Bình minh, mặt trời ló rạng trên biển. Các bạn trẻ ngáp ngắn ngáp dài, bụng đói meo.

- Tại sao có trận phép thuật quy mô lớn như vậy mà chưa ai phát hiện ra chúng ta nhỉ? – Bánh Bao than thở. Cậu nhìn lên thấy Tiểu Phong đứng sừng sững trước mặt cậu và đang quan sát mặt biển.

- Có khi nào chúng ta chết đói ở đây không? – Bông Xù ôm cái bụng đang réo.

- Thỏ đế, trên bầu trời có gì đó!

Lucasta liền ngước lên bầu trời:

- Trên bầu trời á? – Lucasta cố gắng quan sát kỹ lòng lo lắng. – Hình như có gì đó thật.

Ba bạn kia cũng ngạc nhiên không kém nhưng ngoài mây và bầu trời, họ không nhìn thấy gì đặc biệt.

Tiểu Phong liền lấy súng bắn lên trời. Viên đạn bay lên cao rồi rơi xuống. Không có ý nghĩa gì.

- Thỏ Đế, cậu dùng ánh sáng của cậu kiểm tra xem.

Lucasta nắm bàn tay lại, giơ ngôn trỏ và ngôn cái ra chỉ ngón cái lên trên. Một tia sáng đỏ hiện ra từ ngón cái chiếu thẳng lên trời. Cô sững người lại.

- Ủa có gì thế? – Bông Xù hỏi Lucasta.

– Có gì đặc biệt à? – Bánh Bao thêm vào.

- Các cậu nhìn xem! Tia sáng bị gãy khúc… ở đoạn đó... Tia sáng không hề chiếu thẳng thành một đường thẳng, mà thành hai đường thẳng phải không?

- Chuyện này có nghĩa gì? – Bánh Bao vẫn chưa hiểu.

- Nghĩa là chúng ta đang bị ngăn cách với thế giới bên ngoài bằng một loại pháp thuật nào đó.

Lucasta tập trung sức mạnh chiếu sáng. Ánh sáng đỏ nhấp nháy. Các tân binh sửng sốt nhìn lên bầu trời bị tô toàn bộ bởi một màu đỏ, rồi màn sáng màu đỏ chớp nhoáng biến mất khi cô nàng ngưng lại, hiện ra bầu trời xanh với mây trắng như trước.

- Chúng ta giống như đang ở trong một chiếc bát thủy tinh úp ngược vậy. – Tiểu Phong nhận xét. - Ở bên trong đây toàn bộ liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt.

- Nghĩa là tớ không liên lạc được với cô Anna là do thứ này?

Bánh Bao không muốn tin:

- Nghĩa là sẽ không ai tìm được chúng ta? Không lý nào, Tiểu Phong không đúng đâu, cậu dùng dịch chuyển tức thời thử xem.

- Tớ thử rồi, không được. Và tớ bắt đầu nghi ngờ. Tớ không thể dịch chuyển ra ngoài vùng biển.

- Thứ này là do cái ông biển cả làm để ngăn chúng ta ra ngoài hả? – Bông Xù bực tức.

- Nếu vậy thì ông ta ngủ rồi còn đâu. Không lẽ đi đánh thức ông ta dậy rồi cầu xin ổng phá giải cái bùa chú này. – Bánh Bao không còn nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho hơn.

- Ha ha. Làm thế chẳng khác gì bảo lấy mạng chúng ta. – Lucasta nói với Bánh Bao.

Tiểu Phong suy tư:

- Chính quyền thành phố Cỏ ba lá phải có động tĩnh gì đó mới đúng?

Đây là thành phố Cỏ ba lá, nơi nổi tiếng là thành phố biển. Các bạn tân binh cùng tổ chức một chuyến đi du lịch tới thành phố biển cho kỳ nghỉ hè sau kỳ thi trung học.

- Không còn cách nào khác, chúng ta phải tìm đường quay lại bờ biển. – Lucasta nói.

- Cậu biết lái tàu sao? – Bánh Bao lên tiếng.

- Không biết thì phải tự tìm tòi thôi. Tớ sẽ cố nhớ lại mấy lời của bố tớ.

Lucasta đi vào buồng thuyền trưởng.

- Oái!

Cả lũ nghiêng ngả sau những cú đầu tiên điều khiển của Lucasta.

- Cậu lái kiểu gì là tùy nhưng đừng để số phận như Titanic là được. – Bánh Bao hét lên.

- Cậu chắc định hướng nổi không?

- Có mặt trời là tớ định hướng được hết! Cơ mà bờ biển ở hướng nào nhỉ? – Lucasta ngờ ngệch hỏi.

- !!!????

Con tàu chạy thẳng tiến về bãi biển du lịch. Các tân binh nhìn thấy có vài người đứng trên bãi cát đang vẫy tay về phía họ. Trong đó có cả cô Anna và chú Ed. Các tân binh cũng chạy ra vẫy tay với họ.

Con tàu trượt dài lên bờ cát chẳng kiêng nể ai. Người trên bờ hú vía chạy xa con tàu kẻo bị đâm chết oan xác.

Các bạn trẻ nhảy xuống tàu. Hai bên hội ngộ, mừng rỡ.

Hóa ra thành phố Cỏ ba lá đã lập tức phong tỏa khu vực biển này khi xác định được sóng thần và ma thuật. Hậu quả không nhỏ. Lần này số người chết lên tới 500, và được xác định là do sóng thần đột ngột xuất hiện gây ra. Người sống sót duy nhất là sáu thiếu niên. Những người thân của người bị nạn đều không được phép đến gần khu vực nguy hiểm.

Chính quyền Cỏ ba lá thông tin rằng họ sẽ đưa tàu thuyền cứu nạn và tìm kiếm nạn nhân sau khi sóng thần qua đi.

- Toàn tin vịt! – Bánh Bao tức tối mắng mỏ. – Gì mà người chết bởi sóng thần chứ? Họ bị quái vật rác tấn công rõ ràng.

Anh Tan bình luận:

- Được rồi, Bánh Bao, em bực mình cũng hợp lẽ. Chính quyền thành phố Cỏ ba lá đã kích hoạt màn chắn pháp thuật quy mô ngay từ đầu để ngăn quái vật không xông ra bên ngoài. Và không hề cử bất cứ chiến binh nào tới tiêu diệt quái vật. Rõ ràng là bỏ mặc sự sống chết của người dân.

Lucasta không hiểu nổi:

- Tại sao họ làm thế nhỉ?

- Vì họ không thể đánh thắng nổi. Họ biết nguyên nhân của vụ rác này là gì? – Cô Anna hướng về các tân binh tiếp tục. – Các công ty đã xử lý lượng rác thải khổng lồ của mình bằng cách đổ rác thải xuống biển để tiêu hủy, khiến cho con quái vật biển nổi giận. Các nhà chức trách đã giấu nhẹm việc này vì giác thải phát sinh từ các nhà máy gây lợi ích cho họ. Vấn đề xử lý rác thải chưa hề có cách giải quyết hợp lý.

- Quái vật biển? – Cả nhóm tròn mắt ngạc nhiên. – Cô nói thứ tấn công chúng cháu là một con quái vật hả?

Cô Anna gật đầu.

- Con quái vật được đánh giá là con quái vật đáng sợ nhất mọi thời đại.

- Ế?

Bông Xù quay qua Bánh Bao lườm nguýt cậu:

- Cái gì mà thần biển đấy nhỉ, ai đã nói ấy nhỉ…

- Là quái vật mà không giết nó ạ?

Cô Anna giảng giải: “Nó được đồn là mạnh không có đối thủ, hơn nữa còn trốn rất kỹ. Nó có thể hiểu tâm trí con người. Nhưng tính tình cũng dị không kém. Nó đặc biệt thích ngủ, và đã chọn đại dương sâu thẳm để trú ngụ suốt phần đời còn lại.”

Nhắc tới thích ngủ, các bạn trẻ quay qua nhìn Lucasta, người có thể ngủ được ở mọi nơi.

- Ha ha, tớ đâu ngủ được cả ngày lẫn đêm như nó chứ?

- Cậu thậm chí ngủ được ba ngày không ăn không uống còn gì!

- !!!?????

- Tớ cần hổi phục năng lượng mà, ha ha….

Cô Anna tiếp tục: “Và ưa sạch sẽ!”

- Hế, quái vật mà cũng ưa sạch sẽ á?

- Cái này thì hoàn toàn trái ngược với Thỏ Đế!

- … -

Cô Anna tiếp lời: “Có thể giải thích rằng rác thải ô uể đã trôi dạt ra biển, gây ô nhiễm nước biển, khiến con quái vật không chịu nổi. Với khả năng của nó, nó đã truy ra nguồn gốc của rác thải, rồi gây không ít khó khăn cho các nhà chức trách thành phố Cỏ ba lá. Họ đã phát hiện ra rác thải quay trở lại và con quái vật đến cảng, và cố giấu nhẹm. Họ không ngờ con quái vật đã đến bãi biển du lịch của họ để tấn công. Họ đã ngăn chặn nó bằng cách mở màn chán pháp thuật quy mô để nhốt nó lại và cũng là để thế giới bên ngoài không biết được về sự hiện diện của nó. Đó là lý do tại sao ông Augusta và cô không liên lạc được với mấy đứa và mọi sự bất thường trong khu vực đó đều không thể ghi lại được. Thành phố Cỏ ba lá đã thông báo về các đợt sóng thần bất ngờ và yêu cầu tránh xa các bãi biển. Nhận được tin, cô đã yêu cầu vào khu vực sóng thần tìm người, nhưng bị từ chối. Hơn nữa, họ cho rằng cô đang cố can thiệp vào nội bộ thành phố của họ là có mưu đồ. Cô cảm thấy nghi ngờ về thái độ của họ và đi điều tra. Tan vẫn theo dõi sát sao những tín hiệu từ rada về vùng biển. Sau đó, Tan quan sát được sự bất thường ở vùng biển khi cả một vùng nhấp nháy một màu đỏ hình bán nguyệt vào buổi sáng. Lần này cô đã có cớ để xin lệnh cấp trên và thúc ép họ vào xem xét tình hình. Họ buộc phải khai báo thành thật và nói rằng tất cả những người bên trong bãi biển đều chết rồi. Họ để cô và chú Ed vào vùng biển và thật may mắn là các cháu còn sống.”

- Chỉ có thể nói mấy đứa đúng là xui xẻo, ngay cả kỳ nghỉ hè mà cũng gặp được quái vật! – Cô Anna chốt lại.

- ….-

Chú Ed chắp tay lên cằm ra chiều suy nghĩ phản biện cô Anna:

- Mấy đứa nên nói là may mắn lắm đấy! Mới còn thiếu niên mà đã gặp được quái vật. Chú thời huấn luyện ngày trước đòi gặp quái vật đánh nhau một trận cho đã mà không được!

- ….-

- Chú muốn gặp quái vật như vậy thì có thể vào rừng Bí Ẩn mà! – Bánh Bao đáp.

Cô Anna nghiêm khắc nhìn các tân binh:

- Không được! Tân binh không được phép vào rừng Bí Ẩn. Ngay cả các chiến binh thượng thừa cũng không dám vào. Vì con người vào rừng Bí Ẩn rồi sẽ bị lạc trong đó mãi mãi. Mấy đứa nghe chưa, không được lén vào rừng Bí Ẩn đâu đấy! Bị lạc trong đấy, ngay cả cô chú cũng không thể cứu mấy đứa ra được.

Vì liên quan đến thế giới ma quỷ nên chuyện quái vật không được công bố công khai tới quần chúng nhưng vụ xả rác thải ta biển bị phanh phui. Những người cầm quyền có liên quan ở thành phố Cỏ ba lá bị trung ương cử người xuống điều tra và bị đình chỉ công tác. Các nhà máy sai phạm cũng phải lãnh hình phạt từ tòa án.

***************************************

Bella đi bộ một đoạn đường dài. Chân cô gái bắt đầu sưng lên, cô đã hết kiên nhẫn. Cô bị lạc đường, vừa mệt vừa đói. Cô gái trong người không có điện thoại, không có tiền và mặc đồ bơi đi nghênh ngang. Cũng có vài người đi đường ngang qua, cô kêu giúp nhưng thái độ không coi người khác ra gì. Người lạ chửi lại rồi mặc xác cô nhà giàu và bỏ đi. Bella đi đến đâu bị lắc đầu tới đấy.

Cô chửi bới lung tung, chửi cuộc đi chơi chết tiệt, mắng cả Tiểu Phong sao có thể bắt cô đi bộ một mình, mắng chửi cả những người đi đường đã phớt lờ mình, mắng bộ quần áo đáng nguyền rủa, mắng khu nghỉ dưỡng làm ăn cẩu thả và rẻ tiền... Nếu cô gặp lại bố cô, cô sẽ đòi ông san phẳng cả cái bãi biển đó.

Cô ngồi phịch xuống không đi nổi nữa, lòng đầy ấm ức mà khóc lóc. Cả đêm cô ngủ trong xó đường, chịu đói rét, chịu muỗi đốt. Sáng hôm sau người ta phát hiện ra cô liền mang cô đến đồn cảnh sát tìm người nhà.

Chịu đầy tủi khổ hôm đó, nhưng tính Bella vẫn không thay đổi. Cô gặp lại bố mẹ là liền kể lể khổ hạnh và bất công đã xảy đến với cô như thế nào như thể cô là người đáng thương nhất thế giới. Rồi cô kể tội tất cả những kẻ dám không giúp cô. Mẹ cô cực nuông chiều con gái nên tỏ ra đau lòng và bi phẫn cho con. Bella được đưa về nhà cao cửa rộng của mình nhận chăm sóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play