Xe bắt đầu di chuyển.
Lục Tân tập trung lái xe, anh làm như không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của bạn gái cũ.
Hà Diệp ngồi lọt thỏm trên ghế phụ rộng rãi và thoải mái, nghiêng đầu về phía cửa sổ.
Vậy mới nói, hai người đã từng yêu nhau thì dù có chia tay rồi rồi gặp lại sau nhiều năm, làm sao có thể thực sự trở thành những người hoàn toàn xa lạ?
Rất nhiều chuyện đã xảy ra, ít nhiều gì cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.
Giống như khi cô nhìn thấy hộp kẹo cao su sẽ nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của hai người, chắc chắn anh cũng chưa quên nên mới có thể lập tức đoán ra vì sao cô lại thất thần.
Rõ ràng anh có thể giả vờ không biết, nhưng anh cứ nói ra thành lời.
Anh cố tình làm vậy, cũng biết cô sẽ có phản ứng như thế nào.
“Hà Diệp, anh thích em như vậy, vô cùng mềm mại.”
Lục Tân khi ấy mười tám tuổi đã nói năng không kiêng dè gì, những lúc môi hai người tách khỏi nhau sau những nụ hôn, anh đã biết nhân lúc đó vừa hôn lên tai cô vừa nói những lời sến súa khiến cô đỏ mặt.
Cả người Hà Diệp như nóng bừng lên, cô tức giận hạ kính xe xuống.
Làn gió lạnh ướt lập tức ùa vào, vì xe đang di chuyển nên cảm giác gió càng mạnh và lạnh hơn so với khi đứng bên ngoài.
Lúc này Hà Diệp mới không thấy nóng nữa, không khí trong lành khiến cô thoải mái hơn.
Lục Tân nhìn sang cô rồi nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh giờ.”
Hà Diệp lại kéo cửa sổ lên.
Gió không còn nữa, bầu không khí trong xe lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Lục Tân quan sát sắc mặt cô, mắt vừa nhìn về phía trước vừa hỏi: “Em đang tức giận phải không?”
Hà Diệp giả ngu: “Sao tôi lại tức giận chứ? Mùi lẩu cay quá nồng, nên tôi mở cửa cho bớt mùi.”
Vừa nói, cô vừa lấy kẹo cao su trên hộp ở tay vịn, vặn nắp, đổ ra một viên, cho vào miệng ngậm, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Tân bật cười.
Phía trước chính là khu chung cư.
Hà Diệp đang dựa lưng ra sau thấy sắp đến thì thay đổi tư thế, cô ngồi hẳn dậy chỉ vào ngã tư cách đó không xa và nói: “Cho tôi xuống ở kia là được.”
Lục Tân: “Em phải đến cửa hàng trái cây phụ giúp chú à? Nếu không phải thì tôi đưa em xuống thẳng hầm để xe luôn.”
Hà Diệp: “Tôi sẽ đi qua đó.”
Hai vợ chồng ông Hà thường bận đến tận hơn mười giờ mới tan làm, sau đó mới về nhà tắm rửa, nhiều lúc gia đình ba người còn không có thời gian để trò chuyện.
Lục Tân dừng xe bên đường.
Khi Hà Diệp chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy anh hỏi: “Em tính khi nào thì nói cho chú Hà biết tôi và em làm tại cùng một công ty và chung một tổ?”
Hà Diệp quay lưng về phía anh, cắn môi nói: “Tôi không muốn nói chuyện đó, nói rồi ông ấy lại nhờ anh chăm sóc tôi.”
Lục Tân: “Vậy được, tôi cũng sẽ nhắc nhở ba mẹ không đề cập đến việc tôi đang làm ở Lam Hải khi họ đi mua trái cây.”
Hà Diệp: “Còn có Châu Hướng Minh, cậu ấy là nhiều chuyện nhất.”
Lục Tân: “Tôi còn tưởng em thích người nói nhiều như vậy.”
Hà Diệp: “...”
Cô đóng sầm cửa xe lại.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái mỉm cười rồi mới lái xe đi.
Hà Diệp mới chỉ phụ giúp ở cửa hàng trái cây được nửa tiếng đã bị vợ chồng ông Hà Dũng đuổi về, bảo cô về nhà nghỉ ngơi.
Hà Diệp đi tắm trước, gột sạch mùi cay nồng của lẩu còn sót lại trên người, sấy khô tóc xong thì thấy Châu Hướng Minh gửi tin nhắn: [Đã lâu không tụ tập rồi, tối mai ở trên phố cổ sẽ có lễ hội đèn lồng, chúng ta cùng nhau đi xem được không?]
Hà Diệp: [Cậu và tôi?]
Ngoài miệng thì hỏi vậy nhưng trong lòng cô biết rõ, mình có thể chỉ là mồi nhử để Châu Hướng Minh đi câu mà thôi.
Châu Hướng Minh: [Ha ha ha, chỉ có hai chúng ta có gì vui đâu, gọi thêm mấy người đi, tôi chơi thân với Lục Tân, cậu thì dẫn theo Chu Tình đi, tránh việc chúng ta chỉ có một nam một nữ thì khó xử.]
Không đợi Hà Diệp trả lời, trên màn hình lại báo tin nhắn đến.
Châu Hướng Minh: [Chắc không phải là cậu vẫn ngại khi gặp trực tiếp Lục Tân chứ? Nếu đúng như vậy thì coi như tôi chưa nói gì.]
Hà Diệp:...
Tất nhiên là cô vừa nhìn đã biết trò trẻ con của anh ấy, nếu không phải vì muốn thỏa mãn mong muốn được gặp Chu Tình của Châu Hướng Minh thì Hà Diệp hoàn toàn có thể không đồng ý.
Hà Diệp: [Để tôi hỏi Chu Tình đã, cậu ấy đồng ý thì tôi đi, nếu không thì tôi cũng không đi nữa.]
Châu Hướng Minh: [OK, tôi cũng hỏi Lục Tân, nếu cậu ấy thấy ngại khi gặp cậu, thì tôi đành chịu khổ một chút, làm quý ông lịch lãm chăm sóc cả hai người.]
Hà Diệp có chút tò mò: [Lý Lương thì sao? Không phải các cậu luôn chơi với nhau sao?]
Châu Hướng Minh: [Người ta có bạn gái rồi, cũng hẹn hò vào hôm lễ hội đèn lồng.]
Hà Diệp tiếp tục dò hỏi: [Cậu không sốt ruột à?]
Châu Hướng Minh: [Tôi mà cần phải nóng vội sao? Một người đàn ông có ngoại hình vừa có tiền, hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn như tôi, ba mươi tuổi tìm vợ vẫn kịp.]
Hà Diệp không trả lời lại, kiểu người như Châu Hướng Minh cần một Chu Tình để mắng cho tỉnh lại.
Cô đã gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa hai người cho Chu Tình.
Chu Tình nhắn lại một biểu tượng buồn nôn: [Họ Châu kia thực sự càng ngày càng không biết xấu hổ.]
Hà Diệp mỉm cười: [Cậu có đi không?]
Chu Tình: [Đi chứ, có người chụp ảnh miễn phí cho sao lại không cần? Đến lúc đó tớ sẽ nhắc cậu ấy mang theo máy ảnh, ngày mai chắc chắn phố cổ sẽ được trang hoàng rất đẹp, chúng ta đi đến chỗ chị họ của tớ thay đồ, nhân lúc còn trẻ thì chụp nhiều ảnh chút.]
Hà Diệp cảm nhận được không khí vui chơi đang ùa đến, dường như Chu Tình luôn vui tươi và cười đùa như vậy, rất biết cách tận hưởng cuộc sống.
Riêng bản thân Hà Diệp, cô không có động lực như vậy, giờ có chị em dẫn đi, cô sẵn sàng tận hưởng một phen.
Chỉ là…
Hà Diệp: [Nghe ý của Châu Hướng Minh, Lục Tân cũng sẽ đi.]
Chu Thanh: [Đi thì cứ đi thôi, cậu sợ ăn mặc đẹp quá sẽ bị nghi là mặc cho người mình thích ngắm à? Buồn cười quá, chính cậu là người đã đá cậu ấy chứ không phải người ta đá cậu, cậu ấy phải ảo tưởng đến mức nào mới nghĩ được như vậy?]
Hà Diệp giật mình.
Lục Tân có ảo tưởng vậy không?
“Tôi có thể không kiên quyết được như em khi từ chối việc chúng ta quay lại với nhau.”
“Tôi không hẳn có ý đuổi theo em, dù sao thì tôi cũng tự biết mình.”
“Những chuyện khác, cả đời này tôi cũng không dám nghĩ đến.”
Ba câu nói mang ý khổ sở của anh bỗng vang lên liên tiếp bên tai Hà Diệp, cô mỉm cười.
Cô không lo lắng Lục Tân sẽ nghĩ như vậy, nhưng cô sợ ánh mắt khiến người ta nhìn vào cảm thấy căng thẳng của anh.
Truyện Mạt ThếNgày thường mặc vậy đã cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn sang mọi lúc mọi nơi rồi, nếu cô mặc Hán phục…
Thôi bỏ đi, dù sao thì còn có Chu Tình và Châu Hướng Minh, miễn là cô không đi một mình với với Lục Tân, bị anh nhìn vài lần cũng không sao.
Trên phố cổ, ngoài lễ hội đèn lồng, còn có rất nhiều món ngon và đồ ăn vặt, bốn người họ đã hẹn gặp nhau lúc sáu giờ tối tại cổng vào phía nam của phố cổ.
Buổi chiều, Hà Diệp đi trước đến cửa hàng Hán phục để gặp Chu Tình.
Năm đó khi còn là học sinh cấp ba, không nỡ tiêu tiền, ba cô học sinh đã được dùng nhờ đồ của chị họ Chu Tình, lần này, Hà Diệp đã mua trước combo trang phục và trang điểm.
Người chị họ đã làm mẹ nhiều năm nhưng trông vẫn rất trẻ trung, tràn đầy sức sống, cô ấy cười mắng Hà Diệp: “Sao em lại khách sáo thế này, trong mắt chị, em và Tiểu Tình đều là em gái của chị.”
Chu Thanh: “Thôi nào chị, chị không biết đâu, bây giờ tiền lương hàng năm của Tiểu Diệp cũng không kém chị chút nào đâu.”
Cô ấy giơ bốn ngón tay về phía chị họ!
Chị họ thấy vậy thì lộ ra biểu cảm ngạc nhiên một cách cực kì khoa trương, mấy nhân viên trong cửa hàng cũng nhìn cô với ánh mắt như nhìn bà chủ.
Hà Diệp bật cười: “Đó là sau khi trở thành nhân viên chính thức, bây giờ em vẫn đang trong thời gian thử việc.”
Vào tháng ba tới, cô còn phải đến trường để tham dự lễ tốt nghiệp, rồi mới được nhận bằng tốt nghiệp và học vị.
Chu Tình nói với vẻ mặt tự hào: “Dù sao thì Tiểu Diệp của chúng ta cũng siêu giỏi!”
Ngoại hình xinh đẹp, chuyên nghiệp xuất sắc, tính tình lại tốt bụng, Chu Tình không hề ngạc nhiên khi Lục Tân vẫn nhớ nhung Hà Diệp nhiều năm đến như vậy. Nếu cô ấy là đàn ông, chẳng đợi Lục Tân làm gì, cô ấy đã lợi dụng tình cảm thanh mai trúc mã để khiến Hà Diệp trở thành bạn gái của mình từ lâu rồi.
Trang điểm thay quần áo xong, hai người bắt taxi đi đến chỗ hẹn, nhìn từ xa đã thấy phía trước phố cổ kính bị tắc đường, người xe qua lại đông đúc, đa số cô gái trẻ tuổi đều mặc Hán phục.
Người tài xế thương lượng với hai người: “Đằng trước khó chen vào lắm, hai cô xuống ở đây được không?”
Chỉ còn hơn trăm mét, hai người mỉm cười đồng ý.
Chu Tình dắt tay Hà Diệp, vừa tìm kiếm bóng dáng đám người Lục Tân, vừa hỏi cô: “Cậu không nói với họ hôm nay chúng ta mặc Hán phục đúng không?”
Hà Diệp lắc đầu.
Chu Tình nở nụ cười đen tối: “Đợi lát nữa chúng ta cứ đi qua như vậy, giả vờ như không quen biết, xem họ có thể nhận ra mình không.”
Hà Diệp nhìn các cô gái mặc Hán phục cũng đang đi về phía cổng phố cổ kính trước mặt, cảm thấy hơi khó cho hai người kia.
Khi khoảng cách còn hơn mười mét, cả hai gần như cùng lúc phát hiện Lục Tân và Châu Hướng Minh đang đứng dưới gốc cây.
Lục Tân mặc áo khoác đen, thờ ơ nhìn sang bên đường đối diện, Châu Hướng Minh mặc áo sơ mi xanh lam hoa hòe hoa sói, liên tục nhìn về phía này, mỗi khi Hà Diệp lo lắng mình sẽ bị nhận ra, tầm mắt Châu Hướng Minh lại quét sang rồi bỏ qua.
Chu Tình nhỏ giọng phàn nàn: “Nhìn kìa, có mắt như không.”
Hà Diệp cụp mắt cười.
Chu Tình kéo tay Hà Diệp, đi sát phía bên ngoài.
Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, trò chơi trốn tìm cũng càng căng thẳng hơn, để tránh chạm phải ánh mắt của hai người kia, Hà Diệp hơi cúi mặt xuống, không nói chuyện với Chu Tình nữa, giống như chỉ tập trung nhìn đường.
Nhưng khi liếc khóe mắt sang, cô lại có thể nhìn thấy chân của hai người kia.
Khi chỉ còn cách hai mét, Lục Tân bước ra khỏi gốc cây, đứng lên phía trước, đồng thời lấy điện thoại di động ra giống như đang xem giờ.
Cuối cùng, có hai người đi ngang qua anh.
Ngay khi Hà Diệp chuẩn bị cười vì qua được, thì cài tóc trên đầu bị ai đó khẽ chạm vào.
Rõ ràng đó không phải là hành động vô ý, Hà Diệp vô thức quay đầu lại.
Ở ngã tư phố cổ có một cây long não đã hai, ba trăm tuổi.
Cây long não xum xuê, ngày thường người ta quấn đèn quanh thân cây để tô điểm cho con phố, đêm nay ngay cả trên cành cây cũng treo đèn rực rỡ sắc màu.
Lục Tân đứng dưới ánh đèn, yên lặng nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý, trông cực kì ung dung.
Rõ ràng là phía sau anh còn có vài người lạ mặt, rõ ràng là có những khách du lịch đang vội vàng chen lấn giữa hai người họ, nhưng Hà Diệp vẫn nhìn thấy anh trong nháy mắt. Dáng người mảnh khảnh, cao lớn, nhưng vẻ lạnh lùng của anh lại không phù hợp với không khí náo nhiệt, sôi nổi tối nay.
Tim như lỡ mất vài nhịp, Hà Diệp là người đầu tiên thất bại trong cuộc đối đầu này, cô quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Cuối cùng thì Châu Hướng Minh đã tìm thấy hai cô bạn trong bộ Hán phục, nhờ nhìn vào động tác nhỏ của Lục Tân, anh ấy đang đứng cách đó vài bước. Khi đến gần, Châu Hướng Minh vừa đặt một tay lên vai Lục Tân, vừa ngả ngớn đánh giá hai cô gái, anh ấy cười nói: “Hà Diệp ăn mặc như vậy nhìn còn có khí chất tiểu thư, còn cậu, nên mặc một bộ người hầu vào thì hơn.”
Chu Tình liếc chiếc áo hoa trên người anh ấy, khinh thường nói: “Cậu có biết cậu như này trông giống gì không?”
Châu Hướng Minh cười đầy tự tin: “Dân chơi?”
Chu Tình càng cười rạng rỡ hơn: “Giống như con vịt đứng bên đường.”
Châu Hướng Minh: …
Lục Tân tránh cánh tay đang khoác trên vai mình ra, lùi ra hai bước.
Chu Tình thấy vậy cười gập bụng lại, Hà Diệp chậm hai nhịp mới nhận ra ý tứ của Lục Tân, lập tức cười theo, trâm cài trên đầu cũng theo đó mà đung đưa.
Giây tiếp theo, Châu Hướng Minh giơ tay ra tóm lấy Chu Tình, nhưng Chu Tình đã đề phòng anh ấy từ lâu, cô ấy hét lên một tiếng rồi đẩy đám đông ra và lao vào phố cổ.
Trước mặt là dòng người đông nghịt, cao thấp xen kẽ vào nhau, như thể chỉ trong chớp mắt Hà Diệp đã không nhìn thấy hai người đó nữa.
Cô vội vã bước vào.
Lục Tân bước đến gần cô, chỉ vào một cửa hàng nằm chéo trước mặt cô và nói: “Ở đó.”
Hà Diệp nhón chân và thấy Châu Hướng Minh đang lấy tay xách gáy Chu Tình, như đang xách một con vịt, hơn nữa Chu Tình cũng vì sợ sẽ bị hỏng kiểu tóc nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng đó đợi họ đến.
Hà Diệp nghĩ, thực ra đây cũng là một cử chỉ vô cùng thân mật đúng không nhỉ?
Mà bên cạnh cô là cánh tay buông thõng một cách tự nhiên của Lục Tân, đôi tay đã đó từng thích nắm tay cô đi mọi nơi.