109: Mộc Ánh Tuyết bị đâm
"Đúng vậy trước kia tụi mình thuê chung phòng trọ chẳng phải cậu nói rất thích có một bể nuôi cá nhỏ à!?"Mộc Ánh Tuyết chớp mắt, nghĩ về khoảng thời gian hiếm hoi đó. Cái thời gian mà ... cả hai đều có những ước mơ muốn thực hiện, muốn cùng nhau thức trắng cả đêm chỉ để đu idol trên truyền hình.
"Cũng đúng ... nhưng thời gian cũng lâu rồi. Cái gì cũng có thể thay đổi mà. Huống hồ gì giờ mình cũng không thích nuôi bể cá nhỏ như trước nữa ..."
Lưu Khánh Ly cúi xuống, nói nhỏ nhưng thực chất là cố gắng che đi những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
"Hử? Cậu không muốn ư!?"Cô có phần hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lời của cô bạn thân vừa thốt ra.
"Ừm!!"Lưu Khánh Ly gật đầu xác nhận.
"Cậu nhìn thẳng vào mắt mình nói rõ cho mình nghe đi!"Mộc Ánh Tuyết nâng nhẹ đầu đang cúi của cô bạn rồi chất vấn.
"Mình thật sự ... thích một thứ khác hơn là nuôi bể cá nhỏ ... huhu .."Lưu Khánh Ly khóc to hơn.
"Cậu đã từng nuôi bể cá ư!?"Cô nhìn sắc mặt của cô bạn cũng đã hiểu ra được một phần nào đó. Lưu Khánh Ly trước giờ thích cái gì thì sẽ không bao giờ thích cái khác trừ khi chưa làm bao giờ.
Không lẽ là cô bạn đã giấu Mộc Ánh Tuyết?
"Ừm"Mặc dù không muốn nhưng Lưu Khánh Ly đành thừa nhận. Ngồi ôm cô vào lòng, cô bạn thủ thỉ.
"Mình nuôi thử không ngờ cá bị chết"Nước mắt giàn giụa khiến cho lớp make up của Lưu Khánh Ly bị nhòe đi, Mộc Ánh Tuyết dùng khăn tay lau nước mắt cho cô bạn.
"Đừng buồn giờ mình với cậu có thể nuôi lại một bể cá nhỏ khác!!"
Câu nói vừa rồi khiến cho Lưu Khánh Ly cảm thấy rất yên tâm nên gật đầu nhẹ.
"Kể cho mình nghe xem cậu nuôi cá thế nào!?"Mộc Ánh Tuyết kiên nhẫn hỏi.
"Mình mua một con cá vàng nhỏ xong bỏ vào bể nước ..."Lưu Khánh Ly nói đến đó thì ngập ngừng.
Mộc Ánh Tuyết nắm nhẹ tay cô bạn rồi hỏi.
"Cậu có thay nước thường xuyên và cho cá ăn đúng thời hạn không!?"
"Đúng hạn??"Lưu Khánh Ly mở to mắt, ngạc nhiên hỏi.
"Một tuần cậu phải thay nước một lần hoặc ít nhất là ba ngày. Khi ăn thì cậu nên cho theo lượng nhỏ nếu ăn nhiều quá thì cá sẽ bị ngộp. Không được bỏ muối vào bể cá nếu không cá ăn phải sẽ bị chết"
Mộc Ánh Tuyết am hiểu giải thích khiến cho một người làm theo phong trào như Lưu Khánh Ly cũng phải ngưỡng mộ.
"Mình hiểu rồi chắc là do môi trường sống của bể cá mình nuôi không sạch. Mình tiếc quá à!!"
Lưu Khánh Ly tủi thân khóc.
"Không sao đâu. Giờ mình nuôi lại cũng chưa muộn mà!"Mộc Ánh Tuyết cưng chiều cô bạn.
"Ừm!!"Lưu Khánh Ly đồng ý ngay.
"Mình vào trong vệ sinh dặm lại phấn đi"Mộc Ánh Tuyết kéo cô bạn vào trong phòng vệ sinh cách đó khoảng mười mấy bước chân.
Khi cả hai đang đi thì không hiểu sao mà Lưu Khánh Ly cứ có cảm giác không thoải mái cho lắm.
Lưu Khánh Ly nắm chặt tay cô, cô hiểu ý nên cũng nắm chặt tay của bạn mình. Cả hai vào trong phòng vệ sinh, Lưu Khánh Ly đứng bên trong, cô chốt cửa rồi mở túi ra.
Cô lấy phấn rồi son make up lại cho Lưu Khánh Ly.
"Cậu khóc như trẻ con vậy đó. Chuyện đó thì có gì to tát đâu"Mộc Ánh Tuyết dặm lại chút phấn, tô lại son cho cô bạn thầm trách mắng nhỏ.
"Mộc Ánh Tuyết!!"Lưu Khánh Ly đưa ánh mắt cầu cứu nhìn cô bạn mình.
"Cậu yên tâm đi. Cậu soi gương xem có cần thêm chút phấn không!?"Mộc Ánh Tuyết định dặm thêm thì Lưu Khánh Ly lắc đầu, tỏ ý đã đủ rồi không cần nữa.
"Được rồi. Giờ cậu đi cứ theo mình không có gì đâu"Mộc Ánh Tuyết nói chắc nịch. Cô bạn cũng không có đề phòng gì thêm nữa và chuyện gì đến thì nó cũng phải đến thôi.
Bên ngoài, tĩnh lặng chẳng có một bóng người nào. Cô mở cửa phòng vệ sinh thì lập tức thùng nước dội thẳng xuống đầu cô.
Lưu Khánh Ly vội vàng dùng khăn vừa nãy thấm vào cổ và mặt của bạn mình rồi tức giận quát.
"Là ai đã làm chuyện này!?"
Khăn tay trên tay của Lưu Khánh Ly rơi bộp xuống đất. Lục Trạch Lễ bước tới thấy Phó Uyên cầm mảnh thủy tinh, dần tiến đến và muốn đâm mạnh vào tay của Mộc Ánh Tuyết, lựa chỗ mạch chủ mà dùng hết sức đâm mạnh vào.
Lục Trạch Lễ chạy nhanh vào đẩy được Mộc Ánh Tuyết ra xa, Lưu Khánh Ly hất hàm hỏi Phó Uyên.
"Cô nghĩ chỉ mình có vũ khí tôi cũng có chứ bộ ..."Lưu Khánh Ly giằng lấy mảnh thủy tinh trên tay Phó Uyên, cả hai giằng co khiến cho mảnh thủy tinh cứa vào tay của Lưu Khánh Ly.
Lưu Khánh Ly nén cơn đau, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Phó Uyên. Phó Uyên cầm thêm một mảnh thủy tinh vào tay bên trái và trực tiếp xông thẳng vào Mộc Ánh Tuyết khiến cho cô bị đâm trúng lưng.
Máu b ắn ra tung tóe khiến cho Lưu Khánh Ly vội bỏ tay của Lục Trạch Lễ ra, tiến tới.
"Tôi không biết gì hết"Phó Uyên run cầm cập, tay chân luống cuống tỏ rõ sự sợ hãi. Nhìn vào chỗ cô đang nằm, Phó Uyên sợ sệt lắc đầu ngao ngán.
"Cô đã đâm sâu vào người của Mộc Ánh Tuyết cô sẽ phải trả giá bằng pháp luật"Lưu Khánh Ly vừa bế cô vào lòng mình vừa nói lớn khiến cho một vài người tò mò tới xem, bu kín như một đàn ong vỡ tổ.
"Tôi không có!!"Phó Uyên vẫn ngang ngược chối cãi.
"Tôi đã thấy toàn bộ sự thật"Lục Trạch Lễ xác nhận rồi bế Mộc Ánh Tuyết đến bệnh viện.
"Nếu bạn tôi có mệnh hệ gì thì cô không yên với tôi đâu"Lưu Khánh Ly cảnh cáo.
"Người tôi muốn đâm chính là cô đó - Lưu Khánh Ly"Phó Uyên hất hàm nói.
"Cô dám!?"Lục Trạch Nguyên bước tới, chỉ tay thẳng vào mặt của Phó Uyên.
"Mộc Ánh Tuyết chỉ là con đ* tầm thường và phèn sao anh phải che chở và bảo vệ cô ta?? Cô ta không, xứng!!",,
Phó Uyên dùng những từ tục tĩu và đáng khinh dành cho Mộc Ánh Tuyết khiến cho Lục Trạch Nguyên nổi giận lôi đình, giọng lạnh tanh, không một chút tình người.
"Cút!! Tôi có ngu thì mới tin cô!! Cô đã từng xúc phạm vợ tôi tôi đã nhân nhượng không cho tôi biết thế nào là đúng sai phải trái bây giờ cô lại muốn giết vợ tôi!? Mục đích của cô là nhắm vào gia đình tôi nhắm vào tài sản của Lục Gia đúng không!? Chúng tôi không có ngu mà không biết phân biệt đâu là người tốt đâu là người tồi!"
Lý Nhã Dung và Lục Thuận đã nghe hết tất cả. Cả hai chỉ lặng lẽ lắc đầu.
110: Vị Trí Vô Cùng Đặc Biệt
Lục Thành chống gậy bước tới, dáng vẻ đã in đậm dấu ấn của người già thế nhưng không có một thủ đoạn nào có thể hòng cho được mắt của ông.
Lục Thành chầm chậm bước tới, nhưng mỗi bước đi của ông người ta cứ cảm thấy nặng nề và đằng đằng sát khí.
"Cô là Phó Uyên!? Con gái của Phó Quốc hả!?"Ông khó nhọc giơ gậy lên không trung và dừng lại ở trên người của ả.
"Vâng"Phó Uyên mỉm cười lấy lòng Lục Thành nhưng ông sớm đã biết trước nên cũng nhếch mép rồi quay lưng bước đi.
Mọi người hồi hộp theo từng hành động của ông, ông đi thẳng lên trên, lục tìm gì đó.
Lục Trạch Nguyên rút điện thoại từ trong túi, vội vàng bấm số rồi gọi cho em trai mình.
"Anh! Em mới đưa chị dâu đến bệnh viện bác sĩ nói tình trạng của chị đang rất nguy kịch.
Lưu Khánh Ly nghe thế cô ấy rất sốc đã ngất đi rồi.
Hiện tại Lưu Khánh Ly đang truyền nước biển cho lại sức còn chị dâu thì chưa biết được.
Em thấy lo quá"
Lục Trạch Lễ nói sơ qua tình hình của hai người vào bệnh viện, giọng nói gấp gáp và thể hiện rõ sự lo lắng luôn thường trực trong lòng cậu.
Lục Trạch Nguyên bên đầu dây kia cũng nắm sơ qua tình hình bên bệnh viện, vội nói.
"Bây giờ anh đến bệnh viện.
Em cứ làm thủ tục nhập viện cho hai người trước đi.
Anh sẽ đến ngay"
Lục Trạch Nguyên cũng không muốn làm cho mọi người lo lắng nên anh cũng nói ngắn gọn.
"Ba mẹ, ông nội!"Anh cất tiếng nói thì Lý Nhã Dung đã nói luôn.
"Con đến bệnh viện phụ với Trạch Lễ coi tình hình bên đó như thế nào rồi báo cho ba mẹ yên tâm"
"Vâng con cũng đang định đến bệnh viện.
Phó Uyên là người không đáng tin những lời cô ta nói tất cả đều là bịa ra.
Không có gì đáng tin cả! Mọi người đừng để cô ta hớt được tay trên thì sẽ cớ để đe dọa chúng ta!"
Anh cẩn thận dặn gia đình rồi mới yên tâm lên xe taxi đến bệnh viện.
Ngồi trong xe mà lòng anh thấp thỏm không yên.
Sau khi Lục Trạch Lễ cúp máy thì đi làm thủ tục viện phí cho Mộc Ánh Tuyết và Lưu Khánh Ly.
Hai người này có vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng cậu.
Cho dù là hiện tại hay tương lai thì cậu cũng phải có một phần trách nhiệm đối với hai người đó.
Lục Trạch Lễ kí tên vào giấy nhập viện cho cả hai rồi ngồi xuống, khẽ nhấc điện thoại ra khỏi túi.
"Em đã hoàn thành xong thủ tục nhập viện rồi!"Lục Trạch Lễ gửi tin nhắn đi, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đã gửi và chờ tín hiệu của Lục Trạch Nguyên nhắn.
"Ừm!! Tốt! Anh đã đến rồi"Lục Trạch Nguyên nhắn tin đến.
Lục Trạch Lễ lo lắng nhìn Lưu Khánh Ly trên giường bệnh, nét mặt thể hiện rõ sự buồn bã.
_______________________
Anh vào trong bệnh viện và ngồi cạnh em mình.
Lục Trạch Nguyên khẽ an ủi khi nhìn thấy giọt nước mắt trên trán của Lục Trạch Lễ.
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Em đừng lo lắng quá!"Lục Trạch Nguyên ôm cậu em trai vào lòng.
"Em sợ quá! Lúc đó em cứ nghĩ là ..."Lục Trạch Lễ nước mắt tuôn như mưa, hiếm khi thấy cậu khóc trước mặt mình, anh mới nói.
"Phó Uyên đã được cảnh sát điều tra để làm rõ rồi.
À mà anh có lắc chân này không biết sao anh cứ thấy quen quen"
Lục Trạch Nguyên lấy ra trong túi áo đưa cho cậu xem.
Cậu nhìn một cái là đã xác nhận ngay.
"Cái này giống hệt của chị Mộc Ánh Tuyết.
Nhưng mà cái này là fake đó.
Hàng real hiện nay đã đóng cửa ngưng sản xuất rồi.
Lắc chân này anh lấy ở đâu!?"
Từ sự mơ hồ khó hiểu dần dần Lục Trạch Lễ đã đoán được cái lắc chân này hình như cứ có bí mật ẩn dấu đằng sau mà tất thảy mọi người trong Lục Gia đều không thể đoán trước được.
Lục Trạch Lễ vốn là người đã tinh anh từ nhỏ, cậu đã đoạt giải nhanh trí vào hồi cấp một khi chỉ vừa sáu tuổi.
Lục Trạch Lễ cứ cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.
Lục Trạch Nguyên xác nhận.
"Đúng là lắc chân này ngưng không sản xuất lâu rồi.
Đó là điều anh thấy lạ vì anh chỉ vô tình thấy được nó trong gốc cây thì anh chỉ nghĩ là của ai đó làm rơi!"
Lục Trạch Lễ lại cảm thấy có gì đó cấn cấn, khó hiểu.
"Anh thấy ở chỗ nào!?"Lục Trạch Lễ sốt sắng hỏi.
"Thì là ..." Lục Trạch Nguyên ngập ngừng, nửa muốn nói nửa lại không.
*Mình có nên nói sự thật cho Trạch Lễ biết không nhỉ!?*Lục Trạch Nguyên suy nghĩ hồi lâu.
Lục Trạch Lễ cảm thấy khó hiểu.
"Em thấy chuyện này không đáng tin đâu.
Chuyện chiếc lắc chân này hay là mình vứt nó đi.
Tính ra nó cũng không giúp được gì"
Lục Trạch Nguyên vội cất lại vào trong túi, nói:"Cái này mình cứ giữ lại trước đã nhỡ đâu sau này cần dùng"
"Em thấy chiếc lắc đó ngưng sản xuất đã lâu hiện tại thì nó cũng đã cũ.
Nó giúp ích được gì chúng ta!?"
Lục Trạch Lễ ngây thơ hỏi.
"Sau này chắc chắn sẽ dùng tới"
"Rốt cuộc lắc này của ai ạ!?"Lục Trạch Lễ không thể nén nổi sự bình tĩnh, tiếp tục hỏi.
"Anh vô tình thấy Phó Uyên vất đi.
Anh nghĩ là nó là điểm yếu của cô ta giữ lại chắc cũng giúp ích cho mình được ít!"
Anh nháy mắt với Lục Trạch Lễ.
"Của Phó Uyên sao!? Hay là cô ta ấp ủ một âm mưu nào khác!?"Lục Trạch Lễ suy đoán.
"Có thể lắm anh nghĩ cô ta có người giây dây ở đằng sau.
Cô ta vào Lục Thị đều có lí do cả.
Cô ta không phải là người dễ bị lừa đâu chúng ta phải cẩn thận thì cô ta mới từ từ lộ ra sơ hở đến lúc đó thì hay rồi nhất định là cô ta sẽ bị tóm gọn mà không chối cãi được nữa"
Lục Trạch Nguyên điệu bộ rất gian xảo nhưng lại trở nên dịu dàng.
"Anh có nắm chắc điểm yếu của cô ta không!?"Lục Trạch Lễ lo lắng hỏi.
"Em yên tâm đi.
Anh làm gì cũng có quy tắc cả"
"Anh nói vậy thì em yên tâm rồi!!"Lục Trạch Lễ mỉm cười hài lòng.
Lục Trạch Nguyên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía trước, hòa vào dòng suy nghĩ sẽ khử Phó Uyên.
Tâm trạng của anh trở nên tốt hơn bội phần.
-Mười hai giờ trưa-
Cô nhập viện nên anh cũng không thiết ăn món nào cả.
Lục Thuận cũng đã đưa Lý Nhã Dung tới.
"Con bé sao rồi!? Đã tỉnh chưa!?"Vừa mới tới phòng bệnh của cô, Lý Nhã Dung đã sốt sắng hỏi một tràng.
Lục Trạch Nguyên và Lục Trạch Lễ chưa kịp trả lời thì Lục Thuận đã nói chen ngang.
"Hai đứa còn chưa trả lời bà đã cướp lời của tụi nó!"Lục Thuận rạch ròi nói.
"..."Lý Nhã Dung nghe vậy thì đành im lặng.
"Khánh Ly cô ấy đã tỉnh rồi!"Lục Trạch Lễ nhìn Lưu Khánh Ly rồi ngại ngùng nói.
"Ba mẹ! Mộc Ánh Tuyết chưa cấp cứu xong ba mẹ đừng lo quá"Lục Trạch Nguyên trấn an.