Bố con nhà họ Khâu ở lại ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, không biết làm sao mà lại nhắc tới việc để Khâu Khai Sở hướng dẫn hai cô gái học hành, giúp đỡ chia sẻ những việc cần chú ý và kinh nghiệm khi thi đại học.

Dù sao thì sang năm Diệp Nhiễm và Diệp Trác cũng phải thi đại học rồi.

Vì thế Khâu Khai Sở dẫn hai cô gái đi tới thư phòng, giảng giải về kinh nghiệm thi đại học của chính mình.

Khâu Khai Sở đĩnh đạc mà nói, trong lúc nói chuyện cũng làm như vô ý nhắc đến mình bình tĩnh phát huy thế nào trong kì thi đại học, rồi nào là ngày thường mình học tập tốt như thế nào, cuối cùng nói tới đủ thể loại vườn trường ở đại học N, miêu tả tốt đẹp đến mức giống như vườn địa đàng vậy.

Diệp Nhiễm nghe Khâu Khai Sở nói, biểu tình vẫn nhàn nhạt như cũ, cô đúng là muốn thi đậu đại học, nhưng muốn thi đậu đại học không phải là vì vườn trường đại học tốt đẹp như vườn địa đàng, mà là muốn tự lực cánh sinh tìm việc làm kiếm tiền thay đổi cuộc đời sớm một chút.

Cho nên cô cũng không có hứng thú đối với khung cảnh vườn trường đại học mà Khâu Khai Sở miêu tả.

Huống hồ, nhìn tới gương mặt kia của cậu ta, trước mắt cô liền hiện ra dáng vẻ hai mươi năm sau của cậu ta, sẽ nhớ tới khuôn mặt lạnh nhạt kia, tức khắc trong lòng không còn bất kỳ ấn tượng gì tốt đẹp.

Nhưng mà Diệp Trác thì khác.

Diệp Trác vẫn là là một cô gái mộng mơ, vừa mới thi đậu lớp 12, kỳ vọng lớn nhất trong lòng chính là vào được đại học, hiện tại nghe thấy anh trai này nói về đại học như thế nào như thế nào, trong mắt hiện ra hâm mộ và sùng bái.

Cô ta khát khao nhìn Khâu Khai Sở, ánh mắt nhìn Khâu Khai Sở không hề rời đi.

Mà ánh mắt Khâu Khai Sở lại thường xuyên dừng ở trên người Diệp Nhiễm, xem thử cô có cảm thấy hứng thú hay không, nếu cô cảm thấy hứng thú mà nhìn chính mình, cậu ta liền nhiều lời hơn chút, cô không có hứng thú, cậu ta sẽ nhảy qua luôn.

Lúc Hoắc Hồng Anh bưng nước trái cây và cà phê lên lầu, nhìn thấy chính là một cảnh này.

Con gái mình sùng bái nhìn Khâu Khai Sở, mà Khâu Khai Sở lại rõ ràng để ý Diệp Nhiễm.

Còn Diệp Nhiễm, trên mặt vẫn lãnh lãnh đạm đạm như cũ, như thể người trong khắp thiên hạ này đều không lọt vào mắt cô.

Bà ta trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn bước lên cười mời Khâu Khai Sở uống nước, lại ngồi lại trò chuyện một hồi, lúc này mới xuống lầu.

*************************Buổi tối, Hoắc Hồng Anh nói chuyện cùng con gái mình một phen.

Bà ta trực tiếp làm rõ những gì đã xảy ra lúc sáng, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Con cần phải hiểu rõ, con là con gái của Hoắc Hồng Anh này, con phải có kiêu ngạo thuộc về con, chẳng lẽ con nhìn không ra ánh mắt của Khâu Khai Sở vẫn luôn dính ở trên người Diệp Nhiễm không rời à, con cứ trông mong ngóng nhìn người ta như vậy sao?”Diệp Trác tức khắc đỏ mặt.

Tối hôm qua, cô ta mới bị mất áo trân châu dệt kim hở cổ mà cô ta thích nhất, đó là tiếc nuối không có cách nào bù đắp được trong lòng cô ta, lúc sáng thì lại bởi vì chuyện Diệp Nhiễm học cùng lớp với mình mà bị đả kích, bây giờ nhìn Khâu Khai Sở lại bị mẹ nói như vậy.

Khâu Khai Sở, cô ta đã biết đến từ trước, đã sớm quen biết, cô ta vẫn luôn có chút sùng bái Khâu Khai Sở.

Hiện tại đã hơn một năm không gặp, Khâu Khai Sở càng anh tuấn đẹp trai hơn so với trước kia, cũng nói nhiều hơn, kiến thức nhiều, tầm mắt không giống nhau, càng có mị lực.

Cô ta thích Khâu Khai Sở, cô ta chính là muốn nhìn Khâu Khai Sở.

Kết quả mẹ mình lại nói như vậy.

Có thể nói lời của Hoắc Hồng Anh giống như một cây kim đâm vào trong tim Diệp Trác.

Diệp Trác cắn môi, đáp trả: “Con nhìn Khâu Khai Sở thì làm sao? Là bố mẹ bảo con đi theo học tập theo Khâu Khai Sở cho tốt, thì con nghe anh ấy giảng có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ làm con gái của Hoắc Hồng Anh, con ở nơi nào cũng phải thật cẩn thận không thể vượt lôi trì một bước nào sao? Con làm cái gì mẹ cũng phải giáo huấn con một chút mới chịu được sao?”Diệp Trác luôn luôn ngoan ngoãn, ít nhất là ở trước mặt Hoắc Hồng Anh vẫn luôn là nói gì nghe nấy.

Bà ta không nghĩ tới sẽ có một ngày con gái mình thế mà lại dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, chuyện này làm cho bà ta nháy mắt cảm thấy chính mình thật thất bại, chịu đả kích thật lớn.

Có điều bà ta vẫn là Hoắc Hồng Anh, là người phụ nữ mạnh mẽ trên chốn thương trường, cô dùng lý trí nuốt cái cảm giác thất bại này xuống, bình tĩnh mà nhìn con gái mình, tìm biện pháp động viên khích lệ con gái tốt nhất, vì thế tận lực đè xuống cảm giác buồn bực của mình, dịu dàng hỏi: “Trác Trác, hôm nay tâm tình con không được tốt phải không? Là bởi vì Khâu Khai Sở à?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play