được, cũng không hét lên được, cảm giác này còn khổ sở hơn là lúc Dương Ái nói thích Lục Nhiên Thành.

Lúc này sâu chuỗi lại tất cả, Từ Cảnh chậm rãi bước lên xe di chuyển đến khu huấn luyện, cậu lướt qua Dương Ái di chuyển đến hàng ghế gần cuối ngồi xuống một mình, chiếc balo đặt bên cạnh trên balo còn có móc khoá hình con gấu tuyết trắng do cậu lấy từ balo của Lư Mỹ.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này nhận ra hoá ra cậu không thích Dương Ái nhiều đến thế, cùng lắm là cảm mến, vì khi Dương Ái rời đi cậu cũng không đau lòng đến mức này, nhưng khi Lư Mỹ đi cậu đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng muốn moi ra hết.

Đến khi nhận ra, trong đầu cứ như thước phim tua chậm, kể từ khi Dương Ái chuyển đến, tầng suất cậu đi cùng Lư Mỹ ít đi, sau cùng là không đi cùng nhau, không nói chuyện cũng không nhắn tin nữa.

Đến khi hai người làm hoà, cậu lại tiếp tục khiến Lư Mỹ không thể đi xem phim, lại bỏ lỡ, luôn luôn là bỏ lỡ, tại sao cậu có thể ngu ngốc đến mức này chứ.

Đinh Tiếu ngồi cạnh cửa sổ bên cạnh là Lục Nhiên Thành, anh nắm lấy tay cô để lên đùi mình, nghiên đầu nhìn cô, muốn hỏi chuyện của Từ Cảnh nhưng nhìn sắc mặt bạn gái nhà mình có chút e ngại.

“ Anh không cần hỏi, nếu không em đánh chết anh ” Cô liếc anh một cái, anh chắc chắn sẽ đem kể cho người anh em thiện lành của anh nghe cho nên có chết cũng không kể.

Anh mỉm cười, hôn lên mu bàn tay cô một cái “ Không liên quan đến anh, khi nào em bỏ chạy thì mới liên quan đến anh ” ánh mắt đầy sự dịu dàng cưng chiều dành cho cô.

“ Em mà bỏ chạy, anh đừng hòng tìm được em ” Cô trêu chọc nói với anh.

Chân mày của Lục Nhiên Thành khẽ nhướn lên, anh nhếch mép chậm rãi không một chút gấp gáp “ Không cần tìm, em dám chạy, anh dám đánh gãy chân em.

Lúc đó em muốn chạy cũng không chạy được ” lời nói của anh nửa thật nửa đùa.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc khiến cô có chút rùng mình, cái người này có khi sẽ làm thiệt đấy, mới hôm trước muốn chia tay thôi, anh đã làm ầm ĩ một phen, còn hơn là vợ chồng ly hôn nhau.

“ Anh đánh gãy chân em, thì bạn gái anh là người tàn phế ” Cô bĩu môi thè lưỡi chọc tức anh, còn rút tay mình ra khỏi tay anh, trực tiếp đút vào túi áo.

Anh tất nhiên không thuộc dạng vừa, nhìn cô chăm chăm đầy thích thú “ Có tàn phế thì ông đây cũng nuôi em ” cho dù đánh cô tàn phế chỉ cần cô không bỏ chạy anh cũng làm.

Cô thật sự muốn tức chết, không thèm nói chuyện nghiên đầu tựa vào cửa sổ, muốn đi ngủ thì bị anh kéo đầu nghiên ngược lại dựa vào người anh, Lục Nhiên Thành còn lén cúi đầu hôn lên môi cô một cái nhẹ rồi nói nhỏ.

“ Bạn trai em ở đây, tựa vào mà ngủ ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play