Edit: Mưa———
Buồn vui cuộc đời cũng chỉ như thế mà thôi.
Một giây trước Phó Văn Thiện còn đang chìm trong đau thương khi vợ đến tay lại bay đi mất, thì một giây sau hắn lại bất ngờ nhận được lời tỏ tình của Tạ Vãn Tinh.
Nhưng hắn bị những đòn liên tiếp này đánh ra bóng ma tâm lý rồi, ngay cả cảm xúc sung sướng cũng phải cố đè nén xuống, cảnh giác hỏi lại: "Anh thích em? Vậy mới nãy sao anh lại chạy?"
Mặt Tạ Vãn Tinh chợt đỏ bừng lên, muộn màng nhận ra mới nãy anh đúng là quá hèn. Anh bối rối co người, không dám nhìn Phó Văn Thiện mà chỉ dám nhìn chằm chằm vào cây sơn tra cách đó không xa.
"Lúc nãy anh tưởng rằng em muốn chia tay với anh..."
Tạ Vãn Tinh nhỏ giọng nói: "Em muốn bỏ anh, không làm bạn tình với anh nữa rồi đi theo đuổi người khác."
Sau khi hiểu ra, Phó Văn Thiện nhịn không được bật cười.
Hắn nâng mặt Tạ Vãn Tinh lên, nhẹ giọng nói: "Anh ngốc à? Toàn bộ thời gian rảnh rỗi của em đều trải qua cùng anh cả rồi, làm gì còn thời gian đi thích người khác chứ."
Tạ Vãn Tinh cũng cảm thấy anh thật ngốc, từ mặt đến lỗ tai đỏ bừng cả lên.
Nhưng Phó Văn Thiện nhìn anh sao cũng thấy đáng yêu.
Hắn nhịn không được lại hôn lên môi Tạ Vãn Tinh, nhẹ nhàng mút vành môi anh: "Giờ chúng ta làm gì đây? Phải về ăn cơm nhỉ? Món ngọt cuối cùng anh còn chưa kịp ăn mà."
Tạ Vãn Tinh đã sớm quên sạch món ngọt cuối cùng là gì rồi.
Anh vòng tay ôm cổ Phó Văn Thiện, cả đôi mắt và chóp mũi vẫn còn hơi hồng hồng, nhưng lại kiên quyết nói: "Anh không muốn ăn món ngọt, anh muốn làm tình mới bạn trai của anh ngay lập tức!"
...
Món ngọt ướp lạnh cuối cùng cứ thế bị bỏ quên trên bàn cơm. Những viên đá nhỏ trong chén cũng dần dần tan thành nước giữa thời tiết không còn nóng bức này.
Mà trong phòng nghỉ trên lầu, Tạ Vãn Tinh dựa vào cửa sổ sát đất, làn da ấm áp dán vào lớp kính lạnh lẽo, phía trước lại là cơ thể nóng bỏng như lửa của Phó Văn Thiện.
Bọn họ vừa gấp gáp vừa mạnh bạo cắn mút môi đối phương.
Áo khoác của Tạ Vãn Tinh đã bị ném trên sàn nhà từ lúc nào, bên trong chỉ còn lại một chiếc sơ mi tơ lụa hơi mỏng màu xanh dương. Nút quần cũng đã bị cởi ra từ lâu.
Phó Văn Thiện luồn tay vào bên trong áo sơ mi của Tạ Vãn Tinh rồi tuỳ ý vuốt ve. Hắn rất quen thuộc với cơ thể của anh. Hắn biết làn da của anh trắng nõn mềm mịn bao nhiêu, dù chỉ hơi mút nhẹ một chút cũng sẽ lưu lại vết đỏ. Hắn cũng biết từng đường cong, vòng eo của anh gầy như cành liễu mùa xuân, chỉ một cánh tay của hắn cũng có thể ôm hết. Hắn còn biết lúc anh chìm vào tình dục giọng nói dễ nghe đến thế nào, mềm mại đến mức khiến người ta như tan ra...
Nhưng trước kia lúc hắn ôm Tạ Vãn Tinh, giữa hai người chỉ là bạn tình nên chỉ có quan hệ thể xác đơn giản nhất.
Còn bây giờ thì không phải nữa.
Bây giờ hắn đã là bạn trai của Tạ Vãn Tinh.
Hắn không chỉ có được thể xác của anh, mà còn chiếm được trái tim của anh nữa!
Phó Văn Thiện cởi thứ che chắn cuối cùng trên người Tạ Vãn Tinh xuống. Áo sơ mi tơ lụa màu xanh dương nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà.
Tạ Vãn Tinh xinh đẹp không tì vết giống như một pho tượng bằng bạch ngọc. Mà phía sau anh chính là ánh đèn màu vàng ấm mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên từng tấc da của anh. Làn da Tạ Vãn Tinh trắng nõn mịn màng, nhưng vì anh đang xấu hổ nên lại phiếm lên một màu hồng nhạt, khiến cả người anh xinh đẹp như hoa đào tháng ba...
...
Cửa sổ sát đất không kéo rèm, thế nên Tạ Vãn Tinh nằm trên giường, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy được đình viện bên ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá2.
Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ3.
Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký4.
Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại=====================================
Vườn Văn Quý lúc này cực kỳ yên tĩnh, nhóm người làm đều được Phó Văn Thiện cho đi nghỉ ngơi. Nơi này giống như một nơi yên tĩnh bị thần quên đi, xuyên qua cửa sổ đóng kín dường như có thể ngửi được hương hoa quế thoang thoảng. Dù rất nhạt nhưng vẫn rất dịu dàng quyến luyến, hoà với căn phòng nóng bỏng ướt át lại trở nên hấp dẫn vô cùng.
Ánh mắt của Tạ Vãn Tinh cũng trở nên mơ màng quyến rũ, nơi khoé mắt vẫn còn vương nước mắt. Đôi môi đỏ mọng như được ngâm trong nước hoa hồng hơi hé mở, giống như đang chờ đợi ai đó đến hôn vậy.
Phó Văn Thiện cúi đầu hôn anh.
Hình như hắn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng trên người Tạ Vãn Tinh. Không phải mùi nước hoa, mà chỉ là một mùi thơm nhẹ tựa như chất kích thích toả từ da thịt của anh.
...
Hôm nay Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh không về nhà mà trực tiếp ở lại vườn Văn Quý.
Hai người vừa mới làm tình giống như dã thú, nhưng giờ lại nằm chung một chăn theo một kiểu rất ngây thơ. Hai bàn tay dưới chăn nắm chặt lấy nhau, vẻ mặt cả hai đều hơi ngượng ngùng, ngay cả hôn môi cũng chỉ nhẹ nhàng cọ xát bên ngoài vành môi mà thôi.
Tạ Vãn Tinh dựa vào lòng Phó Văn Thiện, anh vẫn còn thấy hơi bối rối khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong tối nay.
Anh kéo kéo tay Phó Văn Thiện, hỏi: "Em mới nói em đợi ngày hôm nay đã lâu rồi, vậy em thích anh từ lúc nào vậy?"
Tạ Vãn Tinh cảm thấy vấn đề này cực kỳ ngu ngốc, cực kỳ giống như người mới chìm vào tình yêu hay có những suy nghĩ vu vơ vụn vặt, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi ra.
Phó Văn Thiện nghĩ: "Là lúc đến thành điện ảnh thăm ban. Khi đó thấy anh cặp kè với người khác trên phim trường làm em ghen muốn chết."
Tạ Vãn Tinh bàng hoàng, sao mà sớm thế! Anh nhớ lại bản thân một chút, khi đó đừng nói là thích, căn bản anh hoàn toàn chưa hiểu ra, chỉ thấy Phó Văn Thiện là bạn tình siêu tốt mà thôi.
Tạ Vãn Tinh chột dạ ho khan một tiếng, nhưng rất nhanh anh đã bắt được trọng điểm trong lời của Phó Văn Thiện: "Anh cặp kè với người khác khi nào?"
Phó Văn Thiện hừ một tiếng, liệt kê ra: "Anh và Triệu Cảnh Hoa nắm tay đi ăn lẩu. Anh và nam 4 ôm ôm ấp ấp. Nam 3 thừa dịp đóng phim nắm cằm anh, còn có nam 7, nữ 4,... Khi đó em trở về đã đập Lý Tư Hành một trận. Mẹ nó đó là đoàn phim quái quỷ gì, tất cả đều không có ý tốt."
Tạ Vãn Tinh trợn mắt há mồm, bởi vì anh không nhớ dù chỉ một cái.
"Khoan đã, em nói lý chút đi. Triệu Cảnh Hoa là đàn anh của anh mà, nam 4 thì tuổi còn nhỏ, nam 3 là vì đóng phim..."
Phó Văn Thiện không muốn nói lý, hắn chỉ muốn giải quyết chuyện cũ thôi.
Nhưng mà những người qua đường Ất Giáp đó giờ đã không đe doạ được hắn nữa, nên hắn đành rộng lượng bỏ qua cho bọn họ vậy.
Phó Văn Thiện ôm chặt Tạ Vãn Tinh vào lòng, cũng thấp giọng hỏi lại: "Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào? Có phải cũng là lúc anh đi đóng phim không?"
Tạ Vãn Tinh chớp mắt, khó khăn nuốt nước bọt. Anh nhìn vẻ mặt mong đợi của Phó Văn Thiện, thật sự không biết nên nói thế nào với hắn rằng... anh mới vừa nhận ra tình cảm còn chưa được 10 ngày nữa.
———
Trung Thu vui vẻ nha mn ơi! 🎉😚
Cảm ơn mn đã ủng hộ tui nà 😚💜