Lúc ban đầu Hà Diệp còn nắm chặt lấy áo của Lục Tân, nhưng chẳng mấy chốc tay cô đã mất hết sức lực.

Bên tai là tiếng mưa rơi tí tách, nhưng thứ mà cô cảm nhận được chính là Lục Tân giống hệt như một cơn mưa lớn vậy, mấy lần liền đều cảm giác như cuối cùng anh cũng chịu dừng lại thì ngay giây tiếp theo anh lại tiến tới tiếp.

Cho dù cô được Lục Tân ôm trong vòng tay nhưng động tác ngẩng đầu lên suốt một khoảng thời gian dài vẫn khiến cho bổ Hà Diệp cảm thấy đau nhức.

Cô lại thử đưa tay đẩy vai anh một lần nữa.

Lục Tân ngừng lại, anh ngẩng đầu lên, giữ chặt phía sau đầu của cô gái để cô dựa sát vào lòng anh.

Hà Diệp giống như người bị ngợp nước cứ hít thở từng hơi thật lớn, đợi đến khi cô dần dần bình tĩnh trở lại, bỗng dưng nghe được nhịp tim đang đập của Lục Tân, bình bịch, bình bịch, vô cùng rõ ràng.

Nhìn vòm ngực gần ngay trước mắt mình, Hà Diệp chớp chớp mắt.

Ngoại trừ hồi nhỏ được bố bế hay bố cõng, thì đây là lần đầu tiên Hà Diệp cùng với một chàng trai sát nhau đến như vậy.

Cô tưởng rằng chỉ có một mình cô mới là người không thể hít thở được, không ngờ rằng trạng thái của Lục Tân cũng không khác là bao, thậm chí thời gian còn kéo dài hơn cả cô.

Trải nghiệm xa lạ khiến cô duy trì sự yên lặng, chời đợi Lục Tân phá vỡ sự trầm mặc và ngượng ngùng này.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Tân cũng nhúc nhích, anh cúi đầu xoa xoa mái tóc của cô, khẽ hỏi bên tai cô: "Ban nãy, cậu có cảm giác gì?"

Hà Diệp không nhìn thấy mặt anh, chỉ có hơi thở nóng bỏng của anh phả vào vành tai cô, cô hơi rụt vai lại, không biết nên trả lời như thế nào.

Chuyện này mà vẫn phải trao đổi với nhau sao?

Còn về cảm giác của cô, khóe môi đau nhức, đôi môi và đầu lưỡi đều sưng lên, thực sự không đến mức quá tốt, nhưng cũng không quá phản cảm, nếu nhất định phải nói một câu tổng kết, thì chính là kỳ lạ, cô lại càng không hiểu được tại sao hôn môi lại trở thành hành động thân mật được yêu thích nhất của các cặp đôi yêu nhau.

"Tớ rất thích." Lục Tân cúi đầu, nhìn cô nói.

Vào khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau Hà Diệp nhanh chóng di chuyển ánh mắt về phía khác, cô thật sự không thể thoải mái phóng khoáng để bàn luận về chủ đề này được.

Mặt cô vẫn đang đỏ lựng lên vì thiếu khí oxy trong một khoảng thời gian dài, biểu cảm cụp mắt xuống rất giống như đang xấu hổ, cũng cực kỳ khiến cho người ta muốn tiếp tục thích cô, bắt nạt cô.

Yết hầu của Lục Tân chuyển động, tay anh lại nâng mặt cô lên một lần nữa.

Tim Hà Diệp khẽ thót lên, kịp thời đưa tay che miệng lại trước khi anh kịp hôn lên, cả cơ thể đều tránh về phía sau.

Động tác của Lục Tân khựng lại, sự nghi hoặc và căng thẳng đồng thời xuất hiện trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh: "Không thích sao?"

Hà Diệp lắc đầu, lông mi rũ xuống, giọng nói nhỏ bé, ngột ngạt: "Không giống như những gì tớ nghĩ." Cô rất không quen.

Lục Tân ngây người, sau đó lập tức hiểu ra, anh cũng có chút muốn cười, nhìn cô hỏi: "Tớ trong tưởng tượng của cậu, hôn như thế nào?"

Giọng điệu kiểu trêu chọc như thế này, chính là chàng trai đểu đang trêu đùa cô bạn gái ngoan ngoãn của mình.

Hà Diệp: "..."

Cô căn bản không có tưởng tượng Lục Tân sẽ hôn cô như thế nào, ý của cô là nụ hôn này hoàn toàn không giống với nụ hôn của hai người yêu nhau trong tưởng tượng của cô!

Nhưng loại chuyện như thế này càng giải thích lại càng khó xử, Hà Diệp chỉ đành trừng mắt lườm anh một cái để bày tỏ sự kháng nghị.

Cô có một khuôn mặt quá mức ngây thơ thanh thuần, trong đôi mắt đen láy sáng ngời là cảm xúc rõ ràng, Lục Tân cũng sợ cô sẽ tức giận thật nên không trêu chọc cô nữa, chân thành giải thích với cô: "Xin lỗi cậu, tớ cũng không ngờ vừa mới bắt đầu lại như thế này, tại vì, không kiềm chế được."

Lý trí biết là phải tiến hành lần lượt theo trình tự, nhưng khi ôm cô thật rồi, nơi nào cũng mềm nhũn như nước, trong lòng Lục Tân liền xuất hiện thêm một con dã thú.

Hôn cô như vậy đã là kết quả sau khi anh cố gắng kiềm chế bản thân rồi, nếu như thật sự để cho anh thích gì làm nấy...

Lục Tân cụp mắt, cố gắng ngăn cấm bản thân không nghĩ ngợi tiếp nữa.

Hai người không ai nhìn nhau, tự mình trầm mặc một lát.

Cơn mưa mát mẻ dần dần át đi nhiệt độ cơ thể quá mức cao, Hà Diệp đưa mắt nhìn ra bên ngoài công viên, nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Lục Tân nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ hiển thị bốn giờ.

Hai người rời khỏi rạp chiếu phim lúc ba giờ, đi tới đây nhiều nhất cũng chỉ mất mười lăm phút, lại cộng thêm việc chụp ảnh chiếm dụng mất khoảng vài phút nữa, cũng chính là, nụ hôn ban nãy không ngờ lại kéo dài tới tận nửa tiếng đồng hồ.

"Ba rưỡi chiều." Lục Tân tháo đồng hồ đeo tay xuống bỏ vào trong túi, vẻ mặt thản nhiên như thường nói.

Hà Diệp đương nhiên cũng âm thầm tính toán trong lòng, cô nghĩ ban nãy hai người hôn nhau không ngờ vậy mà lại kéo dài tới hơn mười phút, cô lại càng cảm thấy không thể tin được.

Lục Tân lấy ô của hai người từ trong túi mua sắm ra: "Đi chụp ảnh thôi, bầu không khí ở đây khá là tốt."

Hà Diệp quả thực cũng không dám ngồi ở đây thêm nữa, đi theo anh ra ngoài.

Lục Tân chọn địa điểm rồi bảo cô đứng vào, bên ao những gợn sóng lăn tăn lan ra theo hình tròn tỏa ra ven ao, bên dưới cây long não tươi xanh mơn mởn được nước mưa xối rửa, bên ngoài chòi nghỉ mát êm đềm mang phong cách cổ xưa, Hà Diệp che một chiếc ô màu xanh, cố gắng tạo dáng tự nhiên nhất có thể.

Lục Tân nghĩ tới một chuyện: "Ảnh Hán phục mà các cậu chụp, khi nào thì nhận được ảnh?"

Hà Diệp: "Chu Tình gửi cho chị họ cậu ấy, bảo chị ấy sửa ảnh giúp, chắc tuần sau là nhận được album."

Lục Tân nhìn cô: "Tặng tớ hai tấm."

Không phải thương lượng, mà là ép buộc.

Hà Diệp: "..."

Đi dạo quanh công viên một vòng, hai người quay trở về chòi nghỉ mát cũ, dù sao thì túi đồ mua sắm vẫn còn để ở bên đó mà.

Lục Tân lấy nước của anh ra, ngửa đầu uống mấy hớp.

Vốn dĩ Hà Diệp không cảm thấy khát, nhưng nghe thấy âm thanh uống nước ừng ực của anh nên cô cũng bèn lấy nước ép táo của mình ra.

Lục Tân đưa mắt nhìn cô một cái, anh đặt chai nước xuống rồi đi bộ tới trước cột trụ ở bên trong chòi, hình như phát hiện ra gì đó, anh nghiêm túc nhìn một lúc lâu.

Hà Diệp uống nước ép xong, tò mò nhìn anh.

Lục Tân: "Cậu tới đây xem này, ở đây có chữ."

Hà Diệp vừa đoán liệu có phải là câu kiểu như "ai đó đã đến đây dạo chơi" hay không, vừa đi qua đó.

Cô đứng bên cạnh Lục Tân, hơi nghiêng đầu quan sát, cô vẫn chưa nhìn thấy gì, bờ vai đột nhiên bị anh xoay lại, đến khi Hà Diệp dựa sát vào cột trụ của chòi nghỉ mát rồi ngẩng đầu lên, Lục Tân đã cúi đầu hôn xuống rồi.

Cô vội vàng nhắm mắt lại.

Dường như đã rút ra được bài học, nên lần này Lục Tân hôn cô một cách rất kiềm chế, Hà Diệp không dám há miệng ra, anh cũng không dỗ dành cô mở miệng ra như lần trước đó nữa.

"Như thế này, có được không?"

Sau khi tách ra, Lục Tân cười hỏi cô.

Trong lòng Hà Diệp rối bời, cô đẩy anh ra rồi chạy tới chỗ túi đồ mua sắm, một tay xách túi một tay che ô, nhanh chóng bước vào trong mưa.

Không ngờ Lục Tân lại xách ô đuổi theo sau, sau đó chen vào che chung ô của cô.

Hà Diệp không thể tin được nhìn mái tóc ngắn và đôi vai nháy mắt liền bị mưa hắt ướt của anh.

Lục Tân giành lấy chiếc ô của cô, một tay quàng qua ôm chặt lấy vai bạn gái mình.

Hành động này không giống với khoác tay, Hà Diệp sợ bị người khác nhìn thấy.

Lục Tân: "Trời mưa to thế này, chẳng có ai buồn chú ý tới người khác đâu."

Anh không chịu buông tay ra, Hà Diệp cứ như vậy bị anh nửa ôm nửa kẹp đi ra khỏi công viên, mãi cho đến khi xe đến Lục Tân mới đàng hoàng giữ khoảng cách với cô.

Ngồi vào trong xe, Hà Diệp lấy điện thoại ra, không ngờ đã năm giờ rồi.

Kỳ lạ thật, hình như cũng không làm gì đúng không?

Nhóm trưởng: [Hôm nay bố mẹ tớ ở nhà, nếu cậu không để ý thì tớ có thể tới nhà cậu làm đầu bếp.]

Chiếc lá tròn tròn: [Không cần.]

Nhóm trưởng: [Vậy trước khi cậu tới đưa cơm cho chú thì nói trước với tớ một tiếng, tớ đi cùng cậu, chỉ đến cửa Đông thôi.]

Chiếc lá tròn tròn: [Tớ không cần.]

Tin nhắn được gửi đi, cô liếc mắt liền nhìn thấy Lục Tân đang cúi đầu nghịch điện thoại bỗng dưng nhìn về phía cô.

Hà Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Nhóm trưởng: [Ngày mai là tớ phải đi thực tập rồi, cậu cũng không muốn ở với tớ lâu hơn một chút sao?]

Chiếc lá tròn tròn: [...Có gì đâu mà ở chứ? Cũng chẳng có gì để nói.]

Nhóm trưởng: [Không cần nói chuyện, chỉ muốn ngắm cậu.]

Chiếc lá tròn tròn: [...Có thể xem ảnh.]

Lục Tân không gửi tin nhắn nữa, tay phải bỏ điện thoại vào trong túi, còn tay trái thì vươn qua, kéo lấy tay Hà Diệp rồi nắm chặt lấy, chốc chốc lại vừa nặng vừa nhẹ miết lấy tay cô.

Hà Diệp rất lo sẽ bị tài xế nhìn thấy, cô muốn rút tay lại, nhưng Lục Tân không buông ra, cô nghiến răng, dùng một tay còn lại cấu anh một cái.

Cuộc chiến quy mô nhỏ ở hàng ghế sau cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Hà Diệp quay lưng lại với Lục Tân nghiêng người dựa sát vào cửa ô tô, "một lòng" thưởng thức phong cảnh.

Lục Tân ngắm nhìn bạn gái, sau đó lại nhìn mu bàn tay bị bạn gái cấu để lại hai vết hằn hình trăng lưỡi liềm, anh cười.

Tòa nhà số mười, nhà họ Lục.

Lục Kỷ Bình đeo tạp dề đang nấu cơm, Lâm Vận ngồi bên bàn ăn bày trí một chậu bonsai mà bà vừa mới chuyển đến.

Trong chiếc chậu hoa hình bát sứ màu trắng mang phong cách cổ xưa, trồng một khóm hoa sen nhỏ, nhô ra khỏi vài chiếc lá tròn tròn màu xanh tươi nõn, một bông hoa màu trắng tinh nở rộ.

Lục Kỷ Bình thái đồ ăn xong thì nhìn về phía bên này một cái, cười nói: "Sao bà lại bê chậu hoa của con trai ra ngoài này làm gì?"

Lâm Vận: "Thằng bé chắc chắn là yêu đương rồi."

Lục Kỷ Bình: "Hả?"

Lâm Vận chỉ vào đóa hoa sen kia: "Đây chính là chứng cứ, một tên mọt sách như nó lại đột nhiên trồng loại hoa mỏng manh thanh nhã như thế này, chắc chắn là chịu sự ảnh hưởng từ cô gái nào đó."

Lục Kỷ Bình nhớ tới thằng con trai mình dạo gần đây cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nên không vội vàng phủ nhận suy đoán của vợ mình.

Huyền quan truyền tới âm thanh mở cửa.

Lâm Vận nhanh chóng bê chậu bonsai hoa sen lên rồi rời khỏi phòng ăn, đến khi Lục Tân thay dép xong, liền trông thấy mẹ ruột của mình thản nhiên hệt như không có chuyện gì đi từ bên trong ra.

Lâm Vận quét mắt nhìn con trai một lượt từ trên xuống dưới: "Đi đâu chơi vậy?"

Lục Tân: "Đi họp lớp."

Lâm Vận: "Xem ra chơi rất vui đấy nhỉ."

Lục Tân không muốn cười, thế nhưng niềm vui trong ánh mắt không thể nào trốn tránh được cái nhìn đầy sắc bén của người lớn.

Lâm Vận chắc chắn nói: "Đi hẹn hò với bạn gái có đúng không?"

Lục Tân cũng không phủ nhận.

Lâm Vận: "Bạn học cấp ba?"

Lục Tân: "Mẹ đừng hỏi nữa, đến lúc nên đưa về cho hai người gặp mặt thì tự khắc sẽ gặp được."

Lục Kỷ Bình: "Ồ, đến cả việc gặp mặt phụ huynh cũng suy nghĩ đến rồi à, nghiêm túc vậy sao?"

Lục Tân chỉ muốn ăn cơm nhanh một chút, vậy nên đi thẳng vào trong phòng bếp, xem xem có giúp đỡ được gì không.

Lâm Vận đuổi theo anh: "Có ảnh không? Cho mẹ xem thử đi, cô gái có thể khiến con rung động chắc chắn không tầm thường."

Lục Tân: "Có ảnh, không cho xem."

Lâm Vận vỗ thằng con trai sớm đã cao hơn bà một cái đầu.

Lục Tân chỉ cười.

Cơm được nấu chín đầu tiên, Lục Tân đơm cho mình một bát, cũng không buồn đợi đồ ăn mà trực tiếp ngồi xuống bàn ăn bên cạnh rồi bắt đầu ăn luôn.

Lâm Vận: "Gấp vậy sao, buổi tối phải ra ngoài à?"

Lục Tân chỉ một mực ăn cơm.

Lâm Vận nháy mắt ra hiệu với chồng mình.

Lục Kỷ Bình liếc mắt nhìn con trai, tạm thời không can thiệp vào.

Lục Tân ăn cơm xong, đi tới phòng vệ sinh, chẳng mấy chốc liền đi ra, nhìn dáng vẻ là biết ngay chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này Lục Kỷ Bình mới đuổi theo ra ngoài, đứng ở bên ngoài rồi đóng cửa nhà lại, thấp giọng thẩm vấn con trai: "Ra ngoài bao lâu, mấy giờ thì về?"

Lục Tân không muốn nói, nếu mà nói thì chắc chắn sẽ làm lộ chuyện bạn gái cũng sống cùng tiểu khu với họ, anh không để ý tới câu hỏi của bố, Hà Diệp vẫn chưa chuẩn bị xong.

Lục Kỷ Bình lại hiểu lầm thành một ý khác, nghiêm túc nói: "Cô bạn gái kia của con, bằng tuổi với con hay là mới chỉ học lớp mười mười một?"

"Bằng tuổi con."

Lục Kỷ Bình thở phào một hơi, liếc nhìn thân hình sớm đã to lớn hơn cả những người trưởng thành khác của con trai mình, vẫn phải giáo dục anh, ông nói: "Vừa mới trưởng thành, con phải biết giữ chừng mực."

Lục Tân: "...Muộn nhất là chín giờ, chắc chắn sẽ về nhà."

Trên khuôn mặt tuấn lãng nho nhã của Lục Kỷ Bình thoáng hiện lên tia ngượng ngùng.

Lục Tân không buồn quay đầu lại mà trực tiếp đi thẳng vào trong thang máy.

Tòa nhà số bảy, trước khi Hà Diệp xách hộp cơm ra khỏi cửa, cô còn đặc biệt soi lại gương, sau khi xác nhận rằng nhìn môi mình không có bất cứ vấn đề gì bấy giờ cô mới xuất phát.

Không ngờ rằng Lục Tân đã đang đứng đợi ở bên dưới rồi, có thể là vì để tránh hiềm nghi nên anh che ô đứng chéo bên con đường ở phía đối diện.

Hà Diệp giữ khoảng cách một chiếc ô với anh, nhỏ giọng lầm bầm: "Đã bảo là cậu không cần tới mà."

Lục Tân: "Nếu như không đến, chẳng phải uổng công tớ bị cấu sao?"

Hà Diệp: "..."

Lục Tân tiến sát tới phía cô vài bước, vươn tay ra cho cô nhìn: "Đủ ác đấy, còn chảy cả máu rồi đây này."

Hà Diệp lập tức dừng bước lại, kinh sợ nhìn sang, kết quả chỉ nhìn thấy một cánh tay thon dài trắng trẻo, làm da trên mu bàn tay vẫn còn nguyên vẹn yên lành, chẳng có một chút vấn đề gì cả.

Cô không nhịn được mà trừng mắt với anh.

Lục Tân nhìn cô rồi nở nụ cười.

Hà Diệp liền tập trung đi đường.

Đi đến cửa Đông, Lục Tân dừng lại như đã hứa trước, Hà Diệp nghĩ ngợi một lát, rồi nhắc nhở anh: "Tớ còn phải đợi bố tớ ăn cơm xong đã, cậu mau về nhà đi."

Thế nhưng Lục Tân chỉ chăm chú nhìn cô.

Hà Diệp bất lực với anh, không còn cách nào khác đành phải quay người đi về phía siêu thị.

Hà Dũng không biết có một chàng trai đang đứng ở bên ngoài đợi con gái nhà mình, ông vừa chầm chậm ung dung ăn cơm, vừa nói chuyện với con gái, hỏi thăm con gái mấy chuyện đại loại như xem phim gì chơi vui không.

Hà Diệp đưa mắt nhìn cơn mưa bên ngoài, bất giác có chút nóng lòng.

Cảm xúc như thế này, thông thường chỉ khi nào đi học sắp đến muộn cô mới có.

Cô không muốn thúc giục bố, nhưng lại cảm thấy hơi áy náy vì phải để Lục Tân đợi lâu.

Cô kiềm nén lòng mình giúp bố xử lý mấy chuyện vụn vặt, sắp xếp lại giá hàng các thứ.

Hà Dũng ăn cơm xong, dọn dẹp hộp cơm con gái mang đến, ông lấy hai thanh sô cô la hiệu Dove từ trên giá bày hàng nhỏ ở quầy thu ngân rồi đưa cho con gái: "Nghỉ hè mà còn gầy hơn rồi, bồi bổ nhiều vào."

Hà Diệp tiện tay bỏ vào trong túi áo, sau đó xách hộp cơm rời đi.

Quay lại chỗ cửa Đông, trông thấy Lục Tân đứng dưới một tán cây, ngẩng đầu quan sát gì đó.

Hà Diệp chầm chậm tiến tới gần.

Lục Tân quay đầu lại, khuôn mặt thanh tuấn không hề có chút mất kiên nhẫn nào, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn cô, sau đó nhìn tới đôi môi của cô.

Hà Diệp: "..."

Lẽ nào anh vẫn muốn như vậy sao?

Cô che ô thấp xuống, hơi tăng tốc bước chân.

Lục Tân vẫn đi bên cạnh cô giống như lúc đến, cũng không cố gắng ép bản thân tìm chuyện để nói, chỉ có tiếng bước chân đều nhịp vang lên.

Về tới dưới tòa số bảy, Hà Diệp đứng trên bậc thềm vẫn có thể bị ướt vì mưa hắt vào, cô quay người nói với Lục Tân: "Cậu mau đi về đi."

Lục Tân lặng lẽ nhìn cô một cái: "Được."

Rõ ràng anh vẫn còn muốn tiễn cô thêm một đoạn nữa, nhưng lại không níu kéo cô thêm, dáng vẻ nghe lời đó của anh, chẳng hiểu sao lại bất giác khiến cho Hà Diệp cảm thấy bản thân mình hình như đang bắt nạt anh vậy.

Đột nhiên, cô nghĩ tới chuyện gì đó, lấy từ trong túi áo ra một thanh sô cô la, rũ mắt đưa cho anh: "Cho cậu này."

Ít nhất là cũng không khiến anh uổng công đi một chuyến.

Lục Tân cười, một tay che ô, một tay nhận lấy thanh sô cô la mà bạn gái đưa cho mình, thuận thế nắm lấy tay của cô.

Trắng ngần, mát mẻ, nhu mềm, chạm vào rồi liền không muốn buông ra.

Hà Diệp: "..."

Cô nhanh chóng rút tay ra, quay đầu chạy vào trong, biết Lục Tân vẫn còn đứng đó nhìn theo, ngay cả thời gian mở khóa cửa tòa đơn nguyên mà cô cũng thấy dài, mãi cho đến khi đi vào trong rồi, cảm giác mất tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm mới dần dần mất đi.

Chiếc điện thoại trong túi áo vang lên tiếng âm báo tin nhắn.

Nhóm trưởng: [Cái này coi như phần thưởng?]

Chiếc lá tròn tròn: [Ừ.]

Nhóm trưởng: [Không phải kiểu tớ rất thích ăn, lần sau đổi kiểu khác đi?]

Hà Diệp nhớ tới đủ các kiểu loại sản phẩm đồ ăn vặt ở siêu thị của nhà mình, hỏi: [Cậu thích kiểu nào?]

Nhóm trưởng: [Giống kiểu ở chòi nghỉ.]

Hà Diệp:...

_________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play