Trận mưa này kéo dài mãi đến tận trưa hôm thứ bảy.
Chu Tình nhoài người trên bệ cửa sổ của tầng hai nhìn ra bên ngoài, thấy bên dưới không có bạn học nào mang ô, mưa chắc chắn đã tạnh rồi nên bèn ra hiệu cho Hà Diệp, Ngô Viên Viên cất hết ô vào.
Lỡ thời gian mất một lúc, ba cô gái mới bước nhanh chân vội vã đi tới nhà ăn của trường học.
Vì vấn đề khoảng cách của tòa nhà dạy học nên thông thường học sinh khối mười hai đều có thể vào nhà ăn trước học sinh của hai khối còn lại.
Nhà ăn tổng cộng có ba tầng, ngoại trừ nhà ăn nhỏ có thể gọi món của tầng ta ba thì đồ ăn ở tầng hai cộng nhận ngon hơn.
Dáng người Chu Tình thấp bé, nhưng bước chân cực nhanh, cũng không nhìn xem người trước mặt là ai mà cắm đầu cắm cổ hùng hùng xông về phía trước dọc theo lối đi cầu thang.
"Bộp" một tiếng, đâm phải người khác rồi.
Chu Tình ôm đầu nhìn lên trên, trông thấy khuôn mặt cười xấu xa của Châu Hướng Minh: "Đói thành thế này rồi, không ăn cơm sáng à?"
Chu Tình lườm cậu ta: "Liên quan gì đến nhà cậu!"
Nói xong đẩy Châu Hướng Minh đang cố ý chắn đường sang một bên,
Có khe hở, Chu Tình chen qua trước, Ngô Viên Viên cũng kéo theo Hà Diệp chen qua.
Khoảnh khắc đi lướt qua nhau, Hà Diệp cảm giác đuôi mái tóc đuôi ngựa của mình bị người khác kéo nhẹ một cái, cô bực mình trừng mắt với Châu Hướng Minh một cái.
Châu Hướng Minh sớm đã quay đầu lại, giả vờ như không liên quan gì tới mình.
Lấy cơm xong, ba người Hà Diệp gia nhập vào nhóm nhỏ cùng với mấy bạn khác học cùng lớp.
Hà Diệp vừa mới ăn được hai miếng thì nhìn thấy Châu Hướng Minh nghênh nghênh ngang ngang đi tới chiếc bàn phía đối diện bọn họ, Lục Tân bưng khay cơm đi phía sau cậu ta.
Trông thấy hai người họ nhìn về phía bên này, Hà Diệp nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Chu Tình nhỏ giọng thầm thì: "Tại sao kiểu học bá như Lục Tân ngày nào cũng đi theo đằng sau Châu Hướng Minh hết vậy? Mấy lần liền toàn suýt chút nữa thì bị Châu Hướng minh kéo đi học muộn cùng."
Ngô Viên Viên: "Cậu không cảm thấy cậu và Châu Hướng Minh rất giống nhau sao, một người xếp hạng mười sáu của lớp, còn một người thì hạng mười bảy, thế nhưng bạn thân thì lại toàn nằm trong tốp năm của lớp."
Chu Tình lập tức lộ ra biểu cảm như vừa mới ăn phải ớt, ánh mắt nhìn Châu Hướng Minh lại càng không vui vẻ.
Châu Hướng Minh hất hất cằm lên, cách một khoảng vẫn còn khiêu khích cô ấy: "Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi vậy? Ngắm tôi để dễ nuốt cơm là phải mất tiền đấy nhé, một bữa năm tệ."
Chu Tình suýt chút nữa thì trợn trắng mắt lên: "Trong nhà vệ sinh có gương, không có việc gì làm thì vào đó mà tự soi lại bản thân mình đi!"
Châu Hướng Minh: "Thấy cậu cũng là bạn tốt của Hà Diệp, sao mà không đáng yêu bằng Hà Diệp một chút nào vậy."
Chu Tình chỉ tay vào Lục Tân: "Cậu cũng không khiến người khác vừa mắt bằng Lục Tân đâu."
Châu Hướng Minh: "Có vừa mắt hơn nữa thì cũng là cỏ đã có chủ* rồi, cậu bớt có ý định với Lão Lục đi."
*Cỏ đã có chủ (名草有主): Tương tự như câu "Hoa đã có chủ (名花有主) để chỉ cô gái đã có bạn trai hoặc chồng, thì "Cỏ đã có chủ" dùng để chỉ chàng trai đã có bạn gái hoặc vợ.
Chỉ một câu nói vô ý của Châu Hướng Minh mà không ngờ lại khiến cho tất cả các bạn học xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Tân.
Chu Tình lập tức nhìn sang chỗ Hà Diệp, thấy Hà Diệp chỉ đang tập trung ăn cơm, cô ấy không kiềm lòng được mà tìm chứng cứ từ chỗ Lục Tân: "Cậu có bạn gái rồi sao?"
Thần sắc Lục Tân bình tĩnh: "Không có."
Châu Hướng Minh hiển nhiên vẫn còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng bàn chân đột nhiên đau dữ dội, khóe miệng cậu ta co rúm lại, lập tức nhét đầy thịt kho tàu vào trong miệng để chứng minh rằng bản thân mình sẽ không ăn nói linh tinh nữa.
Một lát sau, Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp.
Cô đang nói chuyện gì đó với Chu Tình, ánh mắt sáng ngời, khóe môi mang theo nụ cười.
Rõ ràng là, cô chỉ né tránh vấn đề liên quan tới sự mập mờ.
***
Thứ bảy không cần tham gia tiết tự học buổi tối, sau đó sẽ được nghỉ cả một ngày chủ nhật, nhưng học sinh nội trú phải quay trở lại ký túc xá từ chiều tối.
Chu Tình sớm đã gập hết chỗ quần áo cần phải giặt rồi bỏ vào túi để mang về nhà rồi, sau khi tan học cô ấy vui vẻ sung sướng khoác tay Hà Diệp cùng nhau đi ra ngoài cổng trường: "Ngày mai có muốn ra ngoài chơi không?"
Hà Diệp: "Có thời gian sao? Chắc chắn cậu sẽ ngủ đến buổi trưa, chiều tối phải về trường, vậy thì chỉ rảnh mỗi một chút thời gian của buổi chiều thôi, thế thì làm được gì chứ."
"Sáng cuối tuần nào chúng tôi cũng cùng nhau đi leo núi, có muốn đi cùng không?"
Giọng nói nghe nhiều đến mức quen thuộc của chàng trai lại vang lên từ phía sau, nói chen vào cuộc trò chuyện của hai cô gái.
Bởi vì biết đó là ai nên Hà Diệp ngay cả đầu cũng không buồn quay lại.
Chu Tình nhìn Châu Hướng Minh một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Lục Tân đang tụt về phía sau hai bước, nghi ngờ hỏi: "Tại sao lại muốn rủ chúng tôi?"
Châu Hướng Minh: "Mọi người đều là bạn học với nhau, càng đông càng vui chứ sao, các cậu không biết đâu, Lục Tân nói quá ít, đi leo núi cùng cậu ấy chẳng thú vị một chút nào."
Chu Tình: "Miễn cưỡng như vậy thế tại sao cậu vẫn còn đi leo núi cùng với cậu ấy?"
Châu Hướng Minh: "Đương nhiên là vì để rèn luyện bản thân rồi, tôi không muốn ngày nào cũng ngồi trong lớp học, ngồi đến nỗi mà cơ bụng biến mất luôn đâu."
Ánh mắt của Chu Tình di chuyển xuống bên dưới, vẻ mặt sinh động đến nỗi có thể nhìn ra được trên mặt cô đang viết một câu: Cậu có sao?
Châu Hướng Minh cũng nhất thời kích động bằng giá nào cũng phải chứng minh bản thân nên bèn tiện tay vén vạt áo lên.
Chu Tình ôm mặt quay đầu lại, tốc độ nhanh đến mức có lẽ căn bản chẳng nhìn thấy cái gì.
Châu Hướng Minh cười hê hê: "Thế nào, có muốn đi không? Leo núi xong tôi đãi khách."
Chu Tình còn lâu mới thèm bận tâm bữa ăn đó, cái cô bận tâm là "duyên phận" của chị em tốt nhà mình!
"Có muốn đi không?" Chu Tình nhỏ giọng hỏi.
Hà Diệp lắc lắc đầu.
Nếu đi cùng hai người họ thật thì trong lòng Chu Tình, có lẽ cô và Lục Tân sẽ trở thành "hai bên cùng thích nhau" mất.
Châu Hướng Minh tiếc nuối đưa mắt nhìn Lục Tân, cậu ta thật sự đã cố gắng hết sức để hỗ trợ cho anh rồi!
Lục Tân vẫn là dáng vẻ hờ hững thờ ơ như mọi ngày.
Chu Tình phải đi đợi xe buýt, Hà Diệp liếc nhìn hai chàng trai lựa chọn đi bộ về tiểu khu một cái, rồi cùng Chu Tình đi tới trạm xe buýt.
"Có mỗi một đoạn đường như vậy thôi mà cậu còn chen lên xe buýt à?"
"Xe buýt nhanh hơn một chút."
Một lát sau, chuyến xe của Chu Tình tới trước, cô ấy vẫy tay với Hà Diệp, đeo chiếc cặp sách chật phồng lên rồi chen thẳng lên xe buýt.
Hà Diệp bị chiếc xe buýt động nghịt người vào giờ cao điểm dọa cho sợ, co do dự một lát rồi trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Con trai chân dài, đi bộ nhanh, Hà Diệp không thấy bóng dáng của hai người Lục Tân đâu, đi tới tiểu khu, cô đi tới siêu thị tìm bố mình trước.
"Về rồi đấy à, con ngồi xe buýt mà sao còn đi chậm hơn cả mấy đứa Tiểu Lục thế?"
Hà Dũng ngồi ở quầy thu ngân, thuận miệng hỏi một câu.
Hà Diệp kinh ngạc nói: "Hai người họ tới siêu thị ạ?"
Hà Dũng: "Đúng rồi, vừa mới đi được một lát, mua bốn chai nước và cả một chút đồ ăn vặt, bảo là sáng mai đi leo núi. Thói quen này rất tốt, con chỉ suốt ngày ru rú một chỗ ở trong nhà, phải chịu khó vận động nhiều vào."
Hà Diệp nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trong núi toàn là muỗi, còn lâu con mới đi. Bố ăn cơm tối chưa? Chưa ăn thì con mua đồ về nhà nấu."
"Chưa ăn, bố biết hôm nay con tan học sớm."
Hà Diệp bèn tới chợ nông sản gần tiểu khu bên cạnh.
Cô phải mua nguyên liệu thực phẩm của cả hai ngày hôm nay và ngày mai luôn, lúc Hà Diệp cúi người đứng trước một cửa hàng để chọn cá, cặp sách đột nhiên bị người khác vỗ một cái.
Hà Diệp quay đầu lại, nhìn thấy hai chàng trai mà cô cố ý tránh mặt kia, cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, phẳng phiu sạch sẽ, hoàn toàn không ăn nhập với nơi có chút hỗn loạn như chợ nông sản.
Hà Diệp lập tức nhìn xuống dưới tay hai người họ.
Một tay Lục Tân xách theo túi đồ mua sắm trong siêu thị, một tay xách một túi rau xanh, còn Châu Hướng Minh hai tay trống không.
"Các cậu cũng tới mua đồ à?" Hà Diệp chào hỏi bằng một câu ngốc nghếch.
Châu Hướng Minh: "Tôi không mua, đi cùng cậu ấy thôi, cậu còn biết chọn cá à?"
Hà Diệp yên lặng là thầm thừa nhận.
Lục Tân nhìn chỗ rau xanh trong tay cô, hỏi: "Ngoại trừ cá, cậu còn muốn mua gì nữa?"
Hà Diệp: "Mua xong rồi."
Lục Tân: "Vậy cùng nhau về đi."
Hà Diệp nghĩ trong lòng, chuyện về cùng đường này đến cuối cùng cũng không thể trốn thoát được.
Hà Diệp nhận lấy con cá sạo mà đã được ông chủ cạo sạch vảy, rồi cô đi tới bên cạnh hai chàng trai.
Con cá sạo nằm trong túi mặc dù vừa mới trải qua một loạt cực hình nhưng rõ ràng vẫn còn sống, lắc đầu quẫy đuôi giãy đành đạch.
Lục Tân: "Tôi cầm giúp cậu nhé?"
Hà Diệp: "Không cần không cần đâu, nó không nặng."
Lục Tân ừ một tiếng.
Châu Hướng Minh kỳ quái nói: "Bố mẹ Lục Tân đi công tác rồi nên cậu ấy phải tự nấu cơm, sao nhà cậu lại để cậu nấu cơm vậy, chú thì trông nom siêu thị, thế còn dì tan làm rất muộn sao?"
Hà Diệp mười bảy tuổi vẫn không thể nào thoái mái tự nhiên trả lời câu hỏi này, cô rũ mắt nói: "Bố mẹ tôi ly hôn từ rất lâu rồi, khi nào được nghỉ đều là tôi phụ trách nấu cơm."
Sự cô đơn hiu quạnh của cô khó có thể che giấu được.
Châu Hướng Minh hối hận đến nỗi chỉ muốn tự đấm cho bản thân mình một cái, cậu ta dùng ánh mắt để cầu cứu Lục Tân.
Lục Tân: "Tôi thường xuyên phải tự nấu cơm, chỉ có điều nấu không được ngon cho lắm, tài nấu nướng của cậu thế nào?"
Hà Diệp cuối cùng cũng cười: "Cũng tàm tạm thôi? Toàn là mấy món thường ngày, cũng không có kỹ xảo gì."
Châu Hướng Minh: "Hay là hai người các cậu thi đấu đi, để tôi làm trọng tài cho!"
Hà Diệp trừng mắt lườm cậu ta một cái.
Sự gượng gạo ban nãy cũng cứ như vậy mà bị bỏ qua.
Sau khi chia tay nhau ở tiểu khu, Châu Hướng Minh nhìn theo bóng lưng xa dần của Hà Diệp, trong lòng vô cùng sợ hãi nói với Lục Tân: "Vừa nãy tớ sợ gần chết, thật sự rất sợ cậu ấy sẽ khóc."
Có những cô gái tùy tiện phóng khoáng có thể không kiêng nể gì mà nói đùa hay trêu chọc, nhưng còn Hà Diệp vừa nhìn liền biết là kiểu con gái tinh tế nhạy cảm, nếu như không phải do Lục Tân động lòng với cô, Châu Hướng Minh có lẽ cả đời này đều sẽ không chủ động tiếp xúc với Hà Diệp.
Lục Tân không hề phát biểu một lời nào về chuyện này.
Tòa số 7, 1503.
Bố vẫn còn ở siêu thị, trong nhà yên lặng tĩnh mịch, Hà Diệp thay dép lê xong thì treo cặp sách lên, xách theo nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
Trong lúc rửa rau, những ký ức vụn vặt bỗng ùa về trong đầu cô.
Năm bố bị tai nạn xe, Hà Diệp sáu bảy tuổi đã nhớ được chuyện rồi.
Người bố từng cao lớn cởi mở trước kia cả ngày đều nằm trên giường, không thích nói chuyện cũng rất ít khi cười, người mẹ xinh đẹp kiều diễm lúc ban đầu vẫn rất dịu dàng ôn nhu, dần dần trở nên nóng nảy, thường xuyên cãi nhau với bố.
Năm tiếp theo, hai vợ chồng họ chính thức li hôn.
Mẹ cô không cần bất cứ tài sản gì, cũng không cần cô, ngủ cùng với cô một giấc cuối cùng, sau đó liền rời đi trước khi trời trở sáng.
Bố cô bảo cô đừng trách mẹ, muốn trách thì trách ông sa sút tinh thần quá lâu, làm hao phí hết sự nhẫn nại của mẹ cô.
Hà Diệp cũng không trách bất kỳ người nào.
Chỉ là cô, thỉnh thoảng sẽ vô cùng nhớ nhung căn nhà năm đó trước khi bố cô xảy ra tai nạn xe.
***
Khó có khi được nghỉ, Hà Diệp tranh thủ giặt quần giặt áo, dọn dẹp vệ sinh, vậy mà không ngờ cả buổi sáng cũng cực kỳ bận rộn, vô cùng bận rộn.
Buổi trưa cô tới đưa cơm cho bố, đợi bố ăn xong lại xách hộp cơm đi về.
Đi tới dưới tòa nhà số bảy, không ngờ lại trông thấy Châu Hướng Minh lại đang lén la lén lút ngó đầu vào trong cửa của tòa đơn nguyên, còn Lục Tân thì một tay đút vào túi quần thản nhiên đứng ở một bên.
Hà Diệp khựng lại mất mấy giây sau đó mới tiếp tục đi về phía trước.
Hai chàng trai nghe thấy tiếng bước chân, cùng nhau nhìn sang.
Lúc này Hà Diệp mới nhận ra, trong tay Châu Hướng Minh còn cầm một bình nước khoáng được mở nắp, trong bình chỉ còn dư phân nửa nước, bên trong còn cắm một bó hoa dại tươi màu sắc rực rỡ.
Châu Hướng Minh nở nụ cười khờ khạo, đưa tay sờ ra phía sau đầu, nói: "Hôm qua tôi nhỡ nói lỡ lời chắc đã khiến cho cậu đau lòng rồi, chỗ hoa này là sáng nay chúng tôi đi leo núi nhìn thấy đấy, tặng cậu coi như quà xin lỗi, hoàn toàn miễn phí, cậu đừng chê nhé."
Hà Diệp có chút thụ sủng nhược kinh: "Không sao đâu, chuyện cũng vốn chẳng có gì, không cần phải xin lỗi, cậu..."
Châu Hướng Minh: "Dù sao thì tôi cũng hái chúng về đây rồi, đương nhiên, nếu như cậu không thích vậy thì tôi sẽ vứt chúng đi."
Hà Diệp lại nhìn mấy bông hoa kia, bên trong có loại hoa mà cô biết, một loại là hoa cúc lạc lai giữa màu đỏ và màu vàng, một loại là cúc nghệ chi bông lớn màu vàng tươi, đều rất đẹp, cứ vứt đi như vậy thật sự có chút đáng tiếc.
Hà Diệp bất đắc dĩ cười: "Thôi được rồi, cứ đưa cho tôi đi, nhưng mà thật sự cậu không cần phải để tâm như vậy đâu."
Châu Hướng Minh hệt như tháo bỏ được một gánh nặng vậy, trông thấy Hà Diệp đưa mắt quan sát chiếc bình kia, cậu ta liền giải thích: "Nước của Lục Tân đấy, cậu ấy biết tôi muốn cắm hoa nên cần dùng, nên cậu ấy đã lau rửa miệng bình mấy lần liền, đảm bảo sạch sẽ."
Hà Diệp: "..."
Châu Hướng Minh điên cuồng nháy mắt với Lục Tân.
Lúc này Lục Tân mới mời Hà Diệp: "Bốn giờ chiều nay, chúng tôi đánh cầu lông ở sân bóng của tiểu khu, đi cùng không? Thường xuyên chơi cầu lông cũng có lợi cho mắt."
Hà Diệp hai mắt cận 1.5 độ: "..."
Châu Hướng Minh: "Chúng ta coi như là trở thành bạn bè rồi đúng không? Sao cứ cảm thấy cậu coi chúng tôi như bạn học xa lạ thế nhỉ?"
Hà Diệp hơi cắn môi.
Đối với vấn đề làm bạn này, có phải tiêu chuẩn giữa con trai và con gái có sự khác biệt rất lớn phải không?
Nhưng có điều, hai người hết tặng hoa lại mời đi chơi cầu cùng, tất cả chỉ là vì bù đắp chuyện của Châu Hướng Minh gây ra ngày hôm qua thôi sao?
"Được, được thôi, chỉ là tôi không biết đánh cầu cho lắm."
"Không sao cả, người nào thua phải mời ăn kem là được."
________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT