“ Tôi quên chưa tính sổ anh, vừa nãy xông vào phòng tắm ".
“ Tôi chưa thấy gì đâu, yên tâm "
“ Anh..."
“ Anh...tên biến thái hỗn đản nhà anh"
Nhìn Dương Kỳ nổi nóng lên, Cao Dương cũng thoải mái bật cười. Dương Kỳ nhìn hắn thật sắc.Thật tình chẳng biết đến ơn cứu mạng của Dương Kỳ gì cả, cậu biết vậy đã khai anh cho đám người kia để anh bị bắt đi cho rồi.
“ À tôi quên hỏi, cậu tên là gì vậy...?"
“ Dương Kỳ! Tôi tên là Dương Kỳ"
“ Được rồi Dương Kỳ, tôi sẽ nhớ cái tên này ".
“ Còn anh tên gì?"
“ Cao Dương "
Dương Kỳ lẩm nhẩm rồi ghi nhớ cái tên này. Thật sự cậu thấy cái tên này rất quen nha, nhưng hiện tại đầu óc cậu trống rỗng đến mức chẳng nhớ cái gì nữa cả.
“ Cửa nhà cậu..."
“ À cái đó mai tôi sẽ kêu người đến sửa lại, không sao đâu, số tiền của đám người kia dư sức sửa hết tất cả ổ khoá cho các căn hộ ở đây luôn đó".
Nhắc đến xấp tiền mà đám người kia bỏ lại, Cao Dương cầm nó từ dưới đất lên rồi nhàn nhạt hỏi Dương Kỳ một câu nhẹ bẫng.
“ Có đồ bật lửa không ".
“ Không tôi đâu có hút thuốc đâu... Nhưng hình như có, có lần anh trai tôi qua đây rồi bỏ lại.Cơ mà anh hút thuốc đấy à, tôi ghét mùi thuốc lá cực kì luôn đó".
“ Cứ đưa đây cho tôi đi..."
Dương Kỳ không tình nguyện lắm nhưng vẫn tìm đâu đó theo trí nhớ của mình rồi đưa cho Cao Dương một chiếc bật lửa đã rất lâu rồi không sử dụng. Không phải bật lửa gì quá đắt, chỉ là bật lửa mua ở cửa hàng tiện lợi mà thôi. Cao Dương mồi lửa, một lúc rồi mới cháy.
Dương Kỳ tò mò nhìn theo anh, chỉ thấy Cao Dương đi ra ban công, lôi thùng rác ngay ở góc phòng Dương Kỳ rồi lôi hết số tiền đem ra đốt mà vừa nãy đám xã hội đen kia vứt lại. Dương Kỳ tròn mắt nhìn từng tờ tiền mệnh giá lớn dần bị thiêu cháy trong ánh lửa, cậu suýt nữa thì bay ra đánh cho Cao Dương một trận rồi, anh ấy vậy mà lại đốt..tiền.
“ Anh bị điên à? Sao lại đốt? Đó là tiền đó! Là rất nhiều tiền ".
“ Tiền này không phải muốn là sử dụng được đâu, đốt đi để phòng ngừa hậu quả sau này.."
“ Tiền nào mà chẳng là tiền chưa. Tiền nào mà chẳng sử dụng được. Anh hài hước thật đó, cứ vậy mà lại đốt tiền của tôi?."
“ Cậu xem phim hành động nhiều như thế mà lại không biết tiền của đám xã hội đen là tiền không minh bạch chứ? Ai biết được số tiền này có từ đâu hay dùng cách thức gì mới có được, cậu dám đem đi sử dụng không sợ một ngày nào đó có người đến tìm ra chân tướng điều tra sự việc à.."
“ Thật...thật sao?"
“ Tôi nói này, sa vào vòng tay của xã hội đen còn dễ sống hơn là sa vào vòng tay của công an quốc tế đó.Và chẳng ai tin cậu là có người tự dưng xông vào nhà cậu rồi quăng một số tiền lớn đền cho cậu đâu.?
Dương Kỳ nghe lời Cao Dương nói cả người cứ run, cậu nhìn số tiền trong sọt đã bị đốt thành tro. Trong lòng tuy tiếc nhưng chẳng còn cách nào khác nữa rồi. So với tiền thì cậu muốn sống hơn, nghĩ như vậy, Dương Kỳ bấm bụng nhịn lại, haiz, nếu sau này sống tốt thì cậu có thể kiếm được nhiều hơn số tiền đó gấp nghìn,gấp vạn lần, vậy nên cậu không tiếc nữa.
Cao Dương nhìn Dương Kỳ ngồi bó gối mơ màng trên gối sofa, tâm tình cũng giãn ra đôi chút. Hình như anh dùng ngữ khí hơi nghiêm trọng để giải thích cho cậu bé ngây thơ này rồi thì phải, chưa gì đã làm cho Dương Kỳ sợ đến mức chẳng thèm chanh chua lại mà phản kháng lại rồi.
“ Tôi nợ cậu một mạng, sau này có cơ hội, tôi sẽ trả lại cho cậu số gấp trăm, gấp nghìn lần số tiền đó. Đừng tiếc nữa ".
“ Anh nói tiền của bọn họ không sạch, anh cũng là xã hội đen, tiền của anh cũng không sạch,sao tôi dám nhận đây?"
Đối diện với Dương Kỳ, Cao Dương nên nghĩ mình bỏ IQ và EQ ra để nói chuyện thì sẽ hợp tình hợp lí hơn nhiều. Thực sự là từ nãy đến giờ nhìn Dương Kỳ cứ ngây ngô mà bẫy ngược lại anh khiến anh rất ư chi là ba chấm..
“ Làm sao tôi có thể cho cậu tiền bẩn được chứ?"
“ Nếu có cơ hội gặp lại, tôi mong cậu sẽ nhận được quà cảm ơn từ tôi"
Tuy Dương Kỳ có phần hơi lo sợ về Cao Dương nhưng nhìn anh thật sự không hung dữ hay tàn bạo như trên phim hay giống đám xã hội đen nãy xông vào. Không biết là Cao Dương là người như thế nào, thế nhưng Dương Kỳ lại khá tin tưởng vào anh chỉ qua thời gian cực kì ngắn ngồi nói chuyện với nhau. Cảm giác thân quen này là gì? Dương Kỳ có nên tin tưởng vào anh không?.
Dương Kỳ ngủ ngay trên ghế sofa, có lẽ là vì hôm nay quá sức mệt mỏi đối với cậu. Ở công ty thì phải làm việc cật lực, tăng ca mãi đến tận tối khuya mới được về nhà, đã vậy về nhà còn rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này nữa. Có lẽ Dương Kỳ cũng biết được là không nên,nhưng vì thực sự quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ ngay trên sofa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT