*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mưa———
Tạ Vãn Tinh cầm đũa phép trong tay chơi một lúc lâu, giống như đã biến thành trẻ con vậy. Anh cầm đũa phép chọt vào ngực Phó Văn Thiện, định giả vờ niệm ba lời nguyền không thể tha thứ* một chút.
Nhưng nghĩ đây là Phó Văn Thiện nên anh không nỡ, chỉ có thể giả ngầu niệm một câu: "Expelliarmus."*
Sau đó Phó Văn Thiện tay không giành lấy đũa phép từ tay anh. Tạ Vãn Tinh chợt thấy xấu hổ vô cùng.
"Còn một món quà nữa mà, anh không mở ra xem thử hả?" Phó Văn Thiện cười nói.
Lúc này Tạ Vãn Tinh mới nhớ ra vẫn còn một quả bóng Snitch vàng nhỏ.
Anh lấy quả bóng Snitch vàng ra, quả bóng Snitch được mô phỏng giống trong phim nhưng được làm bằng vàng ròng. Cầm trên tay có hơi nặng, đặc sệt khí chất nhà giàu mới nổi...
Tạ Vãn Tinh thấy bên dưới quả Snitch có một nút nhỏ, anh còn tưởng là nút điều khiển đôi cánh. Nhưng khi anh tò mò nhấn thử một cái thì đôi cánh nhỏ của quả bóng Snitch vàng mở ra, đồng thời quả bóng cũng tách ra làm đôi.
Đây là một quả Snitch vàng rỗng.
Tạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua Phó Văn Thiện rồi thò tay vào trong sờ thử một chút. Sau đó anh lấy ra một đôi khuyên tai ngọc lục bảo hình giá chữ thập cổ điển. Nhìn từ xa giống như hai hạt đậu nhỏ lăn tròn trong tay Tạ Vãn Tinh vậy.
"Cái này em lấy từ chỗ chị em đấy, là chị ấy tự thiết kế. Vốn chỉ định đặt nó ở phòng làm việc nhưng em thấy xong thì hốt đi luôn." Phó Văn Thiện cầm đôi khuyên tai lên đeo vào giúp anh.
"Đúng là ở trên tai anh đẹp hơn."
Tạ Vãn Tinh dở khóc dở cười: "Em lấy đồ của người ta mà còn lý lẽ hả?"
Phó Văn Thiện bĩu môi: "Anh nghĩ chị em hiền chắc. Chỉ vì đôi khuyên tai này mà chị ấy lấy nguyên khối ngọc lục bảo hoàn chỉnh của em đấy."
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn hết nửa cái bánh kem, còn lại nửa cái ngọt quá không ăn nổi, chỉ có thể nhét vào tủ lạnh.
Đêm đó lúc làm tình, rõ ràng đã đánh rằng rồi nhưng Tạ Vãn Tinh vẫn có thể nếm ra chút vị chocolate ngọt ngào từ trong khoang miệng thơm mùi bạc hà của Phó Văn Thiện.
Bọn họ ôm nhau trên giường, hôn môi nhau. Phó Văn Thiện ngậm lấy vành tai Tạ Vãn Tinh, hôn lên viên ngọc lục bảo xinh đẹp kia. Viên ngọc vốn lạnh lẽo nhưng lại dần trở nên ấm áp giữa môi lưỡi Phó Văn Thiện.
Mặt Tạ Vãn Tinh cũng càng lúc càng nóng hơn. Trong phòng không bật đèn nên hình như thính giác càng nhạy hơn, dù chỉ một âm thanh nhỏ cũng bị phóng đại vô hạn.
Anh nghe rõ được tiếng hít thở dồn dập của chính mình, và cả tiếng tim đập mạnh mẽ.
Từng chút từng chút đánh vào lồng ngực anh.
...
Ngày hôm sau, Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện ngủ một giấc tới giữa trưa. Hai người đều không sắp xếp lịch làm việc hôm nay nên có rất nhiều thời gian để lãng phí.
Ăn cơm trưa xong, hai người đeo khẩu trang rồi đi xem buổi triển lãm phim mà Tạ Vãn Tinh vẫn luôn muốn xem.
Phòng triển lãm không nhiều người lắm, bọn họ nắm tay hoà vào dòng người giống như một cặp đôi bình thường vậy.
Xem triển lãm phim xong, Tạ Vãn Tinh thấy có người bán bánh khoai nghiền ở ngã tư nên muốn ăn, Phó Văn Thiện lập tức xuống xe xếp hàng mua cho anh.
Giữa một hàng người toàn các bác trai bác gái, Phó Văn Thiện mặc một chiếc áo khoác vừa người, thân hình cao lớn khiến hắn rất nổi bật giữa đám đông.
Bác gái đứng cạnh hắn mắt hơi kèm nhèm, tưởng hắn là một ông bố trẻ nên trò chuyện với hắn: "Cháu cũng tới mua bánh cho con à?"
Phó Văn Thiện nghĩ nghĩ, nở nụ cười sau lớp khẩu trang: "Vâng ạ."
"Ài... con nít thì thích ăn vặt mà, cháu gái của bác cũng vậy. Cũng may ăn bánh khoai nghiền cũng tốt cho sức khoẻ. Không cho nó ăn là nó khóc liền." Bác gái bắt đầu kể chuyện.
Phó Văn Thiện nghe tai này ra tai kia. Nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Vãn Tinh dựa vào cửa sổ xe, háo hức nhìn hắn.
Rõ ràng mang khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp cao quý đến vậy mà còn đáng yêu hơn cả con nít nữa.
Phó Văn Thiện cầm bánh khoai nghiền lên xe, Tạ Vãn Tinh vội vàng nhận lấy cắn thử một miếng, vừa nhau vừa thoả mãn híp mắt lại.
Mùa thu mà, nên ăn đồ ngọt chứ!
Anh cắn thêm hai miếng, giơ tay đút cho Phó Văn Thiện một miếng rồi tự mình cắn một miếng.
Nhưng Phó Văn Thiện lại không ăn, hắn lái xe tới một con hẻm nhỏ không người rồi dừng lại. Sau đó nghiêng người qua ngậm đi nửa miếng bánh khoai nghiền bên ngoài miệng Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện không hôn anh.
Môi hai người chỉ sượt nhẹ qua mà thôi.
Giống như hắn thật sự chỉ muốn ăn miếng bánh đó thôi vậy.
Phó Văn Thiện nhai nuốt nửa miếng bánh đó xuống, còn bình luận: "Cũng được. Nếu anh thích thì lần sau em làm cho anh ăn nhé."
Tạ Vãn Tinh ôm túi bánh, cảm thấy bản thân sắp bị Phó Văn Thiện quyến rũ chết mất thôi.
Mặt anh hơi ửng đỏ, qua loa ừ một tiếng.
Sau đó Phó Văn Thiện lại hỏi anh tối nay muốn ăn gì. Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe về nhà.
Lúc về tới Vịnh Hà Loan, vừa lúc một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi rơi lá cây ngô đồng đã chuyển vàng xuống. Mặt đất phủ đầy lá vàng ấm áp, tựa như khung cảnh trong phim điện ảnh vậy.
...
Mấy ngày liên tiếp Phó Văn Thiện đều không có việc gì. Công tác chuẩn bị cho album mới của hắn gần như đã hoàn tất.
Tạ Vãn Tinh thì ngoại trừ việc chụp ảnh tạp chí và quay vài quảng cáo thì cũng chỉ bận đi luyện tập vở kịch kia thôi, nên công việc kết thúc cũng không quá trễ.
Cho nên sau 8 giờ mỗi ngày, hai người không phải đang ấp nhau ở trong nhà Tạ Vãn Tinh thì cũng đang ấp nhau ở trong nhà Phó Văn Thiện, trải qua cuộc sống hệt như vợ chồng mới cưới.
Tạ Vãn Tinh được Phó Văn Thiện đút ăn no bụng, cũng được hắn đút ăn no thân thể. Trong thời gian này có thể nói là xuân phong đắc ý, sắc mắt hồng hào, da dẻ mịn màng. Cực kỳ giống yêu tinh hút đủ tinh khí, trông còn quyến rũ mê hoặc hơn bình thường gấp vài lần.
Sau vài lần qua lại, người đại diện Liên Đan của anh cũng nhìn ra vấn đề.
Chị nhìn sao cũng thấy Tạ Vãn Tinh giống như đang yêu đương vậy. Đặc biệt là lúc anh ôm điện thoại cười khúc khích.
Và khi chị thử thăm dò hỏi Tạ Vãn Tinh có phải đang yêu đương hay không, Tạ Vãn Tinh ngẫm nghĩ rồi cũng không phủ nhận.
Dù anh có hơi xấu hổ nhưng vẫn không thể kiềm được nụ cười: "Đúng là em có người yêu, nhưng cũng mới xác định chưa được bao lâu."
Liên Đan kinh ngạc.
Tạ Vãn Tinh không giống những nghệ sĩ khác. Cậu chủ nhỏ này từ lúc vào giới chưa từng mắc sai lầm nào, hợp đồng ký với công ty cũng khác với hợp đồng của những người khác. Thế nên Liên Đan không hề lo lắng chuyện anh yêu đương, chị chỉ lo đối tượng của anh không tốt thôi.
Chị lại hỏi: "Là người của công ty chúng ta hay là người ngoài giới vậy? Dù sao em cũng không đi con đường thần tượng, nếu có yêu đương thì công ty cũng sẽ không can thiệp. Vậy nên hôm nào em đưa người yêu đến gặp nhau một lần được không?"
Tốt nhất là để chị kiểm tra chút xem yêu tinh nhỏ đó có tốt hay không.
Tạ Vãn Tinh suy nghĩ một hồi rồi đáp qua loa: "Không phải người trong công ty mình, nhưng em ấy cũng là người trong giới. Tính tình tốt lắm, dịu dàng cẩn thận, nấu cơm cũng rất ngon. Em ấy đối xử với em rất tốt, còn rất đẹp nữa."
Tạ Vãn Tinh vừa khen người yêu một cái là không thể kiềm lại được. Anh phải cố nhịn lắm mới đè cả 800 lời khen phóng đại vào trong lòng đấy.
Liên Đan không thể nào ngờ rằng con người "dịu dàng cẩn thận, nấu ăn rất ngon" trong miệng Tạ Vãn Tinh lại là Phó Văn Thiện hút thuốc, uống rượu, xăm mình, có tiếng không dễ chọc ở cách vách.
Trong đầu chị hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn đang đeo một cái tạp dề màu hồng nhạt, giản dị đáng yêu.
Liên Đan thấy nhẹ nhõm hơn một chút: "Tự em chú ý một chút, đừng để bị chụp được. Nếu muốn công khai thì nhớ phải nói với chị đấy. Còn nếu em đồng ý thì tốt nhất để chị gặp cô ấy một lần nhé."
Đúng thật là Tạ Vãn Tinh có chút muốn công khai, chủ yếu là khoe khoang người yêu của anh tốt bao nhiêu. Nhưng chẳng qua bây giờ công khai thì có hơi sớm quá.
"Em biết rồi chị." Anh ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lại uyển chuyển từ chối ý định gặp mặt.
"Nhưng bọn em mới xác nhận quan hệ chưa lâu, qua một thời gian nữa đi chị."
Liên Đan cũng không còn cách nào. Đứa nhóc lớn rồi cũng phải tới lúc yêu đương thôi.
Chị nhìn thoáng qua khuyên tai ngọc lục bảo trên tai Tạ Vãn Tinh, trêu ghẹo một câu: "Khuyên tai là bạn gái tặng à? Chị thấy em hai hôm nay cứ rảnh rỗi là lại sờ sờ lỗ tai."
Nhưng đôi khuyên tai này đúng là xinh đẹp, vừa nhìn đã biết giá cả xa xỉ. Liên Đan thầm nghĩ, cô gái này cũng có khiếu thẩm mỹ đấy, khéo lại là bạch phú mỹ môn đăng hộ đối với Tạ Vãn Tinh nhỉ.
Tạ Vãn Tinh mỉm cười gãi gãi đầu, im lặng xem như thừa nhận.
Liên Đan cũng không hỏi sâu, nói sang chuyện khác: "Còn chuyện này nữa, kiểu tóc của em cũng đến lúc nên đổi rồi. Em không thể đóng phim cổ trang mãi được. Gần đây chị có tiếp xúc với đạo diễn Lư Sam, bộ phim tiếp theo của ông ấy có bối cảnh dân quốc, chị muốn tranh thủ giành nam chính cho em, phải cắt tóc ngắn."
Tạ Vãn Tinh vuốt mái tóc dài của mình, có hơi tiếc.
Vốn dĩ anh để tóc dài vì quay phim, nhưng quay xong thấy mình để tóc dài cũng rất đẹp, anh lại thích đẹp nên vẫn không nỡ cắt.
Nếu là đàn ông bình thường để tóc dài thì ít nhiều gì cũng có lúc trông không hợp. Nhưng mái tóc dài đến eo của Tạ Vãn Tinh, bất kể là mặc tây trang hay mặc trường bào thiết kế thì đều có phong cách riêng. Có thể hấp dẫn phụ nữ, cũng có thể quyến rũ đàn ông, chưa từng có trường hợp tạo hình không phù hợp.
Lúc trước đàm phán một hợp đồng đại diện thương hiệu cao cấp, bên kia trực tiếp ra yêu cầu anh không được cắt tóc.
Sau khi đoàn đội bàn bạc xong cũng thấy có thể giữ tạo hình tóc dài cho anh một khoảng thời gian. Dù sao trong giới giải trí thì dấu ấn cá nhân cũng rất quan trọng.
Nhưng dù sao Tạ Vãn Tinh cũng là diễn viên. Một diễn viên thì phải có trăm ngàn hình tượng.
Tạ Vãn Tinh vuốt mái tóc dài của mình, mặt mày đau khổ. Bây giờ anh đã cảm nhận được tâm trạng rối rắm muốn giữ tóc dài của tất cả các cô gái rồi.
Mái tóc này đều được anh nuôi bằng tình cảm ra đó!
Chưa kể cắt tóc thì dễ chứ nuôi tóc rất khó. Lần này cắt xong không biết ngày tháng năm nào anh mới nuôi dài lại được nữa.
Tạ Vãn Tinh đáng thương nhìn Liên Đan nhưng chị không quan tâm: "Phải cắt! Chị đã hẹn trước với nhà tạo mẫu tóc cho em rồi. 3 giờ chiều ngày mai, nhớ phải đi đấy."
Tạ Vãn Tinh ủ rũ đồng ý.
Buổi tối về nhà anh lập tức kể lại chuyện này với Phó Văn Thiện. Anh với Phó Văn Thiện vừa làm xong một nháy, trên người phủ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc hơi ẩm ướt dính vào má.
Anh dựa vào lồng ngực Phó Văn Thiện, buồn bã nói: "Em vẫn nên quý trọng anh của hiện tại đi. Ngày mai thôi là em không thể nhìn thấy dáng vẻ tóc dài của anh nữa rồi."
Phó Văn Thiện cảm thấy có lý, lập tức lật người lại nâng chân anh lên.
Tạ Vãn Tinh: "... Em làm gì đó?"
Phó Văn Thiện mặt không đổi sắc: "Tranh thủ lúc tóc anh còn dài làm thêm mấy lần nữa."
Tạ Vãn Tinh bàng hoàng trước câu này của hắn... Anh không có kêu em quý trọng ở mặt này mà!
Nhưng cuối cùng anh vẫn bị Phó Văn Thiện đè xuống cày cấy suốt cả đêm.
Ngày hôm sau lúc cắt tóc, Tạ Vãn Tinh đứng ngồi không yên nhưng lại xấu hổ không dám nói. Cuối cùng vẫn là trợ lý Vương Tiểu Minh tri kỷ lén lót thêm cho anh cái đệm mềm.
"Anh, hôm qua anh tập thể dục nhiều quá nên đau eo cũng bình thường. Em tập xong cũng đau nhức người dữ lắm." Vương Tiểu Minh đàng hoàng hiên ngang nói.
Tạ Vãn Tinh ngẫm nghĩ một lúc rồi im lặng nhận lấy hình tượng tập thể dục thể thao quá sức này.
———
* 3 lời nguyền không thể tha thứ: 1. Lời Nguyền Độc Đoán:
Câu thần chú của lời nguyền này là Imperio. Lời nguyền này có thể xem như là lời nguyền "nhẹ nhàng" nhất trong bộ ba cấm đoán. Tuy nhiên sức ảnh hưởng của nó lên đối tượng bị yểm bùa vẫn vô cùng tàn nhẫn, bởi nó cho phép người phát ra câu thần chú Impero kiểm soát toàn bộ tâm trí của người bị trúng nó.
Người bị trúng lời nguyền độc đoán sẽ hành động theo mọi mong muốn của người kiểm soát họ, phục tùng người kia như một nô lệ. Nhưng lời nguyền này không phải là không thể chống lại, đối với những pháp sư có ý chí mạnh mẽ thì lời nguyền này không có tác dụng. Một số ít người không bị ảnh hưởng bởi Imperio đó là Harry Potter, Barty Crouch
Lời nguyền độc đoán Lời nguyền này được sử dụng lần đầu trong phim là do Tom Riddle ếm lên người Ginny Weasley trải qua cuốn Nhật ký của hắn trong phần 2: Harry Potter và Phòng chứa bí hiểm. Dưới sự tinh chỉnh và điều khiển của Tom, Ginny đã thả con tử xà Basilik đồng thời để lại những chữ viết bằng máu trên những bức tường.Lần lời nguyền này được ra mắt một cách chính thức lại là trong tập 4: Harry Potter và chiếc cốc lửa, trong lớp học Phòng chống thẩm mỹ và nghệ thuật Hắc ám của thầy Moody ( lúc này no Barty Crouch uống thuốc Đa quả dịch biến thành). Thầy Moody giả đã thực thi cả ba lời nguyền trên một con nhện, đây cũng được xem là lần tiên phong những học viên được biết đến những lời nguyền không thể tha thứ một cách trực tiếp nhất.
2. Lời Nguyền Tra Tấn
Câu thần chú của lời nguyền này là Crucio. Khi lời nguyền này phóng ra từ đũa phép của người làm phép chúng mang theo một luồng ánh sáng màu đỏ và là một lời nguyền không thể ngăn chặn bởi một phép thuật khác.
Lời nguyền tra tấnNhư cái tên của nó Crucio được sử dụng hầu hết để tra tấn những nạn nhân nhằm mục đích moi móc những thông tin từ họ. Khi bị ếm lời nguyền này, người phải chịu đựng nó sẽ bị giày vò bởi những cơn đau kinh điển đến hoàn toàn có thể tàn phá trọn vẹn nhận thức của họ, nặng nhất biến họ trở thành một kẻ tinh thần, mất trí, tuy nhiên thể xác của nạn nhân lại trọn vẹn không hề bị tác động ảnh hưởng.Pháp sư thực thi lời nguyền này phải có sự căm hận tột cùng với nạn nhân mà họ sẽ ếm bùa, nếu không lời nguyền sẽ không thể hoàn thành xong được. Cha mẹ của Neville Longbottom là những nạn nhân nổi bật nhất của Crucio và hậu quả nó gây ra cho họ là khiến hai vợ chồng " hỏng não ".
3. Lời Nguyền Giết Người
Câu thần chú của lời nguyền này là Avada Kedavra. Có lẽ những bạn không quá đam mê Harry Potter cũng có ấn tượng ít nhiều về lời nguyền này bởi đây là bùa chú ưa thích của Chúa tể hắc ám Voldermort. Lời nguyền giết người cũng không thể bị ngăn chặn bởi một bùa chú khác.
Avada Kedavra có lẽ rằng cùng là thứ được sử dụng nhiều nhất trong cả 7 tập phim, hầu hết tập nào người xem cũng thấy sự Open của nó. Đây được coi là lời nguyền hắc ám nhất trong tổng thể những pháp thuật bởi khi người trung phải nó sẽ được tiễn sang quốc tế bên kia ngay lập tức bằng một luồng ánh sáng màu xanh lục mà không cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào.
Nạn nhân của lời nguyền này rất nhiều, có thể kể đến những cái tên như: Lily Potter, Sirius Black, Cedric Diggory, và cả phù thủy vĩ đại Albus Dumbledore cùng rất nhiều Thần Sáng khác trong Hội Phượng Hoàng.
Lời nguyền giết người (2)Luôn có ngoại lệ trong tổng thể những trường hợp, và người duy nhất không bị giết chết bởi Avada Kedavra chính là Harry Potter, và đây cũng chính là nguyên do tại sao cậu bé nổi tiếng trong giới phù thủy. Hai lần Voldemort sử dụng bùa chú này lên người Harry đều không thành công xuất sắc, lần đầu khi Harry còn nhỏ và lần thứ hai khi là trong tập 7: Harry Potter và bảo vật tử thần.Bạn tự hỏi Harry Potter có sức mạnh gì vượt qua cả cái chết? Sự thực thì không phải như thế, lần tiên phong thoát chết là do người mẹ Lily đã hi sinh vì cậu bé đồng thời dùng một loại pháp thuật khiến cho người nguyền bị bật lại và lần sau thì nguyên do là do Harry vô tình trở thành một trường sinh linh giá của Voldemort do lần chết hụt tiên phong, nên lần này lời nguyền đã hủy hoại sự link với Voldemort thay vì giết Harry.
Tại sao gọi là Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ?
Như đã nói ở trên, hậu quả của những lời nguyền này để lại trên nạn nhân của chúng là rất lớn, hoàn toàn có thể khiến họ đánh mất bản thân hoặc thậm chí còn tước đi mạng sống của họ, chính vì lẽ đó nó là những Lời nguyền không thể tha thứ.Các phép thuật Hắc ám này vi phạm nghiêm trọng đến quyền con người của một phù thủy cho nên vì thế với bất kể pháp sư nào sử dụng một trong ba lời nguyền này và có chứng cứ để lại thì sẽ được Tặng Kèm ngay một vé đến thẳng nơi kinh hãi nhất của quốc tế phù thủy – Ngục Azkaban.Tuy nhiên những kẻ xấu thì luôn mặc kệ luật, dù bị tống vào ngục nhưng sau khi trốn thoát những người này vẫn sử dụng ba lời nguyền không thể tha thứ một cách rất công khai minh bạch, đặc biệt quan trọng là sau khi Voldemort trở lại.
*Expelliarmus: chính là câu thần chú điển hình của Harry Potter. Giải giới tuy không có sức sát thương lớn nhưng lại giúp loại bỏ đũa phép - vũ khí chính - của đối thủ. Harry đã dùng nó vào trận chiến cuối cùng ở Hogwarts và nhưng nọi người đều thấy, bùa này đã giúp phe chính nghĩa chiến thắng.
Không ai biết bùa Giải Giới được hình thành từ lúc nào, nhiều nhà sử gia phù thủy cho rằng chính Merlin vĩ đại đã chế ra bùa chú này, nhiều người khác lại có giả thiết nó được phát minh và sử dụng rộng rãi ở Madagascar trong thế kỷ thứ 11. Dù cho thuyết nào đúng đi nữa, bùa Giải Giới chưa được thông dụng cho đến tận năm 1379, khi Elizabeth Smudgling — nhà phát minh bùa chú tài năng theo lời Miranda Goshawk — dùng nó trong một trận đấu tay đôi ở Dartmoor.
Bùa Giải Giới phóng ra một chùm tia sáng đỏ, đây là một điểm đặc thù có thể nhận thấy trước khi ta nhìn ra tác dụng của nó. Cường độ sáng của chùm tia này mạnh hay yếu tùy thuộc vào năng lực pháp thuật của người sử dụng, một bùa Tước Khí Giới mạnh nhất sẽ có màu đỏ chói lòa rực rỡ. Mộ điểm chú ý khác của Bùa Giải Giới là nếu được nhiều người cùng sử dụng cùng một lúc thì hiệu quả Giải Giới sẽ mạnh gấp nhiều lần, không chỉ là khí giới, mà còn đủ sức hạ luôn đối thủ nữa.
*Quả bóng Golden Snitch: Tác giả Harry Potter J.K. Rowling giải thích hệ thống tính điểm trong Quidditch thực sự có ý nghĩa rất sâu sắc. Quidditch là một môn thể thao phổ biến trong thế giới Phù thủy, nơi người chơi sẽ di chuyển bằng chổi bay để ném bóng (được gọi là Quaffle) vào các vòng tròn của những đội khác.
Mỗi đội chơi Quiddich có 7 cầu thủ gồm: 3 Truy thủ, 2 Tấn thủ, 1 Thủ Quân và 1 Tầm thủ. Trong đó các Tấn thủ phải bảo vệ cả đội khỏi 2 quả bóng Bludger, các Truy thủ có nhiệm vụ ném quả Quaffle vào cột gôn đối thủ, Thủ Quân phải trông giữ gôn, nhưng cũng có thể lên đến giữa sân nếu cảm thấy cần thiết. Còn Tầm thủ thì phải đi tìm quả bóng nhỏ Snitch, khi Tầm thủ bắt được quả bóng Snitch thì trận đấu sẽ kết thúc.