Edit: Mưa

———

Ngày hôm sau, đoàn phim bắt đầu khởi động máy.

Dàn diễn viên chính đều là những diễn viên trẻ có kỹ năng diễn xuất tốt. Ngoại trừ mấy ngày đầu làm quen thì càng về sau quay càng suôn sẻ. Tính tình đạo diễn Lâm Thâm không tệ, biên kịch Lý Tư Hành thỉnh thoảng có đến đoàn phim, cũng có đôi khi không tới. Nhưng mỗi lần tới đều sẽ mời cả đoàn phim ăn gì đó.

Bầu không khí đoàn phim xem như khá hoà thuận, không có ai chướng khí đến mức làm loạn cả đoàn.

Vì Tạ Vãn Tinh và Hàn Thuỷ đóng vai nữ chính phải giữ dáng, nên lúc những người khác ăn bữa phụ biên kịch mời thì bọn họ chỉ có thể ngồi gặm rau mà thôi. Xung quanh là mùi trà sữa và gà rán, thơm đến mức khiến người ta muốn rớt nước mắt.

Hàn Thuỷ vừa ăn rau xà lách vừa lấy điện thoại ra: "Thầy Tạ, chúng ta chụp một tấm ảnh đi. Tới đoàn phim lâu vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa pr lần nào."

Tạ Vãn Tinh không có ý kiến. Quan hệ của anh với mọi người trong đoàn phim không tệ, Hàn Thuỷ cũng không phải người thích tỏ vẻ ngôi sao.

Anh ngậm một quả cà chua nhỏ trong miệng, hơi nhích lại gần Hàn Thuỷ, thân thiết nhưng không thân mật. Hai người nhìn camera nở nụ cười.

Hàn Thuỷ tự photoshop một chút rồi đăng lên weibo, caption là: "Cả đoàn phim đều đang ăn gà rán uống trà sữa, chỉ mỗi tôi với thầy Tạ phải ngồi đây gặm rau."

Cô tag Tạ Vãn Tinh, Tạ Vãn Tinh cũng chia sẻ lại.

Chỉ trong vài giây, khu bình luận đã bị fans hai nhà chiếm đầy.

Tạ Vãn Tinh buồn cười nhìn một đám cô nhóc nhỏ hơn anh la hét trong khu bình luận...

[A a a a a a a Tinh Tinh nhìn mẹ nè!]

*Tinh Tinh ở đây ý là ngôi sao

[Tinh Tinh của mẹ đóng phim mệt chết rồi đúng không? (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)]

[Tinh Tinh đừng ăn cà chua, ăn em nà QwQ]

Anh lắc đầu, thật sự không hiểu được mấy cô nhóc giờ đang nghĩ gì nữa. Nhưng thấy bọn họ vui vẻ hoạt bát như vậy cũng đáng yêu lắm.

Sau một tiếng nghỉ ngơi, Tạ Vãn Tinh cất điện thoại tiếp tục quay phim.

Hôm nay là ngày thứ 18 anh vào đoàn phim mà Phó Văn Thiện vẫn không gửi cho anh một tin nhắn nào.

Không biết vì sao nhưng anh thấy trong lòng không vui cho lắm, rồi lại cảm thấy bản thân có hơi làm kiêu quá mức.

...

Phó Văn Thiện đang xem weibo của Tạ Vãn Tinh, bỗng bất ngờ lướt thấy hình chụp chung của anh và Hàn Thuỷ.

Từ sau khi Tạ Vãn Tinh vào đoàn phim, Phó Văn Thiện đã tập thành thói quen cứ rảnh rỗi là vào lướt weibo của anh. Nhưng hắn vẫn biết cẩn thận, chỉ dùng acc clone mà thôi.

Từ bức ảnh chụp có thể nhìn ra bối cảnh là phim trường. Hàn Thuỷ mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh lơ, cô có một gương mặt thanh tú dịu dàng, rất thích hợp với kiểu hoá trang cổ điển này.

Hàn Thuỷ trong ảnh có vẻ mảnh mai e lệ, đầu hơi nghiêng sang một bên. Mà Tạ Vãn Tinh bên cạnh cô thì đang mặc một bộ trường bào màu đen thêu chỉ vàng, trông rất uy nghiêm. Nhưng trong miệng anh lại đang ngậm một trái cà chua nhỏ tròn xoe. Cà chua đỏ, môi anh cũng đỏ, trên môi còn dính chút nước trông mềm mại đáng yêu vô cùng.

Có thể nói hai người đúng là trai tài gái sắc, lại còn là nam nữ chính trong phim, không ít fans đều khen hai người họ xứng đôi.

Nhưng trong mắt Phó Văn Thiện lại chỉ nhìn thấy mỗi Tạ Vãn Tinh. Hàn Thuỷ xinh đẹp như hoa bên cạnh đã tự động phủ mosaic rồi.

Hắn cứ như biến thái, nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Vãn Tinh suốt một phút mới khó khăn dời mắt đi.

Phó Văn Thiện cảm thấy trạng thái của bản thân hiện tại có gì đó sai sai.

Lúc đầu hắn cũng không nghĩ việc Tạ Vãn Tinh đi quay phim sẽ có ảnh hưởng gì tới hắn. Chỉ đơn giản là trở lại cuộc sống độc thân cấm dục trước kia mà thôi. Bình thường đi đến công ty làm việc, hoặc đi đánh quyền, hoặc hẹn bạn bè đi chơi, hoặc là ở studio viết nhạc.

Dù sao trước khi gặp Tạ Vãn Tinh hắn cũng sống như vậy. Làm bạn với 5 ngón tay cũng không có gì không ổn, hiểu tận gốc rễ rồi mà.

Nhưng sự thật chứng minh, khi một người đã trải qua sinh hoạt tình dục rồi thì sẽ rất khó để quay lại cuộc sống thanh tâm quả dục trước đây.

Sau 10 ngày Tạ Vãn Tinh rời đi, Phó Văn Thiện nằm trên giường nhìn trần nhà, hoàn toàn thấu hiểu cái gì gọi lạ một mình khó ngủ.

Thế nên hiện tại hắn đang ngồi trên sô pha, nhìn gương mặt tươi cười của Tạ Vãn Tinh trên điện thoại, trong đầu chợt nghĩ, nếu bây giờ hắn đi thăm ban Tạ Vãn Tinh thì có phải kỳ cục lắm không?

Gần đây hắn mới hoàn thành xong một công việc, làm khách mời cho một chương trình tuyển chọn tài năng. Việc thu âm cho đĩa đơn sắp tới cũng đã hoàn thành, phần còn lại đều là công việc của công ty, tạm thời không cần hắn làm gì nữa.

Hắn có 2 tuần rảnh rỗi.

Không có xung đột thời gian.

Nhưng Phó Văn Thiện nhìn thoáng qua điện thoại, ánh mắt thâm trầm lẫn chút xấu hổ... Hắn ngàn dặm xa xôi bay tới chỉ vì chịch một trận với Tạ Vãn Tinh, có phải quá vô liêm sỉ rồi không?

Chưa chắc Tạ Vãn Tinh đã muốn hắn đâu.

Phó Văn Thiện nghĩ đến khả năng này, ánh mắt càng tối hơn.

Hắn lại tiện tay bấm vào khu bình luận của anh, top bình luận đều là khống bình và mấy lời khen ngợi của fans.

Nhưng vừa liếc mắt hắn đã thấy được một cái nick quen thuộc.

Lý Tư Hành comment ảnh selfie của mình cùng với một tràng cười trong khu bình luận của anh: [Ha ha ha ha ha ha thảm quá đi!]

Phó Văn Thiện nhìn một hàng ha ha ha ha này, sắc mặt phức tạp.

Sao hắn lại quên mất Lý Tư Hành cũng ở đoàn phim này chứ, vừa là tổng biên kịch vừa là nhà đầu tư mà.

Lý Tư Hành đầu tư phim điện ảnh, hắn thân là bạn thân từ nhỏ thì đi thăm một chút là hợp tình hợp lý mà đúng không?

...

Phó Văn Thiện không thèm bàn bạc trước với Lý Tư Hành. Mãi đến lúc ngồi ở phòng chờ đợi máy bay cất cánh thì hắn mới nhắn một tin báo cho cậu ta.

Lý Tư Hành đang nằm tắm nắng bên bể bơi của khách sạn. Lúc nhận được tin nhắn của Phó Văn Thiện, cậu đẩy kính râm ra nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Trời cũng chẳng có mưa hồng, Phó Văn Thiện nổi điên cái gì chả hiểu?

Cậu chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết có mờ ám rồi.

Ít nhiều gì cậu cũng đã đầu tư 5 bộ phim, thằng cháu trai Phó Văn Thiện này chưa từng đi thăm ban một lần nào. Hiện tại cậu đầu tư bộ <Mưa trong ma thành> này, đoàn phim toàn là diễn viên trẻ tuổi, trai xinh gái đẹp đủ kiểu thì Phó Văn Thiện lại tung ta tung tăng tới.

Xâu chuỗi với đối tượng bạn tình thật thật giả giả gần đây của Phó Văn Thiện, thằng ngu cũng biết có vấn đề.

Lý Tư Hành cười lạnh một tiếng, vốn dĩ cậu định gọi điện thoại chất vấn Phó Văn Thiện. Nhưng vừa bấm gọi xong cậu đã vội vàng cúp máy.

Lý Tư Hành đảo mắt, trả lời tin nhắn của hắn: "Được, mày tới đây đi."

Sau đó lập tức mở nhóm bạn thân BCD kia ra gửi tin nhắn.

"Trời má, thằng cháu trai Phó Văn Thiện vậy mà muốn tới thăm ban tao. Tại sao lần trước tao quay bộ phim điều tra tội phạm nó không tới thăm tao? Tao nghi ngờ đối tượng của nó đang ở trong đoàn phim của tao đấy."

Bạn thân BCD nhanh chóng xuất hiện, vừa mở họp vừa nhiệt tình ăn dưa.

"Đù má thật à? Đoàn phim của mày có ai với ai vậy? Ai là người đẹp nhất?"

Lý Tư Hành ngẫm nghĩ, cảm thấy mục tiêu khả nghi hình như có hơi nhiều.

"Nhiều lắm. Đầu tiên trừ diễn viên nữ ra đã, lão Phó là gay mà. Còn lại nam chính, nam phụ, nam 3 hay thậm chí nam 8 đều toàn là trai đẹp cả thôi." Lý Tư Hành suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu.

"Nếu nói đẹp nhất thì chắc là ảnh đế Triệu và Tạ Vãn Tinh nhỉ? Chẳng qua hai người này là không có khả năng nhất."

"Vì sao?" Nhóm bạn thân ngoan ngoãn học hỏi.

"Hình như Triệu Cảnh Hoa có chồng rồi, lão Phó thích anh ta thì chẳng phải là bi kịch rồi sao? Tạ Vãn Tinh thì... tao nhớ rõ năm trước bên cạnh anh ta có một cậu chàng cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ trong sáng. Thế nên chắc là 1 rồi, đụng số với lão Phó đó."

Tạ Vãn Tinh ở phim trường hắt xì một cái.

Bạn thân B: "Tao thấy mày không nên giới hạn trong đoàn phim của mày thôi. Chỗ thành điện ảnh có vài đoàn phim quay cùng lúc mà đúng không? Có khi là đoàn phim cách vách đó."

Bạn thân D: "Bọn mày quan tâm đoàn phim nào làm gì? Đợi lão Phó qua đó thì bảo Tư Hành canh chừng xem nó để ý ai là được rồi không phải à?"

Có lý!

Lý Tư Hành lảm nhảm thêm vài câu với đám bạn này rồi về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi đón máy bay, tập trung chờ Phó Văn Thiện tự chui đầu vào lưới.

Cậu muốn xem xem là yêu tinh nhỏ nào quyến rũ được tên đầu gỗ Phó Văn Thiện dầu muối không ăn này.

...

Lúc Phó Văn Thiện tới nơi thì trời đã tối.

Hắn lên xe Lý Tư Hành nhưng cũng không vội đến đoàn phim. Bây giờ chắc chắn Tạ Vãn Tinh đang bận đóng phim, khéo cũng chẳng đếm xỉa gì tới hắn đâu.

"Ăn cơm trước đi." Phó Văn Thiện duỗi người, nói với Lý Tư Hành: "Cơm trên máy bay chả đủ ăn, tao ngủ một giấc dậy là đói bụng."

Lý Tư Hành không có ý kiến, cậu ta cũng thấy hơi đóng bụng, vừa lái xe vừa hỏi: "Ăn lẩu hay ăn đồ nướng?"

Phó Văn Thiện nghĩ nghĩ: "Ăn lẩu đi."

Hai người đi thẳng đến quán lẩu.

Quán lẩu này mở ở thành điện ảnh, hương vị cũng khá ổn. Hiện tại là giờ cơm tối, phòng riêng đã kín chỗ nên Phó Văn Thiện và Lý Tư Hành ngồi luôn ở đại sảnh.

Nhưng bọn họ mới ăn không bâu lâu thì trước cửa quán lẩu lại có thêm hai người đi vào. Cả hai người đều cao gầy, đội mũ đeo khẩu trang, đi theo người phục vụ vào thẳng phòng riêng.

Lúc đầu Phó Văn Thiện cũng không để ý, mãi đến khi hai người kia đi tới gần bàn của họ. Hắn vừa ngẩng đầu, miếng thịt bò trong tay lập tức rơi lại vào nồi.

Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện nhìn nhau chằm chằm.

Bầu không khí dường như chìm vào im lặng.

Thậm chí Tạ Vãn Tinh còn nghi ngờ mình bị hoa mắt, nếu không sao anh lại thấy Phó Văn Thiện xuất hiện ở thành điện ảnh được?

Lúc đầu Triệu Cảnh Hoa vẫn chưa nhận ra người ngồi đối diện Lý Tư Hành là ai. Chỉ là y thấy Lý Tư Hành cũng ở đây nên đến chào hỏi một tiếng. Nhưng sau vài lần nhìn qua phía đối diện, thấy rõ được mặt người đó rồi y không nhịn được trừng to mắt.

Đù má! Đây không phải là chó săn nhỏ nhà Vãn Tinh à? Một đống suy nghĩ xấu xa nhanh chóng lướt qua trong đầu y.

Nhưng nhìn dáng vẻ bất ngờ của Tạ Vãn Tinh, rõ ràng anh không hề biết Phó Văn Thiện sẽ đến. Vì ở đây còn có một Lý Tư Hành không biết sâu cạn nên y cũng không tuỳ tiện nói gì cả.

"Tôi với Vãn Tinh đi ăn trước, biên kịch Lý và bạn ăn ngon miệng nhé." Triệu Cảnh Hoa cười cười, nắm tay Tạ Vãn Tinh rời đi.

Ngoại trừ lúc đầu Tạ Vãn Tinh chào hỏi Lý Tư Hành thì toàn bộ quá trình anh vẫn đóng vai phông nền, không nói thêm một lời nào. Phó Văn Thiện cũng ăn ý không chào hỏi anh. Vì hắn không biết Tạ Vãn Tinh có đồng ý để người khác biết bọn họ có quen nhau hay không.

Nhưng đợi Tạ Vãn Tinh đi rồi, Phó Văn Thiện vẫn nhìn theo bàn tay đang nắm tay Triệu Cảnh Hoa của anh, hơn nửa ngày mới dời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play