Oan Gia Luyến Ái

Gặp lại Tôn Hằng


1 năm

trướctiếp

Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, chỉ vào mấy bộ phim hỏi: "Em muốn xem phim nào?"

Tôi nghiêng người xem kỹ, “Cái này!” Tôi chỉ vào một bộ phim tình cảm rồi nói, tôi không thích xem những bộ phim chiến tranh hay khoa học viễn tưởng khác.

“Ừm, 5:30 gọi món thì thế nào, xem xong ăn tối được không?” Anh quay đầu hỏi tôi, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi khiến tôi không khỏi nhăn mặt gật đầu.

"Vậy sao chúng ta không đến trung tâm mua sắm trước? Bây giờ đã hơn hai giờ rồi!" Anh nhìn đồng hồ hỏi tôi.

“Được, vậy tôi đi trang điểm, anh đợi đấy!” Tôi nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhìn vào gương, son môi có chút nhạt, vội vàng tô lại.

Sau đó tôi lấy một ít nước hoa xịt lên rồi vuốt tóc. Trong gương trông tôi thật rạng rỡ và quyến rũ, khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ cũng thấp thoáng.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Tôi cầm túi lên nói với anh.

Anh khẽ liếc nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như có lửa đốt, tôi liếm môi căng thẳng nhìn anh.

Nghiêm Mặc ánh mắt khẽ động, trầm giọng nói: "Đi thôi!"

Trung tâm mua sắm cách đó không xa, lái xe đến đó mất khoảng mười phút, cuối tuần này người đến đây rất đông nên tôi cẩn thận đi theo anh.

Dần dần cả hai kéo gần khoảng cách, cánh tay chúng tôi đan vào nhau nhưng chúng tôi làm như phớt lờ nó.

Đi ngang qua một dãy máy gắp thú, tôi nhìn thấy Paola Reina* yêu thích của mình, tôi lập tức dừng lại, vui vẻ nói: "Chờ một chút, tôi muốn gắp con búp bê này!"

*Búp bê Paola Reina được sản xuất 100% tại Tây Ban Nha, mỗi sản phẩm đều được làm thủ công (handmade) dưới đôi tay của những nghệ nhân và kết hợp cùng công nghệ hiện đại để để đạt đến sự tỉ mỉ hoàn hảo nhất.

Sau khi đổi một số đồng xu, tôi bắt đầu tập trung vào việc điều khiển cần điều khiển nhưng tiếc là tôi không thể gắp nó lần nào. Số xu đã được sử dụng gần hết. Lúc này, một rổ xu game từ bên cạnh đưa tới, tôi kinh ngạc nhìn Nghiêm Mặc, anh ấy ra hiệu cho tôi nhanh chóng gắp.

Đáng tiếc là mỗi lần tôi bắt được nó lại, điều khiển cần làm con búp bê rơi xuống trước khi đến cái hố, tôi đã tức giận đến mức giậm chân.

“Để tôi thử xem!” Nghiêm Mặc nói.

Tôi uất ức đứng sang một bên, đặt hi vọng vào anh, nhiều xu như vậy, nhất định có thể bắt được một con!

Anh ném đồng xu vài lần nhưng không vội vàng nhặt chúng lên, như thể anh ta đang thử nghiệm điều gì đó, tôi nghi ngờ nhìn anh.

“Có một mẹo trong trò chơi này!” Anh bình tĩnh nói.

Tôi trố mắt nhìn khi Nghiêm Mặc tung một đồng xu, sau đó nhanh chóng xoay cần điều khiển, chiếc kẹp quay tròn và lắc lư. Anh quan sát một lúc rồi bất ngờ nhấn nút, chiếc kẹp rơi xuống, giữ chặt con búp bê, từ từ di chuyển đến lỗ, cuối cùng nhẹ nhàng rơi ra ngoài.

Anh lấy con búp bê ra đưa cho tôi. Tôi nhìn anh ấy thán phục, "Thật tuyệt vời, làm sao anh lại giỏi như vậy!"

Nghiêm Mặc híp mắt, cười tủm tỉm nói: "Còn muốn nữa không?"

Tôi điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ, muốn thêm mấy cái nữa!”

Những người xung quanh cũng xúm lại, theo dõi nhất cử nhất động của anh, thỉnh thoảng phát ra sự ngưỡng mộ, cuối cùng tổng cộng bắt được bảy tám con búp bê, các cô gái xung quanh nhìn tôi đầy ghen tị.

"Hừ, xem bạn trai của người ta tốt như thế nào, em mặc kệ. Anh hôm nay nhất định phải cho em một cái!" Các cô gái đang vây xem đột nhiên đối với bạn trai mình trở nên mất bình tĩnh.

Chúng tôi bình tĩnh nhìn nhau, ý cười không dễ nhận thấy trong mắt chúng tôi. Nghiêm Mặc bảo nhân viên lấy một cái túi lớn, đóng gói búp bê rồi gửi ở quầy.

"Nghiêm Mặc, anh giỏi thật đấy, mỗi lần tôi tốn rất nhiều xu cũng không kiếm được một con búp bê nào!" Tôi chân thành khen ngợi anh.

"Em cần phải tìm hiểu quy tắc chơi, nếu góc không phù hợp, sẽ không thể gắp được. Loại máy này chắc chắn đã được thiết lập sẵn, thường khá khó để thành công." Nghiêm Mộ nhẹ nhàng nói.

"Ồ, thì ra là vậy. Tôi không biết, anh thông minh đấy!" Tôi cười.

“Nếu thích, sau này có thể tới.” Anh chậm rãi nói.

“Ừm, tôi rất thích búp bê, bởi vì ở một mình có chút đáng sợ, cho nên tôi chọn một con để ngủ cùng mình mỗi ngày, ha ha!” Tôi cười vui vẻ.

Anh cười tủm tỉm, sau đó hỏi: "Muốn tìm chỗ ngồi uống chút gì đó không?"

“Được, chúng ta đi Starbucks phía trước đi!” Tôi chỉ.

"Uống cái gì?"

“Một cốc Latte!”

“Bình thường em có thích ra ngoài đi dạo không?” Anh trở lại rất nhanh, ngồi xuống hỏi tôi.

“Kỳ thật tôi cũng thích ra ngoài mua sắm nhưng bởi vì thường xuyên phải tăng ca. Cuối tuần nghỉ ngơi thường ngủ ở nhà.” Tôi lắc đầu nói.

“Ừm.” Anh trầm ngâm gật đầu.

Sau khi hàn huyên vài câu, anh đứng dậy bưng một ly cafe nóng tới, hai người vừa uống vừa trò chuyện, “Đi thôi, sắp đến giờ rồi!” Anh nhìn đồng hồ, đứng dậy nói.

“Được, đi thôi!” Tôi gật đầu.

Trong rạp chiếu phim có khá nhiều người, đều là cặp tình nhân trẻ, “Có muốn ăn bắp rang không?” Anh nhìn bắp rang trong tay người khác hỏi.

“Không, tôi no rồi, vào thôi!” Tôi xua tay.

Buổi chiếu lúc này không có nhiều người lắm, có lẽ là do phim tương đối ít, chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, phim cũng sắp bắt đầu.

Một bộ phim nói về sau gương vỡ lại lành, cảnh nam nữ chính đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách khá cảm động, xem xong đã rơm rớm nước mắt.

Anh quay đầu nhìn tôi gần hơn, “Em xem phim còn có thể khóc sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Anh không thấy cảm động sao?” Tôi lau nước mắt, sụt sịt hỏi anh.

“Tôi không nghĩ vậy.” Anh thành thật trả lời.

Tôi phá lên cười, thầm nghĩ chắc đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ!

Trên màn hình nam nữ chính bắt đầu hôn nhau kịch liệt, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Qua khóe mắt, tôi phát hiện ra anh đang nhìn nó rất nghiêm túc, với vẻ mặt chăm chú.

Cặp đôi phía trước cũng bắt đầu hôn môi, tôi không biết nên nhìn vào đâu. Âm thanh của nụ hôn thật tê tái, cuối cùng cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi chậm rãi thở một hơi.

Sau bộ phim, tôi ngay lập tức thả lỏng, thật kinh khủng khi những người này có thể hôn nhau ở nơi công cộng.

“Tối nay ăn ở đây nhé!” Anh nói.

"Được, ăn cái gì?"

"Muốn ăn món ăn Quảng Đông không? Trước đây tôi cùng bạn bè đã từng ăn ở đây, mùi vị cũng không tệ!" Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Được, tôi rất thích!” Tôi gật đầu.

“Lên lầu thôi!” Hai người chúng tôi đứng thang cuốn đi lên. Nhà hàng trang trí tao nhã tỉ mỉ, nhìn cũng khá phong cách. Sau khi tìm được một chỗ ngồi, Nghiêm Mặc đưa tôi thực đơn,giá cả ở đây thực sự không đơn giản.

“Có đắt lắm không?” Tôi đưa thực đơn lên, thấp giọng hỏi anh.

Nghiêm Mặc rót cho tôi một chén trà, trầm thấp cười nói: "Không sao, em cảm thấy ngon cũng đáng."

Tôi cảm thấy mặt có chút nóng, liền đưa thực đơn cho anh, "Anh gọi đi, tôi không biết món nào ngon."

Anh cầm lấy thực đơn, nhìn lướt qua rồi nói: "Được, vậy tôi sẽ gọi một vài món ăn đặc trưng của họ."

Anh vẫy tay, gọi người phục vụ, nhanh chóng nói tên một số món ăn: “Có muốn uống gì không?” Anh hỏi tôi.

“Một ly nước ngô nhé!” Tôi suy nghĩ một lúc.

“Được, chúng ta lại uống một ly nước ngô, những thứ này trước tiên dọn đi!” Nói xong, anh khép thực đơn lại, đưa cho nhân viên phục vụ.

“Anh có thường đến đây ăn không?” Tôi hỏi anh sau khi nhấp một ngụm trà.

"Ừm, thỉnh thoảng có việc với khách hàng tôi cũng tới đây ăn cơm. Ông chủ là người Triều Sơn, hải sản anh ấy nấu rất thuần túy." Anh gật đầu.

“Ồ, thì ra là vậy, tôi rất thích hải sản.” Tôi thích thú nói.

Trò chuyện một lúc, các món ăn được dọn ra, trông rất tinh tế. Tôi gắp một con hải sâm, không biết trong đó có thành phần gì, cắn một miếng như đang ở biển, ăn cùng nước chấm bên cạnh thì càng ngon.

“Hải sản ở đây ngon quá!” Tôi cảm thán nói.

"Đây là trứng cá đù* và nhím vàng loại lớn, được giao ngay sau khi đánh bắt nên rất tươi. Bên cạnh đó là mắm tôm Triều Sơn truyền thống, cả hai bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo", Anh giải thích.

*Cá đù (Cá lù đù) là một họ cá thuộc bộ Cá vược (Perciformes) sống ngoài biển và phân bố ở vùng biển nhiệt đới, cận nhiệt đới, có tên khoa học là Sciaenidae. Ở Việt Nam cá lù đù bạc (Argyrosomus argentatus) chiếm tỷ lệ nhiều nhất. Cá lù đù còn có những tên gọi khác nhau như cá lù đù kẽm, cá lù đù sóc, cá lù đù lỗ tai đen, cá lù đù đỏ dạ, cá lù đù măng đen,...Cá đù có phần đầu to, răng nhỏ, bóng hơi lớn dày, thân bầu dục dài, hơi dẹt bên, vây lưng chia 2 đoạn: đoạn trước có tia gai cứng, đoạn sau mềm. Loại cá đù này sống theo đàn gần bờ, là loài tạp ăn nên thức ăn của chúng khá đa dạng. Cá đù là một món ăn giàu chất dinh dưỡng, phần thịt mềm, ngọt, béo khá bùi, ít xương nhiều thịt nên khá được ưa chuộng.

"Thật tuyệt vời, nó thực sự rất ngon, hương vị hòa quyện độc đáo!" Tôi hết lời khen ngợi.

"Thích thì kêu anh ấy phục vụ thêm. Ăn thử món gan ngỗng hầm này đi. Giấm balsamic* dùng để trung hòa độ béo của gan ngỗng nên không ngấy chút nào." Anh ra hiệu cho tôi ăn thử món này.

*Balsamic vinegar (giấm Balsamic) chính là một loại giấm được lên men từ nho, nó có màu nâu đậm. Đây chính là một loại gia vị không thể thiếu trong nền ẩm thực của nước Ý. Balsamic được sử dụng nhiều trong các loại nước sốt và các món salad. Loại giấm Balsamic này được lên men khoảng 12 năm và phải trải qua nhiều giai đoạn khác nhau giấm sẽ có hương vị đặc trưng riêng. Hương vị của giấm Balsamic có vị chua đặc trưng, nhưng nếu tinh chế thì sẽ có vị ngọt đặc biệt. Nếu như loại giấm này được sản xuất theo phương pháp công nghiệp sử dụng mật ong thì giấm truyền thống sẽ có được vị ngọt tự nhiên.

“Được, anh mau ăn đi!” Tôi gật đầu, bắt đầu ăn gan ngỗng, thực sự không béo.

“Làm sao anh biết rõ như vậy?” Thấy Nghiêm Mặc món nào cũng rành, tôi không khỏi tò mò hỏi.

“Tôi đã quen với việc thuộc lòng mọi thứ.” Anh nhẹ nhàng nói.

Khó trách anh ấy còn trẻ như vậy đã có thể trở thành đối tác của công ty luật, trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc!

“Lê Thiến, sao em lại tới đây?” Một giọng nam có chút quen thuộc kinh ngạc hỏi.

Tôi nhìn lên liền thấy đó là Tôn Hằng! Tôi vội vàng nhìn Nghiêm Mặc, anh nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy khiến tôi nhất thời hoảng sợ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp