Cứu giúp nữ chính tôi bất ngờ kiếm được người yêu - Chương 47_Bị phạt_

Vừa mới bốn giờ sáng hôm sau, tiếng loa tập hợp đã vang lên inh ỏi khiến mọi người không thể ngó lơ. Lâm An lập tức bật dậy lôi Lưu Ý Hoa rời giường rồi xếp nội vụ vì hai cô nàng kia đã chạy đi đánh răng trước rồi.

"Chết tiệt, hai ả kia dám giành chỗ của chúng ta." Lưu Ý Hoa vừa mới sáng sớm đã bắt gặp cảnh hai cô ả chiếm nhà vệ sinh nên điên tiết.

"Không sao, chúng ta có thể xếp nội vụ và thay quần áo trong lúc họ làm vệ sinh cá nhân mà."

Vốn các phòng sẽ không có nhà vệ sinh riêng nhưng chẳng hiểu sao phòng bọn họ lại có. Đó chính là lý do tại sao phòng của họ chỉ có mỗi hai cái giường.

Đợi hai người kia đi ra, Lâm An bước vào đánh răng rửa mặt trước rồi đến Lưu Ý Hoa.

Bất ngờ là cả hai cô nàng kia đều đã đi xuống tập trung từ bao giờ, thậm chí cả hai còn không thèm xếp nội vụ.

Thật may là bọn họ đã kịp thời gian tập trung. Vì đây là buổi đầu tiên cô và Lưu Ý Hoa dậy sớm đến vậy nên cả hai đều ngáp ngắn ngáp dài.

Những bài vận động tiếp theo đã khiến bọn họ không thể ngáp nổi nữa. Chuyên mục tiếp theo còn khiến cả hai tỉnh táo hơn vì sau khi ăn sáng tất cả mọi người sẽ phải đi quét sân. Thật xui xẻo khi phòng của bọn họ được phân đến một khu vực vô cùng rộng, quét xong khéo Lâm An cô đột quỵ luôn quá.

Trong khi Lâm An và Lưu Ý Hoa chật vật quét dọn thì hai ả kia chỉ ngồi một góc nói chuyện. Đương nhiên cô và Lưu Ý Hoa đâu có hiền, vì vậy nên cả hai cầm chổi đi đến trước mặt hai người kia.

"Này, sao hai người không quét sân? Tính để bọn tôi quét một mình chắc?" Lưu Ý Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hừ, chúng mày là cái thá gì mà bọn này phải dọn cùng, bọn tao cứ ngồi lì ở đây đấy thì sao?" Kiều Anh Trú tiếp tục vênh váo hòng bắt nạt bọn họ.

Lâm An nghe đến đây thì mặt tối sầm lại, cô hạ giọng đe doạ bọn họ.

"Mấy người không chịu đi dọn đúng không? Vậy thì đừng có trách tôi độc ác." Nói xong, Lâm An lập tức kéo Lưu Ý Hoa đi hướng khác để lại Kiều Anh Trú cắn móng tay bất an.

"Này, cậu kéo tớ đi đâu vậy? Phải dạy cho hai ả kia một bài học nhớ đời chứ." Lưu Ý Hoa hoang mang không hiểu sao Lâm An lại hiền như vậy.

"Cậu nghĩ ở khu quân sự thì chúng ta có thể làm gì bọn họ? Đánh nhau sao? Cậu nghĩ sẽ xảy đến trường hợp gì khi chúng ta làm như vậy chưa?" Lâm An bất lực nhìn cô bạn ngốc của mình.

Nghĩ đến hậu quả của việc làm ngu ngốc đó, Lưu Ý Hoa cười trừ.

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để bọn nó bắt nạt tụi mình? Khoan đã, chẳng lẽ ý của cậu là như vậy?"

Thấy cô nàng hiểu ý mình, Lâm An thở phào. Ra cô nàng cũng không ngốc như cô tưởng tượng.

"Nếu đã biết rồi thì đi thôi, còn đứng đây ngây ngốc làm gì nữa."

Một lúc sau cả hai dẫn theo một người quay về vị trí cũ, Nhìn mặt hai ả kia mặt tái mét, cô và Lưu Ý Hoa cười thầm trong bụng.

"Hai em kia, nghe nói hai em không chịu quét sân? Gan to nhỉ? Vậy mà dám chống lại cả mệnh lệnh của tôi." Nguyễn Duy cau mày nghiêm giọng đe doạ hai ả kia.

"Em...em..." Giờ đây Kiều Anh Trú sợ đến mức không nói lên lời còn Dung Yến bản tính vốn lầm lì nên cũng chẳng nói được lời nào.

"Nếu các em đã thích kháng lệnh đến vậy thì tôi cũng không ngại mài dũa lại các em đâu. Mau đi quét hết khu vực này cho tôi! Đừng để tôi thấy một chỗ bẩn nào. Nếu không mấy em đừng có trách." Nói xong huấn luyện viên quay về phía sau nói tiếp. "Còn hai em, hai em đi theo tôi."

Nghe được mệnh lệnh, tim của Lâm An và Lưu Ý Hoa vọt lên cổ họng. Rõ ràng hai bọn họ không làm gì mà.

Một lúc sau, cả hai đều ngỡ ngàng khi được đưa đến một khu vực nhỏ khá râm mát, đến bây giờ họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Hai em dọn ở đây đi, vì bọn em chỉ có hai người nên chỉ cần dọn khu vực này thôi. Những ngày tiếp theo cứ tiếp tục phân chia như này. Các ơm nhớ nhắc lại điều này cho bạn cùng phòng." Nói xong, thầy lập tức đi luôn để lại Lâm An và Lưu Ý Hoa nhìn nhau cười.

...----------------...

Từ sau buổi dọn vệ sinh, ánh mắt Dung Yến và Kiều Anh Trú nhìn bọn cô vô cùng đáng sợ. Đối với chuyện này, Lâm An chẳng buồn quan tâm, dù sao cũng là tự làm tự chịu thôi.

"Nghe bảo chiều nay được chơi đó, không biết có gì thú vị không nhỉ?" Lâm An nằm ở tầng dưới vậy mà vẫn giao tiếp được với Lưu Ý Hoa mặc dù cô nàng đang nằm ở tầng trên.

"Tớ chẳng quan tâm lắm, có gì chơi thì chơi thôi. Mà nghe bảo nước uống và đồ ăn ở căn tin khá phết đấy. Chiều có lẽ chúng ta nên đi thử coi sao." Lưu Ý Hoa dù díp hết cả mắt rồi nhưng vẫn cố buôn chuyện với Lâm An.

Thấy cô nàng Lưu Ý Hoa thật sự mệt mỏi, Lâm An cũng không nói thêm câu nào nữa mà đi ngủ cùng cô nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play