Hứa Giảo Bạch lại gặp Vương Tuệ Tuyết. Trong phòng tranh, giữa ánh nắng trưa ấm áp, cô gái khẽ khàng mở cửa.
"Nghe nói trưa nào cậu cũng ở đây, thỉnh thoảng Quý Hoành có tới." Những hạt bụi nhỏ vụn nương theo ánh nắng chiếu lên nửa mặt Vương Tuệ Tuyết, nhỏ đi tới, trên bàn vẽ xuất hiện một khoảng tối, "Cậu đang làm gì thế? Vẽ à?"
Phòng tranh yên tĩnh mang mùi gỗ cũ kỹ, Vương Tuệ Tuyết hắt hơi một cái, day day mũi, "Cậu thực sự khiến người khác không thoải mái đó."
Hứa Giảo Bạch nhấc mắt, biểu cảm lạnh nhạt như bức tranh thủy mặc, mọi bộ phận gương mặt ở yên tại chỗ.
"Bộ dạng này cũng thật khó chịu, chẳng hiểu sao nhiều người thích bàn tán về cậu thế, có gì hay đâu mà bàn?" Vương Tuệ Tuyết nhỏ giọng thì thầm, "Quái gở."
Hứa Giảo Bạch yên lặng nghe.
Vương Tuệ Tuyết tự thấy xấu hổ, kéo bừa một cái ghế rồi lại ngại bẩn không ngồi xuống.
Vương Tuệ Tuyết cứng họng rồi tuôn ra một tràng như đã nhịn từ lâu: "Cậu không tự thấy mình có vấn đề về giao tiếp à? Cố tình không thèm nhìn người khác, phiền ơi là phiền, cậu không biết sao?"
"Ừ." Lần này Hứa Giảo Bạch đáp lại theo ý nhỏ muốn, con ngươi phẳng lặng như mặt hồ, không có gió thì không có sóng. "Lúc trước cũng có người nói thế."
Vương Tuệ Tuyết còn đang ngẫm xem ý cậu là gì, cửa phòng tranh đột nhiên mở ra, Quý Hoành tới.
Nhỏ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng biết Hứa Giảo Bạch lừa nhỏ, quay đầu định nhìn cậu một cái, bàn vẽ chắn mất người... đừng nói là cố ý trốn nhỏ nha?
Quý Hoành hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Vương Tuệ Tuyết: "Tới tìm cậu, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
"Thôi đừng, chuyện cần nói đã nói hết rồi, tôi không còn gì để nói với cậu nữa."
"Chỉ hỏi cậu một chuyện thôi, biết đáp án tớ sẽ đi luôn, nhất định không dây dưa với cậu nữa."
Quý Hoành nhìn nhỏ từ đầu đến chân. Vương Tuệ Tuyết hơi lo lắng, chợt nghe một tiếng cười nhạo đầy mỉa mai, "Nói dối."
Biết đáp án rồi nhỏ sẽ càng có cớ mà vin vào.
Vương Tuệ Tuyết lành làm gáo vỡ làm muôi: "Tóm lại... cậu ra ngoài nói chuyện với tớ, cậu không muốn người khác nghe thấy lời tớ nói chứ?"
Quý Hoành bước lên vài bước, ngồi xuống cái ghế Vương Tuệ Tuyết kéo ra khi nãy, "Cậu nói đi, tôi nghe."
Vương Tuệ Tuyết cắn răng ở lại, hít một hơi sâu run run cất lời: "Hôm đó ở trong lớp, tại sao cậu khóc?"
Đây không phải tình yêu nữa, tình yêu đó đã biến chất thành ham mu.ốn tọc mạch và tò mò quái ác.
"Nói xong chưa?" Quý Hoành quay đầu, "Xong rồi thì đi đi, nhớ đóng cửa."
Không hề trả lời. Y chẳng hứa là sẽ trả lời.
Quý Hoành không hiểu tại sao có kẻ cứ mãi tò mò bí mật của người khác, tại sao mọi người cứ thích soi mói đời sống riêng tư của nhau, biết rồi cũng có làm được gì đâu?
Vương Tuệ Tuyết cố nén nước mắt, thoáng nhìn thấy Hứa Giảo Bạch. Thiếu niên ló đầu ra, víu bàn vẽ nhìn họ.
Ánh mắt cậu vẫn lạnh nhạt như trước, không dừng lại trên bất kỳ ai, lướt qua một lần rồi rời đi, làm Vương Tuệ Tuyết cảm giác mình đang bị nhạo báng, cứ như thể cậu vừa chứng kiến một câu chuyện cười.
"Ánh mắt đó của cậu là sao? Nhìn cái gì? Buồn nôn chết đi được!" Nước mắt trào ra, nhỏ dồn ác ý trút hết vào một người.
Quý Hoành đẩy ghế đứng bật dậy, Vương Tuệ Tuyết sợ run lên, mà đáng sợ hơn cả là ánh mắt tối om không cảm xúc của Quý Hoành, khóe miệng y kéo ra nụ cười, "Nói chuyện khó nghe quá, tôi tưởng tôi đã ghét cậu đến đỉnh điểm rồi, chẳng ngờ cậu còn có thể đáng ghét hơn thế nữa."
Vương Tuệ Tuyết chạy khỏi phòng tranh, Hứa Giảo Bạch ngồi thẳng lên, lộ nửa gương mặt sau bàn vẽ.
Quý Hoành lặng yên đi tới trước mặt Hứa Giảo Bạch, "Nhỏ nói thế mà cậu không giận à?"
Hứa Giảo trả lời chậm một nhịp: "...Vẫn được."
Quý Hoành ấn đầu cậu, cánh tay khoác lên bàn vẽ, "Cậu tốt tính quá đấy?"
Hứa Giảo Bạch lắc đầu, "Đấy là vấn đề của tôi."
Quý Hoành nhìn cậu, "Cậu thì có vấn đề gì?"
Hứa Giảo Bạch suy tư, rũ mi mắt, "Không biết nói chuyện, không nắm bắt được tình hình, với cả... không có biểu cảm gì?" Câu trả lời không chắc chắn.
Quý Hoành thoáng kinh ngạc: "Người khác nói thế nào cậu biết hết à?"
"Ừ." Hứa Giảo Bạch gật gật đầu, "Biết một chút." Mọi người nói nghìn bài một điệu, cậu có thể đoán được.
Trả lời hời hợt cứ như không hề để ý, bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Ánh nắng vàng óng phủ lên từng sợi tóc, dịu dàng biếng nhác soi chiếu gò má Hứa Giảo Bạch.
"Hứa Giảo Bạch." Quý Hoành nói, "Cậu nghĩ tại sao họ lại thích bàn tán về cậu?"
Hứa Giảo Bạch cúi đầu nhìn cây bút trong tay, đầu ngón tay dính chút vụn chì xam xám, "Bởi vì tôi rất kỳ quái."
Làn gió cuốn lên một góc sổ ký họa trên ghế, phòng tranh yên lặng rất lâu.
"Cậu nghĩ vậy à?" Quý Hoành nhớ tới thật lâu trước kia, khi chưa quen Hứa Giảo Bạch, y cũng nghĩ Hứa Giảo Bạch là người kiêu căng quái gở, biết hết những lời người khác miêu tả cậu. "Cậu có nghĩ là họ ghét cậu không?"
Hứa Giảo Bạch không lên tiếng, môt lúc sau mới nói: "Chắc là có? Đúng là tôi không tiếp xúc không nói chuyện với mọi người mà," Cậu hiểu rõ bản thân mình, lặp lại: "Tôi rất kỳ quái."
"Không phải, mấy lời đó sai hết, ai tẩy não cậu vậy? Nghe kỹ này, chúng nó xì xào sau lưng cậu là vì biết cậu khác biệt, không dám lại gần cậu nên mới nghĩ đủ cách bịa đặt làm cớ." Quý Hoành vén tóc mái Hứa Giảo Bạch, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình, "Mấy đứa nói xấu cậu là lũ thiểu năng."
Hứa Giảo Bạch chớp chớp mắt.
"Nghe hiểu không đó?"
Hứa Giảo Bạch chậm chạp: "...Ồ." Người khác không để ý đến cậu không phải vì cậu kỳ quái sao? Chẳng thích nói chuyện, lúc nào cũng im lặng, không biết cách hòa nhập, luôn đứng ngoài rìa tựa cành cây cái bảng, giống như Vương Tuệ Tuyết nói vậy, cậu là một kẻ quái gở.
Cậu vô cùng tự ti.
Thế nhưng bây giờ Quý Hoành lại nói không phải.
Những người đó muốn đến gần cậu nhưng không dám bước tới nên mới vẽ chuyện về cậu, câu chuyện cho người khác xem, nhưng trước giờ không hề để cậu biết.
Cậu là trung tâm của sự chú ý, bị đám người xa lánh vòng quanh.
Quý Hoành lấy ra một viên kẹo, Hứa Giảo Bạch hé môi theo phản xạ, viên kẹo chui vào miệng, rất ngọt. Đầu ngón tay Quý Hoành dừng trên môi cậu một giây, xúc cảm mềm mại như đệm chân mèo.
Bầu không khí hơi lạ lùng, nắng trưa ấm áp làm hai má nóng bừng.
Thời gian như lùi lại lần đầu gặp mặt trên sân thể dục, Quý Hoành cố ý lại gần, Hứa Giảo Bạch đề phòng né tránh...
Quý Hoành đã nhận ra từ lâu.
Gần nhà Hứa Giảo Bạch có trường cấp ba nghệ thuật nổi tiếng nhưng cậu không học, chọn tới một ngôi trường bình thường ở rất xa.
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, ít khi nói chuyện, lúc được cho kẹo sẽ vui vẻ nói cảm ơn.
Thanh âm mềm mại như mèo.
Thế nên dù lòng có suy đoán, Quý Hoành vẫn lựa chọn im lặng.
Hứa Giảo Bạch không nói, y sẽ không hỏi nhiều.
...Ai cũng có bí mật.
Biết rồi cũng có làm được gì đâu?
Chẳng ai cứu vớt được ai.
Họ từ từ ghé lại gần nhau, Quý Hoành cúi đầu tháo cúc áo Hứa Giảo Bạch, mơ màng ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cậu thơm ngát, và cả hương kẹo bạc hà mát lạnh trong miệng.
Y nghiêm túc nhíu nhíu mày, động tác tháo cúc áo cực kỳ cẩn thận làm Hứa Giảo Bạch hơi ngượng ngùng. Quý Hoành ở gần quá, nhịp tim cậu bỗng mất kiểm soát.
Vị trí phía trên tim gần xương quai xanh lại nóng như thiêu đốt, không đau, Hứa Giảo Bạch biết rõ, từ một năm trước nơi đó đã không còn đau nữa rồi.
Mà rung động khó giải thích.
Cúc áo thứ hai mở ra, da Hứa Giảo Bạch rất trắng, phần cổ không gặp nắng còn trắng hơn, nõn nà nhẵn nhụi, phía dưới xương quai xanh đột ngột xuất hiện một vết sẹo tròn mờ nhạt.
Vết đầu thuốc rất nông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT