“ Người anh em! Tôi nói này, con người này thực sự chính là đang đào mỏ anh thôi. Bây giờ bị anh bắt được cũng lộ bộ mặt một chân đạp hai thuyền cửa cậu ấy. Có cái gì hay ho đâu mà cứ phải ngọt ngào làm gì? Tôi nói này, đời này còn nhiều người đẹp hơn cậu ta, không có cậu ta thì có người khác, hà cớ gì phải vì một người không ra gì mà cạnh khoé nhau chứ?".

“ Thế sao?".

“ Tất nhiên, tôi quen cậu ta cũng hai năm rồi, đến tận bây giờ mới biết cậu ta bắt cá hai tay. Mà chưa chắc chỉ có mỗi tôi với anh không đâu. Nhìn anh mặc đồ đẹp, đi xe sang, trông cũng khá uy tín, tôi chẳng muốn anh phải tốn công với cái loại người như thế này ".

“ Tư Thiên Thành! Anh cầm mồm ngay cho tôi! Anh nói ai là một chân đạp hai thuyền?.

“ Tôi nói cậu đấy, chẳng phải vừa nãy cậu muốn chia tay với tôi sao? Bây giờ đứng sau lưng nhân tình bày ra vẻ mặt đáng thương vô hại đó làm gì? Tôi đây không sớm biết được bộ mặt thật của cậu, bằng không tôi cũng chẳng đeo bám cậu cầu xin đừng chia tay đâu".

“ Thế sao? Vậy bây giờ anh muốn chia tay với cậu ấy chứ?"

“ Loại người như thế tôi không thèm"

Như đạt được mục đích của mình người đàn ông kia quay sang nhìn Dương Kỳ rồi nở một nụ cười thật xán lạn.

“ Em xem, giải quyết xong rồi chứ gì ".

Dương Kỳ cũng nhìn người đàn ông đó rồi mỉm cười đáp lại. Thật quả là cao nhân, thủ đoạn như thế này mà cũng nghĩ ra được. Dương Kỳ còn đang sợ cái tên khốn Tư Thiên Thành này đeo bám mãi không buông, nào ngờ chính anh ta mở miệng nói chấm dứt rồi. Càng tốt! Ai chấm dứt cũng vậy, ngày tháng sau này của Dương Kỳ sẽ bình yên hơn thôi.

“ Hai người....hai người rốt cuộc là cái gì?".

“ Là cái gì? Chẳng phải anh nói Dương Kỳ một chân đạp hai thuyền sao? Hơn nữa còn nói tôi là bạn trai của cậu ấy, bây giờ còn hỏi cái gì là thế nào?".

“ Hai người đang bẫy tôi đúng không? Hai người các người đúng là nồi nào úp vun nấy ".

“ Này Tư Thiên Thành! Tôi không nói không có nghĩa tôi sẽ nhịn lại anh để anh muốn mắng người khác là mắng đâu nhé! Anh nói tôi thế nào cũng được, cặn bã thế nào cũng được, nhưng đừng đụng chạm đến người không có liên quan ".

“ Bây giờ còn đến cả bao che à?".

“ Anh ấy là anh trai tôi, tôi không bao che chả lẽ tôi lại bao che cho cái loại vô lại như anh à".

“ Anh...anh trai sao?".

Tư Thiên Thành nhìn Dương Kỳ đang nhún vai rồi lại nhìn Dương Minh từ nãy đến giờ vẫn giữ một nụ cười khinh bỉ trên môi. Từ đầu đến cuối trong chuyện này chỉ có một mình Tư Thiên Thành là con hề nhảy nhót không ngừng o. Bỗng dưng anh ta, nhớ lại những lời vừa nói ra ban nãy, và cả thái độ chẳng quan tâm lắm của Dương Minh mà thực tình bây giờ anh ta chỉ biết dở khóc dở cười.

Người có tiền đúng là có cách xử lí vấn đề thật khiến cho người khác không thể nào chối cải. Mà kẻ không bao giờ biết nói lí lẻ như Tư Thiên Thành bây giờ cũng chỉ hoàn toàn câm nín luôn rồi. Cái này thật đúng là gậy ông đập lưng ông.

“ Hai người... Hai người thông đồng nhau".

“ Khoan nào, thông đồng gì ở đây khi từ đầu đến cuối toàn là một mình anh nói nhăng nói cuội lên ".

“ Nhưng anh không nói từ đầu ầu anh là anh trai Dương Kỳ".

“ Không nói ra thì mới có thể chiêm ngưỡng được khả năng bôi nhọ, hắt nước bẩn người khác của anh chứ. Từ nãy tới giờ anh phỉ báng Dương Kỳ, nếu nhẹ tôi có thể kiện anh vì tội làm ảnh hưởng đến danh dự của người khác rồi đấy"

“ Thật sự xin lỗi....Dương tiên sinh... thật sự xin lỗi, là tôi có mắt như mù, tôi xin lỗi. Từ nay tôi sẽ chấm dứt với Dương Kỳ, không dây dưa làm phiền cậu ấy nữa".

“ Phải xem như thế nào đã, xem anh có thực sự không làm phiền Dương Kỳ hay không?"

“ Tôi có thể thề với anh".

“ Thôi được rồi, tôi chỉ cần anh chắc chắn không quấy rầy Dương Kỳ nữa là được, còn lại tôi cũng không truy cứu ".

“ Cảm ơn anh....Dương tiên sinh.. Thực sự cảm ơn anh"

Tư Thiên Thành gật đầu liên tục rồi rời đi, Dương Kỳ và Dương Minh nhìn theo anh ta đang nhanh chóng bỏ chạy thục mạng như gặp quỷ thì buồn cười không thôi. Vừa nãy còn mạnh miệng nói nhăng nói cuội, giờ thì bỏ chạy như chó quặp đuôi. Đúng thật là chỉ có loại người như Tư Thiên Thành mới thế thôi.

“ Lên xe đi, anh đưa em về ".

“ Vâng".

Dương Kỳ vui vẻ lên xe Dương Minh, thực sự buổi tối hôm nay mà không có Dương Minh tới kịp lúc thì không biết cái tên Tư Thiên Thành đó còn bám cậu bao lâu nữa. Có anh trai thực sự một đãi ngộ thật tốt, anh trai như Dương Minh thì càng tốt hơn nữa. Ít nhất ở Dương Minh, Dương Kỳ có thể tìm đâu đó được gọi là tình cảm gia đình.

“ Tên đó quấy rầy em bao lâu rồi?"

“ Em quen anh ta được hai năm rồi".

“ Haiz...loại người như thế em cũng quen được. Thật là! Anh dư sức tìm cho em một người yêu tốt hơn thế mà ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play