Lục Trạch Nguyên nhìn cánh tay của Lục Trạch Lễ vẫn đang nắm lấy mu bàn tay của Lưu Khánh Ly.
Lục Trạch Nguyên khẽ cười rồi hỏi:"Nếu mà anh nói trước cho em biết thì anh đâu có thể thấy cảnh tượng này đâu chứ?"
Hai vai của anh hơi nhô lên, tỏ vẻ thích thú.

Trạch Lễ nhìn thấy bàn tay to lớn của mình gần như là che hết tay của Khánh Ly.
Nhận ra mình có thái độ không đúng, Trạch Lễ ái ngại và ngượng nghịu rụt tay khỏi người Khánh Ly.
Trạch Lễ vẫn ngại ngùng đứng đó nhìn Khánh Ly.
"Tôi đến rồi"Khánh Ly nhìn thẳng vào mắt anh.

Lục Trạch Nguyên khẽ gật đầu rồi quay lưng bước vào trong.

Khánh Ly đi theo sau lưng anh.

Trạch Lễ vẫn đứng im ở đó.
Vì anh có buổi thuyết trình vào khoảng một tiếng nữa nên anh phải chuẩn bị đến Lục Thị.

Anh chuẩn bị một số thứ cho suôn sẻ rồi mới đến công ti.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ở trong phòng bệnh của cô, Khánh Ly ngồi ngay bên cạnh cô, bàn tay của Khánh Ly nắm lấy tay của cô và đưa lên áp vào má mình.
Khánh Ly với giương mặt thất thần nhìn người đã từng có sức sống mạnh mẽ giờ đây thật buồn tủi.

Gương mặt cô thiếu hẳn sức.sống cộng thêm tinh thần giảm sút.

Nhìn cô người ta lại thêm thông cảm và đau lòng.
Khánh Ly đột nhiên cảm thấy rất mệt nên đã ngủ ngay chỗ mình đang ngồi.

Khánh Ly gối đầu lên cánh tay của mình, trước chỗ Khánh Ly đang ngủ, cô vẫn nằm đó ngủ một cách ngon lành.
Tay của cô đặt sát cạnh đầu của Khánh Ly nếu cô có cử động dù chỉ là một chút thì Khánh Ly cũng có cảm giác.
Lục Trạch Nguyên bước vào trong thì thấy Lưu Khánh Ly ngủ gục trước giường bệnh của cô.
Lục Trạch Nguyên khẽ bước tới, kéo cao chăn lên cho cô.

Kéo chăn xong, anh cứ đứng ở đó nhìn ngắm khoảnh khắc ấy.
Lục Trạch Lễ bước vào, trên tay còn cầm theo ít trái cây và đồ uống tẩm bổ.
Anh khẽ nhìn Lục Trạch Lễ với nhiều thứ trên tay, đôi lông mày của anh nhíu lại:"Sao em mua nhiều thứ vậy? Chỗ này cũng không phải thiếu thốn thứ gì"
Lục Trạch Lễ chưa muốn trả lời câu hỏi của anh mình ngay, lập tức đặt túi đồ mình mang theo xuống mặt bàn rồi đặt trước tủ bệnh nhân có tên của cô.
Sau khi xếp mọi thứ xong xuôi, gọn gàng thì Lục Trạch Lễ mới nói:"Em muốn mua để cả ngày nay mọi người không cần vất vả chạy đôn chạy đáo đi mua nữa"
Đúng là con người nghĩ trước nghĩ sau.

Thật đáng ngưỡng mộ!!

"Ừm"Lục Trạch Nguyên nãy giờ để ý Trạch Lễ cứ hơi tí là nhìn Lưu Khánh Ly.

Đoán bụng chắc là có chuyện giữa hai người đó, Lục Trạch Nguyên dò hỏi.
"Em thích cô ấy à?"
"Đúng vậy ..."Lục Trạch Lễ lấy lại can đảm mãi mới thốt ra được một câu khẳng định chắc như đinh đóng cột như thế.
Lục Trạch Lễ đã rất nhiễu lần muốn bày tỏ tình cảm bên trong của mình cho Lưu Khánh Ly biết nhưng mà thật sự ...!không có can đảm để nói cho người ta biết.
Hôm nay phải kiên định lắm thì Lục Trạch Lễ mới nói.

Lục Trạch Nguyên sau khi thấy em mình trả lời như thế, trong lòng cảm thấy mãn nguyện lắm.
"Không sao.

Em đã thành thật với bản thân mình rồi"Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên của Lục Trạch Lễ.
Lục Trạch Lễ lúc này chỉ biết thở dài, mặc cho số phận đưa đẩy chứ biết sao được cuộc sống nhiều thăng trầm quá.
"Anh muốn cho em thấy một thứ"Anh nửa úp nửa mở thật khiến cho con người nổi lên sự tò mò, muốn xem đó là gì.
Lục Trạch Nguyên rời đi trước, Lục Trạch Lễ liền theo sau.

Lưu Khánh Ly vẫn nằm ngủ.

Hiện tại là bảy giờ mươi phút sáng.
Cả hai người lên xe của anh đi đến Lục Thị.

Ngồi trong xe mà tâm trí của Lục Trạch Lễ chỉ để ý đến Lưu Khánh Ly đang ở trong phòng bệnh của cô.
Đoán được tâm lí của đứa em mình, anh chỉ nhẹ nhàng di chuyển khóe môi của mình rồi xoay vô lăng xe.

Lúc này có tiếng chuông điện thoại reo, anh cắm tai nghe vào tai mình, điều chỉnh màn hình tự động của xe.
Trên màn hình hiện lên tên người gọi.

Anh bắt đầu câu chuyện:"Tôi đang trên đường tới rồi một lát nữa sẽ có mặt"
Trịnh Khanh vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn vào đồng hồ đang đeo trên tay:"Ừm cũng chưa cần phải có mặt ngay không cần vội cứ từ từ"
"Mọi người đã chuẩn bị xong hết phòng họp chưa?"Lục Trạch Nguyên cất tiếng hỏi.
Đầu dây bên kia phát ra một câu nói:"Đã xong cả rồi.

Chờ mỗi cậu thôi đó"Trịnh Khanh chỉ tay về phía trước mình, chỉ đạo một người bật máy chiếu và chuẩn bị máy tính tốt, mạng khỏe.
Người đó lập tức làm theo.

Trịnh Khanh để mấy chai nước xuống mặt bàn rồi nói:"Sắp xếp cho mỗi người một chai nước.

Ở giữa ...!đó ...!đúng rồi ...!để hoa ở đó ..."
Trịnh Khanh bận phân công mỗi người một chân một tay cho xong việc.

Lục Trạch Nguyên cũng không nỡ làm phiền nữa nên đành nói:"Vậy anh tiếp tục công việc của mình đi lát nữa gặp"

Trịnh Khanh đồng ý:"Ừm"
Anh tắt máy rồi bỏ tai nghe ra khỏi tai của mình.

Lục Trạch Lễ khó hởi hỏi:"Anh đưa em đến công ty à?"
Cứ tưởng là anh sẽ lảng qua chuyện khác nhưng không anh trả lời ngắn gọn, súc tích:"Đúng.

Chẳng lẽ em không muốn xem thứ mà anh muốn cho em xem sao? Hửm?"
Anh nhìn qua giương chiếu thấy Lục Trạch Lễ cúi đầu xuống, dường như không muốn anh phát hiện ra biểu cảm của mình.

Hình như Lục Trạch Lễ không muốn ai đọc vị được mình.
Anh hiểu rõ em mình nên không muốn làm khó em mình.

Anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoay vô lăng.
_________________________________
-Lục Thị-
Chiếc xe dừng lại trước cổng công ty.

Lục Trạch Lễ mở cửa xe rồi bước xuống.

Anh cũng làm động tác y hệt Lục Trạch Lễ.

Cả hai người bước vào bên trong.

Trợ lí của anh thấy anh bước vào liền niềm nở:"Lục Tổng anh đến rồi"
Anh gật đầu xác nhận.

Trợ lí của anh liền ái ngại:"Còn người này là ...?"
Thấy trợ lí cứ nhìn chằm chằm vào em trai mình như dò xét, anh lạnh lùng nói:"Đó là em trai tôi"
"Vâng"Từ ánh mắt sắc bén liền thay đổi một cách chóng mặt thành ánh mắt nhẹ nhàng, dễ gần.
Anh bước vào trước, Lục Trạch Lễ theo sau.

Đến cửa thang máy, anh quay người lại hỏi:"Em có muốn đi thang máy cùng anh không?"
Lục Trạch Lễ im lặng để suy nghĩ.

Một vài giây sau thì gật đầu.

Anh bấm nút thang máy, thang máy mở.

Anh bước vào bên trong.
Lục Trạch Lễ bước vào.

Thang máy đóng lại.

Anh nhấn nút thang náy lên phòng họp.

Phòng họp ở tầng ba hiện tại thì cả hai đang ở tầng một.

Để tiết kiệm thời gian cho nhanh thì đi thang máy cho tiện.
Thang máy mở cửa lần nữa.

Cả hai bước ra ngoài và đi thêm một vài bước nữa là đến phòng họp.

Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ trong phòng họp, chỉ chờ mỗi sự xuất hiện của anh.
Lục Trạch Nguyên bước vào và đi thẳng lên phía trước màn hình chiếu.

Anh cầm con chuột và di chuyển lên để chọn vào mục cần chọn.

Lục Trạch Lễ bước vào và thấy chỗ còn trống thì liền nhanh nhảu ngồi xuống.

Chỗ Lục Trạch Lễ ngồi đối diện với anh nhưng với một khoảng cách xa chứ không hề gần.

Lục Trạch Nguyên ở đầu này thì Lục Trạch Lễ ở đầu kia.

.....
Trên màn hình của máy chiếu xuất hiện hình ảnh của dự án thuyết trình mà anh đã dày công chuẩn bị từ lâu.

Hình ảnh thật chân thật và rõ nét.

Anh bắt đầu dự án của mình bằng một câu nói gây ấn tượng.

"Chắc hẳn ai cũng sẽ một lần tự hỏi những thiết kế của mình là vì ai? Vì điều gì? Và vì sao lại phải có thiết kế đó? Để trả lời cho những câu hỏi đó đương nhiên chúng ta phải mò sâu trong tận tâm trí để đoán xem chúng ta phải làm thế nào để có kết quả tốt đẹp nhất có thể.

Và đó cũng là lí do vì sao mà tôi muốn giới thiệu đến với mọi người một dự án mới"
Lời dẫn gián tiếp tuy có hơi lòng vòng nhưng mà kết thúc vẫn đi đúng vào trọng tâm cần phải thuyết phục người khác.

Lục Trạch Nguyên mở lời xong, nhấn tiếp sang một hình ảnh khác.

Màn hình lập tức hiện lên một hình ảnh thân thiện.

Hình nền là màu xanh lá nổi bật lên màu nền ấy chính là bản vẽ của anh và những lí do thuyết phục người khác sau đó.

Mọi người trong phòng họp dường như đang nín lặng chờ anh tiếp tục phần thuyết phục của mình.

Anh nói về những lợi ích cũng như suy nghĩ của anh về bản thiết kế của mình.

Anh nói lí lẽ rất lôi cuốn, thu hút người khác.

Từ lúc anh bắt đầu thuyết trình thì Lục Trạch Lễ chỉ ngôi lặng im, lắng nghe.

Và trong tâm trí của cậu chỉ xuất hiện những hình ảnh xuất sắc của anh trong đó.

Quả thật, anh là một người tài giỏi.

Không những về năng lực giỏi mà còn ngoại hình thu hút bao ánh mắt của người khác giới.

Anh tỏa sáng trong thế giới của anh, thế giới của anh là nơi làm nền để anh bộc lộ mình.

Lục Trạch Nguyên lúc tỏa sáng thì khuôn mặt sáng ngời, nhìn rất có triển vọng.

Nếu đi đúng con người mình cần phải đi, đi đúng hướng rồi thì sẽ đi qua nó một cách thuận lợi và dễ dàng hơn khi đi sai lệch với hướng cần đi.
Lục Trạch Lễ càng nhìn anh mình thì sự ngưỡng mộ kia cứ tăng chứ không bao giờ giảm đi.

Cậu cứ nhìn anh mình mãi, ánh mắt ấy là ánh mắt thật sự ngưỡng mộ.

.....
Sau khi anh thuyết trình xong, mọi người vỗ tay không ngớt.

Duy chỉ có cậu nãy giờ vẫn ngồi im chứ không hề động đậy lấy một cái.

Cậu vẫn cứ ngồi im nhìn anh như thế.

Mọi người thấy khó hiểu nhìn cậu với vẻ hơi khó chịu.

Lục Trạch Lễ nhận thấy mình hơi lạc lõng nên mỉm cười rồi vỗ tay rất nhiệt huyết.

Cậu có vẻ rất hài lòng.
Mọi thấy cậu thấy vỗ tay thì cũng gật gù.

Cổ đông lớn nhất rất hài lòng:"Tôi rất thích thiết kế mới này.

Tuy mới chỉ đưa lên thị trường gần đây nhưng tôi tin sẽ thu lại lợi nhuận cao"

"Thiết kế này hiện tại đang rất hot"Một người ngồi phía gần cuối, cạnh Lục Trạch Lễ lên tiếng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play