• Bông Xù mày có mắt nhìn lắm. Con nhỏ bạn mày là ai hả?

    - Là ai thì liên quan gì đến bà.

    - Mời nó thường xuyên ghé nhà chơi. Mày phải tận dụng tốt cơ hội để đổi đời.

    - Lucasta là bạn thân của tôi. Tôi vẫn luôn mời cậu ấy ghé qua nhà. Nhưng tận dụng cơ hội để đổi đời, bà có nhầm gì không? Lucasta là một cô gái bình thường, xứng đáng sống một cuộc đời tốt đẹp, tận dụng cơ hội gì ở đây!

    - Hừ, đừng lừa tao. Hôm bữa, trong tiệc tri ân khách hàng, nó đứng cùng với tổng giám đốc Đại Phong. Giám đốc rất quan tâm nó. Chắc chắn là có quan hệ với nhau. Cố mà thân thiết đi, sau này còn được nương nhờ. Nó lại không cho mày đầy thứ ra đấy.

    - Đồ vô liêm sỉ! Bà chỉ đến thế là cùng! Tôi không bao giờ lợi dụng bạn bè. Bà cũng đừng hòng mong đợi gì.

    - Hừ là tao muốn tốt cho mày mà không biết điều. Lúc này thì mày mơ mộng thế, nào là lý tưởng bạn bè, nào là nghĩa khí cao đẹp, nhưng sau này bước ra xã hội rồi đứng trước miếng ăn, mấy thứ bán không được, ăn chẳng xong đó chẳng có tích sự gì đâu! Mày chỉ còn biết tranh đua mà kiếm được chỗ ngon thôi, bạn bè là rác hết! Nó chỉ dành cho mấy cô chiêu cậu ấm được cưng chiều thôi!

    - Bà mới là kẻ rác rưởi!

    - Mày vừa nói cái gì? Con nhỏ khốn kiếp, nói điều hay không nghe. Để xem tí nữa bố mày về sẽ xử mày thế nào. - Bà ta có thể đã cấu xé Bông Xù te tua nếu như không từng nếm mùi đón đánh của Bông Xù.

    Trong khi đó, Bông Xù buồn bực.

    **************************************

    Lucasta và Bông Xù đi tuần trên phố. Bỗng hai người nghe có tiếng gọi:

    - Bông Xù! Một năm qua cậu biến đi đâu vậy? Giờ về rồi mà không ngó ngàng tới tụi này sao?

    Một cô bạn tóc cắt ngắn phớt xanh, ăn mặc kiểu cách, chào hỏi Xù thân mật. Bay liếc mắt sang nhìn cô bạn đang đứng bên cạnh Xù.

    - Đây là bạn của cậu à? - Bay hỏi Bông Xù bằng giọng điệu dò xét.

    Lucasta nhìn mà không ưa cô gái này lắm. Là bạn của Bông Xù thì cứ giữ ý hòa nhã vậy. Nhưng hình như Bông Xù cũng không mấy hào hứng gặp lại người bạn này.

    Bông Xù không đáp, chỉ nói:

    - Chúng tớ phải đi đây! - Rồi kéo tay Lucasta đi qua mặt Bay.

    - Cậu có muốn từ bỏ cũng không từ bỏ được đâu. - Bay nói với.

    Bông Xù vờ không nghe thấy tiếp tục đi.

    Trường Bách Hợp, ngôi trường ngụ ở khu phố Thỏ. Ngôi trường có vườn hoa trang trí thành hình các con vật rất dễ thương. Nơi đây còn nuôi thỏ trong các lồng, và thả cả thỏ trên bãi cỏ. Học sinh sau giờ học có thể cho thỏ ăn và chăm sóc bầy thỏ. Bông Xù nhìn qua bầy thỏ lúc nhúc, thấy chúng thật buồn cười. Lucasta cực kỳ thích thỏ. Các đồ vật của Lu đầy hình thỏ. Lúc nào tới đây chơi cậu đều phải nựng chúng. Cơ mà, khi Bánh Bao bắt một con cho Lucasta mang về nuôi chơi, cô cãi bay cãi biến từ chối nhận nuôi, điệu bộ luống cuống sợ hãi buồn cười phải biết. (Xin lỗi nhá, căn bản tôi nuôi con nào là chết con ấy - Lời của Lucasta)

    Bông Xù lê bước về nhà. Cô chợt dừng trước cổng, mặt mày biến sắc, tỏ vẻ không vui. Phía trước một nhóm bạn đang đứng đợi cô. Những người cô không mong chờ gặp mặt, trong đó có cả Bay. Tuy nhiên, cô vẫn bước đi.

    - Bông Xù cùng đi chơi nào!

    Cô đáp: Tôi không muốn đi! Các cậu tránh xa tôi ra!

    - Thái độ gì đây? Mới không gặp một năm mà đã quên nhau rồi sao?

    Rồi một tiếng nói phát ra, khiến trái tim Bông Xù có chút xao động:

    - Bông Xù anh rất nhớ em.

    Bông Xù hơi đơ người, quay ra nhìn đàn anh - một thiếu niên ăn mặc cool ngầu và chất chơi, đúng gu của một hội ăn chơi sành sỏi.

    - Chúng ta hãy cùng quay lại những ngày tháng vui vẻ ngày xưa đi!

    Bông Xù có vẻ lưỡng lự.

    Rồi, họ bỗng giật mình nhìn về phía xa, Bông Xù đứng hình.

    - Bông Xù! - Lucasta vẫy tay, rồi chạy đến.

    Bay sửng sốt nhìn cô gái hôm trước đi cùng Bông Xù. Đó là giờ bộ đồng phục của Galaxy. Cả lũ sửng sốt. Bay cười mỉa:

    - Hóa ra quen với tiểu thư nhà giàu rồi nên bơ tụi này đi à, Bông Xù!

    Cả đám kia đều tin vậy.

    - Không phải! - Bông Xù nắm chặt tay đáp.

    - Còn nói không phải. Muốn làm gái ngoan à! Không dễ vậy đâu.

    - Nhìn cô tiểu thư kia trông khá là ngây ngô, cô ta có biết những việc cậu đã làm không?

    Bông Xù lặng thinh không đáp, nắm tay chặt hơn.

    Lucasta hơi căng thẳng khi nhận ra bầu không khí ở đây không còn được tự nhiên. Cô không mấy dễ chịu khi nhìn thấy đám người bâu quanh Bông Xù. Lũ người đầu xanh đầu đỏ, ăn mặc kiểu cách, hở hang quá nửa, môi tô đỏ chót. Nhìn là biết đám ăn chơi phá phách. Đám người đó cũng nhìn Lucasta bằng nửa con mắt.

    - Bông Xù, hôm nay tớ có nhiều chuyện muốn kể với cậu lắm. Đến trung tâm trước đã. - Cô hơi lắp bắp nói với Xù.

    Bay đứng sát Bông Xù, xì xèo điều gì đó với cô. Lucasta không nghe được.

    - Cậu sẽ đi với tụi này chứ, hay là để tụi này sẽ kể cho cô bạn của cậu những chuyện ngày xưa cậu làm.

    Bông Xù sau đó leo lên xe mô tô của tên đàn anh, bảo với Lucasta.

    - Hôm nay tớ bận rồi, không đi được với cậu đâu.

    Đám người phóng qua trước mắt Lucasta, đi vun vút. Lucasta thất vọng, chịu tẻ ngắt bỏ về.

    Bông Xù sau đó không gặp Lucasta, không trả lời tin nhắn của Lucasta.

    Bà dì ghẻ cười mỉa mai. Bố của Bông Xù cảm thấy lo lắng, linh cảm về một Bông Xù của ngày trước, khi mà Bông Xù không ăn cơm tối, không gọi điện thông báo, và về nhà quá nửa đêm.

    Đám người ăn chơi phóng xe đi phượt. Đếm đến, họ đua xe điên cuồng trên đường phố, đi quẩy bar, uống rượu tận hưởng ngày tháng sa đọa. Bông Xù của lúc trước sẽ sẵn sàng chơi tới bến với họ. Nhưng Bông Xù của lúc này cảm thấy mệt mỏi và tội lỗi. Cô nhận được tin nhắn của bạn bè, không hiểu sao một lỗi sợ bùng lên. Cô không dám nhắn tin trả lời lại.

    Ngày hôm sau, Bông Xù cùng đám người đi đánh nhau. Bông Xù một mình xông lên đấm cho cả lũ đối thủ ngã cong queo dưới đất. Cô tống khử tất cả phiền muộn vào cú đấm. Đám bè đảng của cô vỗ tay tung hô cô nhiệt liệt. Chúng phấn khích hò reo đánh, đánh, và đánh.

    Lũ người bị đánh cho thê thảm cầu xin tha mạng, nhưng bè đảng của cô còn muốn tiêu khiển đến cùng. Chúng bắt đám bại trận phải làm chó sủa, phải chui qua háng chúng. Chúng thích chí nhìn lũ thua cuộc bị làm nhục. Chúng cười cợt hả hê.

    - Dừng lại! - Bông Xù không chịu nổi nữa quát lên.

    Đám bè đảng của cô ngạc nhiên nhìn cô.

    - Bông Xù có ý gì đây?

    - Các người mau cút đi! - Xù chỉ đám người đang bò dưới đất mà nói.

    - Bông Xù! - Đám bè lũ của cô bắt đầu tức lên, la ó.

    Bọn người đang bò dưới đất vội kéo nhau chạy biến. Không khí trong đảng căng thẳng nhưng không ai dám làm gì Bông Xù vì cô mạnh. Cô bỏ đi.

    - Bông Xù, em không còn chịu chơi nữa rồi?

    - Kệ em.

    Bông Xù tiếp tục quay đầu bước đi. Người đầy vết thương từ cuộc đánh nhau. Cô dựa vào tường lết đi từng bước. Đây chính là cuộc sống của cô từ khi lên cấp hai. Bất mãn với việc bố có người mới, cô luôn chống đối lại bố. Cô thường xuyên đánh nhau, nghịch ngội trong lớp, cãi lời giáo viên. Cô và lớp trưởng dẫn người đánh nhau với nhau sứt đầu mẻ trán, trở thành vụ bê bối bạo lực học đường nổi tiếng trong thành phố. Cô trở thành học sinh cá biệt của lớp, đầu gấu của trường. Giáo viên nhận xét cô học tốt, nhưng là học sinh cá biệt và khó bảo. Bố cô thương cô, nhưng phiền não không ít về cô. Cô và một số kẻ cá biệt khác trong trường và khu phố tụ tập với nhau thành nhóm chuyên đi chơi đêm, giao du với người xấu, ăn chơi sa đọa, không gì là không thử qua. Trong lúc bố cô đã mất hi vọng về con gái mình thì dường như ông trời còn thương ông, cho Bông Xù gặp cô hàng xóm Anna, rồi chuyển về quê sống. Sau khi trở lại, cô vẫn cãi lời bố, bất kính với mẹ kế, nhưng chú tâm vào học tập hơn, và bớt phá, không còn giao du với đám bạn chơi bời nữa.

    Bông Xù đã nghĩ về việc sẽ bắt đầu một cuộc sống mới khi quay lại thành phố, không trở về cuộc sống thờ cấp hai nữa. Mọi việc tưởng chừng diễn ra suôn sẻ. Nhưng đám người cũ bắt đầu tụ họp nhau lại, và xui rủi thế nào để cô gặp lại họ. Họ không để cô yên. Về mong muốn của cô, nó có lẽ chỉ là một giấc mơ viển vông. Một khi đã bước vào con đường sa đọa, sẽ không còn đường thoát nữa. Cô đã nhìn thấy tương lai mờ mịt đang đợi cô ở phía trước.

    Tiếng bước chân quen thuộc, Bông Xù giật mình ngước nhìn, đủ cảm giác vui mừng, xấu hổ, sợ hãi, chạy trốn run rủi. Cô định quay đầu lại bước đi. Lucasta nhìn bộ dạng thảm hại của Bông Xù thở dài:

    - Cậu nghĩ cậu chạy trốn được khỏi tớ ư? Cậu biết rõ mà, dù con mồi có chạy tới bất cứ đâu tớ đều có thể tìm ra!

    :;(∩´﹏`∩);: Cô biết mình nói có gì đó sai sai. Bông Xù mà lạc vào rừng Bí Ẩn thì có cả đời mình cũng không tìm được.

    Bông Xù buộc phải dừng bước.

    - Tớ… xin lỗi…

    - Sao phải xin lỗi tớ?

    Lucasta cõng Bông Xù trở về nhà trong sự sửng sốt của đám người ở phía sau. Mang Bông Xù về phòng mình, cô bôi thuốc cho người bạn thân bị dập tả tơi. Xù cảm thấy lòng mình ấm áp ngập tràn.

    - Bố cậu thấy cậu bị thương như vậy sẽ mắng cậu mất! Hôm nay cậu ở phòng tớ đi!

    Nói rồi, Lucasta gọi điện báo về nhà Bông Xù. Bố Xù yên lòng khi biết về cuộc gọi của Lucasta.

    Tiểu Phong khoanh tay hờ hững nhìn Lucasta đang bôi thuốc và dán băng lên vết bầm tím trên người Bông Xù.

    - Cậu rảnh rỗi nhỉ, Tiểu Phong? Không thèm an ủi bạn một lời nào luôn! - Bông Xù cũng hờ hững nhìn lại Tiểu Phong.

    - Cậu đừng có học cô bạn thân đánh nhau thâm tím cả mặt mày đấy, Thỏ Đế! - Tiểu Phong hướng về Lucasta nhắc nhở.

    Bông Xù:???!!!

    Đêm Tiểu Phong trằn trọc khó ngủ, phòng bên cạnh đang lớn tiếng tâm sự đủ thứ. Lucasta từ khi nào mà nói nhiều vậy?

    Lucasta nói đủ thứ linh tinh chẳng chuyện nào ăn nhập chuyện nào, nhưng Bông Xù không hề thấy khó chịu, chăm chú lắng nghe bạn kể.

    Bữa sáng có bánh kếp. Lucasta cẩn thận cắt bánh thành miếng nhỏ trên đĩa ra rồi đặt xuống trước mặt Bông Xù. Xù vui vẻ nhận lấy. Họ không chú ý phía đối diện họ, một ánh mắt gầm ghè luôn theo sát.

    Chú Đại Phong nhìn hai đứa mà đùa rằng:

    - Chà Bông Xù cháu có người chăm sóc đặc biệt thế này thì đâu cần lấy chồng nữa, cứ lấy Lucasta là được rồi.

    Tiểu Phong ngườm qua bố khó chịu.

    - Cháu cũng nghĩ vậy đấy! – Bông Xù trả lời.

    Tiểu Phong:???!!!

    Tan học, Sherry được xe đón chở về. Tiểu Phong ở lại câu lạc bộ trượt ván. Lucasta không ở lại câu lạc bộ hôm nay, cô hướng về trường Bách Hợp. Lucasta đi bộ ra ngoài cổng trường được mươi bước thì bắt gặp nhóm người ở trường Bách Hơp hôm nọ. Cô bị họ chặn lại.

    - Mày là đứa đã khiến Bông Xù thay đổi?

    - Cái mặt càng nhìn càng đáng ghét.

    - Khôn hồn thì tránh xa Bông Xù ra!

    Bọn chúng hùng hằng đe dọa cô. Cô sợ run lên. Cô không muốn liên quan vào đánh nhau hay gây gổ.

    - A, mọi người là bạn của Bông Xù mà. Hân hạnh được làm quen.

    Bọn chúng cười khinh bỉ. Một số nhổ nước bọt phỉ báng. Cô cảm giác mình đang nói điều ngốc nghếch.

    - Mày nghĩ mày là tiểu thư thì oai lắm sao? Đứa tiểu thư như mày chưa bao giờ nếm mùi đau đớn thì chưa biết kinh nhỉ?

    - Các người là ai? Các người chắc chắn là không có ý tốt với Bông Xù. Các người tính làm gì cậu ấy?

    Bọn chúng ôm bụng cười sằng sặc.

    - Bọn tao là đầu gấu!

    Đầu… đầu gấu? Lúc này Lucasta bắt đầu kinh hãi.

    - Bông Xù cũng là đầu gấu! Là đại ca của chúng tao!

    - O.o – Lucasta cứ thế mà trố mắt há hốc miệng. Hic, gặp đầu gấu thì không chột cũng què.

    - Ha ha, các cậu hãy còn tuổi học sinh, hãy tập trung vào học hành thì hơn, làm đầu gấu rồi bị thương đau lắm!

    Cô cảm thấy lời mình nói ra thật sự ngốc nghếch không cách nào cứu vớt được. Quả nhiên bọn chúng phớt lờ lời cô.

    - Loại tiểu thư như mày phải đánh mới chịu kinh!

    Nói rồi bọn chúng định tẩn cho cô một trận. Cô giơ tay ra, kêu:

    - Chỗ này không thể đánh nhau. Muốn đánh thì chọn thời gian và địa điểm đi!

    - Ồ! – Bọn chúng có vẻ hứng lên. – Để mày đi gọi người sao?

    - Đúng vậy. Các người chục chọi một thì có gì hay. Có giỏi thì tao gọi người cùng đánh một phen. Sao hả? Không dám sao?

    Bọn chúng bị lời khiêu khích của cô làm cho phấn khích.

    - Được thôi!

    Tuy nhiên, bọn đầu gấu đợi cô ở ngõ nhỏ cả buổi không có ai thèm đến. Lucasta thì đi chơi với Bông Xù cả buổi, chẳng để tâm gì đến bọn chúng.

    Mình đâu có ngu mà một chọi mười. Trong 36 kế, quả nhiên chuồn là thượng sách. Tất nhiên, việc chúng bị Lucasta cho leo cây, bọn chúng không đời nào ngậm được cục tức này. Đám đầu gấu hôm sau đến trường Galaxy tìm Lucasta. Không ngờ, Lucasta không đi bộ mà đi cùng xe với một bạn, Sherry để về nhà. Cô cũng không đi đâu một mình, ra ngoài biệt thự thì lúc đi cùng người lớn, lúc ngồi xe. Bọn chúng không tìm được cơ hội để giải quyết cô. Nhưng đám đầu gấu không phí thời gian với Lucasta nữa.

    Hội của Bay hẹn gặp Bông Xù.

    - Bông Xù, cậu quay trở lại đi! Mọi người cần cậu.

    - Các cậu không thể sống mãi như thế này được đây.Hãy tập trung vào học hành cho một tương lai tốt hơn.

    - Ế? Cậu nói y như con ngốc đó?

    - Các cậu đã tìm đến Lucasta?

    - Cậu yên tâm, tụi này chưa làm gì con nhỏ xảo quyệt đó đâu. Chỉ cho nó biết cậu là đầu gấu thôi.

    - Cái gì? Các cậu tránh xa bạn tôi ra!

    - Cậu nói con nhỏ đó là bạn cậu, vậy chúng tớ là gì?

    Bông Xù cảm thấy cứng họng không còn biết nói gì.

    - Bông Xù, chỉ vì con nhỏ ngu ngốc đó mà khiến cậu trở lên đù đờ như vậy sao? Đâu có đáng. Trở về ngày tháng oanh liệt của cậu nào!

    Tiếng chuông điện thoại của Bông Xù reng lên. Là cuộc gọi từ Lucasta. Cô nhấc máy.

    - Bông Xù, cậu ở đâu đấy? Là ở cùng đám bạn cũ của cậu phải không?

    - Ừ. Xin lỗi Lucasta.

    - Là con nhỏ chết tiệt đó sao? – Cả lũ kêu lên.

    - Bông Xù, một câu hỏi thôi, hãy trả lời tớ thật lòng, cậu có vui khi làm đầu gấu cùng họ không? – Lucasta nghiêm túc hỏi.

    Bông Xù nhắm mặt lại, trả lời trong sự bực bội của đám người:

    - Tớ không thấy vui nữa. Tớ không muốn làm đầu gấu.

    - Thế là được rồi!

    Bông Xù ngạc nhiên khi thấy Lucasta xuất hiện ngay trước mắt cô. Lucasta bước ra khỏi chỗ nấp, bấm nút tắt điện thoại, dõng dạc nõi với Bông Xù:

    - Nếu không muốn thì đừng làm!

    - Sao cậu lại ở đây? – Bông Xù trố mắt nhìn cô hỏi.

    - Không ngờ mày dám xuất hiện ở đây!

    Lucasta đứng ra phía trước Bông Xù nói:

    - Các cậu nghe rồi đấy! Để Bông Xù yên! – Lucasta đứng che chắn phía trước Bông Xù.

    - Ngay đến quá khứ của Bông Xù, mày còn chẳng biết gì, đừng có mà đòi lên giọng ở đây!

    - Bông Xù con bé đó không hợp làm bạn em đâu!

    - Tôi chẳng cần phải quan tâm nhiều. Bông Xù muốn làm bạn với tôi là được rồi. Ai mà chẳng có quá khứ.

    - Có thật thế không? Liệu mày còn chịu chơi với Bông Xù khi biết về Bông Xù không? Bông Xù phù hợp với cuộc sống ăn chơi sa đọa của bọn tao. Bông Xù là học sinh hư hỏng, Bông Xù thích đánh nhau, thích đi quẩy, thích đi chơi đêm, thích ăn chơi trác táng, làm sao hợp với con mọt sách như mày được. Bông Xù bị mẹ kế hành hạ bao nhiêu năm tháng, mày làm sao mà hiểu được? Tiểu thư chỉ trong chăn ấm đệm êm như mày làm sao hiểu được những nỗi đau mà bọn tao phải trải qua!

    - ¿!!! Có hiểu nhầm gì chăng? Tôi đâu phải là tiểu thư… - Lucasta giật thót người, bối rối mà phản biện.

    - Bông Xù chuyên đi bắt nạt kẻ khác. Bông Xù đã đánh người ta sứt đầu mẻ trán và phải chịu giáo dưỡng.

    - Đừng nói nữa! – Bông Xù kêu lên. Đám người làm gì chịu ngừng.

    - Có vậy thôi mà! – Lucasta nói. Bông Xù thẫn thờ nhìn lên Lucasta. Hừ, mấy người cũng chỉ là lợi dụng cậu ấy thôi. Tôi không để yên đâu.

    Cậu ấy chịu chấp nhận cả những chuyện đó sao, Bông Xù ngỡ ngàng.

    - Vậy thì mày nên biết Bông Xù đã từng chơi les!

    - Bay! – Bông Xù hét lên.

    - Sao cậu lại không để tớ nói chuyện tốt đẹp của cậu chứ?

    Bông Xù nhìn Lucasta mà khiến cô run lên sợ hãi. Cậu ấy sẽ xa lánh mình và chấm dứt tình bạn bè với mình phải không? Không cần trả lời thì trong lòng cô cũng biết là đúng.

    - Bông Xù dùng đèn led thôi mà, làm gì căng thế?

    - Đèn… đèn led?

    - Thì ý các cậu đang nói Bông Xù nghịch mấy cái đèn phát sáng phải không?

    Bông Xù trố mắt nhìn Lucasta không thể tin vào đầu óc củ chuối của cô. Đám người tỏ ra khá bất ngờ mà cười phá lên.

    - Ha ha ha, mày là con ngốc thật hả? Thời đại nào rồi, chơi les mà cũng không biết!

    - Không phải à? Vậy chơi les là gì?

    Bọn chúng ôm bụng cười lớn hơn. Lucasta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục và quê quạnh. Bông Xù đứng chết trân tại chỗ, buồn rầu. Lucasta không biết họ đang nói cái gì, nhưng nếu cậu ấy biết thì sẽ không đời nào muốn chơi với mình nữa.

    - Mặc xác các người nói gì, Bông Xù vẫn là bạn tôi, và không đời nào cùng đồng đảng với mấy người nữa!

    Đám thanh niên sa sầm mặt xuống, bao vây quanh Lucasta.

    - Con nhỏ không biết tốt xấu! Con khốn chết tiệt! Đánh nó đi!

    Đám người nhao nhao lên đòi nện cho Lucasta một trận tơi bời.

    - Khoan đã, nếu tôi đánh bại các người, thì các người phải tha cho Bông Xù đấy!

    - Ha ha, để xem mày có đủ tài cán không đã!

    Bọn chúng xông lên. Lũ đàn bà thì giất tóc cô. Đám đàn ông đấm cô không xót xa tí nào. Cô tay không chống cự, một phát đấm một tên bay mặt. Chúng điên lên lao vào như thú dữ, kéo giữ, đánh đấm Lucasta. Cô không địch nổi cả tá người, bị ăn một đấm, ngã bay xuống đất. Nhưng cô vẫn gắng sức đứng dậy định đấu tiếp. Bông Xù liền đứng ra, giơ tay chặn Lucasta lại. Cả đám ngạc nhiên, mặt mày người nào người nấy cau lại.

    - Bông Xù, tránh ra đi! Con nhỏ đó đã nói sẽ đánh bại tụi này. Cậu không có quyền can thiệp.

    - Tại sao lại không? Đây là trận đấu của tôi. Việc của tôi tôi sẽ tự mình định đoạt. Tôi không sa vào lối sống ăn chơi trụy lạc này nữa. Tôi không còn là đầu gấu nữa.

    - Cậu là thích con nhỏ đấy sao?

    - Đừng có nghĩ tôi là les. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi. Nếu các cậu dám động vào thì tôi cũng sẽ không nương tay.

    Cả lũ không còn kiên nhẫn nữa, xông vào đánh Bông Xù. Cô vung nắm đấm lên, hạ chúng một loạt.

    **********************************

    - Cậu lợi hại quá Bông Xù! – Lucasta vẫn chưa hết kinh ngạc về trận đấu tay không vừa rồi của Bông Xù. – Một mình mà hạ được cả đám đàn ông.

    Bông Xù không còn tâm trạng nào nghe lời khen của Lucasta. Cô đang bận tâm về một điều khác. Cô trở nên nghiêm túc và trầm lắng, khó khăn nói với Lucasta:

    - Lucasta, tớ đã giấu cậu nhiều điều. Những gì họ nói đều là thật.

    - Ừ, tớ biết rồi.

    - Cậu biết rồi?

    - Ừ, bà dì ghẻ kể hết cho tớ nghe rồi.

    - Ế? Cậu biết hết rồi sao? Nhưng có một điều mà cậu sẽ ghê sợ tớ…

    - Chơi les hả?

    - Cậu biết chơi les là gì sao?

    - Ừ tất nhiên rồi, trong truyện tranh tớ đọc nói về les mà.

    - Ế sao cậu bảo…

    - Giả vờ không biết ý mà.

    ???!!! – Bông Xù chẳng biết nên mừng hay nên khóc nữa:

    - Cậu không sợ tớ sao?

    - Lúc đầu nghe mẹ kế cậu kể thì tớ cũng hơi sờ sợ. Tuy nhiên có 100 năm nữa cũng không có chuyện cậu thích tớ được.

    Làm gì có ai lại chịu đi thích một đứa quá đỗi bình thường như mình chứ? Lucasta nghĩ bụng.

    Đồ ngốc, sao có thể nghĩ tớ không thể thích cậu chứ? Cậu quá vô tư rồi Lucasta! Bông Xù thoáng qua ý nghĩ xấu xa.

    - Vậy mẫu người bạn gái của cậu là gì? – Lucasta tò mò điều này trong lòng từ lâu. Cô nhí nhảnh hỏi.

    - Tớ không phải là les thật đâu.

    - Ế?

    - Chị gái đó là les. Tớ chỉ là muốn thử cảm giác les là thế nào nên đồng ý làm bạn gái của chị ấy một thời gian. Chứ chồng tớ phải là thần tượng đẹp trai, soái ca và tài năng. Đặc biệt phải ga lăng với phụ nữ. – Bông Xù bắt đầu mơ mộng.

    - Từ đó, tớ bị đồn ầm lên là les. Rồi tớ bị cấm đoán không được qua lại với chị gái đó. – Bông Xù chốt lại.

    - Đúng là vậy rồi! Trong phòng cậu toàn ảnh mỹ nam, sao có thể là les được! - Lucasta vui mừng bá cổ Bông Xù.

    Nhưng cậu cứ đối quá tốt với tớ thế này thì không chắc tớ không bị bẻ cong đâu, Lucasta ngốc. Bông Xù thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play