Mọi người trải qua một đêm yên bình, hồi phục sức lực trong thời gian dài hoạt động.
Đúng 5 giờ sáng như đã hẹn, cậu có mặt trước sân, đối diện là An Nhiên cùng An Khuyên.
Sau giấc ngủ ngon lành khiến tinh thần Lam Thiên sảng khoái không ít, tâm trạng tốt thế này nên rèn luyện cho họ các bài tập dễ vậy.
Lam Thiên nhìn hai người, nói : " Nói đặc điểm của hai người đi, cái nào có ích thì càng tốt.
Tôi có thể đào sâu vào nó để giúp hai người mạnh hơn."
An Khuyên trả lời trước : "Tôi có học lớp kiếm đạo, mặc dù không quá giỏi nhưng tôi thấy đây là đặc điểm có thể phát triển được."
Lam Thiên gật nhẹ đầu, quay sang An Nhiên như chờ cô trải, cô đáp : " Tôi...không giỏi gì hết."
Lam Thiên : " Ừm...ừm...hả ?"
Biết Lam Thiên bất ngờ, cô giải thích : " Cơ thể tôi không tốt nên ít vận động, còn sống tới giờ đều do chị tôi bảo vệ.
Nhưng tôi biết một chút về nghiên cứu, kiểu như tiến sĩ ấy."
Lam Thiên nhìn cô gái mỏng manh trước mắt như thể một cơn gió cũng dễ dàng kéo cô đi.
Đặc biệt trong câu trả lời không phải cô không biết gì giúp ích cho bảo vệ bản thân mà là biết nghiên cứu.
Cậu nhìn sang An Khuyên, cô ngạc nhiên không kém cạnh cậu như thể thật sự chẳng hay biết về điều đó.
Ngoài ra cơ thể An Nhiên bẩm sinh yếu ớt, sao có thể dùng hàng giờ để nghiên cứu này nọ, quan trọng là qua mặt được mọi người trong gia đình.
An Nhiên nhìn khí sắt Lam Thiên, nói : " Tôi chỉ biết nghiên cứu, còn tại sao thì không nói được."
Lam Thiên ngẫm nghĩ đôi chút, có thể cô gái trước mắt cũng trọng sinh giống cậu thì sao ? Dù sao cũng là suy đoán, cần thêm thời gian nhằm quan sát đối phương.
Lam Thiên thở dài một hơi như trút bỏ phiền muộn, cậu lấy một thanh gỗ trông tựa cây kiếm rồi đưa cho An Khuyên.
Cô kêu tập các động tác tấn công cơ bản trước trong cuốn sách cậu vừa lấy trong dị năng.
Còn An Nhiên sẽ chạy quanh sân 10 vòng, dù không biết tấn công tang thi nhưng ít nhất cũng cần thể lực tốt để chạy trốn chứ.
Thế là hai người dưới sự rèn luyện của Lam Thiên trong 2 tiếng đã mệt lã người, thở hồng hộc như thiếu oxi tới nơi.
Lam Thiên tốt bụng nói một câu mà hai người đợi nãy giờ : Được rồi, hôm nay tới đây thôi.
Hai người nghỉ ngơi một chút rồi tắm đi, tôi nấu bữa sáng."
An Nhiên : " Khụ, khụ...đợi câu này mãi thôi."
Lam Thiên vào bếp, quan sát xung quanh không có ai thì lấy nguyên liệu trong dị năng ra, nấu thức ăn xong xuôi rồi bày ra bàn.
- Gừ...
Tiếng gầm gừ quen thuộc khiến dây thần kinh cậu căng ra, nhanh chóng quơ lấy con dao gần đó rồi cẩn thận lắng nghe âm thanh, từ cửa sau! Cậu mở cửa sau nằm ngay căn bếp, hai con tang thi lao tới, cậu né qua một bên.
Đôi tay nhanh gọn đâm xuyên não tang thi, máu hôi tanh văng tung tóe.
Tang thi còn lại lao tới cũng không tránh khỏi số phận tương tự, một nhát xuyên đầu.
Lệ Tuyết từ trên lầu đi xuống, cô chạy tới bếp, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi bất ngờ.
Dù sao cổng nhà Lam Thiên vừa cao vừa kiên cố, sao lũ này vào được ?
Lam Thiên không để tâm đến cô, cậu đi ra cửa sau nhìn ngó xung quanh liền thấy bóng lưng Cơ Hàn.
Cậu chạy tới đứng kế anh, ánh mắt cậu lia tới cái hố được đào dưới đất.
Cơ Hàn : " Lũ này thông minh hơn rồi, biết đào đất thông tới trong vườn."
Lam Thiên gật nhẹ đầu, tụi nó đã biết chỗ mình ẩn nấp, thế thì phải di chuyển sang nơi khác vậy.
Lam Thiên : " Tang thi chắc tới quá trình tiến hóa rồi, ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Những hành động tưởng chừng không có gì đặc biệt này là khởi nguồn của sự phát triển mạnh mẽ sau này."
Cơ Hàn : " Tang thi à, thì ra đó là cách em gọi bọn chúng.
Được rồi, trưa nay chúng ta sẽ xuất phát."
Hai người quay về phòng bếp, chẳng ai dám đụng vào mĩ vị trên bàn vì sợ máu tang thi văng vào thức ăn lúc Lam Thiên giết chúng nó.
Một hồi sau An Nhiên cùng An Khuyên từ trên lầu đi xuống, xác hai con tang thi nằm lăn lóc dưới sàn, máu tanh lan tràn ra.
An Khuyên nhíu mày, hỏi : " Chuyện gì thế ?"
Lệ Tuyết khoanh tay, đáp : " Tang thi đột kích vào nhà, trưa nay ta sẽ di chuyển sang nơi khác."
______________________________
Bằng bằng bằng
Cuộc chiến khốc liệt diễn ra, cả bọn cố gắng tiến tới nhà Lam Thiên nhanh nhất có thể.
Ban đầu lũ điên này còn bình thường, thế mà sau một đêm như thông minh ra, sức mạnh lẫn tốc độ cũng tăng lên đôi chút.
Đa số người lính bình thường đều làm mồi cho nó, còn những người lính ưu tú thì bán sống bán chết chạy khỏi.
Vừa chạy vừa nả đạn bắn thủng đầu đám đói khát.
Tinh Nhàn cầm súng, vừa bắn vừa chạy, trên lưng là lương thực quý hiếm.
Cậu chạy song song với Vĩnh Kiên, đáp : " Vĩnh đội trưởng, chừng nào mới tới ?"
Tương Tuấn đạp con tang thi gần đó văng ra xa, anh đi sau cùng nhằm bảo vệ các người lính bị thương.
Trên trán ai cũng lấm tấm mồ hôi, quân phục dính đầy máu tang thi vừa nhớp nhúa lại tanh hôi.
Vĩnh Kiên đáp : " Ơ, đằng trước kìa, mọi người trèo lên hàng rào đi."
Ngôi nhà Lam Thiên như đấng cứu tinh trước mặt, đồ ăn ngon lành, bồn nước ấm, không gian an toàn đang chờ họ phía trước.
Vĩnh Kiên cùng Tinh Nhàn trèo lên trước, hai người ngồi trên cổng, bỏ đồ đạc qua phía bên kia.
Sau đó đưa tay xuống nhầm kéo các người lính khác lên.
Từng người được kéo an toàn qua phía bên kia, Tương Tuấn leo lên, hai tay anh được Tinh Nhàn cũng Vĩnh Kiên dùng lực đỡ qua nên cả đám nhanh chóng yên vị dưới thảm cỏ xanh mướt bên kia hàng rào.
Mọi người thở hồng hộc vì mệt mỏi, có người còn nằm xuống đất.
- Gừ...gừ....
Tang thi như tức điên lên như con mồi ngay tầm tay bị vụt mất, chúng nó đập đập vào cổng như muốn phá sập nhằm lao vào trong nhưng không được.
Mọi người từ trong nhà đi ra do nghe thấy tiếng ồn của tang thi.
Lam Thiên ngạc nhiên : " Ơ, anh tới rồi à ?"
Vĩnh Kiên tức giận, anh không nói gì mà lao đầu vào phòng tắm trong nhà chẳng để ai vào mắt.
Cơ Hàn nhíu mày nhìn Tương Tuấn, hỏi : " Chuyện gì thế ?"
Tương Tuấn mệt mỏi buột lại tóc tai bù xù của mình, nói : " Chúng nó đông quá, vừa nhiều lại mạnh.
Cứ như tiến hóa vậy, cũng thông minh hơn đôi chút.
Nhóm bọn em ban đầu là 15 người với trang bị đầy đủ thì giờ còn 6 người thôi này."
Lam Thiên : " Vậy mọi người vào nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Tinh Nhàn nói : " Nhóc con, cậu là tuyệt nhất."
Buổi trưa nắng chói chang, mọi người tập trung đầy đủ ở phòng khách.
Ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng, Lệ Tuyết lên tiếng đầu tiên : " Theo tôi biết dịch bệnh lan tràn ra quá nhiều và đang mất khống chế.
Nghe nói các cán bộ cấp cao đang xây dựng căn cứ nhằm bảo vệ người dân đấy."
Tinh Nhàn gật nhẹ đầu, anh nói : " Tôi không thích bị bó buộc vào nơi đấy, hay chúng ta tìm nơi nào đó mà tang thi chưa lui tới rồi tạo căn cứ của riêng ta."
Vĩnh Kiên hút điếu thuốc, phà ra hơi khói, nói : " Suy nghĩ khá viễn vông nhưng ấn tượng đấy, cho tôi tham gia nữa."
Lam Thiên nói : " Thế thú vị đấy, tôi đồng ý."
Cơ Hàn nhìn Lam Thiên, thấy cậu thích thú quá nên đáp : " Trong gara của Lam Thiên có hai chiếc xe bộc thép chuyên dụng của quân đội.
Trong cớp xe có xăng cùng lương khô, chút nữa xuất phát."
Ai nấy đều thắc mắc tại sao sao Lam Thiên chuẩn bị mọi thứ đầy đủ đến hoàn hảo như thế, tựa như cậu thật sự biết chuyện này sẽ xảy ra.
Khi được hỏi cậu chỉ cười trừ không đáp nên chẳng ai hỏi nữa.